Chương 37: Tuyết Lạnh Bắc Sóc (5)
Thị Từ
07/08/2024
Một đường không nói chuyện, bọn hắn không ngừng hướng chỗ khe núi Cửu Lĩnh mà đi, không khí càng thêm lạnh lẽo, tuyết đọng càng thêm dày nặng, truy binh sau lưng hiển nhiên cũng e ngại Cửu Lĩnh hung hiểm, dần dần từ bỏ đuổi theo, lại giả vờ như ngựa chạy không đủ nhanh, bị bỏ xa mà thôi.
Tiêu Dực lúc này bỗng ghìm chặt dây cương, ngừng ngựa, quay người nhảy xuống sau đó hướng nàng mở rộng vòng tay. Tiêu Thanh Quy mặc dù không hiểu vì sao hắn muốn xuống ngựa, vẫn thuận theo nhảy xuống, Tiêu Dực tiếp được nàng, trong nháy mắt rõ ràng cảm giác được hắn bởi vì vết thương trên đùi mà đau đớn, phát ra tiếng hừ nhẹ, Tiêu Thanh Quy vội vàng tự mình đứng vững bước chân.
Tiêu Dực lại trở tay cầm đao, khom xuống trước người nàng: "Đi lên."
Tiêu Thanh Quy sao dám để hắn cõng mình: "Huynh không muốn chân của mình nữa sao? Ta có thể tự đi."
Nàng kéo hắn đứng dậy nhưng hắn lại không nhúc nhích tí nào, nhẫn nại giải thích: "Tuyết đọng quá dày, muội đi không được mấy bước chân sẽ bị đông cứng, đến lúc đó còn không phải muốn ta cõng muội?"
Tiêu Thanh Quy như cũ không chịu, hắn nhanh chóng ôm hai chân của nàng, trực tiếp treo người lên: "Lại lề mề để người đuổi theo tới."
Một thước tuyết đọng khiến người ta nửa bước khó đi, Tiêu Dực cứ như vậy cõng nàng, im ắng hướng về phía trước, bởi vì chân tổn thương mà một cước nhẹ, một cước nặng, Tiêu Thanh Quy cảm giác được có chút nghẹn ngào, cằm khoác lên đầu vai của hắn, hỏi: "Chúng ta là đi đâu đây? Không thể trở về đại doanh sao?"
"Quá xa, con ngựa kia bị thương rồi, không thể quay về. Phía trước có tòa miếu bỏ hoang, Cố Phóng tự sẽ phái người tìm đến."
Hắn sớm đã dự định hết thảy, không cần Tiêu Thanh Quy mảy may sầu lo, nàng nghe lời liền không nói thêm gì nữa. Cữu Lĩnh ban đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng bước chân đạp tuyết, rất nặng, giống như là giẫm trong lòng người ta.
Sau hồi lâu, Tiêu Dực mở miệng, ngữ khí có chút lạnh lùng, lại giống như đang khắc chế: "Khóc cái gì."
Nàng lung tung lau nước mắt, ngửi ngửi mùi trên người hắn, là mùi máu tanh, xấu hổ mở miệng chủ động nhận sai: "Là ta sai rồi, huynh trưởng, ta không nên tự tiện đến đây, còn liên lụy huynh."
"Cũng không phải lỗi của muội, là ta đem Phổ Thiên Thông bức đến Sương Nhữ Quan, đừng nói mấy lời này."
Nàng lại trở nên trầm mặc, trong không gian quanh quẩn tiếng sụt sùi của nàng, Tiêu Dực xem nhẹ không được, suy nghĩ một chút vẫn là chủ động nói ra: "Muội còn nhớ đến sự tình năm đó tại Ngụy Yên đài bị rắn cắn?"
"Nhớ kỹ. Ta cùng phụ hoàng tức giận, một mình chạy tới Ngụy Yên đài nên bị rắn cắn, là huynh trưởng đến tìm ta."
"Ta cõng muội trở về, trên đường đi muội khóc đến thảm thương, muội còn nhớ được bản thân lúc ấy nói qua cái gì?"
Hắn đề cập đến chuyện xưa, hấp dẫn chú ý của Tiêu Thanh Quy, nước mắt trên gò má nàng cũng rất nhanh bị gió lạnh thổi khô, hồi tưởng lại: "Ta nói cái gì? Không phải chỉ một mực gọi huynh trưởng, không biết loại cắn ta có phải rắn độc hay không, do ta sợ chết thôi."
"Muội khóc nói ta là huynh trưởng muội yêu nhất, nếu như là rắn độc, thì cũng cắn ta một cái, tốt nhất nên để ta chết trước muội."
Tiêu Thanh Quy lập tức che kín miệng hắn: "Ta mới không nói qua mấy lời này."
Khi đó nàng thật sự là sợ chết, ban đầu cũng không chịu để hắn cõng, sống chết ngồi tại chỗ nói nhảm, nói dù hóa thành ác quỷ cũng muốn đi tìm con rắn kia báo thù. Tiêu Dực xem nàng kêu khóc, để nàng oán đủ, trực tiếp cần chân nàng lên nhìn chỗ bị cắn, trong thanh âm kêu gào đau đớn của nàng ngồi bên cạnh cười nói: Nếu thật sự là rắn độc thì muội bây giờ há có thể mười phần hào khí như thế, hiển nhiên là trời không bắt muội, số mệnh còn chưa đến cuối đường.
