Chương 35: Tuyết Lạnh Bắc Sóc (3)
Thị Từ
07/08/2024
Cung nữ lần lượt bưng mấy hộp cơm đi vào đưa chút đồ ăn thanh đạm, người đi tới Kiến Ninh cung chẩn mạch chính là Thẩm viện phán, cổ tay Tiêu Thanh Quy đặt lên bàn nhỏ trên giường mặc hắn xem bệnh, lòng nóng như lửa đốt hỏi Hạ Lan Vân Thường đứng cạnh bên: "Ngươi trước tiên nói cho ta biết, đêm âm sát năm đó, huynh trưởng chịu tổn thương gì?"
Nàng đột nhiên đề cập đến sự tình âm sát, toàn bộ trung cung đối với chuyện này đều giữ kín như bưng, Thẩm viện phán lập tức run tay, sợ hãi quỳ xuống thỉnh tội, Thọ Mi vô cùng tinh ý tiến lên mời người xuống dưới kê đơn thuốc, Tiêu Thanh Quy thì phất phất tay kêu nhóm của hắn rời đi.
Quay đầu đối diện với Hạ Lan Vân Thường, ánh mắt nàng ta thoáng lóe lên tia quái dị, Hạ Lan Vân Thường không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Trưởng công chúa thật sự một chút cũng không lo lắng cho bệ hạ ư? Bệ hạ mấy ngày nay gấp đến độ ban đêm không thể say giấc, cho dù là ngủ cũng không ngừng mơ thấy ác mộng, kêu to "Hoàng tỷ", trưởng công chúa..."
"Không phải có ngươi quan tâm hắn sao? Không cần tới bản cung phí sức." Tiêu Thanh Quy lộ nụ cười nhạt, lời nói cũng mang theo chút châm chọc: "Hắn gọi "Hoàng tỷ" cũng không phải lo lắng bản cung, hắn chỉ là nhát gan, quen thuộc trốn ở sau lưng bản cung, nếu bản cung như cứ thế mà chết đi, hắn tất nhiên hoang mang lo sợ, ngôi vị hoàng đế cũng ngồi không vững vàng. Chưa kể đến bây giờ huynh trưởng mang binh đi dẹp loạn, hắn còn cần nắm chặt con cờ bản cung, thời điểm vạn bất đắc dĩ còn có thể uy hiếp hoàng huynh..."
Nguyên nhân sâu xa chính là như thế nàng mới không muốn sống tạm bợ, Tiêu Dực nếu đã có phản tâm, nàng không thể làm liên lụy hắn, trở thành công cụ để Tiêu Húc áp chế giấc mộng của hắn.
"Trong mắt trưởng công chúa, bệ hạ chính là người nhỏ nhen như thế sao? Vân Thường hôm nay dám thay bệ hạ lập xuống lời thề, bệ hạ chưa từng nghĩ tới dùng trưởng công chúa bức ép vương gia, bệ hạ chân thành quan tâm đến vị tỷ tỷ này, cũng chính là thân nhân cuối cùng trên thế gian..."
"Ngươi hôm nay đến đây là vì muốn khuyên nhủ bản cung hay là đến vì hắn đòi cái công đạo? Không cần thiết trộm long tráo phụng, bản cung không muốn nghe lời nói nhảm."
Ngay từ lúc Tiêu Húc quyết định lan truyền thân thế Tiêu Dực ra bên ngoài, nàng đã coi như không có người đệ đệ này, nhân từ sau cùng của nàng chỉ là không muốn thấy Tiêu Húc chết dưới tay Tiêu Dực, càng không muốn phí nhiều tâm tư trên người hắn.
Hạ Lan Vân Thường cố nhẫn nhịn, nhìn bàn đồ ăn bày biện ổn thỏa, khuyên nhủ: "Xin trưởng công chúa dùng bữa trước."
"Bản cung ở chỗ ngươi ngay cả chút tín nhiệm này cũng không có? Đã cho phép ngươi mời Thẩm viện phán đến đây thì đương nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng."
"Vẫn là chờ trưởng công chúa ăn cơm xong rồi nói, nếu không, sợ trưởng công chúa nghe xong lại không có hứng ăn tiếp."
Động tác khấy chén cháo của nàng dần nhẹ lại, lặng lẽ quét mắt nhìn nàng, ước gì có thể đem nàng ta xẻ làm đôi để xem bên trong cất giấu bí mật cỡ nào. Tiêu Thanh Quy từng ngụm ăn cháo loãng, chợt đặt cái chén hết đã gần thấy đáy xuống bàn, thúc giục: "Đem thuốc mang lên."
Thọ Mi bưng lên chén thuốc đen sánh, đang muốn nhắc nhở nàng cần thận bỏng thì nàng đã bưng chén thuốc một hơi uống cạn, đem bát sứ trống không qua cho Hạ Lan Vân Thường nhìn: "Lần này ngươi có thể nói rồi."
Hạ Lan Vân Thường cuối cùng có thể hoàn thành chuyên Tiêu Húc giao phó, yên lòng trầm giọng mở miệng: "Ngày đó Vân Thường đã nói qua với trưởng công chúa, gia phụ chính là Công bộ thị lang Trình Đoan, trước đây tham dự xây dựng Thiên nữ tự, vì gánh tội thay sự kiện âm sát mà bị xử tử..."
"Ngươi nói cho ta biết huynh trưởng phải chăng có nào chỗ tổn thương? Bản cung không quan tâm đến chuyện nhà của ngươi."
"Trưởng công chúa sao lại nóng vội như vậy, ngay cả này một ít kiên nhẫn cũng không có? Việc này nói ra rất dài dòng."
"Vậy liền nói ngắn gọn."
Hạ Lan Vân Thường một bụng hỏa khí, vì báo thù cho cha mà những năm gần đây bỏ ra không ít tâm huyết điều tra chuyện xưa, trước mặt Hạ Lan Thế Kính phải chịu nhục nhã, nằm gai nếm mật, lúc trước tính kế để đến bên cạnh Tiêu Húc, nàng thừa nhận mình có chút tâm cơ, nhưng nàng không thể không làm như vậy. Những chua xót khổ sở trong lòng này Tiêu Thanh Quy đều không nguyện ý nghe, chỉ một mực lo lắng cho tên "Loạn thần tặc tử" kia, không quan tâm đến đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra của mình, thực sự quá đáng đến cực điểm.
Nàng ta hít sâu một hơi, nói thẳng: "Thiên Sư giỏi nhất không phải là cái gì đoán trước tương lai, nắm bắt thiên cơ mà là giỏi huyễn thuật và dùng cổ độc."
Tiêu Thanh Quy sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, nghi hoặc bao trùm, quay đầu nhìn về phía Hạ Lan Vân Thường chờ nàng nói tiếp.
