Chương 36: Tuyết Lạnh Bắc Sóc (4)
Thị Từ
07/08/2024
Bắc Sóc vừa rơi thêm một trận tuyết mịn, gió bấc quét tới, từng đụn tuyến trắng bay tán loạn trong không trung nhìn rất đẹp mắt. Tiêu Dực thân mang Hồ bào màu nâu nhạt, cách ăn mặc giống như đàn ông Bắc Sóc, dẫn gần trăm người vượt qua núi Cửu Lĩnh, toàn bộ đồng thời thu hồi quân kỳ, phục kích tại khe núi, tình hình chiến tranh hết sức căng thẳng.
Mấy ngày nay, phản quân Bắc Sóc giả làm cường đạo lẩn trốn bốn phía, chia thành nhiều nhóm liên tiếp quấy rối biên cảnh Đại Dự, không chịu cùng Huyền Giáp Quân giao đấu chính diện. Tiêu Dực cũng chỉ có thể thay đổi sách lược, từ từ tiêu diệt, nếu có thể làm cho bọn hắn tụ tập lại một chỗ liền có thể dứt khoát tóm gọn.
Trung Nguyên đã nhập hạ nhưng ở Bắc Sóc vẫn là ngày đông rét lạnh, tuyết đọng tuy có ít đi chút ít nhưng những nơi không có ánh nắng chiếu rọi vẫn không khác biệt gì với thời điểm chính đông.
Bấy giờ Đại Dự cùng Bắc Sóc hữu hảo, Vạn Sĩ Cách cũng vì bị tướng sĩ phản bội mà nổi giận, Tiêu Dực liền bỏ qua hiềm khích lúc trước cùng đi đến hợp tác, Vạn Sĩ Cách hậu đãi không ít Hồ bào chống lạnh, xác thực so với áo giáp áo bông của bọn hắn càng thêm nhẹ nhàng, bên trong Hồ bào may hai tầng da thú, bình thường trong lúc giao chiến hoàn toàn có thể đề phòng tổn thương.
Mắt thấy thân ảnh một người Bắc Sóc xuất hiện trong tầm mắt, xuyên qua phong tuyết dần dần tới gần, Tiêu Dực ném cho Cố Phóng ánh mắt ra hiệu, yên ắng chỉ huy đội quân chia làm hai đường xuất kích bọc đánh.
Móng ngựa đạp tuyết, chém giết nhiều trận, Tiêu Dực vẫn chỉ ngồi trên lưng ngựa, không cùng quân địch khởi xướng cận chiến, bên hông cũng không thấy treo binh khí mà chỉ có ống tên. Hắn cầm cung tiễn kéo căng, ba mũi tên đồng loạt bay đi, cách xa mười bước đem quân giặc đánh rớt khỏi ngựa, Cố Phóng thì quả cảm xông pha phía trước, thay hắn chém xuống từng kiếm trí mạng, hai người phối hợp ăn ý, thêm binh sĩ linh hoạt dũng mãnh, chưa tới một nén nhang đã kết thúc trận chiến, bắt đầu kiểm kê tù binh, dự định mang về đại doanh.
Đám người buộc chặt tù binh, lại lần nữa treo lên quân kỳ Huyền Điểu, Cố Phóng ruổi ngựa tiến lên, từ trong ngực móc ra bản đồ đưa cho Tiêu Dực nhìn: "Mấy ngày nay đánh thật sự thống khoái, mặc dù chưa đủ xả giận nhưng cũng khiến bọn hắn như chim sợ cành cong càng đánh càng lùi, thuộc hạ thấy bọn chúng chính là đi từ hướng Sương Nhữ Quan tới, nói vậy thì có lẽ đại quân của chúng tập kết tại Sương Nhữ Quan?"
Phổ Thiên Thông chính là thủ lĩnh đám phản quân, bởi vì bất mãn hoàng thất Bắc Sóc khuất nhục cầu hoà, Vạn Sĩ Cách xám xịt trở về Bắc Sóc cũng cam chịu kết quả này, hắn liền cùng em trai Phổ Thiếu Thông xúi giục tướng sĩ phản bội, chạy trốn tự lập đại quân riêng, ý đồ đoạt lấy Hàng Châu làm địa bàn hoạt động.
Tiêu Dực nhìn phương hướng Sương Nhữ Quan nói: "Sương Nhữ Quan chiếm cứ nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công nhưng cũng không tiện vận chuyển lương thảo, Phổ Thiên thông đây là tự mình tìm đường chết, trước mắt không ngại đem Sương Nhữ Quan chắp tay nhường hắn, để xem hắn sẽ xuất ra được chiêu thức gì."
Sương Nhữ Quan vốn thuộc lãnh thổ Đại Dự, ở phía bắc Lương Châu, bởi vì phong tuyết tự nhiên ăn mòn mà mở ra một lối đi, mặc dù có thể thông thẳng đến Xuyên Sa, nhưng lại chưa thành con đường hẳn hoi, ngày bình thường trừ phi có thương đội nóng lòng vận chuyển hàng hóa, tuyệt không có bách tính đặt chân tới.
Cố Phóng đã hiểu ý Tiêu Dực, lúc này nói thêm: "Vậy thuộc hạ liền phái người đến Lương Châu truyền tin, tạm thời phong tỏa con đường phía Sương Nhữ Quan đề phòng người dân gặp họa."
Tiêu Dực nhẹ gật đầu, quay đầu ngựa lại chuẩn bị trở về doanh trại.
Nơi xa phía Đông Nam đột nhiên xuất hiện thân ảnh một người ăn mặc kiểu Trung Nguyên, Phùng Huyền Độ trên thân khoác áo choàng màu xám bạc, thoạt đầu còn tưởng rằng đụng phải binh mã Bắc Sóc, lo lắng là đám cường đạo phản bội chạy trốn kia, thẳng đến nhìn thấy cờ hình Huyền Điểu tung bat phấp phới mới yên lòng, vung tay hô to: "A! Kia là Huyền Giáp Quân dưới trướng Thần vương?!"
Đội nhân mã đến gần, Cố Phóng cẩn thận nhìn rõ rồi mỉm cười nói với Tiêu Dực: "Vương gia, là Phùng gia tiểu tử kia, tiểu tử này là mập lên hay do mặc nhiều vậy trời?"
Tiêu Dực sắc mặt ngưng trệ, rất muốn biết Phùng Huyền Độ tại sao lại chạy đến tận đây.
"Cố biểu ca!" Phùng Huyền Độ ghìm ngựa dừng phía trước hai người, đầu tiên là gọi Cố Phóng, sau đó nhìn về phía Tiêu Dực.
Cố Phóng đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: "Thất thần làm gì? Đây là vương gia, ai cho ngươi nhìn kiểu như thế!"
"Vương gia? Ta còn tưởng rằng là người Bắc Sóc đó."
Phùng Huyền Độ chưa từng gặp qua Tiêu Dực, nói chung thời điểm Huyền Giáp Quân khải hoàn hắn ở xa xa chỉ thấy được thân ảnh mơ hồ, người nói vô tâm người nghe hữu ý, Tiêu Dực sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh giọng hỏi hắn: "Ngươi tới đây làm cái gì?"
Phùng Huyền Độ sững sờ, chợt ý thức được điều gì, kinh ngạc hỏi: "Vương gia còn chưa gặp A Nguyệt tỷ tỷ ư? Không phải nha, tỷ ấy cùng Thọ Mi so với ta xuất phát khỏi thành sớm hơn nửa ngày, ta vì tránh phụ thân truy bắt mới chậm trễ thế này."
Nhưng hắn đến cùng là đơn độc phóng ngựa chạy đi, không giống Tiêu Thanh Quy thân thể bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe ngựa, trời lại đang đổ tuyết ắt hẳn trên đường sẽ chậm chạp hơn, sao có thể tới trước Phùng Huyền Độ.
Tiêu Dực phát giác không ổn, ngay cả hắn vì sao gọi Cố Phóng là biểu ca cũng không quan tâm, cũng không rảnh truy cứu hắn thân mật gọi Tiêu Thanh Quy là "A Nguyệt tỷ tỷ", trong giọng nói rõ ràng mang theo nổi nóng: "Một đám ngu xuẩn sao lại để nàng đến Sắc Sóc? Nang đi theo đường nào?"
Phùng Huyền Độ vô duyên vô cớ bị Tiêu Dực mắng, mãnh liệt cảm nhận được Tiêu Dực đối với mình có địch ý, chợt có chút không hiểu, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Dực, nhất thời quên trả lời.
Cố Phóng rống vào mặt hắn: "Mau nói đi!"
"Đương nhiên là con đường gần nhất rồi, ta giúp A Nguyệt tỷ tỷ nhìn bản đồ, ra khỏi Vĩnh An một đường hướng phía Bắc, xuyên qua Lương Châu, Sương Nhữ Quan là nhanh nhất."
Quả nhiên là ngu ngốc, Cố Phóng không dám nhìn ánh mắt Tiêu Dực, ấp úng mở miệng: "Vương gia, cần phải đi đón trưởng công chúa..."
Tiêu Dực vội vàng kẹp bụng ngựa, mệnh lệnh xuyên qua phong tuyết truyền đến: "Ngươi lập tức mang tù binh về doanh trại, mười người theo ta đi Sương Nhữ Quan!"