Tiếp theo hắn liền cưỡng ép cõng nàng lên, cùng quang cảnh hôm nay tương tự, nàng cũng là bởi vì hắn hỏi câu này mới cố ý nói nhảm những lời kia, không muốn hắn nhớ kỹ ngược lại bản thân thì nhớ rõ ràng.
Nhưng nàng nhớ rõ mình không nói qua cái gì mà "Yêu nhất huynh trưởng", Tiêu Thanh Quy không khỏi cười một tiếng, sẵng giọng: "Chỗ huynh trưởng là huynh tự thêm vào a? Thật là mặt dày vô sỉ."
Tiêu Dực nhấc nhấc cánh tay, đem nàng ôm càng chặt, gian nan dịch bước, ngữ khí hết sức thản nhiên, không chịu để lộ chút yếu điểm nào: "Chẳng lẽ đây không phải lời trong lòng muội? Muội không yêu ta?"
Cái này kêu nàng đáp lại thế nào, mắt thấy miếu hoang gần ngay trước mắt, Tiêu Thanh Quy đập bờ vai của hắn: "Thả ta xuống, để muội tự đi."
Tiêu Dực đem người thả xuống, ở sau lưng nàng rảo bước tiến vào bên trong miếu, sân viện nhỏ hẹp cũng đã tích tụ không ít tuyết, còn có một gốc cây Hồng mọc hoang, trải qua sương tuyết đánh bóng hiện ra óng ánh sắc hồng, nhìn rất có ngụ ý cát tường.
Hắn bỗng nhiên nhíu chặt lông mày, đứng yên không động, Phổ Thiên Thông một đao kia đâm vào thật là có chút nặng tay, lại bởi vì trong đống tuyết cố gắng di chuyển, hiện tại đã gần mất đi cảm giác.
Tiêu Thanh Quy đẩy cửa viện duy nhất ra, gió lạnh thổi bụi đất bay mịt mù, khắp nơi trên đất bừa bộn, tượng phật trên bàn cũng không thấy dấu hiện cúng bái, chắc hẳn đã hoang phế nhiều năm.
Nàng quay đầu muốn gọi Tiêu Dực, lúc này mới phát hiện hắn ngừng ở giữa sân, bỗng nhiên ý thức được cái gì, chạy trở lại.
Hắn lại hướng nàng cười nhạt, ngữ khí rất là đáng đánh đòn: "Là ta nói sai, muội hâm mộ ta."
Hắn dưới tình thế chật vật như vậy còn có tâm tư trêu ghẹo nàng? Tiêu Thanh Quy sẵng giọng: "Huynh im ngay."
Nàng đỡ hắn đi vào, đi ngang qua cây Hồng mọc hoang kia còn hỏi: "Có thể hái xuống ăn không?"
Bọn hắn cũng nên ăn vài thứ chống đói.
"Không thể." Tiêu Dực quả quyết cự tuyệt "Quá lạnh, không nên để muội ăn."
Tiêu Thanh Quy bỏ xuống ý nghĩ, tìm địa phương coi như sạch sẽ dìu hắn ngồi xuống, Tiêu Dực liền tựa bên trên cột trụ, dự định nhìn xem tình trạng vết thương ở chân mình, Tiêu Thanh Quy thì ngồi xổm bên cạnh hắn, đưa tay áo của mình qua.
Tiêu Dực biết nàng quan tâm, dùng tay xé toang váy dài, lại đưa cho Tiêu Thanh Quy: "Dùng sức thắt ở miệng vết thương."
Tiêu Thanh Quy trong lòng tuy không đành, hành động lại không chút do dự, tìm đúng vị trí đem vải áo quấn bên trên chân của hắn, nhắc nhở: "Ta phải dùng lực."
Tiêu Dực không thèm phản ứng, mặc nàng không ngừng nắm chặt, buộc vải lên, máu tươi lại lần nữa chảy ra, đột nhiên cảm giác được đau đớn đánh tới, rốt cục Tiêu Dực cũng yên tâm, xem ra cái chân này của hắn không cần phải lo ngại.
Tiêu Thanh Quy thắt xong mảnh vải, chậm chạp không chịu ngẩng đầu, Tiêu Dực nhìn ra nàng đang lo lắng, đưa tay nắm cằm nàng: "Đừng sợ, không đáng ngại, ngày mai về đại doanh liền có y sĩ chữa trị rồi."
Nàng buồn lo vô cớ, ngẩng đầu hỏi hắn: "Có khi nào huynh sẽ bị què chân hay không?"
Tiêu Dực vừa tức vừa buồn cười: "Muội là sợ ta què chân hay là trông mong ta què chân? Nơi đó đâu có dễ què như vậy."
Tiêu Thanh Quy vẫn như cũ chưa yên tâm, lại đứng dậy bắt đầu dò xét bốn phía, tòa miếu cũ nát rất nhanh bị nàng lượn quanh hai vòng, cũng không tìm được công cụ gì có thể châm lửa.
Tiêu Dực nhìn thấu ý đồ của nàng, nhìn lướt qua mấy cây cành khô trên đất, đánh gãy ý niệm trong đầu nàng: "Mấy ngày nay tuyết rơi dứt quãng, dù có cây châm lửa thì những này cành khô này cũng đốt không cháy."
