Chương 39: Tuyết Lạnh Bắc Sóc (7)
Thị Từ
07/08/2024
Từng chậu nước nóng thi nhau đưa vào trong trướng Tiêu Dực, trong doanh không có nữ quyến, Thọ Mi đang phải ở sau nhà bếp nấu nước nóng pha trà, Tiêu Thanh Quy liền một mình tắm rửa, một cái bình phong ngăn cách, xa xa kia là Tiêu Dực đang yên tĩnh ngồi trên giường.
Tiêu Thanh Quy ngâm mình trong thùng tắm, cảm nhận hơi ấm truyền lên đến cổ, dự định tham luyến tắm lâu thêm một chút. Nàng đặt hai tay khoác lên miệng thùng, xuyên qua tấm lụa màu vàng nhạt có thể lờ mờ thấy hắn đang tường tận xem xét bản đồ, chắc hẳn là phân tích xem phản quân Phổ Thiên Thông sẽ tháo chạy đến nơi nào.
Trong trướng yên tĩnh, thậm chí nghe được tiếng bước chân của tướng sĩ tuần tra bên ngoài, cũng coi như là thời khắc yên bình hiếm có.
Tiêu Dực bấm đốt ngón tay tính thời gian, bưng bát sứ trên bàn lên nhấp một hớp canh gừng, ánh mắt chưa từng dời bản đồ, trầm giọng nhắc nhở: "Chớ có ngâm lâu, nước còn nóng không?"
Tiêu Thanh Quy thăm dò nhiệt độ nước, cố ý khấy nước tạo ra âm thanh, ngữ khí nhẹ nhàng: "Còn nóng a, ta ngâm thêm một chút sẽ đi ra."
Tiêu Dực không nói nữa, Tiêu Thanh Quy thì có chút xuất thần, thấy hắn vẫn bởi vì chiến sự mà phiền lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Cố Phóng chưa tiêu diệt hết đám người Phổ Thiên Thông sao?"
"Phổ Thiên Thông xảo trá, không làm nên đại nghiệp được nhưng cũng có chút phiền phức. Hôm qua tuyết đã ngừng rơi, Bắc Sóc xem chừng là muốn vào xuân, Cửu Lĩnh tuyết đọng có thể mỏng hơn một chút, sẽ càng thêm dễ ứng biến, hắn sống không được mấy ngày nữa đâu."
Tiêu Thanh Quy nghe giọng điệu nhàn nhạt của hắn không chút lưu tình tuyên án tử cho Phổ Thiên Thông, mặc dù biết Phổ Thiên Thông đáng hận, đáng chết, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy quá lãnh khốc. Nàng cũng không phải muốn khuyên can mà càng nhiều hơn là hiếu kì: "Huynh muốn giết hắn à?"
Hắn sẽ phải chịu đựng cái chân bị thương thêm mấy tháng, ảnh hưởng đến việc đi lại hằng ngày, Tiêu Dực người này xưa nay có thù tất báo, sẽ không dễ bỏ qua cho Phổ Thiên Thông.
"Nước lạnh rồi, đi ra a." Hắn rõ ràng không có tới gần lại làm giống như là đã thử qua nhiệt độ nước, ngang ngược ra lệnh. Nghe được tiếng nước nhỏ giọt khi Tiêu Thanh Quy mang ra khỏi thùng tắm mới hài lòng, tiếp tục đáp, "Giết hắn hay không không do ta quyết định, ta chỉ biết ta nhất định phải phế bỏ một cái chân của hắn."
Còn có một cái tay, Tiêu Dực không nói hết lời, không muốn hù dọa nàng.
Tiêu Thanh Quy lại suy nghĩ nửa câu đầu của hắn, một bên vừa lau chùi thân thể phủ thêm áo trong, vừa hỏi: "Vì sao không do huynh quyết định? Chẳng lẽ huynh còn định khải hoàn hồi triều?"
Nàng cho là hắn phàm có một ngày mang binh về Vĩnh An, nhất định sẽ muốn chỉ kiếm vào Tiêu Húc, như thế thì không cần tiếp tục thần phục với Tiêu Húc, một cái thủ lĩnh phản quân Phổ Thiên Thông này chẳng phải là tùy ý hắn đến xử trí a.
Tiêu Dực thấy nàng hiểu sai ý, đáp: "Ta định đem hắn giao cho Vạn Sĩ Cách."