Cố Phóng kêu lên: "Vương gia không thể, Phổ Thiên Thông không biết tập kết bao nhiêu nhân mã..."
"Cho nên ngươi nhanh trở về điều binh!"
Cố Phóng chạy đuổi theo đi lên, ném bội kiếm của mình qua: "Vương gia! Dùng kiếm của ta!"
Tiêu Dực vững vàng tiếp được, cũng không quay đầu lại mà dẫn mười người chạy thẳng đến Sương Nhữ Quan, hắn không phải đi đón người mà là đi cứu người.
Phùng Huyền Độ cũng ý thức được điểm không đúng, đang muốn theo Tiêu Dực cùng đi: "Vương gia! Ta cũng đi!"
Cố Phóng ghìm dây cương của hắn lại: "Ngu xuẩn, ngươi ở lại cho ta, theo ta cùng về đại doanh điều binh."
Một chút cũng không trì hoãn, Cố Phóng vung cánh tay lên quất ngựa phi nhanh về đại doanh, tim treo lên tận cổ họng, lại vì những tù binh kia mà kéo chậm bước chân, trong lòng càng thêm lo lắng.
Nhóm người Tiêu Thanh Quy mướn xe ngựa khiêm tốn tiến vào Sương Nhữ Quan, xa phu ngồi ở bên ngoài, trong xe thì chỉ có Tiêu Thanh Quy cùng Thọ Mi nóng lòng mong chờ đến Xuyên Sa.
Ra khỏi Lương Châu, lò sưởi tay đã hết ấm áp bị nàng đặt qua một bên, Thọ Mi thỉnh thoảng lại cau mày nhìn áo choàng của Tiêu Thanh Quy lê lết trên sàn xe, chốc chốc lại xoa nóng tay mình sưởi ấm cho Tiêu Thanh Quy. Nàng nhìn ra Thọ Mi còn đang lo lắng, nhưng đã lo lắng cả một đường rồi, bây giờ Xuyên Sa gần trong gang tấc, lo lắng thì có ích gì, dù sao cũng đến rồi.
"Đừng xoa nữa." Tiêu Thanh Quy vốn muốn nói nàng là xoa không ấm, hễ buông tay xuống thì rất nhanh sẽ lạnh lại, nhưng nhìn thần sắc Thọ Mi cuống cuồng tự trách, đến cùng vẫn là đổi cách nói khác, "Trời lạnh quá, chờ đến đại doanh sưởi ấm liền tốt."
Thọ Mi dáng vẻ lo lắng, lúng túng mở miệng, tận lực thấp giọng đề phòng bị xa phu nghe được: "Vương gia xuất binh Bắc Sóc danh nghĩa là đi dẹp loạn, trưởng công chúa cần gì nhất định phải đến đây? Hay thật là giống như trong cung nghị luận, vương gia dự định..."
Dự định mưu phản, Tiêu Thanh Quy đi đến chỗ kia chẳng phải là sẽ có nguy hiểm?
Tiêu Thanh Quy trầm ngâm thật lâu, hồi tưởng đến chuyện phát sinh trong một tháng này, Tiêu Húc luôn cho rằng Tiêu Dực bất quá chỉ mượn cớ dẹp loạn để khống chế binh quyền, lúc nào cũng có thể quay về tấn công hoàng thành, nhưng Tiêu Dực há lại là loại người này? Dẹp loạn phản quân có Bắc Sóc tương trợ, không bao lâu liền có thể giải quyết, mà vong binh Huyền Giáp quân chết trận tại Xuyên Sa đầu năm nay mới là điều ghim sâu trong lòng Tiêu Dực, từ xưa đến nay giảng nhập thổ vi an*, hắn sao có thể nguyện ý để những vong hồn kia mãi nằm xuống nơi tuyết trắng mênh mông.
Chưa nói đến Bùi Tố Chi và Tống Trường Canh cũng chôn thây ở phía dưới Cửu Lĩnh, ba mươi năm không thấy ánh mặt trời, bây giờ đã khó tìm thấy được, hắn biết rõ khổ sở trong đó, không muốn bách tính cũng phải chịu cảnh này.
Về phần cục thế trước mặt, Tiêu Thanh Quy mở miệng yếu ớt, một câu nói trúng đích: "Tiến thì đánh thẳng vào kinh thành, lui thì giữ lấy Đông Nam."
Đây cũng là điều Tiêu Dực dự định lựa chọn.
Xe ngựa đột nhiên phanh lại, hai người đều ngã chúi về phía trước, Thọ Mi vội vàng bò dậy đem rèm xe vén lên, trong nháy mắt bị trường đao nhọn hoắt chĩa vào, phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Tiêu Thanh Quy vụng về đưa tay thăm dò vào trong tay áo, sờ đến thanh chủy thủ băng lãnh, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân rầm rộ, giẫm trên tuyết trắng vốn nên là êm tai, lúc này lại giống như là quỷ đòi mạng, nàng lại lần nữa đem chủy thủ thu hồi ---- người đến quá nhiều, nàng chỉ bằng ấy khí lực hoàn toàn không cách nào chống cự.
Bên ngoài chính là lối đi tại Sương Nhữ Quan, đi xuống xe ngựa trong nháy mắt Tiêu Thanh Quy liền bị hàn khí đập vào mặt rùng mình một cái, chợt cũng bị trường đao chống lên cổ.
Phổ Thiên Thông dẫn đầu đoàn nhân mã đến Sương Nhữ Quan, vốn là dự định chờ đợi Phổ Thiếu Thông dẫn đại quân đến đây cùng hắn tụ hợp, không ngờ lại cướp được một cỗ xe ngựa.
Xe ngựa trước mắt cũng không mấy xa hoa, là kiểu dáng bình thường ở dịch quán Đại Dự, cũng không phải loại cho quan nhân dùng, nhưng trên xe ngựa lại có hai nữ nhân quần áo không tầm thường, Phổ Thiên Thông từng quản thúc thương nhân vãng lai của Đại Dự qua Bắc Sóc mua bán, nhận ra chất liệu trên người các nàng chính là sa tanh dùng cho hoàng thất, dù bình dân giàu có cũng không cách nào sử dụng.
Xem ra cỗ xe hắn ngăn lại đúng là quý nhân.
Phổ Thiên Thông tinh thông tiếng Hán, mang theo khẩu âm Bắc Sóc nồng đậm hỏi: "Nói, ngươi là ai?!"
Thọ Mi bị dọa đến phát run, Tiêu Thanh Quy còn có thể cố gắng trấn định một chút, nhưng nàng biết, bất luận nàng giả vờ nhận mình là nữ tử bình thường, cũng trốn không thoát tôn thất Hoàng tộc, chỉ có thể ảo não tự trách quần áo trên người có chỗ sơ suất. Thời điểm đến Lương Châu nàng đã nghĩ tới việc mua một bộ quần áo mùa đông bình thường, nhưng thân thể suy yếu, quá mức sợ lạnh, quần áo mùa đông của nàng xưa nay đều được định chế riêng, quần áo bình thường chất liệu có tốt đến đâu cũng không so sánh được. Nàng hiện ở Sương Nhữ Quan thuộc lãnh thổ Đại Dự, nghe nói phản quân tại Xuyên Sa làm loạn, bị Tiêu Dực bức đến Sương Nhữ Quan, nàng không ngờ mình lại xui xẻ đến thế, đụng thẳng nhóm phản quân.
Sớm biết như thế, dù là phải chịu lạnh một chút cũng nên đổi một thân y phục này.
Thấy nàng từ đầu đến cuối không đáp lời, thủ hạ của Phổ Thiên Thông cầm đao càng kê gần vào cổ Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi suýt nữa kinh hô nói ra ba chữ "Trưởng công chúa", may mà cắn đầu lưỡi kịp thời, chỉ rưng rưng nhìn qua nàng.
Tuyết rơi ngày càng lớn, không biết là toàn bộ bắc địa đều như vậy hay chỉ có Sương Nhữ Quan mới thế này, Tiêu Thanh Quy đang muốn mở miệng cùng Phổ Thiên Thông hòa hoãn, nghĩ có thể kéo dài một lát cũng tốt, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, nàng quên lưỡi đao trên cần cổ, vô thức quay đầu, hóa ra hắn tới nhanh như vậy, nàng liền biết, nếu không phải vì bất đắc dĩ, hắn có lý nào đến trễ hay là không đến?
Nhưng hắn xông tới cũng quá mức quyết liệt, mười một người đơn độc đánh vào trại địch, nàng sao nguyện ý để hắn cùng chết ở chỗ này?
Phổ Thiên Thông rút đao chuẩn bị chiến đấu, lờ mờ phân biệt được hình dạng người tới, thời điểm song phương cách nhau khoảng hai mươi bước, Tiêu Dực quả quyết kéo cung bắn tên, hướng phía Tiêu Thanh Quy đánh tới, mũi tên lông đen ghim trúng mục tiêu, trường đao gác ở cần cổ nàng lập tức rơi xuống đất.
Nàng vô thức gọi hắn: "Hoài Trạc!"