Tiêu Thanh Quy lại đi kiểm tra cửa điện đã đóng chặt hay chưa, Tiêu Dực ngồi dưới đất nhìn nàng một trận bận rộn, bất đắc dĩ bật cười, chợt ngoắc tay gọi nàng: "A Bồ, tới đây."
Nàng đang vì không thu hoạch được gì mà uể oải, đi đến trước mặt Tiêu Dực lại bị hắn níu ngồi xuống, hắn trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, xoa xoa lên cánh tay nhỏ bé của nàng: "Cũng không phải chỉ châm lửa mới có thể sưởi ấm, muội ở trong ngực ta, ta không cảm thấy lạnh, nhất định có thể ủ cho muội nóng lên."
Hắn còn lấy thân nhiệt ấm áp của mình mà đắc ý, nhưng Tiêu Thanh Quy biết rõ hắn tại sao lại như thế, đó là bởi vì trong cơ thể hắn có độc cổ. Nghĩ đến cổ độc, nghĩ đến nàng tiến vào mật thất của hắn, biết được tất cả những gì hắn phải chịu đựng, Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên không biết nên hỏi hắn thế nào, mở miệng mấy lần cũng không nói ra được.
Trong miếu đổ nát chỉ có tiếng gió rít gào, hai người hồi lâu không nói chuyện, Tiêu Thanh Quy chủ động lên tiếng phá vỡ trầm mặc, lại nói: "Vẫn rất lạnh."
Tiêu Dực ôm nàng càng chặt, cả người nàng đều rút vào vòng tay rộng lớn của hắn, thanh âm buồn bực nói: "Huynh không lạnh a? Ta thấy rất lạnh."
Tiêu Dực cho là nàng đang cáu kỉnh, nuông chiều nói: "Ta nóng rồi, muội làm sao còn lạnh? Nếu muội có thể thu nhỏ một chút thì tốt rồi, ta sẽ đem muội nhét vào trong áo, đảm bảo không lạnh nữa."
Tiêu Thanh Quy thầm nói: "Vậy cũng lạnh."
Tiêu Dực không khống chế được sinh ra chút tà niệm, trêu đùa: "Vậy muội muốn như thế nào?"
"Ta có thể làm gì? Chỉ có thể ở trong ngực của huynh sưởi ấm."
"Vậy thì chớ lãng phí miệng lưỡi, muội nói quá nhiều."
Tiêu Thanh Quy ở trong lòng mắng hắn không hiểu phong tình, không biết phong tình hiện tại nàng muốn thật là có chút nan giải.
Lại là một hồi trầm mặc, đêm đã về khuya, ánh trăng từ cửa sổ rách nát không có màn che toàn bộ chiếu vào trong phòng, một cỗ gió lạnh thổi qua, Tiêu Thanh Quy ở trong ngực hắn co rúm lại, bỗng mở miệng: "Ta không có lừa huynh, lạnh lắm."
Tiêu Dực không để ý tới nàng.
Nàng an tĩnh một hồi, tự nhiên tránh ra khỏi ngực hắn, xoay người dạng chân ngồi trên người hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Sao huynh không để ý tới ta?"
Tiêu Dực buồn cười nói: "Ta để ý đến muội làm gì? Phàm là muội nói ba chữ mở đầu “Không gạt huynh” thì chắc chắn là đang lừa gạt ta. Huống chi, tay của muội đều nóng lên cả rồi, còn lạnh cái gì?"
Tiêu Thanh Quy mặt không đổi sắc nói: "Hạ thân ta lạnh."
"Chịu đựng chút, chẳng lẽ ta muốn ôm chân của muội ủ ấm hay sao? Công chúa điện hạ, huynh trưởng của người còn đang bị thương đầy mình, người không thể thương tiếc..."
Nàng tức giận thở mạnh, bỗng nhiên cúi người xích lại gần hắn, dứt khoát hôn lên, lấp kín miệng ngăn chặn những lời hắn nói chưa xong.
Tiêu Dực không khỏi sững người, sau khi phản ứng lại cũng không nhiệt tình đáp lại nàng, chỉ mặc nàng lóng ngóng vụng về hôn trên môi mình, hưởng thụ nàng chưa từng chủ động. Hắn trong lòng muốn chiếm thế chủ động vô cùng, tuy nhiên trong tiềm thức lại không ngừng cảnh cáo mình phải biết có chừng mực, hưởng dụng chút ngon ngọt này liền thôi.
Nhưng đêm nay nàng lửa tình hơi mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cho Tiêu Dực choáng váng, nụ hôn sâu dài dằng dặc coi như thôi, phần môi của nàng còn thấm đẫm nước bọt của hắn, hai tay đã bắt đầu sờ vào trong áo bào, trêu đến mấy vết đao chém trên người hắn càng đau, cảm giác băng hỏa tình triều cuồn cuộn không ngừng.
Quần áo Hồ phục rườm rà, nàng cởi ra cực kỳ mệt mỏi, còn thừa lại cái cuối cùng, nàng cũng không nghĩ tới chủy thủ sẽ dùng ở chỗ này, dứt khoát móc chủy thủ trong tay áo ra cắt đứt kiện áo phòng tuyến cuối cùng, triệt để mở toang thân hình hắn trước mắt nàng. Cổ áo trong của hắn hơi loạn, Tiêu Thanh Quy xoa xoa lên ngực, Tiêu Dực lúc này mới nhẹ nắm lấy cổ tay của nàng, yết hầu căng chặt, biết rõ còn giả vờ hỏi: "Làm cái gì vậy?"