Nội tâm Tiêu Thanh Quy không khỏi trùng xuống, hắn với Tiêu Húc cuối cùng cũng ly tâm, hay đúng là chưa từng thật tâm qua lại, liên kết yếu ớt duy nhất cũng chỉ nhờ nàng mà thôi.
Hai người không thể tiếp tục nói tiếp, Tiêu Thanh Quy mặc áo trong từ bên trong bình phong đi ra, một cơn gió lạnh ngắn ngủi đánh tới, là Thọ Mi bưng chén trà nhỏ cùng một bàn điểm tâm vén màn che tiến vào trong trướng, Tiêu Dực vội đứng dậy đem áo lông cừu dày khoác lên người Tiêu Thanh Quy, ánh mắt hơi lạnh lẽo nhìn về phía Thọ Mi.
Thọ Mi bị nhìn cũng ngây ngẩn cả người, thật là là tiến thối lưỡng nan, không khỏi vì Tiêu Dực lặng lẽ khiển trách mà ủy khuất, chẳng lẽ còn không cho nàng tiến vào hay sao? Đi vào trong trướng luôn để lọt chút gió tuyết mà.
Tiêu Thanh Quy lên tiếng đúng lúc, đi đến bên giường ngồi xuống, chuẩn bị hưởng dụng trà bánh: "Quả thật có chút đói bụng rồi."
"Đại doanh chỉ có chút Hồng đậu tô* như vậy thôi, trưởng công chúa tạm thời dùng tạm, nô tỳ đã lệnh nhà bếp chuẩn bị, tự mình làm chút đồ ăn trưởng công chúa thích, người chịu khó chờ thêm một lát."
Tiêu Thanh Quy hướng về phía nàng ấy lộ ra nụ cười dịu dàng, đưa mắt nhìn Thọ Mi ra ngoài.
Tiêu Dực thì buông tấm bản đồ xuống, nhìn Tiêu Thanh Quy ngồi đàng đó, giọng chua lè nói: "Muội coi trọng nàng ta."
"Dấm của Thọ Mi huynh cũng phải ăn sao?" Tiêu Thanh Quy trêu ghẹo, cầm một khối Hồng đậu tô xốp giòn cắn xuống.
Tiêu Dực giống như nghe được chuyện nực cười, đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo, thấy món điểm tâm kia làm ra có chút kém, không khỏi đau lòng, giải thích nói: "Quân doanh kham khổ, không có điểm tâm gì ra dáng, nếu muội muốn ăn món nào ta liền phái người đi trong thành Hàng Châu mua về."
"Bánh nướng vừa lửa, hương vị cũng không tệ, dù sao ta ăn không được bao nhiêu."
"Muội tự ăn một mình cũng không cho ta nếm thử?"
"Huynh mà chịu đụng mấy khối Hồng đậu tô này sao? Muốn ăn thì tự mình tới lấy a." Tiêu Thanh Quy không nhúc nhích chút nào.
Tiêu Dực thì hư hư thực thực chỉ vào vị trí trên đùi nhắc nhở nàng: "Nếu ta muốn muội đem qua đây thì sao?"
Tiêu Thanh Quy trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ bưng đĩa đi tới, đem Hồng đậu tô đặt trước mặt hắn: "Ầy, còn muốn ta giúp huynh nhai nát luôn hả?"
Tiêu Dực liếc nàng một cái, ánh mắt lộ ra một chút ghét bỏ, hiển nhiên là đang nói "Rất không cần".
Tiêu Thanh Quy khom người cười hời hợt, nhìn hắn cầm lấy Hồng đậu tô cắn một miếng, thần sắc càng trên mặt càng thêm ghét bỏ, bình luận nói: "Không ra gì hương vị gì."
"Ta cảm thấy có chút ngọt." Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên nhớ tới không thấy áo ngoài của mình, vội hỏi hắn, "Xiêm y của ta đâu?"
"Đợi lát nữa sẽ có người đưa tới." Tiêu Dực tất nhiên đã sớm chuẩn bị, thế mà lại có sơ sót chuyện nàng tỉnh muốn ăn cái gì, để Thọ Mi chui vào chỗ trống.
Tiêu Thanh Quy chọc chọc Hồ bào da lông trên người hắn: "Cũng là Hồ phục Bắc Sóc à?"
"Hồ phục giúp chống lạnh."
"Ta lần đầu thấy huynh mặc màu sắc này đó." Nàng nói màu nâu trên người hắn, cũng không biết là dùng lông của con vật nào làm nên.
