Chương 38: Tuyết Lạnh Bắc Sóc (6)
Thị Từ
07/08/2024
Vừa qua canh năm, Tiêu Thanh Quy say giấc trong ngực Tiêu Dực, bởi vì gió lạnh mà phát ra run rẩy, Tiêu Dực từ đầu đến cuối không có ngủ say, chỉ nhắm mắt trấn định nghỉ ngơi, vô thức khẽ vuốt cánh tay của nàng, rất nhanh phát hiện trán nàng có chút nóng lên, thân thể cũng càng ngày càng lạnh, dụi vào lòng hắn tìm hơi ấm.
Đang lúc Tiêu Dực cảm thấy nôn nóng thì nghe được tiếng vó ngựa dần đến tiệm cận, Tiêu Dực không khỏi cảnh giác, lo lắng đám người Phổ Thiên Thông đuổi theo không bỏ, thừa dịp trời vừa sáng liền theo vào Cửu Lĩnh.
May mắn thay đó là nhóm người Cố Phóng, cuối cùng Cố Phóng cũng bò đến nơi.
Dẫn đầu xông vào miếu hoang là Phùng Huyền Độ, hắn kêu to "A Nguyệt tỷ tỷ" đồng thời đá văng cửa điện, đối diện với ánh mắt sắc bén của Tiêu Dực, chợt cảm thấy phía sau ớn lạnh.
Cố Phóng theo sát sau lưng, đẩy Phùng Huyền Độ qua một bên, ôm quyền thi lễ: "Vương gia, thuộc hạ tới chậm."
Tiêu Thanh Quy trong ngực bởi vì tiếng động bất ngờ mà cựa quậy, Tiêu Dực sắc mặt cực kì âm trầm, thấp giọng nói: "Ngươi trận này đánh chắc đủ sảng khoái rồi."
Cố Phóng trong lòng biết Tiêu Dực đang trách hắn tới quá chậm trễ, thấy Tiêu Thanh Quy vẫn say giấc liền không dám lên tiếng giải thích, chợt phát hiện chân Tiêu Dực bị thương, nhịn không được ân cần nói: "Vương gia, chân của người..."
Tiêu Dực không trả lời mà hỏi lại: "Có chuẩn bị xe ngựa không?"
Cố Phóng lúc này mới cảm thấy mình quyết định đúng đắn, kiêu ngạo đáp: "Có mang theo ạ! Đang chờ ngay ngoài cửa."
Nói xong thấy người vẫn ngồi đó bất động, Tiêu Dực từ thể xác đến tinh thần đều mệt mỏi, giọng nói không có cảm xúc mở miệng hỏi hắn: "Ngươi là dự định để cho ta ôm nàng lên xe ngựa? Cái chân này của bản vương còn chưa muốn quẳng đi."
Cố Phóng "A" một tiếng, kiên trì tiến lên, mấy bước ngắn ngủi suy nghĩ rất nhiều trường hợp, nghĩ đến vương gia chẳng lẽ là muốn tác hợp hắn cùng trưởng công chúa? Nhưng hắn đã đã đính hôn... Không đúng, phò mã gia chẳng phải ở ngay sau lưng hắn sao? Thế là hắn thật thà đem Phùng Huyền Độ kéo tới, cười ngây ngô nói: "Phò mã ở đây mà, vẫn là để phò mã ôm..."
Tiêu Dực lạnh giọng hỏi hắn: "Muốn chết a?"
Cố Phóng sợ run cả người, nhìn Phùng Huyền Độ đứng ngây ra đó, hắn cười hề hề khom người xuống, nhanh chóng đem người bế lên: "Ta tới, ta tới là được, chúng ta tranh thủ thời gian về đại doanh, chỗ này quá lạnh."
Phùng Huyền Độ thấy thế "Ài" một tiếng, nhắc nhở Tiêu Dực và Cố Phóng thân phận của mình: "Ta là phò mã!"
Tiêu Dực đứng dậy, chậm chạp di chuyển từng bước, lúc đi ngang qua Phùng Huyền Độ còn cố ý dùng vai đỉnh hắn một cái, lời nói khinh miệt: "Ta không quản ngươi là lừa hay ngựa, đến chỗ này của ta thì đừng có ra vẻ."
Phùng Huyền Độ lần nữa cảm giác được địch ý, kinh ngạc dõi theo bóng lưng Tiêu Dực, tự mình lầm bầm: "Nhìn có chút quen mắt..."
Đại hôn hôm đó hắn chỉ mới thấy một chút phần vai của nam nhân liền bị "tình lang" kia bịt mắt, Tiêu Thanh Quy thì từ đầu đến cuối không chịu nói cho hắn biết, còn nói người đã chết, hắn sao lại cảm thấy người trước mắt cùng "tình lang" kia có chút giống nhau vậy trời? Nhất định là do nguyên nhân trắng đêm không ngủ, hắn hoa mắt thật rồi.
Phùng Huyền Độ vội vã chạy ra khỏi miếu hoang leo lên ngựa, chậm rãi đuổi theo đội quân.
Trời sáng hẳn, đám người rốt cục cũng về đến đại doanh.
Tiêu Thanh Quy được an trí trên giường trong trướng của Tiêu Dực, từ đầu đến cuối vẫn mê man, Tiêu Dực ngồi trên ghế cách đó không xa, thay áo bào trên người ra, chờ đợi y quan chạy đến.
Thủ hạ phụng mệnh đưa thêm hai chậu than muốn để gần bên người Tiêu Dực sưởi ấm, hắn lại hướng phía người nằm trên giường bên kia phất tay, bộ hạ hiểu ý, đặt chậu than xuống, lại hỏi: "Thuộc hạ đốt hai cái cho vương gia..."
Tiêu Dực lắc đầu: "Không cần."
Thủ hạ không lay chuyển được hắn, thi lễ thối lui ra ngoài.
Hai tên y quan đi vào, sau lưng còn đi theo Thọ Mi đang bưng khay trà, Thọ Mi cũng đổi một thân Hồ bào Bắc Sóc, Tiêu Dực không khỏi nhìn lại mấy lần, ban đầu còn tưởng là ngoại nhân.
Hắn ngồi ở đằng kia mặc cho y quan xử lý vết thương, đối với lời dặn dò như nước đổ đầu vịt, đau đớn trên người không có chút nào để tâm, liên tục quét mắt về phía người nằm trên giường.
Thẳng đến khi y quan bên trong lui ra, bẩm báo Tiêu Dực: "Trưởng công chúa chỉ có chút phong hàn, cộng thêm bị kinh hãi cho nên mới hôn mê, hạ quan đi sắc một chén thuốc, chờ trưởng công chúa tỉnh lại dùng là được."
Y quan bên cạnh hắn ngay lúc này đang khử trùng vết đao sâu nhất, Tiêu Dực khàn giọng nhíu mày, cũng không thèm để ý đến, chỉ hỏi y quan đứng đó: "Tình trạng thân thể nàng như thế nào?"
Y quan lộ ra chút lúng túng: "Thân thể trưởng công chúa vương gia cũng đã biết, vẫn luôn hao tổn, hiện tại chưa trở nên tệ đi chính là chuyện tốt."
Tiêu Dực tầm mắt khẽ nhúc nhích, trầm ngâm một lát mới chậm rãi đáp: "Đã biết, lui ra đi."
Lúc vết thương toàn thân hắn xử lý không sai biệt lắm, Cố Phóng cầm quải trượng làm từ thân cây Hoàng Dương đi vào, cười hì hì nói: "Vương gia, Vạn Sĩ Cách nghe nói chân ngài bị trọng thương nên cho người đưa tới."
Tiêu Dực lặng thinh nhìn hắn, cũng không nói chuyện, Cố Phóng cầm quải trượng trong tay giữ cũng không phải mà thả cũng không xong, co quắp một phen mới tranh thủ đến cạnh chỗ Tiêu Dực, cười khan nói: "Hắc hắc, vương gia, hắn ta cũng là có ý tốt."
"Vạn Sĩ Cách tới?" Tiêu Dực hỏi.
Cố Phóng lúc này mới nghiêm mặt, hướng Tiêu Dực bẩm báo tình hình chiến đấu đêm qua: "Đêm qua thuộc hạ điều quân tiến về Sương Nhữ Quan, một lòng nghĩ cách cứu viện vương gia, sau khi giao chiến cùng năm ngàn đại quân của Phổ Thiên Thông, Phổ Thiếu Thông dẫn binh chủ lực tiến về Sương Nhữ Quan, thuộc hạ... Thuộc hạ chuẩn bị không đủ, suýt nữa bị phản quân giáp công bọc đánh, may mắn Vạn Sĩ Cách đóng quân ngay tại phụ cận, cũng coi như giúp chúng ta, cho nên một trận này mới đánh lâu, gần hừng đông mới tìm được Vương gia."
Tiêu Dực ánh mắt nhìn hắn hơi có chút tức giận, đây là lần đầu Cố Phóng một mình chỉ huy trận địa, mặc dù thành công cứu viện Thọ Mi cùng mười huynh đệ, quân của Phổ Thiên Thông, Phổ Thiếu Thông cũng bị đánh cho chia năm xẻ bảy, nhưng không tính là đại thắng, truy cứu nguyên do, tất cả đều là sơ suất của hắn.