Tiêu Thanh Quy thấy hắn muốn nghênh còn cự, quả quyết hất tay hắn ra, gỡ bỏ lớp áo trong, nhìn thấy vết sẹo năm xưa trúng tên trên đầu vai, cũng là ấn ký đầu tiên nàng để lại cho hắn.
Tiêu Dực không muốn cho nàng xem, thân người khẽ nhúc nhích, Tiêu Thanh Quy đè hắn lại rồi nhẹ nhàng hôn lên, hôn mà lại không tính là hôn, đó là liếm láp, là trêu đùa, nàng như một con hồ ly quyến rũ nằm trong ngực hắn, câu dẫn hắn ngứa ngáy, vuốt ve từng vết sẹo trên cơ thể hắn.
Tiêu Dực vô thức ghìm đầu của nàng xuống, muốn đem khoảnh khắc này kéo dài mãi không ngừng, không bao giờ tách nhau ra, dục vọng trào dâng như lũ quét.
Trong tầm mắt hắn thấy được vết thương nơi cần cổ nhỏ bé của nàng hiện ra chút huyết hồng, là bị lưỡi đao thủ hạ Phổ Thiên Thông gây nên, thế là hắn cũng chậm rãi cúi đầu liếm lên khiến nàng phát ra từng trận co rúm tê dại.
Giây phút này bọn họ là một cặp thú rừng cùng nhau trốn thoát khỏi thế tục, ẩn náu trong tòa miếu đổ nát liếm láp vết thương của nhau, chỉ cần dựa sát vào nhau liền có thể sống sót qua mùa đông giá rét.
Không biết qua bao lâu, nàng khẽ ngẩng đầu lên, tay trái của hắn vẫn treo sau đầu nàng, nàng dùng ánh mắt mị hoặc nhìn sâu vào mắt hắn.
Tiêu Thanh Quy ôn nhu mở miệng: "Ta đã nghe được, lúc ta hôn mê huynh đến chỗ ta, huynh nói huynh không muốn làm Tiêu Dực nữa."
Hắn tự nhận sai lầm hai mươi chín năm, làm Tiêu Dực hai mươi chín năm, không muốn tiếp tục sống như vậy nữa. Hắn xác thực đã nói với nàng lời này, nhưng hắn bây giờ hối hận, bởi vì hắn lúc ấy cũng nói muốn nàng cùng Phùng Huyền Độ hảo hảo bên nhau, nàng đến tận Bắc địa tìm hắn, lúc này hắn sao chịu thừa nhận những lời đã nói?
Cho dù nàng không đề cập tới, hắn cũng muốn chối bỏ: "Muội nghe lầm rồi, ta chưa từng nói qua."
Tiêu Thanh Quy biết lí do hắn tại sao lại chối bỏ, nhưng trong lòng nàng bày trò quấy rối, lộ ra nụ cười ngọt ngào, với hắn mà nói đúng là câu dẫn trí mạng.
"Nhưng ta cũng không muốn huynh làm Tiêu Dực. Bùi Minh Triệt cái tên này nghe không tệ, Huynh trở về làm Bùi Minh Triệt rất tốt."
Tiêu Dực không một tiếng động đè eo nàng xuống , ý đồ khống chế nàng trong vòng tay, giọng khàn khàn hỏi: "Vậy còn muội?"
Nàng vẫn là Cảnh Sơ công chúa Tiêu Thanh Quy, hắn nếu thành Bùi Minh Triệt thì bọn hắn chính là cách nhau một trời một vực, vậy hắn chẳng thà đi làm Tiêu Dực.
Tiêu Thanh Quy đáp vong vo: "Ta nha, ta tự nhiên là Thanh Quy. Huynh là Minh Triệt, ta là Thanh Quy, chúng ta vốn nên là một đôi."
Tiêu Dực không hiểu, Bính Niệm cô cô cũng chưa từng cùng hắn nói qua những này, thế là hắn gặng hỏi: "Câu này có ý gì?"
Tiêu Thanh Quy tự tháo mở vạt áo của mình, trên người chỉ còn kiện áo lót mỏng manh không còn sạch sẽ, lấm tấm vài vệt máu khô, hai gò má ửng hồng, cắn môi kiên trì sờ vào vật bên trong quần của hắn, âm thanh mị hoặc nói: "Nhất định phải vào giờ phút như thế này hỏi ta a? Đêm dài đằng đẵng, trước tiên huynh cứ ủ ta ấm rồi hãy nói."
Nàng chấp nhất muốn dùng loại phương thức này "sưởi ấm", Tiêu Dực dại dột gì không vui vẻ nhận, hắn thêm lực đạo ở tay trái ôm lấy nàng, tay phải vẫn như cũ rũ xuống một bên, bày ra thái độ chuẩn bị khai tiệc.
Tiêu Thanh Quy bất mãn sẵng giọng: "Huynh còn định không làm gì? Cũng không giúp ta một chút a."
"Giúp muội như thế nào? Muốn gì cứ lấy thôi, muội cứ tùy ý ra tay."
Miếu cổ đổ nát, gió lạnh thấu xương, vết máu hỗn loạn, bụi bặm tích tụ nhiều năm và lửa tình say mê đan xen lẫn nhau, tất cả hội tụ thành một đêm rung động lòng người.