"Trên sử sách xưa nay chưa từng ghi chép, Hoàng đế khai quốc của Đại Dự xuất thân từ Nam Cương, cùng gia tộc Hạ Lan quan hệ mật thiết, con trai hoàng đế khai quốc là Thái Tông Hoàng Đế cưới nữ nhi nhà Hạ Lan, bởi vì tội lũng loạn triều chính mà bị xử tử, về sau nhà Hạ Lan liền lập nên Thiên Sư giám, đứng ở thế trung lập, không làm việc cho hậu cung hay tiền triều. Thẳng đến những năm cuối Trữ Quốc Lộc soán ngôi, nhà Hạ Lan mới ẩn cư lánh nạn."
Những điều trên Tiêu Thanh Quy đều đã được nghe, nàng thấp giọng tiếp lời: "Phụ hoàng thân là con cháu trong hoàng tộc, trù tính đại nghiệp phục quốc sợ mình danh phận không đủ cao quý cho nên mời Hạ Lan Thế Kính rời núi giúp đỡ."
"Không sai. Nhưng ngay từ đầu, Thiên Sư cũng không tín nhiệm tiên hoàng, mười năm phục quốc trong lúc đó cũng không hết mình ủng hộ, bất quá chỉ động chút công phu mồm mép, vì thế cho nên tiên hoàng sau khi lên ngôi vẫn chậm chạp không chịu trùng tu Thiên Sư giám. Trùng hợp Thái hậu nhiều năm chưa thể sinh con nối giõi, Thiên Sư liền đứng ra cam kết, tiên Hoàng rốt cục cũng hạ lệnh xây dựng lại Thiên Sư giám, đồng thời lập nên Thiên nữ tự. Còn mọi chuyện phát sinh sau khi Nguyên Hi Thái tử cùng trưởng công chúa ra đời, trưởng công chúa cũng đã biết được đều do bà một tay sắp xếp."
"Ta ở Lương Thu cung 14 năm, phụ hoàng chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ?"
"Tiên Hoàng tất nhiên có nghi ngờ, nếu không như thế nào sẽ đem trưởng công chúa thả ra sớm hơn dự kiến? Thiên Sư nguyên bản dự tính muốn chờ trưởng công chúa cập kê thì liền lập tức lấy chồng, trở thành phụ nhân nhà khác, vậy cái gọi là âm sát liền có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng Thái hậu quá nóng vội, trước thời gian người cập kê đã xin cho trưởng công chúa quay về, tiên Hoàng thì càng thêm kiên quyết muốn xoá bỏ Thiên Sư giám... Tiên Hoàng và Thái hậu là hảo ý, nhưng điều này cũng gián tiếp thúc đẩy Thiên Sư âm thầm dàn dựng nên sự tình thiên phạt."
"Âm sát giáng lâm." Tiêu Thanh Quy tự lẩm bẩm, thống khổ từ đêm đó đến nay vẫn còn lưu lại trong xương tủy, ngày ngày cảnh tỉnh nàng.
Nàng chợt nhớ tới Hạ Lan Vân Thường nói từ đầu, truy vấn: "Ngươi nói đêm đó là một trận huyễn thuật?"
Nếu không như thế thì sao sẽ có mây đen khổng lồ nhường ấy xuất hiện bên trong Thiên nữ tự, lại còn đem người tấn công đến thương tích mình đầy. Quá khứ đều coi nó là thiên kiếp, không người nào dám đưa ra nghi vấn, bây giờ biết được Hạ Lan Thế Kính một tay dùng huyễn thuật, vậy có thể lý giải phần nào.
Hạ Lan Vân Thường đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không chỉ huyễn thuật..."
"Cổ độc?" Tiêu Thanh Quy hỏi thẳng.
"Dương cổ phụ trách hỏa diễm, âm cổ phụ trách nhật thực. Đêm đó bà ta tạo ra ảo ảnh cường đại, tổn thương người chính là dương cổ, không đến mấy tháng sẽ phát tác, người trúng cổ xương cốt toàn thân đều không thể kiểm soát, lý trí mù quoáng, chỉ biết một mực tàn sát xung quanh, trưởng công chúa bất quá học được chút kỵ xạ công phu, so với nữ tử khuê các bình thường thì khí lực có lớn hơn, cung nữ thái giám trong Nguyệt Hoa Cung không cách nào chống đỡ được, bọn hắn nếu là cả gan dám ngăn cản trưởng công chúa chắc chắn sẽ chết tại ngày đó. Còn âm cổ thì về sau trưởng công chúa bị ép dùng Hóa cốt chi dược, tiêu tán tinh nguyên*, trở thành phế nhân, mặc dù không đến mức làm người chết nhanh nhưng sẽ ngày càng ốm yếu, tuổi thọ theo đó cũng bị rút ngắn."
"Huynh trưởng..." Tiêu Thanh Quy nghiêm nghị hỏi đến, "Ngươi nói là huynh trưởng cũng trúng dương cổ?"
Hạ Lan Vân Thường trầm mặc trước nghi vấn của Tiêu Thanh Quy, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Sự tình năm đó trung cung đều biết, trưởng công chúa là được vương gia cứu ra, Vân Thường cũng đoán về sau mọi chuyện kết thúc vương gia mới tiến vào Thiên nữ tự nên không bị tác động đến. Nhưng hôm đó trưởng công chúa đột nhiên phát bệnh, vương gia sai người truyền Vân Thường đến đây, lại để Vân Thường thử châm lên bàn tay, người trúng dương cổ nhiệt độ cơ thể vốn là cao hơn người thường, Vân Thường lúc ấy phát hiện ngân châm có chút nóng lên, sau khi trở về lấy Băng Tâm hoàn ngâm thành dược nước kiểm tra thử, quả nhiên thấy ngân châm nổi lên cổ độc..."
Cổ họng của nàng nghẹn lại, không đành lòng tiếp tục nghe Hạ Lan Vân Thường nói tiếp, nhưng Hạ Lan Vân Thường cứ nhất định phải nói hết.
"Coi như đã có mười năm trưởng công chúa lấy âm cổ giải dương cổ, không cần phải lo lắng dương cổ lần nữa phát tác, nhưng vương gia chắc hẳn không cách nào giải loại độc này, cổ độc trú ngụ trong thân thể cho dù qua đi mười năm tất yếu sẽ phải phát tác ít nhất một lần. Người trúng dương cổ ngày thường dễ nổi giận, hành động ngang ngược, nếu không tận lực khắc chế, để mặc nội tâm phát hỏa, nhẹ thì nôn ra máu, nặng thì bởi vì huyết mạch nổ tung mà chết. Trong quá khứ Vân Thường cảm thấy, vương gia là người bụng dạ thâm sâu, không để lộ cảm xúc, chung quy vì vương gia áp chế vô cùng tốt, nhưng cũng thực không dễ dàng, đời người nhất định không thể mãi nín nhịn thống khổ..."