Tiêu Dực sắc mặt cực kì lạnh lẽo, hoàn mỹ đáp lại tiếng nàng kêu, hai bên lập tức phát động giao chiến, Tiêu Dực dẫn đầu kéo cung tên, bắn trúng cánh tay Phổ Thiên Thông, Phổ Thiên Thông bị đau kêu ré lên, lấy tay nhổ mũi tên ra nghiêm nghị hạ lệnh: "Bày trận!"
Bắc Sóc thiên về cách đánh cưỡi ngựa cầm đao, Tiêu Dực liền nhảy xuống đất, tiếp xúc ở cự ly gần mà chém, Tiêu Thanh Quy thấy rõ ràng, thanh kiếm kia dùng không đủ thuận tay, né tránh lưỡi đao đối diện đánh tới, hắn lợi dụng Hắc Vũ Tiễn làm vũ khí, tàn nhẫn đâm thủng cổ họng của quân địch, máu tươi vẩy ra, hết sức khốc liệt.
Nhưng đến cùng người ít không địch lại địch mạnh, Phổ Thiên Thông có mấy ngàn đại quân, nghe tin lập tức hành động, Tiêu Dực chỉ mang theo mười người đi trước, rất nhanh liền bị bao vây, chó cùng rứt dậu, Tiêu Thanh Quy phí công nóng vội, nửa điểm tác dụng cũng không phát huy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh sĩ của Tiêu Dực từng người một bị bắt, sau đó bị cưỡng chế quỳ xuống, kiếm bị vứt ra sau.
Tiêu Dực trên thân cũng trúng vài đao, da lông màu nâu dính đầy máu tươi, bàn tay bị nhuộm đỏ, hắn sao không nhìn rõ thế cục, cuối cùng bắn ra một mũi tên, trúng một gã có ý đồ đến gần, tiếp theo, trường đao của phó tướng Phổ Thiên Thông chống lên đầu vai Tiêu Dực.
Tiêu Thanh Quy rưng rưng nhìn về phía nơi xa, thầm hi vọng Cố Phóng mau chóng đến đây nghĩ cách cứu viện, bằng không bọn hắn sợ là không kéo dài được bao lâu.
Phổ Thiên Thông ôm lấy cánh tay bị trúng tên đi đến trước mặt Tiêu Dực, nhìn hắn bộ dạng hoàn toàn không sợ hãi liền hận đến nghiến răng, tình cảnh lúc trước bị Tiêu Dực chỉ huy Huyền Giáp quân đánh cho tơi tả chật vật trốn chạy quét qua não hắn ta. Không biết hắn dùng tiếng Bắc Sóc nói ra câu thóa mạ gì, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Dực thị uy: "Ngươi còn dám vác mặt tới! Thật là ngán sống rồi, chủ động tới tìm ta, muốn chết hay sao?"
Tiêu Dực lộ vẻ giễu cợt, đáp: "Ngươi đã dám xâm nhập vào đây, người muốn chết chỉ sợ không chỉ là ta."
Phổ Thiên Thông tức giận tột độ, chỉ vào Tiêu Dực mắng to: "Không biết tự lượng sức mình! Ngươi đã bị ta bắt được còn dám phách lối?! Xem ra hai vị nữ nương ta ngăn cũng không phải là thường nhân, ngươi nói xem, nàng là cái gì của ngươi? Tình nhân? Trắc phi? Ta nghe nói ngươi mới cưới Trắc Phi, là nàng sao? Ngươi vì sao không đáp lời, sắp chết đến nơi còn dám cùng ta phách lối?!"
Tiêu Dực đứng nơi xa nhìn Tiêu Thanh Quy một cái, rất nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục cùng Phổ Thiên Thông đối mặt, không muốn nói chuyện Tiêu Thanh Quy nhiều thêm một câu: "Cần gì nói nhảm? Ngươi nói ta đi tìm chết, ta chính là đi tìm chết, làm sao, chúng ta đứng ở chỗ này, ngươi cũng không dám đụng đến ta?"
"Chó má! Ta để ngươi càn rỡ, thủ hạ của ngươi đã quỳ phục, ngươi vì sao không quỳ? Nghe nói lễ tiết Đại Dự các ngươi hèn mọn nhất chính là quỳ lạy, ta muốn thấy ngươi quỳ xuống lạy ta!"
Thủ hạ của hắn lập tức tiến lên, dùng vỏ đao mãnh mẽ nện vào phần lưng Tiêu Dực, ý đồ buộc hắn quỳ xuống, nhưng Tiêu Dực lại không nhúc nhích tí nào, trên mặt chỉ lộ vẻ giễu cợt, càng thêm chọc giận Phổ Thiên Thông.
Tiêu Thanh Quy nhìn từng đánh nện vào lưng hắn giống như là đập vào trong lòng mình, gắt gao cắn môi mới nhịn xuống xúc động muốn gọi tên hắn.
Phổ Thiên Thông tự mình rút đao, bên trên còn lưu lại vết máu từ trận chiến vừa rồi, tuyết bay rơi vào phía trên hóa thành màu hồng nhàn nhạt, hắn quay đầu nhìn Tiêu Thanh Quy một chút, suýt nữa bị Tiêu Dực làm cho hồ đồ, quên mất còn có người như nàng.
Trong nháy mắt tiếp theo, Phổ Thiên Thông dứt khoát thẳng tay cắm thanh đao vào chân Tiêu Dực, nước mắt lã chã rơi xuống, Tiêu Thanh Quy vô thức hét to: "Huynh trưởng!"
Phổ ThiênThông rất mau đưa đao rút ra, Tiêu Dực bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng rên khẽ, lui về phía sau nửa bước, vẫn như cũ không chịu quỳ xuống, nghe được Tiêu Thanh Quy gọi ra huynh trưởng, hắn cũng không tiếp tục giấu diếm nữa, ngẩng đầu hướng Tiêu Thanh Quy nở nục cười nhợt nhạt im lặng trấn an nàng.
"Ngươi muốn chém giết, muốn róc thịt thì liền làm cho thống khoái, cần gì tra tấn người như thế?!" Tiêu Thanh Quy nổi giận nói.
Phổ Thiên Thông cười gằn tiến lên túm nàng tới, âm dương quái khí học giọng điệu nàng gọi Tiêu Dực: "Huynh trưởng? Ta suýt nữa quên mất, Thần Vương điện hạ còn có một muội muội đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoàng thất Đại Dự các ngươi nữ đinh ít ỏi, cũng chỉ có một vị công chúa này? Gọi là cái gì nhỉ?"
Phó tướng nhắc nhở: "Cảnh Sơ."
"Đúng đúng đúng, ngươi chính là Cảnh Sơ?" Hắn lại cố ý kích thích Tiêu Dực, "Đáng tiếc có chút gầy gò, nhìn qua chắc không dễ mang thai. Bất quá không sao, thủ hạ của ta từng người đều điêu luyện, một đêm có thể cùng chơi mấy nữ nhân một lúc, Thần vương điện hạ, ngươi là đứa con hoang Đại Dự, ta để ngươi lại thêm cháu trai cũng là con hoang được không?"
Tiêu Thanh Quy bản chất cương liệt bên trong chưa tàn lụi, lúc này đưa tay cho Phổ Thiên Thông một bạt tai, mắng: "Vô sỉ!"
Phổ Thiên Thông không những không giận mà còn cười dâm tà, sờ sờ lên gương mặt chỗ bị nàng đánh qua, lại bắt lấy cánh tay Tiêu Thanh Quy dùng sức vuốt ve nhào nặn: "Cái tay này ngược lại là non mềm cực kì, yếu đuối bất lực, chém đứt nhắm rượu thì thế nào?"
Tiêu Dực hai con ngươi đã trừng đến đỏ bừng, bỗng nhiên dùng tay không đẩy lưỡi đao trên cổ ra, một quyền đánh úp về phía Phổ Thiên Thông, Phổ Thiên Thông không thể không đẩy Tiêu Thanh Quy sang một bên, lùi lại né tránh.
Đông đảo binh lính Bắc Sóc kết thành biển người, đem Tiêu Dực vây khốn bên trong, nhiều người như vậy, hắn lần lượt đánh bại, rất nhanh đám đông đã tản ra, nhưng vô luận thế nào đều đánh không hết. Lần này hắn bị bốn thanh đao kẹp chặt trên cổ, phó tướng của Phổ Thiên Thông cố ý dùng lưỡi đao đâm xuyên qua vết thương ở đùi hắn, bốn người đồng thời đè trường đao xuống, Tiêu Dực bị buộc quỳ một chân trên đất, sợi tóc cũng hơi loạn, tư thái chật vật vô cùng.
Tiêu Thanh Quy lúc này mới phát hiện, bên hông hắn còn mang theo một cây đao, bảo đao Vụ Sơn phái, giấu ở phía dưới ống tên. Nàng bỗng nhiên ý thức được hắn vì sao dùng một thanh kiếm không thuận tay, cũng biết hắn sẽ không dễ dàng rút ra cây đao kia, nàng càng không xứng mở miệng hỏi.