"Ngươi dám mang binh đánh thẳng vào Sương Nhữ Quan mà không chuẩn bị biện pháp dự phòng, cùng Phổ Thiên Thông có gì khác biệt?" Tiêu Dực lạnh lùng nói, vốn cho rằng đây là một trận đánh cực kỳ đơn giản, bằng không hắn cần gì hao phí công sức lâu như vậy đem Phổ Thiên Thông từng bước bức đến Sương Nhữ Quan. Không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, phản quân lại lần nữa phân tán, hắn lại phải một lần nữa mưu đồ, lại thêm một lần nữa trì hoãn.
Về lý, Cố Phóng xác thực không cách nào giảo biện, nhưng về tình, Cố Phóng ấp úng giải thích: "Thuộc hạ chính là quá lo lắng cho vương gia, vương gia chỉ vẻn vẹn dẫn mười người giết vào trại địch, thuộc hạ có thể không nóng lòng sao..."
"Ngươi trách bản vương xúc động mạo hiểm?"
"Thuộc hạ không dám, trưởng công chúa rơi vào tay Phổ Thiên Thông, Vương gia tất nhiên không thể ngồi yên không để ý tới, thuộc hạ minh bạch..."
Tiêu Dực bỗng nhiên nhấc tay ngăn hắn nói tiếp, quay đầu nhìn về phía giường Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi đang khom người lau mồ hôi cho nàng, Cố Phóng cũng im bặt, trong trướng trở nên yên lặng như tờ, chỉ có tiếng Tiêu Thanh Quy mơ hồ nói mê, Tiêu Dực lắng tai hồi lâu cũng không nghe rõ, trở ngại trên đùi không tiện tiến lên, liền hỏi Thọ Mi.
"Nàng đang nói cái gì?"
Hắn nhớ nàng trong cơn mê nhất định cũng lo lắng đến hắn, nội tâm một mảnh mềm mại, khóe miệng đã hiện lên nụ cười nhè nhè, chờ mong Thọ Mi đáp lời, giống như là khoe khoang mình đối với nàng quan trọng biết bao nhiêu.
Thọ Mi đứng dậy quay về phía Tiêu Dực, đầu lại hơi cúi xuống, lề mà lề mề không trả lời.
Tiêu Dực càng thêm tự tin, cực kì thong thả nói ra: "Ngươi nghe rõ không rõ à? Nếu là không tiện nói thì thôi, chưa cần nói bây giờ."
Thọ Mi thầm nghĩ cũng không tính là không tiện nói, thế là thấp giọng mở miệng trả lời Tiêu Dực: "Bẩm vương gia, trưởng công chúa gọi tên nô tỳ."
Cố Phóng vừa hay nhìn thấy Tiêu Dực nhướn lông mày lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cùng nghi ngờ, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Tiêu Dực trong nháy mắt thu hồi biểu cảm, liếc qua hắn: "Đánh trận thành dạng này còn có mặt mũi cười, xuống dưới lĩnh hai mươi quân côn."
"Vương gia!" Cố Phóng cầu khẩn kêu rên.
"Ba mươi."
"Hai mươi, hai mươi."
"Bốn mươi."
Cố Phóng vội vàng chạy đi, cái mông đã sớm thấy đau nhức, trong lòng trăm lần không muốn, ấm ức thét gào không thôi.
Tiêu Dực ngồi trong trướng lại siết chặt quyền, không thể nào hiểu được, ánh mắt lãnh đạm quét lên người Thọ Mi, ngữ khí cũng có chút âm dương quái khí: "Bản vương không nghĩ tới, ngươi đối với nàng lại quan trọng như vậy."
Thọ Mi trên mặt ngượng ngùng, đáp: "Trưởng công chúa bất quá là biết nô tỳ còn ở trong tay bọn cường đạo nên mới lưu tâm thôi, không dám cùng vương gia so sánh."
Tiêu Dực hừ lạnh một tiếng, nói: "Ít cùng bản vương nói mấy lời giả bộ này."
Hắn để Thọ Mi tiếp tục chăm sóc Tiêu Thanh Quy, còn hắn vì toàn thân nhiều chỗ thụ thương không tiện tắm rửa, chỉ lau sạch vết máu, thay đổi một thân y phục sạch sẽ.
Lúc này thủ vệ ngoài trướng bẩm báo: "Bẩm Vương gia, Vạn Sĩ Cách muốn gặp ngài."
Hắn không muốn ồn đến Tiêu Thanh Quy yên giấc, quyết định ra ngoài gặp Vạn Sĩ Cách, sau khi đứng dậy mới phát hiện xác thực không tiện di chuyển, giằng co đứng ở đó bất động, lâu đến mức Thọ Mi nhỏ giọng tới gần, hỏi: "Vương gia có cần để nô tỳ đỡ ngài?"
Tiêu Dực thoáng nhìn qua quải trượng Cố Phóng lưu lại, tức giận hồi nãy còn chưa tiêu tan, cũng không trả lời Thọ Mi, vẫn là chân thấp chân cao đi ra khỏi trướng.
Tiêu Thanh Quy là bị nóng tỉnh, thời gian đã qua buổi trưa.
Trên trán tuôn ra một tầng mồ hôi nóng, nàng chống người lên nhìn bốn phía, phát hiện trong quân trướng chỉ có mình mình, bàn con bên giường còn để ấm trà đã hơi nguội lạnh, Thọ Mi chắc hẳn thấy nàng chậm chạp chưa tỉnh, tranh thủ ra ngoài nấu nước nóng một lần nữa pha trà.
Nàng có chút miệng đắng lưỡi khô, chấp nhận uống hai ngụm trà cho nhuận họng, không dám uống nhiều, chợt bị hấp dẫn bởi âm thanh cười đùa bên ngoài truyền đến, mò lấy kiện áo lông cừu dày dặn của Tiêu Dực máng bên cạnh phủ lên người, bước chân đi ra ngoài lều trướng.
Đêm qua vừa trải qua một trận ác chiến, Phổ Thiên Thông không dám cùng Huyền Giáp quân chính diện giao chiến, cho nên các tướng sĩ đều có chút buông lỏng, hai ba người tụ cùng một chỗ, tay nâng canh gừng uống, ánh mắt đều nhìn chằm chằm cùng một phương hướng.
Tiêu Thanh Quy lần theo nhìn sang, ngoài ý muốn thấy giữa đám đông lớn nhất đúng là Tiêu Dực và Phùng Huyền Độ, hai người đang đọ sức với nhau, hay nói đúng hơn là Tiêu Dực đang "trêu đùa" Phùng Huyền Độ. Tiêu Thanh Quy thầm mắng hắn ngây thơ, lại cảm thấy cực kì khó hiểu, những người này không cảm thấy lạnh a? Thật là nhàm chán.
Một nén nhang trước đó, Vạn Sĩ Cách vừa đi không lâu, Tiêu Dực không muốn nằm tĩnh dưỡng một chỗ, cố gắng thích ứng với cái chân bị thương dạo bước bên ngoài thi đụng phải Phùng Huyền Độ đang trò chuyện cùng Cố Phóng. Phùng Huyền Độ ngồi bên đống lửa sưởi ấm, Cố Phóng đứng bên cạnh, nghe tiếng động quay lại bốn mắt nhìn nhau, một người bị thương ở chân, một người bị thương ở mông, cũng coi như đồng bệnh tương lân.
Tiêu Dực nhớ tới quang cảnh gặp mặt đã hôm qua với Phùng Huyền Độ, hỏi Cố Phóng: "Ngươi từ khi nào lại thành biểu ca hắn rồi?"
Cố Phóng giải thích: "Nói ra rất dài dòng, mẫu thân ta cùng nương của hắn là khuê mật tỷ muội ngày xưa nhưng ta lại hoàn toàn không biết. Bàn về quan hệ thân quyến, nương hắn là thân biểu huynh muội muội đường tỷ, mẫu thân ta là biểu thúc chị em dâu... Không đúng..." Hắn tung chân đá Phùng Huyền Độ một cước, "Đúng hay không a? Ngươi lần trước nói cho ta nghe nửa ngày, ta vẫn không có nhớ kỹ..."
Tiêu Dực không muốn nghe loằng ngoằng giải thích, lại mở miệng hỏi Phùng Huyền Độ: "Ngươi vì sao đến Xuyên Sa?"
Phùng Huyền Độ đột ngột đứng lên, ưỡn thẳng sống lưng: "Ta muốn tòng quân! Vương gia, ngài đem ta xung vào Huyền Giáp quân nhé, ta biết chút công phu, không tin ngài có thể phái người thử ta!"
Nghe hắn nói biết chút công phu, Tiêu Dực phát ra cười nhạo, nghĩ hắn chẳng qua là công phu mèo quào vậy mà cũng không cảm thấy ngại khi khoe khoang, trùng hợp không có việc gì để giết thời gian, lại nhớ tới từng tiếng "A Nguyệt tỷ tỷ", thật sự là có chút chói tai.
Tiêu Dực đang lo không có chỗ trút giận, Phùng Huyền Độ đã tự đụng vào, vậy thì đừng trách hắn khi dễ tiểu hài tử. Thế là hắn nhẹ gật đầu: "Vậy bản vương liền cùng ngươi thử sức một phen."
Phùng Huyền Độ nhìn thanh nẹp trên chân Tiêu Dực, hé miệng cười không ngừng, còn không sợ chết nói: "Vương gia, vậy ta đây không phải thắng mà không vinh sao? Ta cũng không phải loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn..."