Tiêu Thanh Quy cảm giác cháo loãng cùng chén thuốc vừa mới ăn vào tất cả đều dâng trào trong cổ họng, Thọ Mi canh giữ bên ngoài cửa điện vội vàng chạy tới, Hạ Lan Vân Thường đã bưng lên ống nhổ, Tiêu Thanh Quy khom lưng nôn ọe nửa ngày nhưng chỉ có nước mắt không ngừng rớt xuống. Nàng quả quyết đem ngón tay cắm vào trong miệng, dùng sức móc hai lần, khuấy động yết hầu cũng vẻn vẹn ọe ra mấy giọt máu tươi.
Thọ Mi khóc lóc ngăn cản, Hạ Lan Vân Thường cũng không đành mà khuyên nhủ: "Trưởng công chúa hà tất phải như vậy?"
Nàng là đang hối hận, hối hận đến xanh ruột, nàng nhớ tới đêm đó Tiêu Dực hai mắt đỏ bừng nói với nàng hắn bệnh tình nguy kịch. Nhưng nàng lúc đó không hề để ý, chỉ nghĩ hắn vụng về phô trương ủy khuất, nàng lại chưa từng suy nghĩ sâu xa, cũng chưa từng lo lắng qua phải chăng hắn thật sự có việc gì.
Nàng còn mở miệng tổn thương hắn, nói rất nhiều lời khó nghe. Nàng từng oán trách hắn vô số lần, năm đó nàng bị buộc ăn vào Hóa cốt chi dược, Tiêu Dực ở xa ngàn dặm không có tung tích, cứ như vậy trở thành lí do để nàng mặc sức ức hiếp. Còn có, còn có bên trong Nguyệt Hoa Cung đầy rẫy máu tươi thê lương, nàng khát khao từ trong đám người đó tìm kiếm thân ảnh của hắn nhưng không có, nàng một khắc này cực kỳ hận hắn, hận hắn luôn để mặc nàng chịu thống khổ một mình.
Nhưng nếu hắn không phải bất đắc dĩ, sao lại nguyện ý để nàng một mình? Chắc hẳn những chuyện kia xảy ra hắn cũng kinh hãi như nàng, mà nàng hơn mười năm vô tri, chưa bao giờ nói với hắn một lời trấn an.
Nàng luôn nghĩ rằng tội lỗi trong quá khứ là nguyên nhân khiến hai người xa cách, thật tình không biết rằng đó mới là khởi đầu của sự ràng buộc, Hạ Lan Thế Kính tội ác tày trời, nhưng cũng gián tiếp dùng cổ độc dệt nên một tấm lưới hổng lồ, trăm ngàn trói buộc buộc đem bọn họ vĩnh viễn vây hãm trong đó, nàng đời này đã định không thể đẩy hắn ra.
Tiêu Thanh Quy xem Hạ Lan Vân Thường như cọng cỏ cứu mạng duy nhất, bất ngờ bắt lấy tay Hạ Lan Vân Thường: "Dương cổ có cách nào để giải? Long huyết hoàn? Ngươi lần trước nói ta không nên dùng long huyết hoàn, huynh trưởng thì sao? Huynh trưởng phải chăng có thể sử dụng?"
"Long huyết hoàn quả thật là giải dược nhưng thưa trưởng công chúa, bệ hạ còn chưa biết được việc này, tha thứ cho Vân Thường lòng riêng quấy phá, không thể giao Long huyết hoàn ra. Một phần Long huyết hoàn rất khó để bào chế, nhiều năm qua Vân Thường cũng chỉ chế được một viên, trong đó không thể thiếu Long Huyết Thảo 50 năm mới mọc lên một gốc, cái này do Thiên sư quản lý, lần trước Vân Thường sử dụng cho trưởng công chúa đã kinh động đến bà ta xuất quan, bây giờ trong tay Vân Thường cũng không có. Thêm nữa, bệ hạ có suy nghĩ muốn xoá sổ Thiên Sư giám, đến lúc đó liền có thể lấy được Long Huyết Thảo, nhưng bây giờ vương gia dẫn Huyền Giáp quân bình định Bắc địa, Vân Thường không thể không vì bệ hạ trù tính, nếu như vương gia tấn công Vĩnh An, còn có thể nhờ vào nó để cùng vương gia đàm phán, cho nên Vân Thường không thể giúp trưởng công chúa, mong rằng trưởng công chúa thông cảm."
Tiêu Thanh Quy đột nhiên đem Hạ Lan Vân Thường đẩy ra, "Ngươi cùng hắn cá mè một lứa, cũng dám nói ta thông cảm!"
Nhưng nàng hiện tại đến cùng vẫn là người bị quản chế, chỉ dựa vào Hạ Lan Vân Thường mới có thể cầu được giải dược, nếu không thì Tiêu Dực mai sau sẽ bị thứ này tra tấn. Nàng không thể phát tiết lửa giận lên người Hạ Lan Vân Thường, quay sang dùng tay quét hết chén dĩa trên bàn xuống đất, mảnh vỡ vô tình chạy đến kệ để bình ngọc, âm thanh rơi vỡ vang lên không ngừng.
Thọ Mi đành phải mời Hạ Lan Vân Thường ra ngoài, Hạ Lan Vân Thường biết trong lòng Tiêu Thanh Quy chấp niệm Tiêu Dực, bây giờ biết được Tiêu Dực bị dương cổ tra tấn nhiều năm, tất sẽ không còn một lòng muốn chết, để cho nàng phát tiết một chút cũng được.
Người đã đi tới cửa, Tiêu Thanh Quy đột ngột đem người gọi lại: "Ngươi còn chưa nói, Nguyên Hi, Nguyên Hi có phải do ta giết?"
"Không phải." Hạ Lan Vân Thường khẳng định đáp, đôi mắt bên trong ẩn chứa ngàn vạn sóng cả, cảm xúc phun trào.
Tiêu Thanh Quy cũng không tra hỏi tới cùng hung thủ là ai, cố gắng chống đỡ phát ra một nụ cười tự giễu: "Thật chứ?"
"Thật sự không phải. Ngay cả Tiên Hoàng cùng Thái hậu cũng chưa từng cho rằng là trưởng công chúa giết chết Nguyên Hi Thái tử."
Thọ Mi mời Hạ Lan Vân Thường đi ra ngoài, lúc trở lại bên trong tẩm điện, đã thấy Tiêu Thanh Quy ngã ngồi dưới đất, bàn tay bị mảnh vỡ làm bị thương, máu tươi chảy ròng ròng, nàng lại giống như không hề cảm nhận được đau đớn, si ngốc ngồi ở đằng kia xuất thần, trong lòng toàn bộ là lo lắng cho Tiêu Dực.