Phổ Thiên Thông dường như cũng chú ý tới, tiến lên đạp bên eo Tiêu Dực, đạp vào cây đao kia, ngữ khí chê cười: "Ta nghe nói người Trung Nguyên các ngươi chỉ dùng kiếm, làm sao, Thần vương điện hạ bây giờ rốt cục quyết định làm người Bắc Sóc chúng ta, học sử dụng trường đao rồi?"
Phó tướng tiến lên rút cây đao của Tiêu Dực dâng lên cho Phổ Thiên Thông nhìn, Phổ Thiên Thông cầm trong tay lỗ mãng thưởng thức, giống như là mượn cách nhục nhã cây đao này để nhục nhã Tiêu Dực, chợt đem đao cắm vào trong tuyết, lại chưa hả giận đạp một cước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến cùng vẫn là một đứa con hoang, còn không quỳ xuống cho ta? Nếu ngươi sẵn lòng quỳ xuống phục tùng, ta cao hứng liền bỏ qua cho muội muội của ngươi, còn không nàng tối nay sợ là gặp họa a..."
Hắn không biết miệng mắng Tiêu Dực là con hoang bao nhiêu lần, Tiêu Dực lại giống như đã chết lặng, không chút nào nhúc nhích, Tiêu Thanh Quy nhìn thấy Phổ Thiên Thông lại rút ra đao ra hướng phía đùi phải Tiêu Dực, hắn đại khái muốn đả thương nốt bên đùi còn lại của Tiêu Dực, nếu vậy Tiêu Dực sẽ không thể không quỳ ở trước mặt hắn để tha hồ nhục nhã.
Nàng không biết lấy dũng khí từ đâu, động tác đã nhanh hơn suy nghĩ trong đầu, vọt tới ngăn cản trước mặt Phổ Thiên Thông, cao giọng nói: "Ngươi không phải chỉ là muốn nhục nhã người sao? Hắn không xứng để ngươi nhục nhã, ta là trưởng công chúa Đại Dự, bất luận thân phận ra sao vẫn là huyết mạch hoàng gia so với hắn càng tôn quý hơn, ta hướng ngươi quỳ xuống chẳng phải tốt hơn ư?"
"A Bồ!" Tiêu Dực trầm mặc đã lâu đột nhiên mở miệng, trong mắt muôn vàn không muốn, chăm chú nhìn nàng.
Tiêu Thanh Quy chỉ vội vàng liếc hắn một chút đã quỳ bịch trên mặt tuyết, hèn mọn nắm lấy vạt áo Phổ Thiên Thông, ngửa đầu nhìn hắn khẩn cầu thương hại: "Như thế nào? Ngươi bây giờ không chỉ bắt được hắn, còn có trưởng công chúa là ta, ngươi đã nắm giữ nhiều lợi thế như vậy, cần gì ở đây lãng phí thời gian? Nếu ta là ngươi, hiện giờ đã phái người đi bàn điều kiện cùng Hoàng đế Đại Dự, vậy thì ngươi làm sao còn đến mức bị buộc đến Sương Nhữ Quan cầu một nơi an thân?"
Tiêu Dực nhìn ra nàng đang dùng kế hoãn binh, cũng không mở miệng ngắt lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai đầu gối nàng quỳ ở đất tuyết, hắn cho rằng một khi hắn biết được chuyện xưa, biết được bọn hắn không phải là thân huynh muội, về sau hắn liền sẽ không cần bởi đoạn tình này mà thống khổ. Nhưng thật ra bệnh của nàng, thương thế của nàng, từng thứ đều là nguồn cơn để hắn thống khổ, khiến hắn cả đời không cách nào lờ đi.
Nàng luyên thuyên nói rất nhiều, không biết một câu cuối cùng lại đâm vào chỗ đau của Phổ Thiên Thông, nét mặt hắn trở nên dữ tợn, nắm chặt cổ áo Tiêu Thanh Quy buộc nàng cùng mình đối mặt: "Người Trung Nguyên các ngươi quả nhiên từng người miệng lưỡi như bôi mật, giỏi nhất là gạt người, nếu như ngươi đã nguyện ý thay hắn chịu nhục, không bằng trước tiên hảo hảo hầu hạ ta một phen, ngươi đem ta hầu hạ thoải mái thì ta lưu hắn sống thêm một ngày, ngươi đem toàn quân ta đều hầu hạ thoải mái, ta liền không cho người tổn thương hắn nữa!"
Dứt lời, Phổ Thiên thông cũng mặc kệ Tiêu Thanh Quy trả lời ra sao, trước mặt mọi người giật áo choàng Tiêu Thanh Quy ra ném qua một bên, Tiêu Thanh Quy run rẩy lùi về sau tránh né, sợ hãi run lên cầm cập.
Tiêu Dực đột nhiên nâng người dậy, máu tươi tung tóe đầy mặt, hai mắt ánh lên sát cơ sáng loáng, hắn vốn định bình tĩnh ứng đối, chờ Cố Phóng mang viện binh đến là được, thậm chí khắc chế cảm xúc không vì Phổ Thiên Thông nhục nhã mà tức giận, nhưng hết thảy ẩn nhẫn đến đây đây triệt để mất khống chế. Hắn cơ hồ cắn nát hàm răng, gằn lên từng chữ một: "Phổ Thiên Thông! Ngươi dám đụng vào nàng lần nữa thử xem?!"
Phổ Thiên Thông không hề sợ hãi, với tay nắm lấy ống áo Tiêu Thanh Quy, rõ ràng còn muốn thể hiện cho Tiêu Dực nhìn như thế nào gọi là xé rách xiêm y của nàng, thủ hạ xung quanh xem kịch vui phát ra từng trận cười dâm, hòa cùng với tiếng khóc tê tâm phế liệt của Thọ Mi, có thể nói Tiêu Dực như lửa giận tưới thêm dầu.
Chợt, hắn quả quyết nắm lên lưỡi dao trên cổ, không để ý cắt vỡ huyết mạch mà dùng sức giật ra, đạp bay tên lính trước mặt, nháy mắt rút cây đao căm trên mặt tuyết kia, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Từng giọt máu thấm vào tuyết trắng, Tiêu Thanh Quy nhìn thấy hắn chính là dùng tay trái cầm đao, nhớ tới tay phải hắn tổn thương không còn dùng được nữa, lòng của nàng lập tức đau đớn như muốn nứt ra, hóa thành chút sức lực sau cùng hướng phía hắn rống to: "Huynh trưởng đi mau!"
Chỉ cần hắn có thể trốn đi, chỉ cần hắn có thể thoát khỏi hiểm cảnh này liền tốt, trong này còn giấu kín tư tâm của Tiêu Thanh Quy, cũng có nghĩa là cho dù nàng cùng Thọ Mi, còn có mười người Huyền Giáp quân bị bắt kia, nàng tin tưởng hắn nhất định có thể đem bọn họ cứu ra.
Nhưng Tiêu Dực sao để nàng dê vào miệng cọp? Hắn sớm đã giết đỏ cả mắt, Bùi thị đao phổ hắn đọc ngược như chảy, một tháng này đến nơi Bắc Bóc tuyết lạnh, hắn chẳng biết từ lúc nào cam tâm tình nguyện rút ra cây đao này, lòng tràn đầy say mê.
Hắn không khỏi nghĩ đến đêm âm sát kinh hoàng năm đó, tiếng kêu thảm thiết của nàng vang vọng bên tai, hắn lại thân không tấc sắt, không có chút sức lực nào để chống đỡ. Về sau hắn liều mình lập bao chiến công hiển hách, Tiêu phục đã thưởng hết những thứ có thể thưởng, hắn liền muốn cái đặc ân, từ nay về sau trong hoàng cung được phép đeo kiếm.
Hắn quá khứ xuất nhập cung trên người kiếm không rời thân chính là vì bảo hộ nàng, bất luận dùng đao hay kiếm, hắn đều là muốn bảo hộ nàng, nếu như ngay cả nàng cũng không bảo hộ được, hắn làm sao sống tạm bợ nổi nơi thế gian này?
Trong lúc chiến đấu kịch liệt, tia tỉnh táo duy nhất còn lại của Tiêu Dực dùng để gọi nàng: "A Bồ, đến đằng sau ta!"
Hắn che chở nàng mở ra một đường máu, cũng bởi vì bảo hộ nàng mà nhiều chỗ bị thương, Tiêu Thanh Quy thông qua màn nước mắt chỉ thấy vô số lưỡi đao hướng hắn chém xuống, hắn miễn cưỡng chống đỡ, không ngừng lùi lại, gian nan dịch bước.
Thẳng đến khi nhìn thấy một con ngựa hết sức cao lớn lẻ loi đứng đó, Tiêu Dực quả quyết tung người lên ngựa, vung đao đánh lui quân địch vây quanh, thừa cơ đem Tiêu Thanh Quy túm lên.
Hắn giơ đao đến cạnh bụng ngựa hung hăng cắm vào, tuấn mã bộc phát tiếng kêu thê thảm, giống như hóa điên xông ra khỏi trùng trùng điệp điệp vòng vây, Phổ Thiên Thông tức giận trong miệng không ngừng chửi mắng, lệnh thủ hạ giục ngựa đuổi theo.