Tiêu Dực hàm răng cắn chặt, yên lặng lui ra cách xa hắn năm thước, chỉ dùng đùi phải chống đỡ lấy thân thể, chân trái bị thương đặt hờ trên mặt đất, tiếp theo dùng tay trái cầm lên cây quải trượng kia chỉ Phùng Huyền Độ: "Bản vương sẽ dùng cây quoải trượng này ngăn cản, chỉ cần ngươi có thể đến gần đụng vào bản vương thì coi như ngươi thắng, chức vụ của Cố Phóng đưa cho ngươi làm."
"A?" Cố Phóng kêu to, "Vương gia, không thể!"
Tiêu Dực tàn ác quét tới: "Còn không mau tránh ra kia."
Đây là không tin tưởng hắn sao? Một chuyện hai chuyện đều chọc Tiêu Dực không vui.
Cố Phóng không tình nguyện lui xa, Tiêu Dực hếch cằm ra hiệu cho Phùng Huyền Độ bắt đầu, Phùng Huyền Độ tức khắc ra quyền, thẳng hướng Tiêu Dực đánh tới, Tiêu Dực không nhúc nhích tí nào, tay trái phát lực đưa lên phía trước chặn cánh tay Phùng Huyền Độ lại, thậm chí còn làm hắn đau thét lên.
"Ngu ngốc không ai bằng, vừa ra chiêu đã lộ sát cơ, ngươi có thể đánh được ai?"
Tiêu Dực còn vui vẻ chỉ điểm cho hắn, nói chuyện đồng thời đem quải trượng đè xuống, dự đoán trước động tác nhấc chân của Phùng Huyền Độ, lại một trượng đánh vào chân trái Phùng Huyền Độ, chung quanh đã xôm tụ người vây xem, tiếng kêu thảm thiết của Phùng Huyền Độ, tiếng cười lớn pha trộn, lẫn vào đó còn có âm thanh bình luận nói: "Phò mã vẫn là không hiểu rõ vương gia, vương gia sao lại vô duyên vô cớ trao đổi chiêu thức với người ta? Nhất định là tâm tình không tốt."
"Nếu như ta cầm đao trên tay thì chân chó của ngươi đã đứt lìa rồi đó."
Tiêu Dực trầm giọng châm chọc, rõ ràng đang ở “chiến cuộc", lại giống như đang xem kịch, càng giống đang diễn rối bóng, quải trượng trong tay tựa sợ dây dẫn dắt Phùng Huyền Độ lung tung ra quyền, mỗi lần hắn đều có thể đoán được động tác tiếp theo của Phùng Huyền Độ.
Phùng Huyền Độ rất nhanh đã mệt mỏi thở hồng hộc, càng đánh càng nóng nảy, Tiêu Dực lại bình chân như vại đứng yên tại chỗ không thèm động chân.
Hắn cũng biết tiếp tục như vậy thì không thắng được, chính diện tấn công không nổi Tiêu Dực, tuy có chút mất mặt vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhưng vì chiến thắng vẫn hướng hai bên thân Tiêu Dực, dự định ra tay từ mặt bên cạnh, chỉ cần có thể đụng tới người Tiêu Dực một cái là được.
Tiêu Dực biết rõ Phùng Huyền Độ không phải người xảo trá, cũng kiểm tra xong hắn có bao nhiêu cân lượng, thấy hắn vây bên người mình, thầm nghĩ thật là tự tìm đường chết, đến cùng vẫn là tuổi nhỏ non nớt.
Đứng lâu ở đây mãi cũng chán, Tiêu Dực lười nhác cùng hắn tiếp tục hoang phí thời gian, cố ý chậm nửa nhịp, chờ Phùng Huyền Độ xuất thủ, thiếu niên sống lưng thẳng tắp ra sức vươn ra cánh tay, Tiêu Dực đúng lúc này hướng quải trượng sang ngang đột kích phần lưng Phùng Huyền Độ, ngay sau đó lại đánh một cái sau đầu gối hắn, Phùng Huyền Độ mất trọng lượng mà ngã thẳng phía trong đống tuyết, tư thế chống mông lên trời.
Chung quanh tiếng cười vang trời, Phùng Huyền Độ vùi đầu trong tuyết không chịu rút ra, cảm giác mất mặt vô cùng, chợt nhớ tới chiêu này có chút quen thuộc, đêm đại hôn hắn không phải cũng bị đánh hạ với tư thế như vậy sao? Thế là hắn ta bỗng nhiên phát ra tiếng kêu to, rút đầu ra, trên mặt với trên đầu đều dính đầy tuyết, trông hết sức chật vật, hắn cũng không vội chỉnh lý vẻ ngoài mà chỉ vào Tiêu Dực quát: "Là ngươi! Chính là ngươi! Chiêu "Bắt trâu uống nước" này ta đã gặp qua!"
Tiêu Dực không tiêu hóa nổi biệt hiệu hắn lấy cho chiêu thức của mình, bắt trâu uống nước, cũng quá mức thô tục, khó nghe.
Phùng Huyền Độ quỳ trên mặt đất, rất nhanh liếc về nơi xa thấy Tiêu Thanh Quy đứng ở trước trướng, lập tức đem ngón tay từ trên người Tiêu Dực dời đến phương hướng Tiêu Thanh Quy, kêu khóc nói: "A Nguyệt tỷ tỷ, người gạt ta! Ta không chơi đùa với người nữa, chức phò mã này người nào thích thì làm, ta muốn về Vĩnh An!"
Tướng sĩ vây xem nào dám náo nhiệt nhìn trưởng công chúa, thấy thế đường ai nấy đi, Cố Phóng cũng rời đi nơi khác.
Tiêu Dực thì có chút hiếu kỳ hỏi: "Nàng lừa gì ngươi rồi?"
"Nàng gạt ta, nàng nói nàng có..."
"Phùng Sùng! Ngươi im ngay!"
Tiêu Thanh Quy vội vàng quát lớn, tay giữ áo lông cừu gấp gáp chạy tới, suýt nữa trượt chân ngã lên người Phùng Huyền Độ, may mắn Tiêu Dực đưa nàng giữ chặt, không cho hắn có cơ hội mở miệng giục nàng về trong trướng, Tiêu Thanh Quy đã bắt đầu quát lớn với Phùng Huyền Độ: "Ngươi đã nói không truyền ra ngoài, chẳng lẽ muốn làm tiểu nhân hay sao?"
Phùng Huyền Độ bị nàng hù dọa, rất nhanh kịp phản ứng: "Nhưng người gạt ta trước! Ta cần gì phải giữ đúng lời hứa?"
Tiêu Dực càng muốn biết hai người này có bí mật gì, một tay nhấc Phùng Huyền Độ lên: "Nàng có bí mật gì? Ngươi nói cho bản vương biết, bản vương chủ trì công đạo cho ngươi."
"Tiêu Dực! Huynh đừng có lừa gạt hắn!" Tiêu Thanh Quy kêu lên.
Phùng Huyền Độ: "Người cho rằng vương gia giống như người sao, vương gia mới không gạt ta!"
Tiêu Thanh Quy: "Hắn vừa đem ngươi đánh cho một trận nhừ tử, ngươi còn dám tin hắn, quả nhiên là ngu ngốc!"
Phùng Huyền Độ: "Ta không ngốc thì sao bị người lừa gạt? Thiệt thòi ta còn muốn giúp tỷ tìm người, tỷ thật sự tổn thương tấm lòng của ta, A Nguyệt tỷ tỷ."
Tiêu Thanh Quy: "Là lỗi của ta, chờ ta tự mình giải thích với ngươi, ngươi không phải người ngu ngốc."
Phùng Huyền Độ khoa trương vung tay: "Ta chính là ngu ngốc! Ta là người ngu xuẩn nhất thiên hạ!"
Tiêu Thanh Quy ý đồ trấn an hắn: "Đừng nói như vậy, ngu xuẩn chính là ta, vậy được chưa?"
Phùng Huyền Độ tính nết nhỏ nhen trỗi dậy, phản bác: "Không, người ngu xuẩn nhất đương nhiên là ta!"
Tiêu Dực lạnh mặt nhìn hai người này đấu võ mồm, ngươi một câu ta một câu "ngu xuẩn", chợt cảm thấy đau đầu, dùng sức đem quải trượng nện vào đống tuyết, lên tiếng đánh gãy: "Đừng có ồn ào! Ngươi tới nói, nàng lừa ngươi cái gì?"
"Tiêu Dực!" Tiêu Thanh Quy ngăn hắn lại.
Tiêu Dực trực tiếp ôm nàng khóa lại trong ngực để nàng không cách nào ngăn cản Phùng Huyền Độ nói tiếp, Phùng Huyền Độ không hề sợ hãi hướng nàng làm cái mặt quỷ, còn chỉ về phía nàng dạy dỗ: "A Nguyệt tỷ tỷ người không biết lễ phép, sao có thể gọi thẳng tục danh vương gia? đó là hoàng huynh của người a!"
Tiêu Dực mất hết kiên nhẫn, thúc giục: "Nói."
Phùng Huyền Độ lui ra phía sau hai bước, né tránh phạm vi tầm tay của Tiêu Thanh Quy, nhanh chóng nói ra: "Nàng nói nàng có tình lang!"
Tiêu Dực sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Quy: "Muội còn có tình lang? Sao ta không biết."