"Màu đen không tiện ẩn nấp trong trời tuyết, tướng sĩ trong quân phần lớn đều mặc màu sáng."
Tiêu Thanh Quy gật gật đầu, nhớ tới cảnh lúc đi ngang qua Hàng Châu, nói ra: "Hàng Châu bây giờ không tính quá lạnh nhưng ta nhìn thấy có không ít người Hán mặc Hồ bào."
"Mấy tháng trước đã khôi phục giao thương, phần lớn là người Bắc Sóc đi sang." Tiêu Dực dịu dàng giải thích.
Ngoài trướng truyền đến tiếng thông bẩm, đánh gãy cuộc trò chuyện giữa hai người: "Vương gia, có người đến đưa y phục."
Tiêu Dực lệnh người tiến vào, Tiêu Thanh Quy bị người đi đầu tay nâng khay đựng quần áo hấp dẫn chú ý, Hồ phục nhìn nặng nề mà mâm gỗ bên trên lại chồng hai kiện, một kiện là màu đỏ tươi, một kiện thì là màu xanh thiên thanh.
Tiêu Thanh Quy quay đầu nhìn hắn, lại phát hiện hắn nhìn chằm chằm người đưa quần áo kia, nàng lúc này mới chú ý tới bưng mâm gỗ là tay của một nữ nhân, là nữ tử Bắc Sóc dung mạo rất kiều mị, nàng cảm thấy có chút quen mắt, trong lúc nhất thời không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.
Tiêu Dực lạnh giọng hỏi: "Sao lại là ngươi? Không phải để ngươi cùng Vạn Sĩ Cách trở về rồi sao?"
Huyền cơ tiếng Hán nói đến cực kỳ lưu loát, không thấy chút khẩu âm Bắc Sóc nào, chỉ là ngôn từ sử dụng chưa phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, cười nhẹ nhàng đáp lại: "Vương gia phái một hán tử chưởng quản quân vụ đến thành Hàng Châu mua quần áo, hán tử kia làm sao biết nữ nhân gia yêu thích cái gì? Áo màu thiên thanh này là do Huyền cơ tự mình chọn, trưởng công chúa chắc chắn sẽ thích."
Tiêu Thanh Quy lúc này nhớ ra người trước mặt đã thấy ở đâu, hóa ra chính là vị Huyền cơ của Hiền Tân Tập từng mập mờ không rõ với Tiêu Dực, nghĩ đến đây, nàng không khỏi phóng ánh mắt lén lút về phía hắn, nụ cười lúc trước cũng dần đông cứng lại.
Tiêu Dực bực bội trong lòng, Hồ phục màu đỏ kia chính là Vạn Sĩ Cách tặng, được thợ may trong hoàng thất Bắc Sóc làm nên, nữ tử Bắc Sóc có địa vị tôn quý đều mặc đồ màu đỏ tươi vui, Vạn Sĩ Cách quả thật có hảo ý nhưng hắn nghĩ Tiêu Thanh Quy chưa hẳn đã vui lòng mặc, thế nên mới phái người vào trong thành Hàng Châu mua một kiện khác, không mong chờ lại mời về một cọc phiền phức lớn như thế.
Tiêu Thanh Quy không hề phân vân chọn lấy Hồ phục màu thiên thanh, dù sao nàng là công chúa, Huyền cơ là người ngoài, quần áo không chỉnh tề thực sự thất lễ.
Tiêu Dực thấy nàng cầm y phục liền thúc giục Huyền cơ rời đi: "Ngươi còn đứng nơi này làm cái gì? Ra ngoài."
Tiêu Thanh Quy đột nhiên mở miệng hỏi hắn: "Tiêu Dực, y phục này làm sao mặc a?"
Giọng nói bên trong tựa hồ mang theo chút nũng nịu, Tiêu Dực cho dù đã tự khắc chế nhưng nụ cười nơi khóe miệng vẫn rơi vào trong mắt Huyền cơ, Huyền cơ tiến lên một bước cướp lời: "Trưởng công chúa vì sao không hỏi ta? Vương gia tuy có huyết thống Bắc Sóc nhưng ta mới là người Bắc Sóc chính gốc, tất nhiên so với hắn thì biết rõ hơn nhiều."
Tiêu Thanh Quy nhìn nàng đầy bực bội, khó chịu cự tuyệt: "Bản cung cũng không hỏi ngươi, ngươi không cần nói."