Bắc địa trước thời điểm màn đêm buông xuống, trời ngày càng mờ tối, ánh trăng lại ngày càng sáng rõ, nàng không khỏi lo lắng cho đám người vẫn bị giữ lại trong quân Phổ Thiên Thông, run giọng hỏi hắn: "Thọ Mi và bọn họ..."
Tiêu Dực ngữ khí còn mang theo tức giận, hung dữ trả lời: "Cố Phóng có bò cũng nên bò tới rồi."
Mấy ngày nay, phản quân Bắc Sóc giả làm cường đạo lẩn trốn bốn phía, chia thành nhiều nhóm liên tiếp quấy rối biên cảnh Đại Dự, không chịu cùng Huyền Giáp Quân giao đấu chính diện. Tiêu Dực cũng chỉ có thể thay đổi sách lược, từ từ tiêu diệt, nếu có thể làm cho bọn hắn tụ tập lại một chỗ liền có thể dứt khoát tóm gọn.
Trung Nguyên đã nhập hạ nhưng ở Bắc Sóc vẫn là ngày đông rét lạnh, tuyết đọng tuy có ít đi chút ít nhưng những nơi không có ánh nắng chiếu rọi vẫn không khác biệt gì với thời điểm chính đông.
Bấy giờ Đại Dự cùng Bắc Sóc hữu hảo, Vạn Sĩ Cách cũng vì bị tướng sĩ phản bội mà nổi giận, Tiêu Dực liền bỏ qua hiềm khích lúc trước cùng đi đến hợp tác, Vạn Sĩ Cách hậu đãi không ít Hồ bào chống lạnh, xác thực so với áo giáp áo bông của bọn hắn càng thêm nhẹ nhàng, bên trong Hồ bào may hai tầng da thú, bình thường trong lúc giao chiến hoàn toàn có thể đề phòng tổn thương.
Mắt thấy thân ảnh một người Bắc Sóc xuất hiện trong tầm mắt, xuyên qua phong tuyết dần dần tới gần, Tiêu Dực ném cho Cố Phóng ánh mắt ra hiệu, yên ắng chỉ huy đội quân chia làm hai đường xuất kích bọc đánh.
Móng ngựa đạp tuyết, chém giết nhiều trận, Tiêu Dực vẫn chỉ ngồi trên lưng ngựa, không cùng quân địch khởi xướng cận chiến, bên hông cũng không thấy treo binh khí mà chỉ có ống tên. Hắn cầm cung tiễn kéo căng, ba mũi tên đồng loạt bay đi, cách xa mười bước đem quân giặc đánh rớt khỏi ngựa, Cố Phóng thì quả cảm xông pha phía trước, thay hắn chém xuống từng kiếm trí mạng, hai người phối hợp ăn ý, thêm binh sĩ linh hoạt dũng mãnh, chưa tới một nén nhang đã kết thúc trận chiến, bắt đầu kiểm kê tù binh, dự định mang về đại doanh.
Đám người buộc chặt tù binh, lại lần nữa treo lên quân kỳ Huyền Điểu, Cố Phóng ruổi ngựa tiến lên, từ trong ngực móc ra bản đồ đưa cho Tiêu Dực nhìn: "Mấy ngày nay đánh thật sự thống khoái, mặc dù chưa đủ xả giận nhưng cũng khiến bọn hắn như chim sợ cành cong càng đánh càng lùi, thuộc hạ thấy bọn chúng chính là đi từ hướng Sương Nhữ Quan tới, nói vậy thì có lẽ đại quân của chúng tập kết tại Sương Nhữ Quan?"
Phổ Thiên Thông chính là thủ lĩnh đám phản quân, bởi vì bất mãn hoàng thất Bắc Sóc khuất nhục cầu hoà, Vạn Sĩ Cách xám xịt trở về Bắc Sóc cũng cam chịu kết quả này, hắn liền cùng em trai Phổ Thiếu Thông xúi giục tướng sĩ phản bội, chạy trốn tự lập đại quân riêng, ý đồ đoạt lấy Hàng Châu làm địa bàn hoạt động.
Tiêu Dực nhìn phương hướng Sương Nhữ Quan nói: "Sương Nhữ Quan chiếm cứ nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công nhưng cũng không tiện vận chuyển lương thảo, Phổ Thiên thông đây là tự mình tìm đường chết, trước mắt không ngại đem Sương Nhữ Quan chắp tay nhường hắn, để xem hắn sẽ xuất ra được chiêu thức gì."
Sương Nhữ Quan vốn thuộc lãnh thổ Đại Dự, ở phía bắc Lương Châu, bởi vì phong tuyết tự nhiên ăn mòn mà mở ra một lối đi, mặc dù có thể thông thẳng đến Xuyên Sa, nhưng lại chưa thành con đường hẳn hoi, ngày bình thường trừ phi có thương đội nóng lòng vận chuyển hàng hóa, tuyệt không có bách tính đặt chân tới.
Cố Phóng đã hiểu ý Tiêu Dực, lúc này nói thêm: "Vậy thuộc hạ liền phái người đến Lương Châu truyền tin, tạm thời phong tỏa con đường phía Sương Nhữ Quan đề phòng người dân gặp họa."
Tiêu Dực nhẹ gật đầu, quay đầu ngựa lại chuẩn bị trở về doanh trại.
Nơi xa phía Đông Nam đột nhiên xuất hiện thân ảnh một người ăn mặc kiểu Trung Nguyên, Phùng Huyền Độ trên thân khoác áo choàng màu xám bạc, thoạt đầu còn tưởng rằng đụng phải binh mã Bắc Sóc, lo lắng là đám cường đạo phản bội chạy trốn kia, thẳng đến nhìn thấy cờ hình Huyền Điểu tung bat phấp phới mới yên lòng, vung tay hô to: "A! Kia là Huyền Giáp Quân dưới trướng Thần vương?!"
Đội nhân mã đến gần, Cố Phóng cẩn thận nhìn rõ rồi mỉm cười nói với Tiêu Dực: "Vương gia, là Phùng gia tiểu tử kia, tiểu tử này là mập lên hay do mặc nhiều vậy trời?"
Tiêu Dực sắc mặt ngưng trệ, rất muốn biết Phùng Huyền Độ tại sao lại chạy đến tận đây.
"Cố biểu ca!" Phùng Huyền Độ ghìm ngựa dừng phía trước hai người, đầu tiên là gọi Cố Phóng, sau đó nhìn về phía Tiêu Dực.
Cố Phóng đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: "Thất thần làm gì? Đây là vương gia, ai cho ngươi nhìn kiểu như thế!"
"Vương gia? Ta còn tưởng rằng là người Bắc Sóc đó."
Phùng Huyền Độ chưa từng gặp qua Tiêu Dực, nói chung thời điểm Huyền Giáp Quân khải hoàn hắn ở xa xa chỉ thấy được thân ảnh mơ hồ, người nói vô tâm người nghe hữu ý, Tiêu Dực sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh giọng hỏi hắn: "Ngươi tới đây làm cái gì?"
Phùng Huyền Độ sững sờ, chợt ý thức được điều gì, kinh ngạc hỏi: "Vương gia còn chưa gặp A Nguyệt tỷ tỷ ư? Không phải nha, tỷ ấy cùng Thọ Mi so với ta xuất phát khỏi thành sớm hơn nửa ngày, ta vì tránh phụ thân truy bắt mới chậm trễ thế này."
Nhưng hắn đến cùng là đơn độc phóng ngựa chạy đi, không giống Tiêu Thanh Quy thân thể bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe ngựa, trời lại đang đổ tuyết ắt hẳn trên đường sẽ chậm chạp hơn, sao có thể tới trước Phùng Huyền Độ.
Tiêu Dực phát giác không ổn, ngay cả hắn vì sao gọi Cố Phóng là biểu ca cũng không quan tâm, cũng không rảnh truy cứu hắn thân mật gọi Tiêu Thanh Quy là "A Nguyệt tỷ tỷ", trong giọng nói rõ ràng mang theo nổi nóng: "Một đám ngu xuẩn sao lại để nàng đến Sắc Sóc? Nang đi theo đường nào?"
Phùng Huyền Độ vô duyên vô cớ bị Tiêu Dực mắng, mãnh liệt cảm nhận được Tiêu Dực đối với mình có địch ý, chợt có chút không hiểu, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Dực, nhất thời quên trả lời.
Cố Phóng rống vào mặt hắn: "Mau nói đi!"
"Đương nhiên là con đường gần nhất rồi, ta giúp A Nguyệt tỷ tỷ nhìn bản đồ, ra khỏi Vĩnh An một đường hướng phía Bắc, xuyên qua Lương Châu, Sương Nhữ Quan là nhanh nhất."
Quả nhiên là ngu ngốc, Cố Phóng không dám nhìn ánh mắt Tiêu Dực, ấp úng mở miệng: "Vương gia, cần phải đi đón trưởng công chúa..."
Tiêu Dực vội vàng kẹp bụng ngựa, mệnh lệnh xuyên qua phong tuyết truyền đến: "Ngươi lập tức mang tù binh về doanh trại, mười người theo ta đi Sương Nhữ Quan!"
Cố Phóng kêu lên: "Vương gia không thể, Phổ Thiên Thông không biết tập kết bao nhiêu nhân mã..."
"Cho nên ngươi nhanh trở về điều binh!"