"Ta không có!" Tiêu Thanh Quy bác bỏ ngay, cho dù hắn còn chưa biết rõ tình hình, hai gò má của nàng cũng đã nóng bừng lên.
Phùng Huyền Độ còn ngại không đủ loạn, lửa cháy đổ thêm dầu nói: "Người có! Người đã nói với ta có năm mười bốn tuổi!"
"Năm, mười, bốn, tuổi?" Tiêu Dực hỏi gằn từng chữ.
"Nói nhảm!" Tiêu Thanh Quy dưới tình thế cấp bách nói ra lời thô tục, sau khi định thần lại ảo não cắn môi, túm lấy ống tay áo của Tiêu Dực, "Ta lạnh, huynh trưởng, chúng ta về trong trướng có được hay không?"
Tiêu Dực ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm nàng, cảm xúc đã tệ đến cực điểm: "Muội tốt nhất cho ta câu giải thích đàng hoàng."
"Đúng rồi!" Phùng Huyền Độ phụ họa nói, "Đêm đó đánh ta một trận chẳng lẽ không phải là Vương gia? A Nguyệt tỷ tỷ, người hảo hảo giải thích kỹ cho Vương gia, vì sao dám nói láo xưng Vương gia là tình lang của người?"
Tiêu Dực nghe vậy không khỏi kinh ngạc, tâm tình có thể nói là trong nháy mắt trở nên thoải mái vui vẻ, khuôn mặt lạnh lùng cũng thoáng chốc hóa thành xuân thủy, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt chế nhạo hỏi Tiêu Thanh Quy: "Ồ? Còn có việc này sao?"
Tiêu Thanh Quy vẫn còn cố chống cự, nhỏ giọng nói: "Không có..."
Phùng Huyền Độ không hiểu Tiêu Dực vì sao lại bật cười, tưởng rằng hắn nghe không hiểu, lập tức nhắm vào Tiêu Thanh Quy, còn ở đó khích tướng: "Vương gia, ngài thực sự phải hảo hảo trừng trị tỷ ấy một phen, quá ghê tởm."
Tiêu Dực như có điều suy nghĩ gật đầu, nhẹ giọng nói ra: "Ta sẽ trừng trị nàng."
"Đúng! Phải trừng trị tỷ ấy, nhưng cũng không thể đánh người, trách cứ, trách cứ chút là được..."
"Ngươi đúng là ngu xuẩn!" Tiêu Thanh Quy nhịn không được mà mắng, lại không cách nào coi nhẹ ánh mắt Tiêu Dực từ đầu đến cuối không chịu rời khỏi nàng.
Tiêu Dực nhẹ nhàng xách quải trượng, thanh âm ôn nhu đến quỷ dị, hỏi nàng: "Muội tự trở về hay muốn ta ôm muội trở về?"
Tiêu Thanh Quy sao dám để hắn ôm, nhanh chóng quay người chuồn đi, kiện áo lông cừu quét xuống đất làm dấy lên từng trận tuyết bay, nơi đi qua còn lưu lại dấu giày, cảnh tượng kia đối Tiêu Dực phải nói là đẹp đến nao lòng.
Hắn không khỏi đứng đờ ra nhìn nàng, nhìn thấy Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên thu tay che lên mặt xấu hổ, khẽ mở miệng hướng Phùng Huyền Độ nói chuyện, hắn thậm chí không nghe rõ nàng đang nói cái gì, chỉ cảm thấy hết thảy mọi vật ngoài nàng đều trở nên hư vô.
Tiêu Thanh Quy đối mặt với Phùng Huyền Độ nói là: "Quả nhiên ngu xuẩn, ngươi sao không hỏi hắn vì sao đánh ngươi?!"
Chờ Phùng Huyền Độ định thần lại thì Tiêu Dực đã đi, hắn vội vàng đuổi theo: "Hở? Đúng a, vương gia, đêm đó ngài vì sao đánh ta?"
Tiêu Dực không đáp, chỉ vỗ vỗ vai của hắn, hòa ái nói: "Ngươi cứ đi theo Cố Phóng, lưu lại đây a."
"Chuyện này là thật? Vương gia!" Phùng Huyền Độ đại hỉ.
"Một lời đã nói ra..."
Tiêu Dực còn chưa nói xong, Phùng Huyền Độ đã cướp lời: "Tứ mã nan truy!"
Tiêu Dực gật đầu, lách mình tiến vào trong trướng, sau lưng còn truyền đến tiếng hoan hô của Phùng Huyền Độ.
Phòng ngủ trong trướng, áo lông cừu bị ném xuống đất, Tiêu Thanh Quy đã nằm lại trên giường, hiển nhiên có chút giận dỗi, Tiêu Dực vui vẻ tiến lên nhặt áo lông cừu treo vào móc, rồi ngồi ở mép giường, cúi người ép về phía nàng muốn hôn.
Tiêu Thanh Quy quay đầu tránh hắn: "Không biết liêm sỉ, giữa ban ngày, Thọ Mi còn muốn tiến vào đấy."
Tiêu Dực không quan tâm, bởi vì nàng quay đầu mà hôn lên gương mặt của nàng, hô hấp phun lên cần cổ của nàng, kích thích nàng nổi da gà, lẩm bẩm nói: "Tình lang? Ta có phải hay không nên chờ trời tối lại đến thăm khuê phòng?"
"Đâu ra khuê phòng? Huynh chỉ có cái doanh trướng đơn sơ này thôi." Tiêu Thanh Quy dùng cả hai tay đẩy hắn, tránh né một hồi tóc xanh cũng biến thành tán loạn.
Tiêu Dực chợt nhớ tới cái gì, chôn ở cần cổ nàng ngửi ngửi mùi hương trên người nàng, hết sức tham luyến: "Cũng là không phải chưa từng thăm dò qua."
Hồi ức ùn ùn kéo đến, Tiêu Thanh Quy nghĩ tới lần kia hắn thoa thuốc cho nàng, mập mờ ngứa ngáy tựa hồ vẫn còn dư lại, làm rối loạn trái tim nàng.
Tiêu Dực cũng nghĩ đến hình ảnh này, tay vừa sờ đến cổ áo của nàng liền bị thân ảnh Thọ Mi tiến vào đánh gãy.
Thọ Mi vào bên trong liền nhìn thấy Tiêu Dực đang nằm đè trên người Tiêu Thanh Quy, hình ảnh quá mức thân mật, khay trà rơi xuống sàn, nước nóng vừa đun coi như uổng phí.
Tiêu Dực ghìm cả người Tiêu Thanh Quy muốn chạy trốn lại, quay đầu trừng mắt liếc Thọ Mi, Thọ Mi liền vội vàng xoay người chạy ra ngoài, còn cố ý chạy thật xa, không để ý đụng thẳng vào người Phùng Huyền Độ đang đi tới, lui ra phía sau lửng lơ sắp ngã sấp xuống.
Phùng Huyền Độ đưa tay đỡ lấy nàng, cười nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi giống như giữa ban ngày gặp quỷ a."
Thọ Mi ngậm miệng không nói, Phùng Huyền Độ muốn tiến gần trướng Tiêu Dực, Thọ Mi vội vàng ngăn lại: "Ngươi chờ một chút."
"Chúng ta có cái gì để nói? Ta phải đi cáo trạng với vương gia, vừa rồi quên nói."
Thọ Mi trì hoãn hắn một hồi nhưng nghĩ đến mình vừa mới xông vào, có lẽ Tiêu Dực sẽ có chỗ cố kỵ, hành động có chừng mực hơn nên thả Phùng Huyền Độ đi.
Trong nội trướng, Tiêu Dực vẫn giữ nàng không buông, khăng khăng cùng nàng dây dưa một chỗ, bàn tay lột áo trên người nàng lộ ra đầu vai, nụ hôn lập tức rơi xuống: "Lần kia sờ ở chỗ nào? Nơi này? Hay là nơi này?"
"Đều không phải là..." Tiêu Thanh Quy hơi thở dồn dập, "Huynh có được hay không?"
"Mấy ngày gần đây có bị thi châm không? Để cho ta xem."
"Không có..."
May mắn ngoài trướng có hai thủ vệ canh gác, Thọ Mi bọn hắn không ngăn cản nhưng Phùng Huyền Độ thì nên cản lại, bỗng nhiên cao giọng thông bẩm: "Vương gia! Phò mã cầu kiến!"
Thanh âm kia có chút lớn, Tiêu Thanh Quy cả kinh, Tiêu Dực cũng lập tức cứng đờ, thở mạnh một hơi buông nàng ra đứng dậy: "Để hắn tiến vào."
Phùng Huyền Độ xốc lên mành chỉ lộ ra cái đầu, vươn cổ ra rống lên: "Vương gia, A Nguyệt tỷ tỷ còn nói tình lang của nàng chết rồi, nàng dám nguyền rủa ngài!"
Nói xong liền chạy mất dạng, lưu lại trong trướng hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Thanh Quy ánh mắt né tránh, trong đầu nghĩ nên giải thích từ đâu, mà Tiêu Dực trái tim bị nàng quấy phá đến bất ổn, cười lạnh nói: "Ta lại chết rồi?"
"Ta đều lừa hắn thôi, hắn cứ bám lấy, ta phiền phức quá nên lấy đại cái cớ như vậy, huynh cần gì phải coi là thật?"