Thọ Mi lấy thuốc quỳ gối bên cạnh Tiêu Thanh Quy xử lý vết thương, Tiêu Thanh Quy chợt nghĩ tới những chi tiết nàng từng bỏ qua, có khi Tiêu Dực rõ ràng bình ở tại Vĩnh An, trên tay lại luôn có mấy vết thương khó hiểu. Nàng lại nhớ đêm đó trần truồng triền miên, da thịt nóng rực của hắn cũng ẩn ẩn treo vết tím xanh, nàng tựa hồ đã đoán được cái gì, nếu như cổ độc đã từng phát tác, hắn cũng tự tìm biện pháp để ngăn chặn.
Trước đó, nàng kỳ thật cũng không hoàn toàn tin Hạ Lan Vân Thường, vẫn có một tia hy vọng rằng Tiêu Dực không trúng cổ độc, nhưng lúc này lại không cách nào đem chân tướng vừa nghe đè xuống, nàng muốn biết thực hư mọi chuyện.
Hoàng hôn sắp buông xuống, Tiêu Thanh Quy cùng với ánh nắng chiều tàn xuất cung, chỉ dẫn theo một người là Thọ Mi đi thẳng đến phủ Thần vương.
Vương phủ đã bị Tiêu Húc phái trọng binh trấn giữ, không người nào dám cản nàng, nàng mặc dù không thường xuyên đến, quá khứ phần lớn là Tiêu Dực chủ động đi Kiến Ninh cung tìm nàng, nhưng đường đi nước bước trong vương phủ nàng lại cực kỳ quen thuộc, xông thẳng vào nội viện tìm được thư phòng của Tiêu Dực.
Thọ Mi chờ ở ngoài cửa, ra sức ngăn cản quản gia của vương phủ, Tiêu Thanh Quy một mình tiến vào thư phòng, theo trí nhớ tìm tới cơ quan trên kệ sách mở ra cửa mật thất.
Thứ hiện ra trong tầm mắt chỉ là gian phòng nhỏ, cất giữ một vài bức thư không mấy quan trọng, không có điểm gì khác thường, nàng dựa vào sự hiểu biết của mình với Tiêu Dực mà mạnh mẽ lật đổ chiếc bàn duy nhất, ngay lập tức một lỗi đi bí mật hướng xuống lòng đất chậm rãi lộ diện.
Mật đạo tối tăm chật hẹp, Tiêu Thanh Quy đèn cũng không kịp đốt, bàn tay lần mò vách tường băng lãnh một đường tiến sâu xuống dưới, rất nhanh đã đi tới điểm cuối cùng, kia là một phòng giam khép kín có một ô cửa sổ bé xíu, ngoài ra không còn vật gì khác.
Nàng nhìn thấy trên vách tường có vết máu đã khô, trong không khí dường như còn quanh quẩn mùi tanh phiêu đãng, không ngừng hóa thành âm sát đỏ rực, lần lượt xuyên qua tâm can của nàng.
Nàng ngây ngốc sửng sốt thật lâu mới cất bước hướng về phía trước vuốt ve vết máu khô cạn, bàn tay sờ trên tường sâu sắc cảm giác được sự bất lực của hắn, khí tức run rẩy, nước mắt nàng rơi như mưa. Nàng mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh hắn không ngừng hướng phía vách tường phát tiết, không ngừng thương tổn bản thân để đè nén những tức giận, những thống khổ trong lòng. Hắn luôn luôn ẩn nhẫn, vì tình yêu ẩn nhẫn, vì cổ độc ẩn nhẫn, nàng lại chỉ biết điều thứ nhất, không biết điều thứ hai, nàng xưa nay là vui vẻ khi thấy thấy hắn biết ẩn nhẫn, là nàng vô tri vô giác suy nghĩ đơn thuần đến ngu xuẩn.
Tiêu Thanh Quy hai mắt nhắm lại, trong lòng thống khổ tựa hồ nhớ tới cái đêm âm sát giáng lâm kia, hắn nhanh như vậy vọt vào thiên nữ tự, hắn ôm chặt lấy nàng, nàng cảm giác vẫn không đủ, âm thanh thảm thiết không ngừng kêu lên, hắn liên tục gọi nàng để nàng trấn tĩnh lại.
"A Bồ... A Bồ... A Bồ đừng sợ..."
"Huynh trưởng..."
Nàng cuộn tròn thân thể ngã xuống trong góc lao tù hẻo lánh, hi vọng chỉ cần gọi một tiếng hắn sẽ xuất hiện trước mặt mình, đáng tiếc núi cao đường xa cản trở mối lương duyên, nàng thật sự rất nhớ hắn, tình cảnh thê lương, trái tim như bị dao cắt. Nhưng khi nàng mở hai mắt ra, gạt nước mắt nhìn quanh, phòng tối trống rỗng chỉ có vô vàn bi thương hiện diện khắp nơi, bốn vách tường đầy huyết hồng chứng kiến nhiều năm lạm thương*.
Lúc này, một tia sáng ảm đạm từ phía trên cửa sổ chiếu vào, là ánh răng, là thanh quy, là nàng, cũng là A Bồ của hắn.
Thì ra chốn lao tù này cũng không hoàn toàn trống rỗng. Khi hắn tự tra tấn đến kiệt lực mà ngã xuống đất, bên người vẫn có ánh trăng làm bạn, tựa như ngọn đèn sáng chiếu rọi hắn khi lạc đường.
Năm ngày sau, Tiêu Húc nghe nói Tiêu Thanh Quy ngày ngày đúng hạn ăn cơm uống thuốc, không giấu được sự vui mừng, sau nhiều ngày lại lần nữa giá lâm Kiến Ninh cung, trên đường đi vẫn lo sợ bất an, lo lắng có thể đi vào tẩm điện gặp mặt Tiêu Thanh Quy.
Lần này ngoài ý muốn hắn thuận lợi đi vào, đáng tiếc trong phòng trống không, sớm không có bóng dáng người muốn gặp. Tiêu Húc dưới cơn thịnh nộ khiển trách thị vệ trông coi Kiến Ninh cung, sai cấm quân lạnh lùng bắt lại.
Tiêu Thanh Quy từ mật đạo trong đình viện thẳng hướng chùa Thiên Khâu, trong đêm ra khỏi thành, bỏ lỡ xe ngựa của nhóm người đầu tiên được đem thi thể trở về kinh thành, tướng sĩ chết trận đều được quấn trong cơ hiệu Huyền Điểu, cuối cùng hồn về cố hương, gió thổi xào xạc.