"Xem ra là trưởng công chúa không thích ta." Huyền cơ cười cười, quay đầu lại hỏi Tiêu Dực, "Vậy cho nên vương gia mới không chịu đáp ứng a cha lấy ta à?"
Nàng ở Vĩnh An bốn năm làm mật thám cho Bắc Sóc, nguyên lai là bé gái mồ côi không cha không mẹ, Vạn Sĩ Cách coi trọng năng lực của nàng nên thu nàng làm nghĩa nữ. Buổi trưa lúc Tiêu Dực gặp Vạn Sĩ Cách, Vạn Sĩ Cách đề nghị đưa Huyền cơ cho hắn làm thiếp, Tiêu Dực trực tiếp từ chối.
Tiêu Dực cảm giác được Tiêu Thanh Quy lại nhìn chằm chằm về phía hắn, trong lúc nhất thời có chút đứng ngồi không yên, chỉ có thể lạnh mặt quát lớn Huyền cơ: "Nhanh đi ra ngoài."
Huyền cơ dường như không hề sợ hắn, tự tin đi tới để bộ Hồ phục màu đỏ tươi còn lại cho Tiêu Thanh Quy, tay xốc lên mành lều ngoái lại nhìn rồi nở nụ cười, nàng đối với quan hệ huynh muội giữa hai người này hết sức hiếu kì, ánh mắt chế nhạo chợt đối đầu với Tiêu Thanh Quy đang làm mặt lạnh: "Trưởng công chúa, thật sự là không cần ta dạy ngươi cách mặc à? Ta có thể thắt ra nút thắt rất xinh đẹp đó, giống như mấy cái trên người Vương gia vậy."
Tiêu Thanh Quy gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Dực, nhìn chằm chằm những nút thắt "xinh đẹp" trên người hắn, cười khẽ đáp: "Không cần."
Tiêu Dực đã ném chén trà tới: "Ra ngoài!"
Huyền cơ lách mình tránh ra, tiếp theo là âm thanh Tiêu Thanh Quy quát lớn: "Huynh ném cái gì? Nàng đến cùng là một cô nương gia, bị huynh đả thương đến thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Dực thế nào cũng không ngờ tới nàng sẽ nói những lời này, ngữ khí bất đắc dĩ: "Nàng ta biết chút công phu, sao có thể có thể đứng yên để cho ta ném trúng?"
Tiêu Thanh Quy hừ lạnh một tiếng: "Huynh còn biết nàng có công phu, đã lén lút gặp nàng bao lâu rồi?"
Tiêu Dực lông mày nhảy dựng: "Ta cùng với nàng ta tổng cộng gặp nhau không quá năm lần, còn đều ở tại Hiền Tân Tập Vĩnh An..."
Hắn lời còn chưa nói hết, đang muốn nói "Phạm Hoành cũng có ở đó", Tiêu Thanh Quy đã ngắt lời: "Đúng vậy a, ta đã thấy nàng còn chạm vào ngực của huynh, hôm đó có tuyết rơi."
Tiêu Dực lộ vẻ không vui, triệt để không có chút kiên nhẫn nào: "Muội còn không mặc mặc y phục vào? Không mặc thì lấy ra đốt đi."
"Không mặc, huynh đem đốt đi." Nàng tức giận đi đến bên giường ngồi xuống, suýt nữa bị áo khoác dài nặng làm trượt chân, dứt khoát đem áo khoác cũng kéo xuống, ném lên mặt đất, "Đều đem đốt hết đi."
Trong trướng nhất thời căng thẳng, mỗi người ngồi một góc, Tiêu Dực ban đầu còn cố ý không nhìn nàng, cảm thấy trong trướng cực nóng, nóng đến mức hắn đổ mồ hôi, phát hiện nàng vẫn một mực ngồi ở đằng kia bất động, vẫn là hắn nhịn không được quay đầu trước, nhìn thấy nàng mặc một thân áo trong trắng tinh làm màu da của nàng càng thêm trắng noãn, khuôn mặt chỉ lớn chừng bàn tay cực kì nghiêm túc, tóc xanh buông xõa có chút lộn xộn trên đầu vai, hắn bỗng nhiên cũng có chút ngứa tay, sờ đến lòng bàn tay đang bị quấn vải, tự nhủ chắc là do nguyên nhân vết thương đang khép lại mà thôi.