Nhưng hắn chính là tưởng thật.
Hắn chưa từng nghĩ tới, một ngày kia có thể nghe từ trong miệng người khác, bọn hắn ngoại trừ quan hệ huynh muội còn có loại quan hệ khác, cho dù đó chỉ là lời nói dối của nàng hắn cũng nguyện ý nghe.
Đang lúc Tiêu Dực cảm thấy nôn nóng thì nghe được tiếng vó ngựa dần đến tiệm cận, Tiêu Dực không khỏi cảnh giác, lo lắng đám người Phổ Thiên Thông đuổi theo không bỏ, thừa dịp trời vừa sáng liền theo vào Cửu Lĩnh.
May mắn thay đó là nhóm người Cố Phóng, cuối cùng Cố Phóng cũng bò đến nơi.
Dẫn đầu xông vào miếu hoang là Phùng Huyền Độ, hắn kêu to "A Nguyệt tỷ tỷ" đồng thời đá văng cửa điện, đối diện với ánh mắt sắc bén của Tiêu Dực, chợt cảm thấy phía sau ớn lạnh.
Cố Phóng theo sát sau lưng, đẩy Phùng Huyền Độ qua một bên, ôm quyền thi lễ: "Vương gia, thuộc hạ tới chậm."
Tiêu Thanh Quy trong ngực bởi vì tiếng động bất ngờ mà cựa quậy, Tiêu Dực sắc mặt cực kì âm trầm, thấp giọng nói: "Ngươi trận này đánh chắc đủ sảng khoái rồi."
Cố Phóng trong lòng biết Tiêu Dực đang trách hắn tới quá chậm trễ, thấy Tiêu Thanh Quy vẫn say giấc liền không dám lên tiếng giải thích, chợt phát hiện chân Tiêu Dực bị thương, nhịn không được ân cần nói: "Vương gia, chân của người..."
Tiêu Dực không trả lời mà hỏi lại: "Có chuẩn bị xe ngựa không?"
Cố Phóng lúc này mới cảm thấy mình quyết định đúng đắn, kiêu ngạo đáp: "Có mang theo ạ! Đang chờ ngay ngoài cửa."
Nói xong thấy người vẫn ngồi đó bất động, Tiêu Dực từ thể xác đến tinh thần đều mệt mỏi, giọng nói không có cảm xúc mở miệng hỏi hắn: "Ngươi là dự định để cho ta ôm nàng lên xe ngựa? Cái chân này của bản vương còn chưa muốn quẳng đi."
Cố Phóng "A" một tiếng, kiên trì tiến lên, mấy bước ngắn ngủi suy nghĩ rất nhiều trường hợp, nghĩ đến vương gia chẳng lẽ là muốn tác hợp hắn cùng trưởng công chúa? Nhưng hắn đã đã đính hôn... Không đúng, phò mã gia chẳng phải ở ngay sau lưng hắn sao? Thế là hắn thật thà đem Phùng Huyền Độ kéo tới, cười ngây ngô nói: "Phò mã ở đây mà, vẫn là để phò mã ôm..."
Tiêu Dực lạnh giọng hỏi hắn: "Muốn chết a?"
Cố Phóng sợ run cả người, nhìn Phùng Huyền Độ đứng ngây ra đó, hắn cười hề hề khom người xuống, nhanh chóng đem người bế lên: "Ta tới, ta tới là được, chúng ta tranh thủ thời gian về đại doanh, chỗ này quá lạnh."
Phùng Huyền Độ thấy thế "Ài" một tiếng, nhắc nhở Tiêu Dực và Cố Phóng thân phận của mình: "Ta là phò mã!"
Tiêu Dực đứng dậy, chậm chạp di chuyển từng bước, lúc đi ngang qua Phùng Huyền Độ còn cố ý dùng vai đỉnh hắn một cái, lời nói khinh miệt: "Ta không quản ngươi là lừa hay ngựa, đến chỗ này của ta thì đừng có ra vẻ."
Phùng Huyền Độ lần nữa cảm giác được địch ý, kinh ngạc dõi theo bóng lưng Tiêu Dực, tự mình lầm bầm: "Nhìn có chút quen mắt..."
Đại hôn hôm đó hắn chỉ mới thấy một chút phần vai của nam nhân liền bị "tình lang" kia bịt mắt, Tiêu Thanh Quy thì từ đầu đến cuối không chịu nói cho hắn biết, còn nói người đã chết, hắn sao lại cảm thấy người trước mắt cùng "tình lang" kia có chút giống nhau vậy trời? Nhất định là do nguyên nhân trắng đêm không ngủ, hắn hoa mắt thật rồi.
Phùng Huyền Độ vội vã chạy ra khỏi miếu hoang leo lên ngựa, chậm rãi đuổi theo đội quân.
Trời sáng hẳn, đám người rốt cục cũng về đến đại doanh.
Tiêu Thanh Quy được an trí trên giường trong trướng của Tiêu Dực, từ đầu đến cuối vẫn mê man, Tiêu Dực ngồi trên ghế cách đó không xa, thay áo bào trên người ra, chờ đợi y quan chạy đến.
Thủ hạ phụng mệnh đưa thêm hai chậu than muốn để gần bên người Tiêu Dực sưởi ấm, hắn lại hướng phía người nằm trên giường bên kia phất tay, bộ hạ hiểu ý, đặt chậu than xuống, lại hỏi: "Thuộc hạ đốt hai cái cho vương gia..."
Tiêu Dực lắc đầu: "Không cần."
Thủ hạ không lay chuyển được hắn, thi lễ thối lui ra ngoài.
Hai tên y quan đi vào, sau lưng còn đi theo Thọ Mi đang bưng khay trà, Thọ Mi cũng đổi một thân Hồ bào Bắc Sóc, Tiêu Dực không khỏi nhìn lại mấy lần, ban đầu còn tưởng là ngoại nhân.
Hắn ngồi ở đằng kia mặc cho y quan xử lý vết thương, đối với lời dặn dò như nước đổ đầu vịt, đau đớn trên người không có chút nào để tâm, liên tục quét mắt về phía người nằm trên giường.
Thẳng đến khi y quan bên trong lui ra, bẩm báo Tiêu Dực: "Trưởng công chúa chỉ có chút phong hàn, cộng thêm bị kinh hãi cho nên mới hôn mê, hạ quan đi sắc một chén thuốc, chờ trưởng công chúa tỉnh lại dùng là được."
Y quan bên cạnh hắn ngay lúc này đang khử trùng vết đao sâu nhất, Tiêu Dực khàn giọng nhíu mày, cũng không thèm để ý đến, chỉ hỏi y quan đứng đó: "Tình trạng thân thể nàng như thế nào?"
Y quan lộ ra chút lúng túng: "Thân thể trưởng công chúa vương gia cũng đã biết, vẫn luôn hao tổn, hiện tại chưa trở nên tệ đi chính là chuyện tốt."
Tiêu Dực tầm mắt khẽ nhúc nhích, trầm ngâm một lát mới chậm rãi đáp: "Đã biết, lui ra đi."
Lúc vết thương toàn thân hắn xử lý không sai biệt lắm, Cố Phóng cầm quải trượng làm từ thân cây Hoàng Dương đi vào, cười hì hì nói: "Vương gia, Vạn Sĩ Cách nghe nói chân ngài bị trọng thương nên cho người đưa tới."
Tiêu Dực lặng thinh nhìn hắn, cũng không nói chuyện, Cố Phóng cầm quải trượng trong tay giữ cũng không phải mà thả cũng không xong, co quắp một phen mới tranh thủ đến cạnh chỗ Tiêu Dực, cười khan nói: "Hắc hắc, vương gia, hắn ta cũng là có ý tốt."
"Vạn Sĩ Cách tới?" Tiêu Dực hỏi.
Cố Phóng lúc này mới nghiêm mặt, hướng Tiêu Dực bẩm báo tình hình chiến đấu đêm qua: "Đêm qua thuộc hạ điều quân tiến về Sương Nhữ Quan, một lòng nghĩ cách cứu viện vương gia, sau khi giao chiến cùng năm ngàn đại quân của Phổ Thiên Thông, Phổ Thiếu Thông dẫn binh chủ lực tiến về Sương Nhữ Quan, thuộc hạ... Thuộc hạ chuẩn bị không đủ, suýt nữa bị phản quân giáp công bọc đánh, may mắn Vạn Sĩ Cách đóng quân ngay tại phụ cận, cũng coi như giúp chúng ta, cho nên một trận này mới đánh lâu, gần hừng đông mới tìm được Vương gia."
Tiêu Dực ánh mắt nhìn hắn hơi có chút tức giận, đây là lần đầu Cố Phóng một mình chỉ huy trận địa, mặc dù thành công cứu viện Thọ Mi cùng mười huynh đệ, quân của Phổ Thiên Thông, Phổ Thiếu Thông cũng bị đánh cho chia năm xẻ bảy, nhưng không tính là đại thắng, truy cứu nguyên do, tất cả đều là sơ suất của hắn.
"Ngươi dám mang binh đánh thẳng vào Sương Nhữ Quan mà không chuẩn bị biện pháp dự phòng, cùng Phổ Thiên Thông có gì khác biệt?" Tiêu Dực lạnh lùng nói, vốn cho rằng đây là một trận đánh cực kỳ đơn giản, bằng không hắn cần gì hao phí công sức lâu như vậy đem Phổ Thiên Thông từng bước bức đến Sương Nhữ Quan. Không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, phản quân lại lần nữa phân tán, hắn lại phải một lần nữa mưu đồ, lại thêm một lần nữa trì hoãn.