Từ nay trở đi, cánh đồng tuyết nơi Cữu Lĩnh Bắc Sóc cũng lưu lại trong hắn một tia nhu tình, như xuân phong hóa vũ, vạn vật lặng lẽ sinh sôi.
Tiêu Dực lúc này bỗng ghìm chặt dây cương, ngừng ngựa, quay người nhảy xuống sau đó hướng nàng mở rộng vòng tay. Tiêu Thanh Quy mặc dù không hiểu vì sao hắn muốn xuống ngựa, vẫn thuận theo nhảy xuống, Tiêu Dực tiếp được nàng, trong nháy mắt rõ ràng cảm giác được hắn bởi vì vết thương trên đùi mà đau đớn, phát ra tiếng hừ nhẹ, Tiêu Thanh Quy vội vàng tự mình đứng vững bước chân.
Tiêu Dực lại trở tay cầm đao, khom xuống trước người nàng: "Đi lên."
Tiêu Thanh Quy sao dám để hắn cõng mình: "Huynh không muốn chân của mình nữa sao? Ta có thể tự đi."
Nàng kéo hắn đứng dậy nhưng hắn lại không nhúc nhích tí nào, nhẫn nại giải thích: "Tuyết đọng quá dày, muội đi không được mấy bước chân sẽ bị đông cứng, đến lúc đó còn không phải muốn ta cõng muội?"
Tiêu Thanh Quy như cũ không chịu, hắn nhanh chóng ôm hai chân của nàng, trực tiếp treo người lên: "Lại lề mề để người đuổi theo tới."
Một thước tuyết đọng khiến người ta nửa bước khó đi, Tiêu Dực cứ như vậy cõng nàng, im ắng hướng về phía trước, bởi vì chân tổn thương mà một cước nhẹ, một cước nặng, Tiêu Thanh Quy cảm giác được có chút nghẹn ngào, cằm khoác lên đầu vai của hắn, hỏi: "Chúng ta là đi đâu đây? Không thể trở về đại doanh sao?"
"Quá xa, con ngựa kia bị thương rồi, không thể quay về. Phía trước có tòa miếu bỏ hoang, Cố Phóng tự sẽ phái người tìm đến."
Hắn sớm đã dự định hết thảy, không cần Tiêu Thanh Quy mảy may sầu lo, nàng nghe lời liền không nói thêm gì nữa. Cữu Lĩnh ban đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng bước chân đạp tuyết, rất nặng, giống như là giẫm trong lòng người ta.
Sau hồi lâu, Tiêu Dực mở miệng, ngữ khí có chút lạnh lùng, lại giống như đang khắc chế: "Khóc cái gì."
Nàng lung tung lau nước mắt, ngửi ngửi mùi trên người hắn, là mùi máu tanh, xấu hổ mở miệng chủ động nhận sai: "Là ta sai rồi, huynh trưởng, ta không nên tự tiện đến đây, còn liên lụy huynh."
"Cũng không phải lỗi của muội, là ta đem Phổ Thiên Thông bức đến Sương Nhữ Quan, đừng nói mấy lời này."
Nàng lại trở nên trầm mặc, trong không gian quanh quẩn tiếng sụt sùi của nàng, Tiêu Dực xem nhẹ không được, suy nghĩ một chút vẫn là chủ động nói ra: "Muội còn nhớ đến sự tình năm đó tại Ngụy Yên đài bị rắn cắn?"
"Nhớ kỹ. Ta cùng phụ hoàng tức giận, một mình chạy tới Ngụy Yên đài nên bị rắn cắn, là huynh trưởng đến tìm ta."
"Ta cõng muội trở về, trên đường đi muội khóc đến thảm thương, muội còn nhớ được bản thân lúc ấy nói qua cái gì?"
Hắn đề cập đến chuyện xưa, hấp dẫn chú ý của Tiêu Thanh Quy, nước mắt trên gò má nàng cũng rất nhanh bị gió lạnh thổi khô, hồi tưởng lại: "Ta nói cái gì? Không phải chỉ một mực gọi huynh trưởng, không biết loại cắn ta có phải rắn độc hay không, do ta sợ chết thôi."
"Muội khóc nói ta là huynh trưởng muội yêu nhất, nếu như là rắn độc, thì cũng cắn ta một cái, tốt nhất nên để ta chết trước muội."
Tiêu Thanh Quy lập tức che kín miệng hắn: "Ta mới không nói qua mấy lời này."
Khi đó nàng thật sự là sợ chết, ban đầu cũng không chịu để hắn cõng, sống chết ngồi tại chỗ nói nhảm, nói dù hóa thành ác quỷ cũng muốn đi tìm con rắn kia báo thù. Tiêu Dực xem nàng kêu khóc, để nàng oán đủ, trực tiếp cần chân nàng lên nhìn chỗ bị cắn, trong thanh âm kêu gào đau đớn của nàng ngồi bên cạnh cười nói: Nếu thật sự là rắn độc thì muội bây giờ há có thể mười phần hào khí như thế, hiển nhiên là trời không bắt muội, số mệnh còn chưa đến cuối đường.
Tiếp theo hắn liền cưỡng ép cõng nàng lên, cùng quang cảnh hôm nay tương tự, nàng cũng là bởi vì hắn hỏi câu này mới cố ý nói nhảm những lời kia, không muốn hắn nhớ kỹ ngược lại bản thân thì nhớ rõ ràng.