Tiêu Dực chống quải trượng đi qua, đến trước mặt nàng nhìn xuống: "Đứng dậy, ta giúp muội thay quần áo."
Tiêu Thanh Quy không để ý tới hắn.
Hắn đưa tay, Tiêu Thanh Quy vô thức trốn tránh, không muốn để hắn đụng vào mình, Tiêu Dực lại thuận thế ôm lấy nàng từ phía sau, lưu luyến không rời.
"Ta không biết muội từ đâu nghe mấy lời nói vô vị, chuyện này cũng đáng để muội tức giận ư?"
Tiêu Thanh Quy phản bác: "Ta tận mắt thấy, đừng có giảo biện."
Tiêu Dực nhíu mày nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng nhớ lại lần hắn đơn độc gặp Huyền cơ tại Hiền Tân Tập lần kia, thở dài nói: "Chuyện đã qua biết bao lâu rồi? Trước đó làm sao không thấy muội hỏi ta?"
"Ta còn không được phép quên sao?"
"Được chứ, sao ta dám không cho phép." Tiêu Dực giải thích, "Ta lúc ấy đi hỏi nàng ta có cái gì để chứng minh ta là hậu duệ Bắc Sóc hay không, nàng ta liền nói, nam tử Bắc Sóc mới sinh ra đều được phụ mẫu lưu lại ấn ký hình trăng khuyết ở trước ngực, cho nên nàng ta mới..."
"Nhưng ta thấy huynh nắm lấy cổ tay của nàng ta rất lâu, quyến luyến không muốn buông."
Tiêu Dực lông mày xoắc hết cả lên: "Tiêu Thanh Quy, muội rốt cục là nhìn trong bao lâu? Nhìn trộm chính là hành vi tiểu nhân."
Tiêu Thanh Quy lúc này mới cảm thấy xấu hổ, liếc nhìn hắn một cái, ậm ờ đáp: "Có liên quan gì tới huynh?"
Tiêu Dực lười nhác nhiều lời, hắn biết là nàng luôn hiểu rõ trong trái tim hắn chỉ chứa một nữ nhân là nàng, sao có thể có thể nắm tay Huyền cơ quyến luyến không buông, đều là mấy điều nàng tự nghĩ linh tinh trong đầu mà thôi. Có lẽ là thường xuyên nghĩ đến nên mới tưởng thật.
Hắn đưa tay quay người nàng lại, Tiêu Thanh Quy không muốn, hắn liền dùng thêm chút lực, ngữ khí trầm thấp nói: "Đừng hồ nháo, đứng dậy, ta thay quần áo cho muội."
Tiêu Thanh Quy nghĩ đến y phục vẫn cần phải mặc, tạm thời bỏ qua cho hắn đứng dậy đi lấy áo bào. Tiêu Dực trước tiên là đem ngoại bào phủ lên người nàng, động tác trong tay bất ngờ dừng lại, nghĩ tới nàng vừa mới nhờ mình đến mặc quần áo.
Tiêu Thanh Quy khó hiểu ngửa đầu nhìn hắn, Tiêu Dực tựa gần cái trán của nàng, cúi đầu nói: "Ta tưởng A Bồ là thật sự không biết cách mặc a?"
Thọ Mi cũng không phải là đã mặc rồi sao, đại doanh lại không có nữ tử Bắc Sóc nào khác, nàng xưa nay thông minh, thấy qua một lần sao có thể không biết làm?
Tiêu Thanh Quy gò má nóng ran, cúi đầu né tránh: "Huynh không nguyện ý hầu hạ ta thay quần áo thì thôi, chính ta cũng có thể tự tìm cách mặc."
Hắn bỗng nhiên liếc nhìn tới thanh chủy thủ nàng đặt bên giường, sửa lời nói: "Nếu muội để ta làm thì sẽ chỉ cởi ra chứ không mặc vào."
"Tiêu, Dực, ta thật sự muốn dùng cây chủy thủ này đâm huynh một nhát." Tiêu Thanh Quy độc ác nói.
Hắn cười khẽ, ngón tay điểm lên môi nàng: "Quả nhiên là không biết lễ phép, một khắc ngắn ngủi đã mấy lần kêu thẳng tên ta?"
Tiêu Thanh Quy để mặc hắn giúp mình thắt nút gài trước ngực, ôn nhu chất vấn: "Ta với huynh là cùng thế hệ, huynh đâu phải trưởng bối."