Về lý, Cố Phóng xác thực không cách nào giảo biện, nhưng về tình, Cố Phóng ấp úng giải thích: "Thuộc hạ chính là quá lo lắng cho vương gia, vương gia chỉ vẻn vẹn dẫn mười người giết vào trại địch, thuộc hạ có thể không nóng lòng sao..."
"Ngươi trách bản vương xúc động mạo hiểm?"
"Thuộc hạ không dám, trưởng công chúa rơi vào tay Phổ Thiên Thông, Vương gia tất nhiên không thể ngồi yên không để ý tới, thuộc hạ minh bạch..."
Tiêu Dực bỗng nhiên nhấc tay ngăn hắn nói tiếp, quay đầu nhìn về phía giường Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi đang khom người lau mồ hôi cho nàng, Cố Phóng cũng im bặt, trong trướng trở nên yên lặng như tờ, chỉ có tiếng Tiêu Thanh Quy mơ hồ nói mê, Tiêu Dực lắng tai hồi lâu cũng không nghe rõ, trở ngại trên đùi không tiện tiến lên, liền hỏi Thọ Mi.
"Nàng đang nói cái gì?"
Hắn nhớ nàng trong cơn mê nhất định cũng lo lắng đến hắn, nội tâm một mảnh mềm mại, khóe miệng đã hiện lên nụ cười nhè nhè, chờ mong Thọ Mi đáp lời, giống như là khoe khoang mình đối với nàng quan trọng biết bao nhiêu.
Thọ Mi đứng dậy quay về phía Tiêu Dực, đầu lại hơi cúi xuống, lề mà lề mề không trả lời.
Tiêu Dực càng thêm tự tin, cực kì thong thả nói ra: "Ngươi nghe rõ không rõ à? Nếu là không tiện nói thì thôi, chưa cần nói bây giờ."
Thọ Mi thầm nghĩ cũng không tính là không tiện nói, thế là thấp giọng mở miệng trả lời Tiêu Dực: "Bẩm vương gia, trưởng công chúa gọi tên nô tỳ."
Cố Phóng vừa hay nhìn thấy Tiêu Dực nhướn lông mày lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cùng nghi ngờ, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Tiêu Dực trong nháy mắt thu hồi biểu cảm, liếc qua hắn: "Đánh trận thành dạng này còn có mặt mũi cười, xuống dưới lĩnh hai mươi quân côn."
"Vương gia!" Cố Phóng cầu khẩn kêu rên.
"Ba mươi."
"Hai mươi, hai mươi."
"Bốn mươi."
Cố Phóng vội vàng chạy đi, cái mông đã sớm thấy đau nhức, trong lòng trăm lần không muốn, ấm ức thét gào không thôi.
Tiêu Dực ngồi trong trướng lại siết chặt quyền, không thể nào hiểu được, ánh mắt lãnh đạm quét lên người Thọ Mi, ngữ khí cũng có chút âm dương quái khí: "Bản vương không nghĩ tới, ngươi đối với nàng lại quan trọng như vậy."
Thọ Mi trên mặt ngượng ngùng, đáp: "Trưởng công chúa bất quá là biết nô tỳ còn ở trong tay bọn cường đạo nên mới lưu tâm thôi, không dám cùng vương gia so sánh."
Tiêu Dực hừ lạnh một tiếng, nói: "Ít cùng bản vương nói mấy lời giả bộ này."
Hắn để Thọ Mi tiếp tục chăm sóc Tiêu Thanh Quy, còn hắn vì toàn thân nhiều chỗ thụ thương không tiện tắm rửa, chỉ lau sạch vết máu, thay đổi một thân y phục sạch sẽ.
Lúc này thủ vệ ngoài trướng bẩm báo: "Bẩm Vương gia, Vạn Sĩ Cách muốn gặp ngài."
Hắn không muốn ồn đến Tiêu Thanh Quy yên giấc, quyết định ra ngoài gặp Vạn Sĩ Cách, sau khi đứng dậy mới phát hiện xác thực không tiện di chuyển, giằng co đứng ở đó bất động, lâu đến mức Thọ Mi nhỏ giọng tới gần, hỏi: "Vương gia có cần để nô tỳ đỡ ngài?"
Tiêu Dực thoáng nhìn qua quải trượng Cố Phóng lưu lại, tức giận hồi nãy còn chưa tiêu tan, cũng không trả lời Thọ Mi, vẫn là chân thấp chân cao đi ra khỏi trướng.
Tiêu Thanh Quy là bị nóng tỉnh, thời gian đã qua buổi trưa.
Trên trán tuôn ra một tầng mồ hôi nóng, nàng chống người lên nhìn bốn phía, phát hiện trong quân trướng chỉ có mình mình, bàn con bên giường còn để ấm trà đã hơi nguội lạnh, Thọ Mi chắc hẳn thấy nàng chậm chạp chưa tỉnh, tranh thủ ra ngoài nấu nước nóng một lần nữa pha trà.
Nàng có chút miệng đắng lưỡi khô, chấp nhận uống hai ngụm trà cho nhuận họng, không dám uống nhiều, chợt bị hấp dẫn bởi âm thanh cười đùa bên ngoài truyền đến, mò lấy kiện áo lông cừu dày dặn của Tiêu Dực máng bên cạnh phủ lên người, bước chân đi ra ngoài lều trướng.
Đêm qua vừa trải qua một trận ác chiến, Phổ Thiên Thông không dám cùng Huyền Giáp quân chính diện giao chiến, cho nên các tướng sĩ đều có chút buông lỏng, hai ba người tụ cùng một chỗ, tay nâng canh gừng uống, ánh mắt đều nhìn chằm chằm cùng một phương hướng.
Tiêu Thanh Quy lần theo nhìn sang, ngoài ý muốn thấy giữa đám đông lớn nhất đúng là Tiêu Dực và Phùng Huyền Độ, hai người đang đọ sức với nhau, hay nói đúng hơn là Tiêu Dực đang "trêu đùa" Phùng Huyền Độ. Tiêu Thanh Quy thầm mắng hắn ngây thơ, lại cảm thấy cực kì khó hiểu, những người này không cảm thấy lạnh a? Thật là nhàm chán.
Một nén nhang trước đó, Vạn Sĩ Cách vừa đi không lâu, Tiêu Dực không muốn nằm tĩnh dưỡng một chỗ, cố gắng thích ứng với cái chân bị thương dạo bước bên ngoài thi đụng phải Phùng Huyền Độ đang trò chuyện cùng Cố Phóng. Phùng Huyền Độ ngồi bên đống lửa sưởi ấm, Cố Phóng đứng bên cạnh, nghe tiếng động quay lại bốn mắt nhìn nhau, một người bị thương ở chân, một người bị thương ở mông, cũng coi như đồng bệnh tương lân.
Tiêu Dực nhớ tới quang cảnh gặp mặt đã hôm qua với Phùng Huyền Độ, hỏi Cố Phóng: "Ngươi từ khi nào lại thành biểu ca hắn rồi?"
Cố Phóng giải thích: "Nói ra rất dài dòng, mẫu thân ta cùng nương của hắn là khuê mật tỷ muội ngày xưa nhưng ta lại hoàn toàn không biết. Bàn về quan hệ thân quyến, nương hắn là thân biểu huynh muội muội đường tỷ, mẫu thân ta là biểu thúc chị em dâu... Không đúng..." Hắn tung chân đá Phùng Huyền Độ một cước, "Đúng hay không a? Ngươi lần trước nói cho ta nghe nửa ngày, ta vẫn không có nhớ kỹ..."
Tiêu Dực không muốn nghe loằng ngoằng giải thích, lại mở miệng hỏi Phùng Huyền Độ: "Ngươi vì sao đến Xuyên Sa?"
Phùng Huyền Độ đột ngột đứng lên, ưỡn thẳng sống lưng: "Ta muốn tòng quân! Vương gia, ngài đem ta xung vào Huyền Giáp quân nhé, ta biết chút công phu, không tin ngài có thể phái người thử ta!"
Nghe hắn nói biết chút công phu, Tiêu Dực phát ra cười nhạo, nghĩ hắn chẳng qua là công phu mèo quào vậy mà cũng không cảm thấy ngại khi khoe khoang, trùng hợp không có việc gì để giết thời gian, lại nhớ tới từng tiếng "A Nguyệt tỷ tỷ", thật sự là có chút chói tai.
Tiêu Dực đang lo không có chỗ trút giận, Phùng Huyền Độ đã tự đụng vào, vậy thì đừng trách hắn khi dễ tiểu hài tử. Thế là hắn nhẹ gật đầu: "Vậy bản vương liền cùng ngươi thử sức một phen."
Phùng Huyền Độ nhìn thanh nẹp trên chân Tiêu Dực, hé miệng cười không ngừng, còn không sợ chết nói: "Vương gia, vậy ta đây không phải thắng mà không vinh sao? Ta cũng không phải loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn..."