Mà nàng một đường hướng về Bắc địa, đi qua tiết trời đầu hạ Vĩnh An, qua Hàng Châu, Trường Xuân, áo ngoài càng thêm càng dày, cũng biểu hiện cho khoảng cách với hắn càng ngày càng gần. Nàng chỉ biết nàng nhất định phải tìm tới hắn, đi theo hắn, cho dù kết quả cuối cùng là phải chết bọn họ cũng muốn chết chung một chỗ, như vậy là đủ.
Nàng đột nhiên đề cập đến sự tình âm sát, toàn bộ trung cung đối với chuyện này đều giữ kín như bưng, Thẩm viện phán lập tức run tay, sợ hãi quỳ xuống thỉnh tội, Thọ Mi vô cùng tinh ý tiến lên mời người xuống dưới kê đơn thuốc, Tiêu Thanh Quy thì phất phất tay kêu nhóm của hắn rời đi.
Quay đầu đối diện với Hạ Lan Vân Thường, ánh mắt nàng ta thoáng lóe lên tia quái dị, Hạ Lan Vân Thường không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Trưởng công chúa thật sự một chút cũng không lo lắng cho bệ hạ ư? Bệ hạ mấy ngày nay gấp đến độ ban đêm không thể say giấc, cho dù là ngủ cũng không ngừng mơ thấy ác mộng, kêu to "Hoàng tỷ", trưởng công chúa..."
"Không phải có ngươi quan tâm hắn sao? Không cần tới bản cung phí sức." Tiêu Thanh Quy lộ nụ cười nhạt, lời nói cũng mang theo chút châm chọc: "Hắn gọi "Hoàng tỷ" cũng không phải lo lắng bản cung, hắn chỉ là nhát gan, quen thuộc trốn ở sau lưng bản cung, nếu bản cung như cứ thế mà chết đi, hắn tất nhiên hoang mang lo sợ, ngôi vị hoàng đế cũng ngồi không vững vàng. Chưa kể đến bây giờ huynh trưởng mang binh đi dẹp loạn, hắn còn cần nắm chặt con cờ bản cung, thời điểm vạn bất đắc dĩ còn có thể uy hiếp hoàng huynh..."
Nguyên nhân sâu xa chính là như thế nàng mới không muốn sống tạm bợ, Tiêu Dực nếu đã có phản tâm, nàng không thể làm liên lụy hắn, trở thành công cụ để Tiêu Húc áp chế giấc mộng của hắn.
"Trong mắt trưởng công chúa, bệ hạ chính là người nhỏ nhen như thế sao? Vân Thường hôm nay dám thay bệ hạ lập xuống lời thề, bệ hạ chưa từng nghĩ tới dùng trưởng công chúa bức ép vương gia, bệ hạ chân thành quan tâm đến vị tỷ tỷ này, cũng chính là thân nhân cuối cùng trên thế gian..."
"Ngươi hôm nay đến đây là vì muốn khuyên nhủ bản cung hay là đến vì hắn đòi cái công đạo? Không cần thiết trộm long tráo phụng, bản cung không muốn nghe lời nói nhảm."
Ngay từ lúc Tiêu Húc quyết định lan truyền thân thế Tiêu Dực ra bên ngoài, nàng đã coi như không có người đệ đệ này, nhân từ sau cùng của nàng chỉ là không muốn thấy Tiêu Húc chết dưới tay Tiêu Dực, càng không muốn phí nhiều tâm tư trên người hắn.
Hạ Lan Vân Thường cố nhẫn nhịn, nhìn bàn đồ ăn bày biện ổn thỏa, khuyên nhủ: "Xin trưởng công chúa dùng bữa trước."
"Bản cung ở chỗ ngươi ngay cả chút tín nhiệm này cũng không có? Đã cho phép ngươi mời Thẩm viện phán đến đây thì đương nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng."
"Vẫn là chờ trưởng công chúa ăn cơm xong rồi nói, nếu không, sợ trưởng công chúa nghe xong lại không có hứng ăn tiếp."
Động tác khấy chén cháo của nàng dần nhẹ lại, lặng lẽ quét mắt nhìn nàng, ước gì có thể đem nàng ta xẻ làm đôi để xem bên trong cất giấu bí mật cỡ nào. Tiêu Thanh Quy từng ngụm ăn cháo loãng, chợt đặt cái chén hết đã gần thấy đáy xuống bàn, thúc giục: "Đem thuốc mang lên."
Thọ Mi bưng lên chén thuốc đen sánh, đang muốn nhắc nhở nàng cần thận bỏng thì nàng đã bưng chén thuốc một hơi uống cạn, đem bát sứ trống không qua cho Hạ Lan Vân Thường nhìn: "Lần này ngươi có thể nói rồi."
Hạ Lan Vân Thường cuối cùng có thể hoàn thành chuyên Tiêu Húc giao phó, yên lòng trầm giọng mở miệng: "Ngày đó Vân Thường đã nói qua với trưởng công chúa, gia phụ chính là Công bộ thị lang Trình Đoan, trước đây tham dự xây dựng Thiên nữ tự, vì gánh tội thay sự kiện âm sát mà bị xử tử..."
"Ngươi nói cho ta biết huynh trưởng phải chăng có nào chỗ tổn thương? Bản cung không quan tâm đến chuyện nhà của ngươi."
"Trưởng công chúa sao lại nóng vội như vậy, ngay cả này một ít kiên nhẫn cũng không có? Việc này nói ra rất dài dòng."
"Vậy liền nói ngắn gọn."
Hạ Lan Vân Thường một bụng hỏa khí, vì báo thù cho cha mà những năm gần đây bỏ ra không ít tâm huyết điều tra chuyện xưa, trước mặt Hạ Lan Thế Kính phải chịu nhục nhã, nằm gai nếm mật, lúc trước tính kế để đến bên cạnh Tiêu Húc, nàng thừa nhận mình có chút tâm cơ, nhưng nàng không thể không làm như vậy. Những chua xót khổ sở trong lòng này Tiêu Thanh Quy đều không nguyện ý nghe, chỉ một mực lo lắng cho tên "Loạn thần tặc tử" kia, không quan tâm đến đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra của mình, thực sự quá đáng đến cực điểm.
Nàng ta hít sâu một hơi, nói thẳng: "Thiên Sư giỏi nhất không phải là cái gì đoán trước tương lai, nắm bắt thiên cơ mà là giỏi huyễn thuật và dùng cổ độc."
Tiêu Thanh Quy sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, nghi hoặc bao trùm, quay đầu nhìn về phía Hạ Lan Vân Thường chờ nàng nói tiếp.