Nhưng nàng nhớ rõ mình không nói qua cái gì mà "Yêu nhất huynh trưởng", Tiêu Thanh Quy không khỏi cười một tiếng, sẵng giọng: "Chỗ huynh trưởng là huynh tự thêm vào a? Thật là mặt dày vô sỉ."
Tiêu Dực nhấc nhấc cánh tay, đem nàng ôm càng chặt, gian nan dịch bước, ngữ khí hết sức thản nhiên, không chịu để lộ chút yếu điểm nào: "Chẳng lẽ đây không phải lời trong lòng muội? Muội không yêu ta?"
Cái này kêu nàng đáp lại thế nào, mắt thấy miếu hoang gần ngay trước mắt, Tiêu Thanh Quy đập bờ vai của hắn: "Thả ta xuống, để muội tự đi."
Tiêu Dực đem người thả xuống, ở sau lưng nàng rảo bước tiến vào bên trong miếu, sân viện nhỏ hẹp cũng đã tích tụ không ít tuyết, còn có một gốc cây Hồng mọc hoang, trải qua sương tuyết đánh bóng hiện ra óng ánh sắc hồng, nhìn rất có ngụ ý cát tường.
Hắn bỗng nhiên nhíu chặt lông mày, đứng yên không động, Phổ Thiên Thông một đao kia đâm vào thật là có chút nặng tay, lại bởi vì trong đống tuyết cố gắng di chuyển, hiện tại đã gần mất đi cảm giác.
Tiêu Thanh Quy đẩy cửa viện duy nhất ra, gió lạnh thổi bụi đất bay mịt mù, khắp nơi trên đất bừa bộn, tượng phật trên bàn cũng không thấy dấu hiện cúng bái, chắc hẳn đã hoang phế nhiều năm.
Nàng quay đầu muốn gọi Tiêu Dực, lúc này mới phát hiện hắn ngừng ở giữa sân, bỗng nhiên ý thức được cái gì, chạy trở lại.
Hắn lại hướng nàng cười nhạt, ngữ khí rất là đáng đánh đòn: "Là ta nói sai, muội hâm mộ ta."
Hắn dưới tình thế chật vật như vậy còn có tâm tư trêu ghẹo nàng? Tiêu Thanh Quy sẵng giọng: "Huynh im ngay."
Nàng đỡ hắn đi vào, đi ngang qua cây Hồng mọc hoang kia còn hỏi: "Có thể hái xuống ăn không?"
Bọn hắn cũng nên ăn vài thứ chống đói.
"Không thể." Tiêu Dực quả quyết cự tuyệt "Quá lạnh, không nên để muội ăn."
Tiêu Thanh Quy bỏ xuống ý nghĩ, tìm địa phương coi như sạch sẽ dìu hắn ngồi xuống, Tiêu Dực liền tựa bên trên cột trụ, dự định nhìn xem tình trạng vết thương ở chân mình, Tiêu Thanh Quy thì ngồi xổm bên cạnh hắn, đưa tay áo của mình qua.
Tiêu Dực biết nàng quan tâm, dùng tay xé toang váy dài, lại đưa cho Tiêu Thanh Quy: "Dùng sức thắt ở miệng vết thương."
Tiêu Thanh Quy trong lòng tuy không đành, hành động lại không chút do dự, tìm đúng vị trí đem vải áo quấn bên trên chân của hắn, nhắc nhở: "Ta phải dùng lực."
Tiêu Dực không thèm phản ứng, mặc nàng không ngừng nắm chặt, buộc vải lên, máu tươi lại lần nữa chảy ra, đột nhiên cảm giác được đau đớn đánh tới, rốt cục Tiêu Dực cũng yên tâm, xem ra cái chân này của hắn không cần phải lo ngại.
Tiêu Thanh Quy thắt xong mảnh vải, chậm chạp không chịu ngẩng đầu, Tiêu Dực nhìn ra nàng đang lo lắng, đưa tay nắm cằm nàng: "Đừng sợ, không đáng ngại, ngày mai về đại doanh liền có y sĩ chữa trị rồi."
Nàng buồn lo vô cớ, ngẩng đầu hỏi hắn: "Có khi nào huynh sẽ bị què chân hay không?"
Tiêu Dực vừa tức vừa buồn cười: "Muội là sợ ta què chân hay là trông mong ta què chân? Nơi đó đâu có dễ què như vậy."
Tiêu Thanh Quy vẫn như cũ chưa yên tâm, lại đứng dậy bắt đầu dò xét bốn phía, tòa miếu cũ nát rất nhanh bị nàng lượn quanh hai vòng, cũng không tìm được công cụ gì có thể châm lửa.
Tiêu Dực nhìn thấu ý đồ của nàng, nhìn lướt qua mấy cây cành khô trên đất, đánh gãy ý niệm trong đầu nàng: "Mấy ngày nay tuyết rơi dứt quãng, dù có cây châm lửa thì những này cành khô này cũng đốt không cháy."
Tiêu Thanh Quy lại đi kiểm tra cửa điện đã đóng chặt hay chưa, Tiêu Dực ngồi dưới đất nhìn nàng một trận bận rộn, bất đắc dĩ bật cười, chợt ngoắc tay gọi nàng: "A Bồ, tới đây."