"Huynh trưởng không phải là lớn hơn rồi sao?"
"Ta gọi hoàng huynh chứ không gọi huynh trưởng."
Tiêu Dực nhìn thấu suy nghĩ của nàng, từ khi nàng bắt đầu xa lánh hắn thì liền dùng "Hoàng huynh" thay thế "Huynh trưởng", hắn sao không biết cái nào tốt cái nào xấu?
Tiểu Dực cố ý dùng sức kéo dây thắt nút khiến nàng hét lên, không đứng vững ngã vào trong ngực hắn, nàng lập tức giơ tay định đánh hắn nhưng hắn không thể đối xử với nàng như đối với Phùng Huyền Đô, cho dù hắn có đoán trước được hành động của nàng thì cũng sẽ để cho nàng đánh.
"Sao trước kia ta lại không có phát hiện miệng lưỡi của muội sắc bén như thế."
"Sau nhiều năm mài dũa như vậy thì đao cùn cũng nên có chút sắc bén a."
Tiêu Dực không muốn tiếp tục tranh cãi cùng nàng mà tập trung tinh thần hầu hạ nàng mặc y phục, đắm chìm trong sự dịu dàng của sắc xanh thiên thanh.
Đúng lúc này Thọ Mi cùng mấy người ở phòng bếp bưng đồ ăn đi vào, trong lều trở nên náo nhiệt, Tiêu Thanh Quy nhìn hắn chậm rãi đi trở lại ghế dài ngồi xuống, sai người truyền Cố Phóng, có lẽ là cần bàn chuyện chính sự, không có ý muốn dùng bữa.
Nàng cố tình ngay trước mặt mọi người nói móc hắn: "Hoàng huynh tuổi cũng đã lớn, trong phủ lại chỉ mới có một vị Trắc Phi, bây giờ triều ta đã cùng Bắc Sóc khôi phục giao hảo, hoàng huynh sao không thu nhận Huyền cơ kia?"
Tất cả mọi người đang bày đồ ăn thoáng chốc ngừng lại động tác, Tiêu Dực cũng quẳng quân tấu* xuống, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua nàng, bắt gặp nụ cười của nàng, không thèm trả lời.
Thẳng đến khi mấy người phòng bếp lui ra ngoài, chỉ lưu lại Thọ Mi, Tiêu Dực mới mở miệng đáp nàng: "Muội tưởng ta ở Bắc địa xa xôi không biết chút nào sự tình trong kinh hả, ái phi của bản vương không phải đã bị muội đưa đến Hoài châu? Muội còn dám đề cập đến."
Tiêu Thanh Quy nghe hắn cố ý dùng hai chữ "Ái phi" thì cắn răng, hung hăng nhai đồ ăn trong miệng, trừng mắt nhìn hắn một cái liền thu hồi ánh mắt, không rơi vào cái bẫy của hắn.
Tiêu Dực bám lấy không chịu nhả, truy vấn: "Vậy còn muội? Tiểu phò mã của muội còn muốn giữ đến khi nào? Lẽ nào không bỏ được vị phu quân này, muốn nghe hắn kêu muội thêm vài tiếng "A Nguyệt tỷ tỷ"?"
Bàn tay chia thức ăn của Thọ Mi hơi khựng lại, Tiêu Thanh Quy liếc nàng một cái, cũng cố ý chọc tức Tiêu Dực: "Chẳng phải là hắn không nỡ bỏ ta à? Thời điểm ta bệnh nặng nguy kịch hắn vẫn quyết tâm phải ở bên ta..."
"Trưởng công chúa..." Thọ Mi nhịn không nhịn được mở miệng nhắc nhở, biết rõ huynh muội hai người này lại ta đấm ngươi đá, gây tai họa cho người vô tội.
Tiêu Thanh Quy lập tức đổi qua chuyện khác: "Huynh trưởng không dùng bữa sao?"
Hành quân bên ngoài, hắn thân là chủ soái há có thể theo nàng cùng một chỗ trong trướng dùng bữa phong phú, chưa nói đến nàng đường đường là trưởng công chúa lại tự tiện đến đây đã là không phù hợp. Tiêu Dực thấy nàng hồi lâu chưa từng vui vẻ cười đùa nhiều như vậy, không muốn nói những đạo lý quấy rầy sự nhiệt tình của nàng, chỉ lắc đầu cự tuyệt: "Buổi trưa đã ăn qua, ta đi ra ngoài một chuyến, muội cứ chậm rãi dùng bữa."