"Trên sử sách xưa nay chưa từng ghi chép, Hoàng đế khai quốc của Đại Dự xuất thân từ Nam Cương, cùng gia tộc Hạ Lan quan hệ mật thiết, con trai hoàng đế khai quốc là Thái Tông Hoàng Đế cưới nữ nhi nhà Hạ Lan, bởi vì tội lũng loạn triều chính mà bị xử tử, về sau nhà Hạ Lan liền lập nên Thiên Sư giám, đứng ở thế trung lập, không làm việc cho hậu cung hay tiền triều. Thẳng đến những năm cuối Trữ Quốc Lộc soán ngôi, nhà Hạ Lan mới ẩn cư lánh nạn."
Những điều trên Tiêu Thanh Quy đều đã được nghe, nàng thấp giọng tiếp lời: "Phụ hoàng thân là con cháu trong hoàng tộc, trù tính đại nghiệp phục quốc sợ mình danh phận không đủ cao quý cho nên mời Hạ Lan Thế Kính rời núi giúp đỡ."
"Không sai. Nhưng ngay từ đầu, Thiên Sư cũng không tín nhiệm tiên hoàng, mười năm phục quốc trong lúc đó cũng không hết mình ủng hộ, bất quá chỉ động chút công phu mồm mép, vì thế cho nên tiên hoàng sau khi lên ngôi vẫn chậm chạp không chịu trùng tu Thiên Sư giám. Trùng hợp Thái hậu nhiều năm chưa thể sinh con nối giõi, Thiên Sư liền đứng ra cam kết, tiên Hoàng rốt cục cũng hạ lệnh xây dựng lại Thiên Sư giám, đồng thời lập nên Thiên nữ tự. Còn mọi chuyện phát sinh sau khi Nguyên Hi Thái tử cùng trưởng công chúa ra đời, trưởng công chúa cũng đã biết được đều do bà một tay sắp xếp."
"Ta ở Lương Thu cung 14 năm, phụ hoàng chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ?"
"Tiên Hoàng tất nhiên có nghi ngờ, nếu không như thế nào sẽ đem trưởng công chúa thả ra sớm hơn dự kiến? Thiên Sư nguyên bản dự tính muốn chờ trưởng công chúa cập kê thì liền lập tức lấy chồng, trở thành phụ nhân nhà khác, vậy cái gọi là âm sát liền có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng Thái hậu quá nóng vội, trước thời gian người cập kê đã xin cho trưởng công chúa quay về, tiên Hoàng thì càng thêm kiên quyết muốn xoá bỏ Thiên Sư giám... Tiên Hoàng và Thái hậu là hảo ý, nhưng điều này cũng gián tiếp thúc đẩy Thiên Sư âm thầm dàn dựng nên sự tình thiên phạt."
"Âm sát giáng lâm." Tiêu Thanh Quy tự lẩm bẩm, thống khổ từ đêm đó đến nay vẫn còn lưu lại trong xương tủy, ngày ngày cảnh tỉnh nàng.
Nàng chợt nhớ tới Hạ Lan Vân Thường nói từ đầu, truy vấn: "Ngươi nói đêm đó là một trận huyễn thuật?"
Nếu không như thế thì sao sẽ có mây đen khổng lồ nhường ấy xuất hiện bên trong Thiên nữ tự, lại còn đem người tấn công đến thương tích mình đầy. Quá khứ đều coi nó là thiên kiếp, không người nào dám đưa ra nghi vấn, bây giờ biết được Hạ Lan Thế Kính một tay dùng huyễn thuật, vậy có thể lý giải phần nào.
Hạ Lan Vân Thường đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không chỉ huyễn thuật..."
"Cổ độc?" Tiêu Thanh Quy hỏi thẳng.
"Dương cổ phụ trách hỏa diễm, âm cổ phụ trách nhật thực. Đêm đó bà ta tạo ra ảo ảnh cường đại, tổn thương người chính là dương cổ, không đến mấy tháng sẽ phát tác, người trúng cổ xương cốt toàn thân đều không thể kiểm soát, lý trí mù quoáng, chỉ biết một mực tàn sát xung quanh, trưởng công chúa bất quá học được chút kỵ xạ công phu, so với nữ tử khuê các bình thường thì khí lực có lớn hơn, cung nữ thái giám trong Nguyệt Hoa Cung không cách nào chống đỡ được, bọn hắn nếu là cả gan dám ngăn cản trưởng công chúa chắc chắn sẽ chết tại ngày đó. Còn âm cổ thì về sau trưởng công chúa bị ép dùng Hóa cốt chi dược, tiêu tán tinh nguyên*, trở thành phế nhân, mặc dù không đến mức làm người chết nhanh nhưng sẽ ngày càng ốm yếu, tuổi thọ theo đó cũng bị rút ngắn."
"Huynh trưởng..." Tiêu Thanh Quy nghiêm nghị hỏi đến, "Ngươi nói là huynh trưởng cũng trúng dương cổ?"
Hạ Lan Vân Thường trầm mặc trước nghi vấn của Tiêu Thanh Quy, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Sự tình năm đó trung cung đều biết, trưởng công chúa là được vương gia cứu ra, Vân Thường cũng đoán về sau mọi chuyện kết thúc vương gia mới tiến vào Thiên nữ tự nên không bị tác động đến. Nhưng hôm đó trưởng công chúa đột nhiên phát bệnh, vương gia sai người truyền Vân Thường đến đây, lại để Vân Thường thử châm lên bàn tay, người trúng dương cổ nhiệt độ cơ thể vốn là cao hơn người thường, Vân Thường lúc ấy phát hiện ngân châm có chút nóng lên, sau khi trở về lấy Băng Tâm hoàn ngâm thành dược nước kiểm tra thử, quả nhiên thấy ngân châm nổi lên cổ độc..."
Cổ họng của nàng nghẹn lại, không đành lòng tiếp tục nghe Hạ Lan Vân Thường nói tiếp, nhưng Hạ Lan Vân Thường cứ nhất định phải nói hết.
"Coi như đã có mười năm trưởng công chúa lấy âm cổ giải dương cổ, không cần phải lo lắng dương cổ lần nữa phát tác, nhưng vương gia chắc hẳn không cách nào giải loại độc này, cổ độc trú ngụ trong thân thể cho dù qua đi mười năm tất yếu sẽ phải phát tác ít nhất một lần. Người trúng dương cổ ngày thường dễ nổi giận, hành động ngang ngược, nếu không tận lực khắc chế, để mặc nội tâm phát hỏa, nhẹ thì nôn ra máu, nặng thì bởi vì huyết mạch nổ tung mà chết. Trong quá khứ Vân Thường cảm thấy, vương gia là người bụng dạ thâm sâu, không để lộ cảm xúc, chung quy vì vương gia áp chế vô cùng tốt, nhưng cũng thực không dễ dàng, đời người nhất định không thể mãi nín nhịn thống khổ..."