Nàng đang vì không thu hoạch được gì mà uể oải, đi đến trước mặt Tiêu Dực lại bị hắn níu ngồi xuống, hắn trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, xoa xoa lên cánh tay nhỏ bé của nàng: "Cũng không phải chỉ châm lửa mới có thể sưởi ấm, muội ở trong ngực ta, ta không cảm thấy lạnh, nhất định có thể ủ cho muội nóng lên."
Hắn còn lấy thân nhiệt ấm áp của mình mà đắc ý, nhưng Tiêu Thanh Quy biết rõ hắn tại sao lại như thế, đó là bởi vì trong cơ thể hắn có độc cổ. Nghĩ đến cổ độc, nghĩ đến nàng tiến vào mật thất của hắn, biết được tất cả những gì hắn phải chịu đựng, Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên không biết nên hỏi hắn thế nào, mở miệng mấy lần cũng không nói ra được.
Trong miếu đổ nát chỉ có tiếng gió rít gào, hai người hồi lâu không nói chuyện, Tiêu Thanh Quy chủ động lên tiếng phá vỡ trầm mặc, lại nói: "Vẫn rất lạnh."
Tiêu Dực ôm nàng càng chặt, cả người nàng đều rút vào vòng tay rộng lớn của hắn, thanh âm buồn bực nói: "Huynh không lạnh a? Ta thấy rất lạnh."
Tiêu Dực cho là nàng đang cáu kỉnh, nuông chiều nói: "Ta nóng rồi, muội làm sao còn lạnh? Nếu muội có thể thu nhỏ một chút thì tốt rồi, ta sẽ đem muội nhét vào trong áo, đảm bảo không lạnh nữa."
Tiêu Thanh Quy thầm nói: "Vậy cũng lạnh."
Tiêu Dực không khống chế được sinh ra chút tà niệm, trêu đùa: "Vậy muội muốn như thế nào?"
"Ta có thể làm gì? Chỉ có thể ở trong ngực của huynh sưởi ấm."
"Vậy thì chớ lãng phí miệng lưỡi, muội nói quá nhiều."
Tiêu Thanh Quy ở trong lòng mắng hắn không hiểu phong tình, không biết phong tình hiện tại nàng muốn thật là có chút nan giải.
Lại là một hồi trầm mặc, đêm đã về khuya, ánh trăng từ cửa sổ rách nát không có màn che toàn bộ chiếu vào trong phòng, một cỗ gió lạnh thổi qua, Tiêu Thanh Quy ở trong ngực hắn co rúm lại, bỗng mở miệng: "Ta không có lừa huynh, lạnh lắm."
Tiêu Dực không để ý tới nàng.
Nàng an tĩnh một hồi, tự nhiên tránh ra khỏi ngực hắn, xoay người dạng chân ngồi trên người hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Sao huynh không để ý tới ta?"
Tiêu Dực buồn cười nói: "Ta để ý đến muội làm gì? Phàm là muội nói ba chữ mở đầu “Không gạt huynh” thì chắc chắn là đang lừa gạt ta. Huống chi, tay của muội đều nóng lên cả rồi, còn lạnh cái gì?"
Tiêu Thanh Quy mặt không đổi sắc nói: "Hạ thân ta lạnh."
"Chịu đựng chút, chẳng lẽ ta muốn ôm chân của muội ủ ấm hay sao? Công chúa điện hạ, huynh trưởng của người còn đang bị thương đầy mình, người không thể thương tiếc..."
Nàng tức giận thở mạnh, bỗng nhiên cúi người xích lại gần hắn, dứt khoát hôn lên, lấp kín miệng ngăn chặn những lời hắn nói chưa xong.
Tiêu Dực không khỏi sững người, sau khi phản ứng lại cũng không nhiệt tình đáp lại nàng, chỉ mặc nàng lóng ngóng vụng về hôn trên môi mình, hưởng thụ nàng chưa từng chủ động. Hắn trong lòng muốn chiếm thế chủ động vô cùng, tuy nhiên trong tiềm thức lại không ngừng cảnh cáo mình phải biết có chừng mực, hưởng dụng chút ngon ngọt này liền thôi.
Nhưng đêm nay nàng lửa tình hơi mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cho Tiêu Dực choáng váng, nụ hôn sâu dài dằng dặc coi như thôi, phần môi của nàng còn thấm đẫm nước bọt của hắn, hai tay đã bắt đầu sờ vào trong áo bào, trêu đến mấy vết đao chém trên người hắn càng đau, cảm giác băng hỏa tình triều cuồn cuộn không ngừng.
Quần áo Hồ phục rườm rà, nàng cởi ra cực kỳ mệt mỏi, còn thừa lại cái cuối cùng, nàng cũng không nghĩ tới chủy thủ sẽ dùng ở chỗ này, dứt khoát móc chủy thủ trong tay áo ra cắt đứt kiện áo phòng tuyến cuối cùng, triệt để mở toang thân hình hắn trước mắt nàng. Cổ áo trong của hắn hơi loạn, Tiêu Thanh Quy xoa xoa lên ngực, Tiêu Dực lúc này mới nhẹ nắm lấy cổ tay của nàng, yết hầu căng chặt, biết rõ còn giả vờ hỏi: "Làm cái gì vậy?"