Nàng gần một ngày ròng rã không ăn thứ gì, bây giờ đúng là rất đói bụng, có lẽ là vì nguyên nhân gặp được Tiêu Dực, tâm tình không tệ nên khẩu vị cũng được nâng lên, ăn vào không ít. Thọ Mi thu thập chén dĩa trong miệng đều là ý cười, nghĩ đến nơi đây tùy có nghèo nàn nhưng giá như thời tiết có thể ấm áp thêm một chút thì rất thích hợp cho Tiêu Thanh Quy dưỡng bệnh.
Dùng cơm xong, Thọ Mi đến vấn tóc cho nàng, bởi vì trên thân mang Hồ phục nên tóc cũng muốn kết giống kiểu của nữ tử Bắc Sóc, trong trướng ngay cả cái gương nhỏ cũng không có, Tiêu Thanh Quy chỉ có thể nghiêng đầu nhìn nhìn, bỗng lên tiếng hỏi: "Ngươi nhìn thấy Huyền cơ kia rồi sao?"
Thọ Mi không hiểu lắm, thời điểm Vạn Sĩ Cách tới thì Thọ Mi còn ở trong trướng trông coi Tiêu Thanh Quy, sau đó lại bận rộn trong phòng bếp đến bây giờ, chưa có cơ hội nhìn thấy Huyền cơ.
Tiêu Thanh Quy tiếp tục truy hỏi: "Ngươi cảm thấy nàng ta đẹp không? người Bắc Sóc bọn hắn bề ngoài đều sắc sảo như vậy a, ai cũng không tầm thường."
Nàng không nhịn được nghĩ tới ánh mắt Tiêu Dực nhìn Huyền cơ, khó tránh khỏi cảm thấy bọn hắn hai người cùng tộc đứng cạnh nhau rất xứng đôi, chợt lại tự trách, nàng vì sao lại cảm giác tự ti như vậy a? Thật tình nàng không biết hết thảy cảm xúc này đều vì tình yêu mà sinh ra, chỉ là chút lo lắng vô căn cứ mà thôi.
Thọ Mi đâu có biết nàng đang âm thầm so sánh mình với Huyền cơ, chỉ chiếu theo thực tế trả lời: "Như thế nào không tầm thường? Điện hạ ta là trưởng công chúa Đại Dự, dung mạo nhất đẳng, trưởng công chúa so với nữ tử đó càng không tầm thường a?"
Tiêu Thanh Quy cảm giác mình đàn gảy tai trâu, vuốt ve dạ dày no đủ nói: "Ăn hơi nhiều, ta muốn đi ra ngoài tản tản bộ."
Thọ Mi vốn định ngăn cản, hoàng hôn buông xuống, bên ngoài gió đã lạnh hơn, có thể thấy được nàng tâm tình không tệ, cũng không đành lòng dội nước lạnh, nghĩ trên người mặc Hồ phục dày ấm, đi một lát cũng không sao.
Chủ tớ hai người ra khỏi doanh trướng, Tiêu Dực cũng trùng hợp cùng Cố Phóng nói xong quân vụ, bước đi thong thả trở về, gặp nàng thì tỏ vẻ không vui, nói: "Trời đã sắp tối rồi, còn không chịu trở lại bên trong."
Tiêu Thanh Quy trả lời: "Huynh trưởng, ta đi dạo ngoài này một lát, một lát thôi sẽ quay về."
Nàng ôn nhu cầu hắn, hắn mềm lòng, không đành lòng tiếp tục trách móc nặng nề, nhìn nàng cẩn thận bước chân đi xa.
Trời vẫn còn chưa tối hẳn, thủ vệ canh gác gần đó biết được người đến là Cảnh Sơ trưởng công chúa, rối rít đỡ kiếm quỳ xuống đất thi lễ, một tướng sĩ từ xa đi lại suýt nữa đụng phải nàng, miệng hô hào "Trưởng công chúa thứ tội", dần dần đám người xung quanh quỳ một đống.
Những năm gần đây địa vị của nàng càng thêm tôn quý, sớm tập thành thói quen với những lễ nghi này, lạnh lùng phất tay áo lệnh bọn họ đứng dậy, khi rời đi vì suýt bị hụt chân mà phát ra tiếng cười khẽ, đây là hành động trẻ con đã lâu không có làm, Thọ Mi thì vững vàng đỡ lấy nàng.