Tiêu Thanh Quy cảm giác cháo loãng cùng chén thuốc vừa mới ăn vào tất cả đều dâng trào trong cổ họng, Thọ Mi canh giữ bên ngoài cửa điện vội vàng chạy tới, Hạ Lan Vân Thường đã bưng lên ống nhổ, Tiêu Thanh Quy khom lưng nôn ọe nửa ngày nhưng chỉ có nước mắt không ngừng rớt xuống. Nàng quả quyết đem ngón tay cắm vào trong miệng, dùng sức móc hai lần, khuấy động yết hầu cũng vẻn vẹn ọe ra mấy giọt máu tươi.
Thọ Mi khóc lóc ngăn cản, Hạ Lan Vân Thường cũng không đành mà khuyên nhủ: "Trưởng công chúa hà tất phải như vậy?"
Nàng là đang hối hận, hối hận đến xanh ruột, nàng nhớ tới đêm đó Tiêu Dực hai mắt đỏ bừng nói với nàng hắn bệnh tình nguy kịch. Nhưng nàng lúc đó không hề để ý, chỉ nghĩ hắn vụng về phô trương ủy khuất, nàng lại chưa từng suy nghĩ sâu xa, cũng chưa từng lo lắng qua phải chăng hắn thật sự có việc gì.
Nàng còn mở miệng tổn thương hắn, nói rất nhiều lời khó nghe. Nàng từng oán trách hắn vô số lần, năm đó nàng bị buộc ăn vào Hóa cốt chi dược, Tiêu Dực ở xa ngàn dặm không có tung tích, cứ như vậy trở thành lí do để nàng mặc sức ức hiếp. Còn có, còn có bên trong Nguyệt Hoa Cung đầy rẫy máu tươi thê lương, nàng khát khao từ trong đám người đó tìm kiếm thân ảnh của hắn nhưng không có, nàng một khắc này cực kỳ hận hắn, hận hắn luôn để mặc nàng chịu thống khổ một mình.
Nhưng nếu hắn không phải bất đắc dĩ, sao lại nguyện ý để nàng một mình? Chắc hẳn những chuyện kia xảy ra hắn cũng kinh hãi như nàng, mà nàng hơn mười năm vô tri, chưa bao giờ nói với hắn một lời trấn an.
Nàng luôn nghĩ rằng tội lỗi trong quá khứ là nguyên nhân khiến hai người xa cách, thật tình không biết rằng đó mới là khởi đầu của sự ràng buộc, Hạ Lan Thế Kính tội ác tày trời, nhưng cũng gián tiếp dùng cổ độc dệt nên một tấm lưới hổng lồ, trăm ngàn trói buộc buộc đem bọn họ vĩnh viễn vây hãm trong đó, nàng đời này đã định không thể đẩy hắn ra.
Tiêu Thanh Quy xem Hạ Lan Vân Thường như cọng cỏ cứu mạng duy nhất, bất ngờ bắt lấy tay Hạ Lan Vân Thường: "Dương cổ có cách nào để giải? Long huyết hoàn? Ngươi lần trước nói ta không nên dùng long huyết hoàn, huynh trưởng thì sao? Huynh trưởng phải chăng có thể sử dụng?"
"Long huyết hoàn quả thật là giải dược nhưng thưa trưởng công chúa, bệ hạ còn chưa biết được việc này, tha thứ cho Vân Thường lòng riêng quấy phá, không thể giao Long huyết hoàn ra. Một phần Long huyết hoàn rất khó để bào chế, nhiều năm qua Vân Thường cũng chỉ chế được một viên, trong đó không thể thiếu Long Huyết Thảo 50 năm mới mọc lên một gốc, cái này do Thiên sư quản lý, lần trước Vân Thường sử dụng cho trưởng công chúa đã kinh động đến bà ta xuất quan, bây giờ trong tay Vân Thường cũng không có. Thêm nữa, bệ hạ có suy nghĩ muốn xoá sổ Thiên Sư giám, đến lúc đó liền có thể lấy được Long Huyết Thảo, nhưng bây giờ vương gia dẫn Huyền Giáp quân bình định Bắc địa, Vân Thường không thể không vì bệ hạ trù tính, nếu như vương gia tấn công Vĩnh An, còn có thể nhờ vào nó để cùng vương gia đàm phán, cho nên Vân Thường không thể giúp trưởng công chúa, mong rằng trưởng công chúa thông cảm."
Tiêu Thanh Quy đột nhiên đem Hạ Lan Vân Thường đẩy ra, "Ngươi cùng hắn cá mè một lứa, cũng dám nói ta thông cảm!"
Nhưng nàng hiện tại đến cùng vẫn là người bị quản chế, chỉ dựa vào Hạ Lan Vân Thường mới có thể cầu được giải dược, nếu không thì Tiêu Dực mai sau sẽ bị thứ này tra tấn. Nàng không thể phát tiết lửa giận lên người Hạ Lan Vân Thường, quay sang dùng tay quét hết chén dĩa trên bàn xuống đất, mảnh vỡ vô tình chạy đến kệ để bình ngọc, âm thanh rơi vỡ vang lên không ngừng.
Thọ Mi đành phải mời Hạ Lan Vân Thường ra ngoài, Hạ Lan Vân Thường biết trong lòng Tiêu Thanh Quy chấp niệm Tiêu Dực, bây giờ biết được Tiêu Dực bị dương cổ tra tấn nhiều năm, tất sẽ không còn một lòng muốn chết, để cho nàng phát tiết một chút cũng được.
Người đã đi tới cửa, Tiêu Thanh Quy đột ngột đem người gọi lại: "Ngươi còn chưa nói, Nguyên Hi, Nguyên Hi có phải do ta giết?"
"Không phải." Hạ Lan Vân Thường khẳng định đáp, đôi mắt bên trong ẩn chứa ngàn vạn sóng cả, cảm xúc phun trào.
Tiêu Thanh Quy cũng không tra hỏi tới cùng hung thủ là ai, cố gắng chống đỡ phát ra một nụ cười tự giễu: "Thật chứ?"
"Thật sự không phải. Ngay cả Tiên Hoàng cùng Thái hậu cũng chưa từng cho rằng là trưởng công chúa giết chết Nguyên Hi Thái tử."
Thọ Mi mời Hạ Lan Vân Thường đi ra ngoài, lúc trở lại bên trong tẩm điện, đã thấy Tiêu Thanh Quy ngã ngồi dưới đất, bàn tay bị mảnh vỡ làm bị thương, máu tươi chảy ròng ròng, nàng lại giống như không hề cảm nhận được đau đớn, si ngốc ngồi ở đằng kia xuất thần, trong lòng toàn bộ là lo lắng cho Tiêu Dực.