Tiêu Thanh Quy thấy hắn muốn nghênh còn cự, quả quyết hất tay hắn ra, gỡ bỏ lớp áo trong, nhìn thấy vết sẹo năm xưa trúng tên trên đầu vai, cũng là ấn ký đầu tiên nàng để lại cho hắn.
Tiêu Dực không muốn cho nàng xem, thân người khẽ nhúc nhích, Tiêu Thanh Quy đè hắn lại rồi nhẹ nhàng hôn lên, hôn mà lại không tính là hôn, đó là liếm láp, là trêu đùa, nàng như một con hồ ly quyến rũ nằm trong ngực hắn, câu dẫn hắn ngứa ngáy, vuốt ve từng vết sẹo trên cơ thể hắn.
Tiêu Dực vô thức ghìm đầu của nàng xuống, muốn đem khoảnh khắc này kéo dài mãi không ngừng, không bao giờ tách nhau ra, dục vọng trào dâng như lũ quét.
Trong tầm mắt hắn thấy được vết thương nơi cần cổ nhỏ bé của nàng hiện ra chút huyết hồng, là bị lưỡi đao thủ hạ Phổ Thiên Thông gây nên, thế là hắn cũng chậm rãi cúi đầu liếm lên khiến nàng phát ra từng trận co rúm tê dại.
Giây phút này bọn họ là một cặp thú rừng cùng nhau trốn thoát khỏi thế tục, ẩn náu trong tòa miếu đổ nát liếm láp vết thương của nhau, chỉ cần dựa sát vào nhau liền có thể sống sót qua mùa đông giá rét.
Không biết qua bao lâu, nàng khẽ ngẩng đầu lên, tay trái của hắn vẫn treo sau đầu nàng, nàng dùng ánh mắt mị hoặc nhìn sâu vào mắt hắn.
Tiêu Thanh Quy ôn nhu mở miệng: "Ta đã nghe được, lúc ta hôn mê huynh đến chỗ ta, huynh nói huynh không muốn làm Tiêu Dực nữa."
Hắn tự nhận sai lầm hai mươi chín năm, làm Tiêu Dực hai mươi chín năm, không muốn tiếp tục sống như vậy nữa. Hắn xác thực đã nói với nàng lời này, nhưng hắn bây giờ hối hận, bởi vì hắn lúc ấy cũng nói muốn nàng cùng Phùng Huyền Độ hảo hảo bên nhau, nàng đến tận Bắc địa tìm hắn, lúc này hắn sao chịu thừa nhận những lời đã nói?
Cho dù nàng không đề cập tới, hắn cũng muốn chối bỏ: "Muội nghe lầm rồi, ta chưa từng nói qua."
Tiêu Thanh Quy biết lí do hắn tại sao lại chối bỏ, nhưng trong lòng nàng bày trò quấy rối, lộ ra nụ cười ngọt ngào, với hắn mà nói đúng là câu dẫn trí mạng.
"Nhưng ta cũng không muốn huynh làm Tiêu Dực. Bùi Minh Triệt cái tên này nghe không tệ, Huynh trở về làm Bùi Minh Triệt rất tốt."
Tiêu Dực không một tiếng động đè eo nàng xuống , ý đồ khống chế nàng trong vòng tay, giọng khàn khàn hỏi: "Vậy còn muội?"
Nàng vẫn là Cảnh Sơ công chúa Tiêu Thanh Quy, hắn nếu thành Bùi Minh Triệt thì bọn hắn chính là cách nhau một trời một vực, vậy hắn chẳng thà đi làm Tiêu Dực.
Tiêu Thanh Quy đáp vong vo: "Ta nha, ta tự nhiên là Thanh Quy. Huynh là Minh Triệt, ta là Thanh Quy, chúng ta vốn nên là một đôi."
Tiêu Dực không hiểu, Bính Niệm cô cô cũng chưa từng cùng hắn nói qua những này, thế là hắn gặng hỏi: "Câu này có ý gì?"
Tiêu Thanh Quy tự tháo mở vạt áo của mình, trên người chỉ còn kiện áo lót mỏng manh không còn sạch sẽ, lấm tấm vài vệt máu khô, hai gò má ửng hồng, cắn môi kiên trì sờ vào vật bên trong quần của hắn, âm thanh mị hoặc nói: "Nhất định phải vào giờ phút như thế này hỏi ta a? Đêm dài đằng đẵng, trước tiên huynh cứ ủ ta ấm rồi hãy nói."
Nàng chấp nhất muốn dùng loại phương thức này "sưởi ấm", Tiêu Dực dại dột gì không vui vẻ nhận, hắn thêm lực đạo ở tay trái ôm lấy nàng, tay phải vẫn như cũ rũ xuống một bên, bày ra thái độ chuẩn bị khai tiệc.
Tiêu Thanh Quy bất mãn sẵng giọng: "Huynh còn định không làm gì? Cũng không giúp ta một chút a."
"Giúp muội như thế nào? Muốn gì cứ lấy thôi, muội cứ tùy ý ra tay."
Miếu cổ đổ nát, gió lạnh thấu xương, vết máu hỗn loạn, bụi bặm tích tụ nhiều năm và lửa tình say mê đan xen lẫn nhau, tất cả hội tụ thành một đêm rung động lòng người.
Từ nay trở đi, cánh đồng tuyết nơi Cữu Lĩnh Bắc Sóc cũng lưu lại trong hắn một tia nhu tình, như xuân phong hóa vũ, vạn vật lặng lẽ sinh sôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.