Tiêu Dực hàm răng cắn chặt, yên lặng lui ra cách xa hắn năm thước, chỉ dùng đùi phải chống đỡ lấy thân thể, chân trái bị thương đặt hờ trên mặt đất, tiếp theo dùng tay trái cầm lên cây quải trượng kia chỉ Phùng Huyền Độ: "Bản vương sẽ dùng cây quoải trượng này ngăn cản, chỉ cần ngươi có thể đến gần đụng vào bản vương thì coi như ngươi thắng, chức vụ của Cố Phóng đưa cho ngươi làm."
"A?" Cố Phóng kêu to, "Vương gia, không thể!"
Tiêu Dực tàn ác quét tới: "Còn không mau tránh ra kia."
Đây là không tin tưởng hắn sao? Một chuyện hai chuyện đều chọc Tiêu Dực không vui.
Cố Phóng không tình nguyện lui xa, Tiêu Dực hếch cằm ra hiệu cho Phùng Huyền Độ bắt đầu, Phùng Huyền Độ tức khắc ra quyền, thẳng hướng Tiêu Dực đánh tới, Tiêu Dực không nhúc nhích tí nào, tay trái phát lực đưa lên phía trước chặn cánh tay Phùng Huyền Độ lại, thậm chí còn làm hắn đau thét lên.
"Ngu ngốc không ai bằng, vừa ra chiêu đã lộ sát cơ, ngươi có thể đánh được ai?"
Tiêu Dực còn vui vẻ chỉ điểm cho hắn, nói chuyện đồng thời đem quải trượng đè xuống, dự đoán trước động tác nhấc chân của Phùng Huyền Độ, lại một trượng đánh vào chân trái Phùng Huyền Độ, chung quanh đã xôm tụ người vây xem, tiếng kêu thảm thiết của Phùng Huyền Độ, tiếng cười lớn pha trộn, lẫn vào đó còn có âm thanh bình luận nói: "Phò mã vẫn là không hiểu rõ vương gia, vương gia sao lại vô duyên vô cớ trao đổi chiêu thức với người ta? Nhất định là tâm tình không tốt."
"Nếu như ta cầm đao trên tay thì chân chó của ngươi đã đứt lìa rồi đó."
Tiêu Dực trầm giọng châm chọc, rõ ràng đang ở “chiến cuộc", lại giống như đang xem kịch, càng giống đang diễn rối bóng, quải trượng trong tay tựa sợ dây dẫn dắt Phùng Huyền Độ lung tung ra quyền, mỗi lần hắn đều có thể đoán được động tác tiếp theo của Phùng Huyền Độ.
Phùng Huyền Độ rất nhanh đã mệt mỏi thở hồng hộc, càng đánh càng nóng nảy, Tiêu Dực lại bình chân như vại đứng yên tại chỗ không thèm động chân.
Hắn cũng biết tiếp tục như vậy thì không thắng được, chính diện tấn công không nổi Tiêu Dực, tuy có chút mất mặt vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhưng vì chiến thắng vẫn hướng hai bên thân Tiêu Dực, dự định ra tay từ mặt bên cạnh, chỉ cần có thể đụng tới người Tiêu Dực một cái là được.
Tiêu Dực biết rõ Phùng Huyền Độ không phải người xảo trá, cũng kiểm tra xong hắn có bao nhiêu cân lượng, thấy hắn vây bên người mình, thầm nghĩ thật là tự tìm đường chết, đến cùng vẫn là tuổi nhỏ non nớt.
Đứng lâu ở đây mãi cũng chán, Tiêu Dực lười nhác cùng hắn tiếp tục hoang phí thời gian, cố ý chậm nửa nhịp, chờ Phùng Huyền Độ xuất thủ, thiếu niên sống lưng thẳng tắp ra sức vươn ra cánh tay, Tiêu Dực đúng lúc này hướng quải trượng sang ngang đột kích phần lưng Phùng Huyền Độ, ngay sau đó lại đánh một cái sau đầu gối hắn, Phùng Huyền Độ mất trọng lượng mà ngã thẳng phía trong đống tuyết, tư thế chống mông lên trời.
Chung quanh tiếng cười vang trời, Phùng Huyền Độ vùi đầu trong tuyết không chịu rút ra, cảm giác mất mặt vô cùng, chợt nhớ tới chiêu này có chút quen thuộc, đêm đại hôn hắn không phải cũng bị đánh hạ với tư thế như vậy sao? Thế là hắn ta bỗng nhiên phát ra tiếng kêu to, rút đầu ra, trên mặt với trên đầu đều dính đầy tuyết, trông hết sức chật vật, hắn cũng không vội chỉnh lý vẻ ngoài mà chỉ vào Tiêu Dực quát: "Là ngươi! Chính là ngươi! Chiêu "Bắt trâu uống nước" này ta đã gặp qua!"
Tiêu Dực không tiêu hóa nổi biệt hiệu hắn lấy cho chiêu thức của mình, bắt trâu uống nước, cũng quá mức thô tục, khó nghe.
Phùng Huyền Độ quỳ trên mặt đất, rất nhanh liếc về nơi xa thấy Tiêu Thanh Quy đứng ở trước trướng, lập tức đem ngón tay từ trên người Tiêu Dực dời đến phương hướng Tiêu Thanh Quy, kêu khóc nói: "A Nguyệt tỷ tỷ, người gạt ta! Ta không chơi đùa với người nữa, chức phò mã này người nào thích thì làm, ta muốn về Vĩnh An!"
Tướng sĩ vây xem nào dám náo nhiệt nhìn trưởng công chúa, thấy thế đường ai nấy đi, Cố Phóng cũng rời đi nơi khác.
Tiêu Dực thì có chút hiếu kỳ hỏi: "Nàng lừa gì ngươi rồi?"
"Nàng gạt ta, nàng nói nàng có..."
"Phùng Sùng! Ngươi im ngay!"
Tiêu Thanh Quy vội vàng quát lớn, tay giữ áo lông cừu gấp gáp chạy tới, suýt nữa trượt chân ngã lên người Phùng Huyền Độ, may mắn Tiêu Dực đưa nàng giữ chặt, không cho hắn có cơ hội mở miệng giục nàng về trong trướng, Tiêu Thanh Quy đã bắt đầu quát lớn với Phùng Huyền Độ: "Ngươi đã nói không truyền ra ngoài, chẳng lẽ muốn làm tiểu nhân hay sao?"
Phùng Huyền Độ bị nàng hù dọa, rất nhanh kịp phản ứng: "Nhưng người gạt ta trước! Ta cần gì phải giữ đúng lời hứa?"
Tiêu Dực càng muốn biết hai người này có bí mật gì, một tay nhấc Phùng Huyền Độ lên: "Nàng có bí mật gì? Ngươi nói cho bản vương biết, bản vương chủ trì công đạo cho ngươi."
"Tiêu Dực! Huynh đừng có lừa gạt hắn!" Tiêu Thanh Quy kêu lên.
Phùng Huyền Độ: "Người cho rằng vương gia giống như người sao, vương gia mới không gạt ta!"
Tiêu Thanh Quy: "Hắn vừa đem ngươi đánh cho một trận nhừ tử, ngươi còn dám tin hắn, quả nhiên là ngu ngốc!"
Phùng Huyền Độ: "Ta không ngốc thì sao bị người lừa gạt? Thiệt thòi ta còn muốn giúp tỷ tìm người, tỷ thật sự tổn thương tấm lòng của ta, A Nguyệt tỷ tỷ."
Tiêu Thanh Quy: "Là lỗi của ta, chờ ta tự mình giải thích với ngươi, ngươi không phải người ngu ngốc."
Phùng Huyền Độ khoa trương vung tay: "Ta chính là ngu ngốc! Ta là người ngu xuẩn nhất thiên hạ!"
Tiêu Thanh Quy ý đồ trấn an hắn: "Đừng nói như vậy, ngu xuẩn chính là ta, vậy được chưa?"
Phùng Huyền Độ tính nết nhỏ nhen trỗi dậy, phản bác: "Không, người ngu xuẩn nhất đương nhiên là ta!"
Tiêu Dực lạnh mặt nhìn hai người này đấu võ mồm, ngươi một câu ta một câu "ngu xuẩn", chợt cảm thấy đau đầu, dùng sức đem quải trượng nện vào đống tuyết, lên tiếng đánh gãy: "Đừng có ồn ào! Ngươi tới nói, nàng lừa ngươi cái gì?"
"Tiêu Dực!" Tiêu Thanh Quy ngăn hắn lại.
Tiêu Dực trực tiếp ôm nàng khóa lại trong ngực để nàng không cách nào ngăn cản Phùng Huyền Độ nói tiếp, Phùng Huyền Độ không hề sợ hãi hướng nàng làm cái mặt quỷ, còn chỉ về phía nàng dạy dỗ: "A Nguyệt tỷ tỷ người không biết lễ phép, sao có thể gọi thẳng tục danh vương gia? đó là hoàng huynh của người a!"
Tiêu Dực mất hết kiên nhẫn, thúc giục: "Nói."
Phùng Huyền Độ lui ra phía sau hai bước, né tránh phạm vi tầm tay của Tiêu Thanh Quy, nhanh chóng nói ra: "Nàng nói nàng có tình lang!"
Tiêu Dực sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Quy: "Muội còn có tình lang? Sao ta không biết."
"Ta không có!" Tiêu Thanh Quy bác bỏ ngay, cho dù hắn còn chưa biết rõ tình hình, hai gò má của nàng cũng đã nóng bừng lên.
Phùng Huyền Độ còn ngại không đủ loạn, lửa cháy đổ thêm dầu nói: "Người có! Người đã nói với ta có năm mười bốn tuổi!"