Cố Phóng chạy đuổi theo đi lên, ném bội kiếm của mình qua: "Vương gia! Dùng kiếm của ta!"
Tiêu Dực vững vàng tiếp được, cũng không quay đầu lại mà dẫn mười người chạy thẳng đến Sương Nhữ Quan, hắn không phải đi đón người mà là đi cứu người.
Phùng Huyền Độ cũng ý thức được điểm không đúng, đang muốn theo Tiêu Dực cùng đi: "Vương gia! Ta cũng đi!"
Cố Phóng ghìm dây cương của hắn lại: "Ngu xuẩn, ngươi ở lại cho ta, theo ta cùng về đại doanh điều binh."
Một chút cũng không trì hoãn, Cố Phóng vung cánh tay lên quất ngựa phi nhanh về đại doanh, tim treo lên tận cổ họng, lại vì những tù binh kia mà kéo chậm bước chân, trong lòng càng thêm lo lắng.
Nhóm người Tiêu Thanh Quy mướn xe ngựa khiêm tốn tiến vào Sương Nhữ Quan, xa phu ngồi ở bên ngoài, trong xe thì chỉ có Tiêu Thanh Quy cùng Thọ Mi nóng lòng mong chờ đến Xuyên Sa.
Ra khỏi Lương Châu, lò sưởi tay đã hết ấm áp bị nàng đặt qua một bên, Thọ Mi thỉnh thoảng lại cau mày nhìn áo choàng của Tiêu Thanh Quy lê lết trên sàn xe, chốc chốc lại xoa nóng tay mình sưởi ấm cho Tiêu Thanh Quy. Nàng nhìn ra Thọ Mi còn đang lo lắng, nhưng đã lo lắng cả một đường rồi, bây giờ Xuyên Sa gần trong gang tấc, lo lắng thì có ích gì, dù sao cũng đến rồi.
"Đừng xoa nữa." Tiêu Thanh Quy vốn muốn nói nàng là xoa không ấm, hễ buông tay xuống thì rất nhanh sẽ lạnh lại, nhưng nhìn thần sắc Thọ Mi cuống cuồng tự trách, đến cùng vẫn là đổi cách nói khác, "Trời lạnh quá, chờ đến đại doanh sưởi ấm liền tốt."
Thọ Mi dáng vẻ lo lắng, lúng túng mở miệng, tận lực thấp giọng đề phòng bị xa phu nghe được: "Vương gia xuất binh Bắc Sóc danh nghĩa là đi dẹp loạn, trưởng công chúa cần gì nhất định phải đến đây? Hay thật là giống như trong cung nghị luận, vương gia dự định..."
Dự định mưu phản, Tiêu Thanh Quy đi đến chỗ kia chẳng phải là sẽ có nguy hiểm?
Tiêu Thanh Quy trầm ngâm thật lâu, hồi tưởng đến chuyện phát sinh trong một tháng này, Tiêu Húc luôn cho rằng Tiêu Dực bất quá chỉ mượn cớ dẹp loạn để khống chế binh quyền, lúc nào cũng có thể quay về tấn công hoàng thành, nhưng Tiêu Dực há lại là loại người này? Dẹp loạn phản quân có Bắc Sóc tương trợ, không bao lâu liền có thể giải quyết, mà vong binh Huyền Giáp quân chết trận tại Xuyên Sa đầu năm nay mới là điều ghim sâu trong lòng Tiêu Dực, từ xưa đến nay giảng nhập thổ vi an*, hắn sao có thể nguyện ý để những vong hồn kia mãi nằm xuống nơi tuyết trắng mênh mông.
Chưa nói đến Bùi Tố Chi và Tống Trường Canh cũng chôn thây ở phía dưới Cửu Lĩnh, ba mươi năm không thấy ánh mặt trời, bây giờ đã khó tìm thấy được, hắn biết rõ khổ sở trong đó, không muốn bách tính cũng phải chịu cảnh này.
Về phần cục thế trước mặt, Tiêu Thanh Quy mở miệng yếu ớt, một câu nói trúng đích: "Tiến thì đánh thẳng vào kinh thành, lui thì giữ lấy Đông Nam."
Đây cũng là điều Tiêu Dực dự định lựa chọn.
Xe ngựa đột nhiên phanh lại, hai người đều ngã chúi về phía trước, Thọ Mi vội vàng bò dậy đem rèm xe vén lên, trong nháy mắt bị trường đao nhọn hoắt chĩa vào, phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Tiêu Thanh Quy vụng về đưa tay thăm dò vào trong tay áo, sờ đến thanh chủy thủ băng lãnh, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân rầm rộ, giẫm trên tuyết trắng vốn nên là êm tai, lúc này lại giống như là quỷ đòi mạng, nàng lại lần nữa đem chủy thủ thu hồi ---- người đến quá nhiều, nàng chỉ bằng ấy khí lực hoàn toàn không cách nào chống cự.
Bên ngoài chính là lối đi tại Sương Nhữ Quan, đi xuống xe ngựa trong nháy mắt Tiêu Thanh Quy liền bị hàn khí đập vào mặt rùng mình một cái, chợt cũng bị trường đao chống lên cổ.
Phổ Thiên Thông dẫn đầu đoàn nhân mã đến Sương Nhữ Quan, vốn là dự định chờ đợi Phổ Thiếu Thông dẫn đại quân đến đây cùng hắn tụ hợp, không ngờ lại cướp được một cỗ xe ngựa.
Xe ngựa trước mắt cũng không mấy xa hoa, là kiểu dáng bình thường ở dịch quán Đại Dự, cũng không phải loại cho quan nhân dùng, nhưng trên xe ngựa lại có hai nữ nhân quần áo không tầm thường, Phổ Thiên Thông từng quản thúc thương nhân vãng lai của Đại Dự qua Bắc Sóc mua bán, nhận ra chất liệu trên người các nàng chính là sa tanh dùng cho hoàng thất, dù bình dân giàu có cũng không cách nào sử dụng.
Xem ra cỗ xe hắn ngăn lại đúng là quý nhân.
Phổ Thiên Thông tinh thông tiếng Hán, mang theo khẩu âm Bắc Sóc nồng đậm hỏi: "Nói, ngươi là ai?!"
Thọ Mi bị dọa đến phát run, Tiêu Thanh Quy còn có thể cố gắng trấn định một chút, nhưng nàng biết, bất luận nàng giả vờ nhận mình là nữ tử bình thường, cũng trốn không thoát tôn thất Hoàng tộc, chỉ có thể ảo não tự trách quần áo trên người có chỗ sơ suất. Thời điểm đến Lương Châu nàng đã nghĩ tới việc mua một bộ quần áo mùa đông bình thường, nhưng thân thể suy yếu, quá mức sợ lạnh, quần áo mùa đông của nàng xưa nay đều được định chế riêng, quần áo bình thường chất liệu có tốt đến đâu cũng không so sánh được. Nàng hiện ở Sương Nhữ Quan thuộc lãnh thổ Đại Dự, nghe nói phản quân tại Xuyên Sa làm loạn, bị Tiêu Dực bức đến Sương Nhữ Quan, nàng không ngờ mình lại xui xẻ đến thế, đụng thẳng nhóm phản quân.
Sớm biết như thế, dù là phải chịu lạnh một chút cũng nên đổi một thân y phục này.
Thấy nàng từ đầu đến cuối không đáp lời, thủ hạ của Phổ Thiên Thông cầm đao càng kê gần vào cổ Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi suýt nữa kinh hô nói ra ba chữ "Trưởng công chúa", may mà cắn đầu lưỡi kịp thời, chỉ rưng rưng nhìn qua nàng.
Tuyết rơi ngày càng lớn, không biết là toàn bộ bắc địa đều như vậy hay chỉ có Sương Nhữ Quan mới thế này, Tiêu Thanh Quy đang muốn mở miệng cùng Phổ Thiên Thông hòa hoãn, nghĩ có thể kéo dài một lát cũng tốt, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, nàng quên lưỡi đao trên cần cổ, vô thức quay đầu, hóa ra hắn tới nhanh như vậy, nàng liền biết, nếu không phải vì bất đắc dĩ, hắn có lý nào đến trễ hay là không đến?
Nhưng hắn xông tới cũng quá mức quyết liệt, mười một người đơn độc đánh vào trại địch, nàng sao nguyện ý để hắn cùng chết ở chỗ này?
Phổ Thiên Thông rút đao chuẩn bị chiến đấu, lờ mờ phân biệt được hình dạng người tới, thời điểm song phương cách nhau khoảng hai mươi bước, Tiêu Dực quả quyết kéo cung bắn tên, hướng phía Tiêu Thanh Quy đánh tới, mũi tên lông đen ghim trúng mục tiêu, trường đao gác ở cần cổ nàng lập tức rơi xuống đất.
Nàng vô thức gọi hắn: "Hoài Trạc!"
Tiêu Dực sắc mặt cực kì lạnh lẽo, hoàn mỹ đáp lại tiếng nàng kêu, hai bên lập tức phát động giao chiến, Tiêu Dực dẫn đầu kéo cung tên, bắn trúng cánh tay Phổ Thiên Thông, Phổ Thiên Thông bị đau kêu ré lên, lấy tay nhổ mũi tên ra nghiêm nghị hạ lệnh: "Bày trận!"