Thọ Mi lấy thuốc quỳ gối bên cạnh Tiêu Thanh Quy xử lý vết thương, Tiêu Thanh Quy chợt nghĩ tới những chi tiết nàng từng bỏ qua, có khi Tiêu Dực rõ ràng bình ở tại Vĩnh An, trên tay lại luôn có mấy vết thương khó hiểu. Nàng lại nhớ đêm đó trần truồng triền miên, da thịt nóng rực của hắn cũng ẩn ẩn treo vết tím xanh, nàng tựa hồ đã đoán được cái gì, nếu như cổ độc đã từng phát tác, hắn cũng tự tìm biện pháp để ngăn chặn.
Trước đó, nàng kỳ thật cũng không hoàn toàn tin Hạ Lan Vân Thường, vẫn có một tia hy vọng rằng Tiêu Dực không trúng cổ độc, nhưng lúc này lại không cách nào đem chân tướng vừa nghe đè xuống, nàng muốn biết thực hư mọi chuyện.
Hoàng hôn sắp buông xuống, Tiêu Thanh Quy cùng với ánh nắng chiều tàn xuất cung, chỉ dẫn theo một người là Thọ Mi đi thẳng đến phủ Thần vương.
Vương phủ đã bị Tiêu Húc phái trọng binh trấn giữ, không người nào dám cản nàng, nàng mặc dù không thường xuyên đến, quá khứ phần lớn là Tiêu Dực chủ động đi Kiến Ninh cung tìm nàng, nhưng đường đi nước bước trong vương phủ nàng lại cực kỳ quen thuộc, xông thẳng vào nội viện tìm được thư phòng của Tiêu Dực.
Thọ Mi chờ ở ngoài cửa, ra sức ngăn cản quản gia của vương phủ, Tiêu Thanh Quy một mình tiến vào thư phòng, theo trí nhớ tìm tới cơ quan trên kệ sách mở ra cửa mật thất.
Thứ hiện ra trong tầm mắt chỉ là gian phòng nhỏ, cất giữ một vài bức thư không mấy quan trọng, không có điểm gì khác thường, nàng dựa vào sự hiểu biết của mình với Tiêu Dực mà mạnh mẽ lật đổ chiếc bàn duy nhất, ngay lập tức một lỗi đi bí mật hướng xuống lòng đất chậm rãi lộ diện.
Mật đạo tối tăm chật hẹp, Tiêu Thanh Quy đèn cũng không kịp đốt, bàn tay lần mò vách tường băng lãnh một đường tiến sâu xuống dưới, rất nhanh đã đi tới điểm cuối cùng, kia là một phòng giam khép kín có một ô cửa sổ bé xíu, ngoài ra không còn vật gì khác.
Nàng nhìn thấy trên vách tường có vết máu đã khô, trong không khí dường như còn quanh quẩn mùi tanh phiêu đãng, không ngừng hóa thành âm sát đỏ rực, lần lượt xuyên qua tâm can của nàng.
Nàng ngây ngốc sửng sốt thật lâu mới cất bước hướng về phía trước vuốt ve vết máu khô cạn, bàn tay sờ trên tường sâu sắc cảm giác được sự bất lực của hắn, khí tức run rẩy, nước mắt nàng rơi như mưa. Nàng mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh hắn không ngừng hướng phía vách tường phát tiết, không ngừng thương tổn bản thân để đè nén những tức giận, những thống khổ trong lòng. Hắn luôn luôn ẩn nhẫn, vì tình yêu ẩn nhẫn, vì cổ độc ẩn nhẫn, nàng lại chỉ biết điều thứ nhất, không biết điều thứ hai, nàng xưa nay là vui vẻ khi thấy thấy hắn biết ẩn nhẫn, là nàng vô tri vô giác suy nghĩ đơn thuần đến ngu xuẩn.
Tiêu Thanh Quy hai mắt nhắm lại, trong lòng thống khổ tựa hồ nhớ tới cái đêm âm sát giáng lâm kia, hắn nhanh như vậy vọt vào thiên nữ tự, hắn ôm chặt lấy nàng, nàng cảm giác vẫn không đủ, âm thanh thảm thiết không ngừng kêu lên, hắn liên tục gọi nàng để nàng trấn tĩnh lại.
"A Bồ... A Bồ... A Bồ đừng sợ..."
"Huynh trưởng..."
Nàng cuộn tròn thân thể ngã xuống trong góc lao tù hẻo lánh, hi vọng chỉ cần gọi một tiếng hắn sẽ xuất hiện trước mặt mình, đáng tiếc núi cao đường xa cản trở mối lương duyên, nàng thật sự rất nhớ hắn, tình cảnh thê lương, trái tim như bị dao cắt. Nhưng khi nàng mở hai mắt ra, gạt nước mắt nhìn quanh, phòng tối trống rỗng chỉ có vô vàn bi thương hiện diện khắp nơi, bốn vách tường đầy huyết hồng chứng kiến nhiều năm lạm thương*.
Lúc này, một tia sáng ảm đạm từ phía trên cửa sổ chiếu vào, là ánh răng, là thanh quy, là nàng, cũng là A Bồ của hắn.
Thì ra chốn lao tù này cũng không hoàn toàn trống rỗng. Khi hắn tự tra tấn đến kiệt lực mà ngã xuống đất, bên người vẫn có ánh trăng làm bạn, tựa như ngọn đèn sáng chiếu rọi hắn khi lạc đường.
Năm ngày sau, Tiêu Húc nghe nói Tiêu Thanh Quy ngày ngày đúng hạn ăn cơm uống thuốc, không giấu được sự vui mừng, sau nhiều ngày lại lần nữa giá lâm Kiến Ninh cung, trên đường đi vẫn lo sợ bất an, lo lắng có thể đi vào tẩm điện gặp mặt Tiêu Thanh Quy.
Lần này ngoài ý muốn hắn thuận lợi đi vào, đáng tiếc trong phòng trống không, sớm không có bóng dáng người muốn gặp. Tiêu Húc dưới cơn thịnh nộ khiển trách thị vệ trông coi Kiến Ninh cung, sai cấm quân lạnh lùng bắt lại.
Tiêu Thanh Quy từ mật đạo trong đình viện thẳng hướng chùa Thiên Khâu, trong đêm ra khỏi thành, bỏ lỡ xe ngựa của nhóm người đầu tiên được đem thi thể trở về kinh thành, tướng sĩ chết trận đều được quấn trong cơ hiệu Huyền Điểu, cuối cùng hồn về cố hương, gió thổi xào xạc.
Mà nàng một đường hướng về Bắc địa, đi qua tiết trời đầu hạ Vĩnh An, qua Hàng Châu, Trường Xuân, áo ngoài càng thêm càng dày, cũng biểu hiện cho khoảng cách với hắn càng ngày càng gần. Nàng chỉ biết nàng nhất định phải tìm tới hắn, đi theo hắn, cho dù kết quả cuối cùng là phải chết bọn họ cũng muốn chết chung một chỗ, như vậy là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.