"Năm, mười, bốn, tuổi?" Tiêu Dực hỏi gằn từng chữ.
"Nói nhảm!" Tiêu Thanh Quy dưới tình thế cấp bách nói ra lời thô tục, sau khi định thần lại ảo não cắn môi, túm lấy ống tay áo của Tiêu Dực, "Ta lạnh, huynh trưởng, chúng ta về trong trướng có được hay không?"
Tiêu Dực ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm nàng, cảm xúc đã tệ đến cực điểm: "Muội tốt nhất cho ta câu giải thích đàng hoàng."
"Đúng rồi!" Phùng Huyền Độ phụ họa nói, "Đêm đó đánh ta một trận chẳng lẽ không phải là Vương gia? A Nguyệt tỷ tỷ, người hảo hảo giải thích kỹ cho Vương gia, vì sao dám nói láo xưng Vương gia là tình lang của người?"
Tiêu Dực nghe vậy không khỏi kinh ngạc, tâm tình có thể nói là trong nháy mắt trở nên thoải mái vui vẻ, khuôn mặt lạnh lùng cũng thoáng chốc hóa thành xuân thủy, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt chế nhạo hỏi Tiêu Thanh Quy: "Ồ? Còn có việc này sao?"
Tiêu Thanh Quy vẫn còn cố chống cự, nhỏ giọng nói: "Không có..."
Phùng Huyền Độ không hiểu Tiêu Dực vì sao lại bật cười, tưởng rằng hắn nghe không hiểu, lập tức nhắm vào Tiêu Thanh Quy, còn ở đó khích tướng: "Vương gia, ngài thực sự phải hảo hảo trừng trị tỷ ấy một phen, quá ghê tởm."
Tiêu Dực như có điều suy nghĩ gật đầu, nhẹ giọng nói ra: "Ta sẽ trừng trị nàng."
"Đúng! Phải trừng trị tỷ ấy, nhưng cũng không thể đánh người, trách cứ, trách cứ chút là được..."
"Ngươi đúng là ngu xuẩn!" Tiêu Thanh Quy nhịn không được mà mắng, lại không cách nào coi nhẹ ánh mắt Tiêu Dực từ đầu đến cuối không chịu rời khỏi nàng.
Tiêu Dực nhẹ nhàng xách quải trượng, thanh âm ôn nhu đến quỷ dị, hỏi nàng: "Muội tự trở về hay muốn ta ôm muội trở về?"
Tiêu Thanh Quy sao dám để hắn ôm, nhanh chóng quay người chuồn đi, kiện áo lông cừu quét xuống đất làm dấy lên từng trận tuyết bay, nơi đi qua còn lưu lại dấu giày, cảnh tượng kia đối Tiêu Dực phải nói là đẹp đến nao lòng.
Hắn không khỏi đứng đờ ra nhìn nàng, nhìn thấy Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên thu tay che lên mặt xấu hổ, khẽ mở miệng hướng Phùng Huyền Độ nói chuyện, hắn thậm chí không nghe rõ nàng đang nói cái gì, chỉ cảm thấy hết thảy mọi vật ngoài nàng đều trở nên hư vô.
Tiêu Thanh Quy đối mặt với Phùng Huyền Độ nói là: "Quả nhiên ngu xuẩn, ngươi sao không hỏi hắn vì sao đánh ngươi?!"
Chờ Phùng Huyền Độ định thần lại thì Tiêu Dực đã đi, hắn vội vàng đuổi theo: "Hở? Đúng a, vương gia, đêm đó ngài vì sao đánh ta?"
Tiêu Dực không đáp, chỉ vỗ vỗ vai của hắn, hòa ái nói: "Ngươi cứ đi theo Cố Phóng, lưu lại đây a."
"Chuyện này là thật? Vương gia!" Phùng Huyền Độ đại hỉ.
"Một lời đã nói ra..."
Tiêu Dực còn chưa nói xong, Phùng Huyền Độ đã cướp lời: "Tứ mã nan truy!"
Tiêu Dực gật đầu, lách mình tiến vào trong trướng, sau lưng còn truyền đến tiếng hoan hô của Phùng Huyền Độ.
Phòng ngủ trong trướng, áo lông cừu bị ném xuống đất, Tiêu Thanh Quy đã nằm lại trên giường, hiển nhiên có chút giận dỗi, Tiêu Dực vui vẻ tiến lên nhặt áo lông cừu treo vào móc, rồi ngồi ở mép giường, cúi người ép về phía nàng muốn hôn.
Tiêu Thanh Quy quay đầu tránh hắn: "Không biết liêm sỉ, giữa ban ngày, Thọ Mi còn muốn tiến vào đấy."
Tiêu Dực không quan tâm, bởi vì nàng quay đầu mà hôn lên gương mặt của nàng, hô hấp phun lên cần cổ của nàng, kích thích nàng nổi da gà, lẩm bẩm nói: "Tình lang? Ta có phải hay không nên chờ trời tối lại đến thăm khuê phòng?"
"Đâu ra khuê phòng? Huynh chỉ có cái doanh trướng đơn sơ này thôi." Tiêu Thanh Quy dùng cả hai tay đẩy hắn, tránh né một hồi tóc xanh cũng biến thành tán loạn.
Tiêu Dực chợt nhớ tới cái gì, chôn ở cần cổ nàng ngửi ngửi mùi hương trên người nàng, hết sức tham luyến: "Cũng là không phải chưa từng thăm dò qua."
Hồi ức ùn ùn kéo đến, Tiêu Thanh Quy nghĩ tới lần kia hắn thoa thuốc cho nàng, mập mờ ngứa ngáy tựa hồ vẫn còn dư lại, làm rối loạn trái tim nàng.
Tiêu Dực cũng nghĩ đến hình ảnh này, tay vừa sờ đến cổ áo của nàng liền bị thân ảnh Thọ Mi tiến vào đánh gãy.
Thọ Mi vào bên trong liền nhìn thấy Tiêu Dực đang nằm đè trên người Tiêu Thanh Quy, hình ảnh quá mức thân mật, khay trà rơi xuống sàn, nước nóng vừa đun coi như uổng phí.
Tiêu Dực ghìm cả người Tiêu Thanh Quy muốn chạy trốn lại, quay đầu trừng mắt liếc Thọ Mi, Thọ Mi liền vội vàng xoay người chạy ra ngoài, còn cố ý chạy thật xa, không để ý đụng thẳng vào người Phùng Huyền Độ đang đi tới, lui ra phía sau lửng lơ sắp ngã sấp xuống.
Phùng Huyền Độ đưa tay đỡ lấy nàng, cười nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi giống như giữa ban ngày gặp quỷ a."
Thọ Mi ngậm miệng không nói, Phùng Huyền Độ muốn tiến gần trướng Tiêu Dực, Thọ Mi vội vàng ngăn lại: "Ngươi chờ một chút."
"Chúng ta có cái gì để nói? Ta phải đi cáo trạng với vương gia, vừa rồi quên nói."
Thọ Mi trì hoãn hắn một hồi nhưng nghĩ đến mình vừa mới xông vào, có lẽ Tiêu Dực sẽ có chỗ cố kỵ, hành động có chừng mực hơn nên thả Phùng Huyền Độ đi.
Trong nội trướng, Tiêu Dực vẫn giữ nàng không buông, khăng khăng cùng nàng dây dưa một chỗ, bàn tay lột áo trên người nàng lộ ra đầu vai, nụ hôn lập tức rơi xuống: "Lần kia sờ ở chỗ nào? Nơi này? Hay là nơi này?"
"Đều không phải là..." Tiêu Thanh Quy hơi thở dồn dập, "Huynh có được hay không?"
"Mấy ngày gần đây có bị thi châm không? Để cho ta xem."
"Không có..."
May mắn ngoài trướng có hai thủ vệ canh gác, Thọ Mi bọn hắn không ngăn cản nhưng Phùng Huyền Độ thì nên cản lại, bỗng nhiên cao giọng thông bẩm: "Vương gia! Phò mã cầu kiến!"
Thanh âm kia có chút lớn, Tiêu Thanh Quy cả kinh, Tiêu Dực cũng lập tức cứng đờ, thở mạnh một hơi buông nàng ra đứng dậy: "Để hắn tiến vào."
Phùng Huyền Độ xốc lên mành chỉ lộ ra cái đầu, vươn cổ ra rống lên: "Vương gia, A Nguyệt tỷ tỷ còn nói tình lang của nàng chết rồi, nàng dám nguyền rủa ngài!"
Nói xong liền chạy mất dạng, lưu lại trong trướng hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Thanh Quy ánh mắt né tránh, trong đầu nghĩ nên giải thích từ đâu, mà Tiêu Dực trái tim bị nàng quấy phá đến bất ổn, cười lạnh nói: "Ta lại chết rồi?"
"Ta đều lừa hắn thôi, hắn cứ bám lấy, ta phiền phức quá nên lấy đại cái cớ như vậy, huynh cần gì phải coi là thật?"
Nhưng hắn chính là tưởng thật.
Hắn chưa từng nghĩ tới, một ngày kia có thể nghe từ trong miệng người khác, bọn hắn ngoại trừ quan hệ huynh muội còn có loại quan hệ khác, cho dù đó chỉ là lời nói dối của nàng hắn cũng nguyện ý nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.