Bắc Sóc thiên về cách đánh cưỡi ngựa cầm đao, Tiêu Dực liền nhảy xuống đất, tiếp xúc ở cự ly gần mà chém, Tiêu Thanh Quy thấy rõ ràng, thanh kiếm kia dùng không đủ thuận tay, né tránh lưỡi đao đối diện đánh tới, hắn lợi dụng Hắc Vũ Tiễn làm vũ khí, tàn nhẫn đâm thủng cổ họng của quân địch, máu tươi vẩy ra, hết sức khốc liệt.
Nhưng đến cùng người ít không địch lại địch mạnh, Phổ Thiên Thông có mấy ngàn đại quân, nghe tin lập tức hành động, Tiêu Dực chỉ mang theo mười người đi trước, rất nhanh liền bị bao vây, chó cùng rứt dậu, Tiêu Thanh Quy phí công nóng vội, nửa điểm tác dụng cũng không phát huy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh sĩ của Tiêu Dực từng người một bị bắt, sau đó bị cưỡng chế quỳ xuống, kiếm bị vứt ra sau.
Tiêu Dực trên thân cũng trúng vài đao, da lông màu nâu dính đầy máu tươi, bàn tay bị nhuộm đỏ, hắn sao không nhìn rõ thế cục, cuối cùng bắn ra một mũi tên, trúng một gã có ý đồ đến gần, tiếp theo, trường đao của phó tướng Phổ Thiên Thông chống lên đầu vai Tiêu Dực.
Tiêu Thanh Quy rưng rưng nhìn về phía nơi xa, thầm hi vọng Cố Phóng mau chóng đến đây nghĩ cách cứu viện, bằng không bọn hắn sợ là không kéo dài được bao lâu.
Phổ Thiên Thông ôm lấy cánh tay bị trúng tên đi đến trước mặt Tiêu Dực, nhìn hắn bộ dạng hoàn toàn không sợ hãi liền hận đến nghiến răng, tình cảnh lúc trước bị Tiêu Dực chỉ huy Huyền Giáp quân đánh cho tơi tả chật vật trốn chạy quét qua não hắn ta. Không biết hắn dùng tiếng Bắc Sóc nói ra câu thóa mạ gì, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Dực thị uy: "Ngươi còn dám vác mặt tới! Thật là ngán sống rồi, chủ động tới tìm ta, muốn chết hay sao?"
Tiêu Dực lộ vẻ giễu cợt, đáp: "Ngươi đã dám xâm nhập vào đây, người muốn chết chỉ sợ không chỉ là ta."
Phổ Thiên Thông tức giận tột độ, chỉ vào Tiêu Dực mắng to: "Không biết tự lượng sức mình! Ngươi đã bị ta bắt được còn dám phách lối?! Xem ra hai vị nữ nương ta ngăn cũng không phải là thường nhân, ngươi nói xem, nàng là cái gì của ngươi? Tình nhân? Trắc phi? Ta nghe nói ngươi mới cưới Trắc Phi, là nàng sao? Ngươi vì sao không đáp lời, sắp chết đến nơi còn dám cùng ta phách lối?!"
Tiêu Dực đứng nơi xa nhìn Tiêu Thanh Quy một cái, rất nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục cùng Phổ Thiên Thông đối mặt, không muốn nói chuyện Tiêu Thanh Quy nhiều thêm một câu: "Cần gì nói nhảm? Ngươi nói ta đi tìm chết, ta chính là đi tìm chết, làm sao, chúng ta đứng ở chỗ này, ngươi cũng không dám đụng đến ta?"
"Chó má! Ta để ngươi càn rỡ, thủ hạ của ngươi đã quỳ phục, ngươi vì sao không quỳ? Nghe nói lễ tiết Đại Dự các ngươi hèn mọn nhất chính là quỳ lạy, ta muốn thấy ngươi quỳ xuống lạy ta!"
Thủ hạ của hắn lập tức tiến lên, dùng vỏ đao mãnh mẽ nện vào phần lưng Tiêu Dực, ý đồ buộc hắn quỳ xuống, nhưng Tiêu Dực lại không nhúc nhích tí nào, trên mặt chỉ lộ vẻ giễu cợt, càng thêm chọc giận Phổ Thiên Thông.
Tiêu Thanh Quy nhìn từng đánh nện vào lưng hắn giống như là đập vào trong lòng mình, gắt gao cắn môi mới nhịn xuống xúc động muốn gọi tên hắn.
Phổ Thiên Thông tự mình rút đao, bên trên còn lưu lại vết máu từ trận chiến vừa rồi, tuyết bay rơi vào phía trên hóa thành màu hồng nhàn nhạt, hắn quay đầu nhìn Tiêu Thanh Quy một chút, suýt nữa bị Tiêu Dực làm cho hồ đồ, quên mất còn có người như nàng.
Trong nháy mắt tiếp theo, Phổ Thiên Thông dứt khoát thẳng tay cắm thanh đao vào chân Tiêu Dực, nước mắt lã chã rơi xuống, Tiêu Thanh Quy vô thức hét to: "Huynh trưởng!"
Phổ ThiênThông rất mau đưa đao rút ra, Tiêu Dực bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng rên khẽ, lui về phía sau nửa bước, vẫn như cũ không chịu quỳ xuống, nghe được Tiêu Thanh Quy gọi ra huynh trưởng, hắn cũng không tiếp tục giấu diếm nữa, ngẩng đầu hướng Tiêu Thanh Quy nở nục cười nhợt nhạt im lặng trấn an nàng.
"Ngươi muốn chém giết, muốn róc thịt thì liền làm cho thống khoái, cần gì tra tấn người như thế?!" Tiêu Thanh Quy nổi giận nói.
Phổ Thiên Thông cười gằn tiến lên túm nàng tới, âm dương quái khí học giọng điệu nàng gọi Tiêu Dực: "Huynh trưởng? Ta suýt nữa quên mất, Thần Vương điện hạ còn có một muội muội đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoàng thất Đại Dự các ngươi nữ đinh ít ỏi, cũng chỉ có một vị công chúa này? Gọi là cái gì nhỉ?"
Phó tướng nhắc nhở: "Cảnh Sơ."
"Đúng đúng đúng, ngươi chính là Cảnh Sơ?" Hắn lại cố ý kích thích Tiêu Dực, "Đáng tiếc có chút gầy gò, nhìn qua chắc không dễ mang thai. Bất quá không sao, thủ hạ của ta từng người đều điêu luyện, một đêm có thể cùng chơi mấy nữ nhân một lúc, Thần vương điện hạ, ngươi là đứa con hoang Đại Dự, ta để ngươi lại thêm cháu trai cũng là con hoang được không?"
Tiêu Thanh Quy bản chất cương liệt bên trong chưa tàn lụi, lúc này đưa tay cho Phổ Thiên Thông một bạt tai, mắng: "Vô sỉ!"
Phổ Thiên Thông không những không giận mà còn cười dâm tà, sờ sờ lên gương mặt chỗ bị nàng đánh qua, lại bắt lấy cánh tay Tiêu Thanh Quy dùng sức vuốt ve nhào nặn: "Cái tay này ngược lại là non mềm cực kì, yếu đuối bất lực, chém đứt nhắm rượu thì thế nào?"
Tiêu Dực hai con ngươi đã trừng đến đỏ bừng, bỗng nhiên dùng tay không đẩy lưỡi đao trên cổ ra, một quyền đánh úp về phía Phổ Thiên Thông, Phổ Thiên Thông không thể không đẩy Tiêu Thanh Quy sang một bên, lùi lại né tránh.
Đông đảo binh lính Bắc Sóc kết thành biển người, đem Tiêu Dực vây khốn bên trong, nhiều người như vậy, hắn lần lượt đánh bại, rất nhanh đám đông đã tản ra, nhưng vô luận thế nào đều đánh không hết. Lần này hắn bị bốn thanh đao kẹp chặt trên cổ, phó tướng của Phổ Thiên Thông cố ý dùng lưỡi đao đâm xuyên qua vết thương ở đùi hắn, bốn người đồng thời đè trường đao xuống, Tiêu Dực bị buộc quỳ một chân trên đất, sợi tóc cũng hơi loạn, tư thái chật vật vô cùng.
Tiêu Thanh Quy lúc này mới phát hiện, bên hông hắn còn mang theo một cây đao, bảo đao Vụ Sơn phái, giấu ở phía dưới ống tên. Nàng bỗng nhiên ý thức được hắn vì sao dùng một thanh kiếm không thuận tay, cũng biết hắn sẽ không dễ dàng rút ra cây đao kia, nàng càng không xứng mở miệng hỏi.
Phổ Thiên Thông dường như cũng chú ý tới, tiến lên đạp bên eo Tiêu Dực, đạp vào cây đao kia, ngữ khí chê cười: "Ta nghe nói người Trung Nguyên các ngươi chỉ dùng kiếm, làm sao, Thần vương điện hạ bây giờ rốt cục quyết định làm người Bắc Sóc chúng ta, học sử dụng trường đao rồi?"
Phó tướng tiến lên rút cây đao của Tiêu Dực dâng lên cho Phổ Thiên Thông nhìn, Phổ Thiên Thông cầm trong tay lỗ mãng thưởng thức, giống như là mượn cách nhục nhã cây đao này để nhục nhã Tiêu Dực, chợt đem đao cắm vào trong tuyết, lại chưa hả giận đạp một cước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến cùng vẫn là một đứa con hoang, còn không quỳ xuống cho ta? Nếu ngươi sẵn lòng quỳ xuống phục tùng, ta cao hứng liền bỏ qua cho muội muội của ngươi, còn không nàng tối nay sợ là gặp họa a..."
Hắn không biết miệng mắng Tiêu Dực là con hoang bao nhiêu lần, Tiêu Dực lại giống như đã chết lặng, không chút nào nhúc nhích, Tiêu Thanh Quy nhìn thấy Phổ Thiên Thông lại rút ra đao ra hướng phía đùi phải Tiêu Dực, hắn đại khái muốn đả thương nốt bên đùi còn lại của Tiêu Dực, nếu vậy Tiêu Dực sẽ không thể không quỳ ở trước mặt hắn để tha hồ nhục nhã.
Nàng không biết lấy dũng khí từ đâu, động tác đã nhanh hơn suy nghĩ trong đầu, vọt tới ngăn cản trước mặt Phổ Thiên Thông, cao giọng nói: "Ngươi không phải chỉ là muốn nhục nhã người sao? Hắn không xứng để ngươi nhục nhã, ta là trưởng công chúa Đại Dự, bất luận thân phận ra sao vẫn là huyết mạch hoàng gia so với hắn càng tôn quý hơn, ta hướng ngươi quỳ xuống chẳng phải tốt hơn ư?"
"A Bồ!" Tiêu Dực trầm mặc đã lâu đột nhiên mở miệng, trong mắt muôn vàn không muốn, chăm chú nhìn nàng.
Tiêu Thanh Quy chỉ vội vàng liếc hắn một chút đã quỳ bịch trên mặt tuyết, hèn mọn nắm lấy vạt áo Phổ Thiên Thông, ngửa đầu nhìn hắn khẩn cầu thương hại: "Như thế nào? Ngươi bây giờ không chỉ bắt được hắn, còn có trưởng công chúa là ta, ngươi đã nắm giữ nhiều lợi thế như vậy, cần gì ở đây lãng phí thời gian? Nếu ta là ngươi, hiện giờ đã phái người đi bàn điều kiện cùng Hoàng đế Đại Dự, vậy thì ngươi làm sao còn đến mức bị buộc đến Sương Nhữ Quan cầu một nơi an thân?"
Tiêu Dực nhìn ra nàng đang dùng kế hoãn binh, cũng không mở miệng ngắt lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai đầu gối nàng quỳ ở đất tuyết, hắn cho rằng một khi hắn biết được chuyện xưa, biết được bọn hắn không phải là thân huynh muội, về sau hắn liền sẽ không cần bởi đoạn tình này mà thống khổ. Nhưng thật ra bệnh của nàng, thương thế của nàng, từng thứ đều là nguồn cơn để hắn thống khổ, khiến hắn cả đời không cách nào lờ đi.
Nàng luyên thuyên nói rất nhiều, không biết một câu cuối cùng lại đâm vào chỗ đau của Phổ Thiên Thông, nét mặt hắn trở nên dữ tợn, nắm chặt cổ áo Tiêu Thanh Quy buộc nàng cùng mình đối mặt: "Người Trung Nguyên các ngươi quả nhiên từng người miệng lưỡi như bôi mật, giỏi nhất là gạt người, nếu như ngươi đã nguyện ý thay hắn chịu nhục, không bằng trước tiên hảo hảo hầu hạ ta một phen, ngươi đem ta hầu hạ thoải mái thì ta lưu hắn sống thêm một ngày, ngươi đem toàn quân ta đều hầu hạ thoải mái, ta liền không cho người tổn thương hắn nữa!"
Dứt lời, Phổ Thiên thông cũng mặc kệ Tiêu Thanh Quy trả lời ra sao, trước mặt mọi người giật áo choàng Tiêu Thanh Quy ra ném qua một bên, Tiêu Thanh Quy run rẩy lùi về sau tránh né, sợ hãi run lên cầm cập.
Tiêu Dực đột nhiên nâng người dậy, máu tươi tung tóe đầy mặt, hai mắt ánh lên sát cơ sáng loáng, hắn vốn định bình tĩnh ứng đối, chờ Cố Phóng mang viện binh đến là được, thậm chí khắc chế cảm xúc không vì Phổ Thiên Thông nhục nhã mà tức giận, nhưng hết thảy ẩn nhẫn đến đây đây triệt để mất khống chế. Hắn cơ hồ cắn nát hàm răng, gằn lên từng chữ một: "Phổ Thiên Thông! Ngươi dám đụng vào nàng lần nữa thử xem?!"
Phổ Thiên Thông không hề sợ hãi, với tay nắm lấy ống áo Tiêu Thanh Quy, rõ ràng còn muốn thể hiện cho Tiêu Dực nhìn như thế nào gọi là xé rách xiêm y của nàng, thủ hạ xung quanh xem kịch vui phát ra từng trận cười dâm, hòa cùng với tiếng khóc tê tâm phế liệt của Thọ Mi, có thể nói Tiêu Dực như lửa giận tưới thêm dầu.
Chợt, hắn quả quyết nắm lên lưỡi dao trên cổ, không để ý cắt vỡ huyết mạch mà dùng sức giật ra, đạp bay tên lính trước mặt, nháy mắt rút cây đao căm trên mặt tuyết kia, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Từng giọt máu thấm vào tuyết trắng, Tiêu Thanh Quy nhìn thấy hắn chính là dùng tay trái cầm đao, nhớ tới tay phải hắn tổn thương không còn dùng được nữa, lòng của nàng lập tức đau đớn như muốn nứt ra, hóa thành chút sức lực sau cùng hướng phía hắn rống to: "Huynh trưởng đi mau!"
Chỉ cần hắn có thể trốn đi, chỉ cần hắn có thể thoát khỏi hiểm cảnh này liền tốt, trong này còn giấu kín tư tâm của Tiêu Thanh Quy, cũng có nghĩa là cho dù nàng cùng Thọ Mi, còn có mười người Huyền Giáp quân bị bắt kia, nàng tin tưởng hắn nhất định có thể đem bọn họ cứu ra.
Nhưng Tiêu Dực sao để nàng dê vào miệng cọp? Hắn sớm đã giết đỏ cả mắt, Bùi thị đao phổ hắn đọc ngược như chảy, một tháng này đến nơi Bắc Bóc tuyết lạnh, hắn chẳng biết từ lúc nào cam tâm tình nguyện rút ra cây đao này, lòng tràn đầy say mê.
Hắn không khỏi nghĩ đến đêm âm sát kinh hoàng năm đó, tiếng kêu thảm thiết của nàng vang vọng bên tai, hắn lại thân không tấc sắt, không có chút sức lực nào để chống đỡ. Về sau hắn liều mình lập bao chiến công hiển hách, Tiêu phục đã thưởng hết những thứ có thể thưởng, hắn liền muốn cái đặc ân, từ nay về sau trong hoàng cung được phép đeo kiếm.
Hắn quá khứ xuất nhập cung trên người kiếm không rời thân chính là vì bảo hộ nàng, bất luận dùng đao hay kiếm, hắn đều là muốn bảo hộ nàng, nếu như ngay cả nàng cũng không bảo hộ được, hắn làm sao sống tạm bợ nổi nơi thế gian này?
Trong lúc chiến đấu kịch liệt, tia tỉnh táo duy nhất còn lại của Tiêu Dực dùng để gọi nàng: "A Bồ, đến đằng sau ta!"
Hắn che chở nàng mở ra một đường máu, cũng bởi vì bảo hộ nàng mà nhiều chỗ bị thương, Tiêu Thanh Quy thông qua màn nước mắt chỉ thấy vô số lưỡi đao hướng hắn chém xuống, hắn miễn cưỡng chống đỡ, không ngừng lùi lại, gian nan dịch bước.
Thẳng đến khi nhìn thấy một con ngựa hết sức cao lớn lẻ loi đứng đó, Tiêu Dực quả quyết tung người lên ngựa, vung đao đánh lui quân địch vây quanh, thừa cơ đem Tiêu Thanh Quy túm lên.
Hắn giơ đao đến cạnh bụng ngựa hung hăng cắm vào, tuấn mã bộc phát tiếng kêu thê thảm, giống như hóa điên xông ra khỏi trùng trùng điệp điệp vòng vây, Phổ Thiên Thông tức giận trong miệng không ngừng chửi mắng, lệnh thủ hạ giục ngựa đuổi theo.
Bắc địa trước thời điểm màn đêm buông xuống, trời ngày càng mờ tối, ánh trăng lại ngày càng sáng rõ, nàng không khỏi lo lắng cho đám người vẫn bị giữ lại trong quân Phổ Thiên Thông, run giọng hỏi hắn: "Thọ Mi và bọn họ..."
Tiêu Dực ngữ khí còn mang theo tức giận, hung dữ trả lời: "Cố Phóng có bò cũng nên bò tới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.