Nhưng cảnh này ở trong mắt Tiêu Dực lại cực kì không ổn, hắn không phải là không muốn thấy nàng thị uy với kẻ dưới, chỉ là đang ở trong quân doanh không nên làm như vậy, hắn cũng cần thể hiện sự yêu quý với binh sĩ của hắn.
Tiêu Dực càng ngày nặng nề, trong lòng thì luôn mong mỏi nụ cười của nàng có thể kéo dài mãi, nhưng hắn không thể không sớm hạ quyết tâm, lời y quan căn dặn quanh quẩn trong đầu hắn, đại doanh Xuyên Sa không phù hợp cho nàng điều dưỡng thân thể.
Hắn vẫn phải tiễn nàng đi.
Giọng nói của Tiêu Thanh Quy từ xa truyền đến, vụng về như một chú gấu con đi về phía hắn, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Huynh trưởng, bây giờ Bắc địa có còn hoa Mai nở vào mùa đông không? Năm ngoái ở Vĩnh An ta không có tâm tình thưởng thức hoa Mai, hoa Mai trong Vụ Viên cũng đã héo hết rồi, đáng tiếc."
Tiêu Dực dắt tay nàng trở về trướng, trả lời: "Cửu Lĩnh còn thấy hoa Mai nở muộn, mấy ngày nữa dẫn muội đi xem."
"Vì sao phải mấy ngày nữa? Đã tìm được tung tích phản quân, dự định khai chiến ư?"
"Mấy ngày nữa thời tiết sẽ tốt lên, cũng đến lễ hội lớn của Bắc Sóc..."
Tiêu Thanh Quy ngâm mình trong thùng tắm, cảm nhận hơi ấm truyền lên đến cổ, dự định tham luyến tắm lâu thêm một chút. Nàng đặt hai tay khoác lên miệng thùng, xuyên qua tấm lụa màu vàng nhạt có thể lờ mờ thấy hắn đang tường tận xem xét bản đồ, chắc hẳn là phân tích xem phản quân Phổ Thiên Thông sẽ tháo chạy đến nơi nào.
Trong trướng yên tĩnh, thậm chí nghe được tiếng bước chân của tướng sĩ tuần tra bên ngoài, cũng coi như là thời khắc yên bình hiếm có.
Tiêu Dực bấm đốt ngón tay tính thời gian, bưng bát sứ trên bàn lên nhấp một hớp canh gừng, ánh mắt chưa từng dời bản đồ, trầm giọng nhắc nhở: "Chớ có ngâm lâu, nước còn nóng không?"
Tiêu Thanh Quy thăm dò nhiệt độ nước, cố ý khấy nước tạo ra âm thanh, ngữ khí nhẹ nhàng: "Còn nóng a, ta ngâm thêm một chút sẽ đi ra."
Tiêu Dực không nói nữa, Tiêu Thanh Quy thì có chút xuất thần, thấy hắn vẫn bởi vì chiến sự mà phiền lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Cố Phóng chưa tiêu diệt hết đám người Phổ Thiên Thông sao?"
"Phổ Thiên Thông xảo trá, không làm nên đại nghiệp được nhưng cũng có chút phiền phức. Hôm qua tuyết đã ngừng rơi, Bắc Sóc xem chừng là muốn vào xuân, Cửu Lĩnh tuyết đọng có thể mỏng hơn một chút, sẽ càng thêm dễ ứng biến, hắn sống không được mấy ngày nữa đâu."
Tiêu Thanh Quy nghe giọng điệu nhàn nhạt của hắn không chút lưu tình tuyên án tử cho Phổ Thiên Thông, mặc dù biết Phổ Thiên Thông đáng hận, đáng chết, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy quá lãnh khốc. Nàng cũng không phải muốn khuyên can mà càng nhiều hơn là hiếu kì: "Huynh muốn giết hắn à?"
Hắn sẽ phải chịu đựng cái chân bị thương thêm mấy tháng, ảnh hưởng đến việc đi lại hằng ngày, Tiêu Dực người này xưa nay có thù tất báo, sẽ không dễ bỏ qua cho Phổ Thiên Thông.
"Nước lạnh rồi, đi ra a." Hắn rõ ràng không có tới gần lại làm giống như là đã thử qua nhiệt độ nước, ngang ngược ra lệnh. Nghe được tiếng nước nhỏ giọt khi Tiêu Thanh Quy mang ra khỏi thùng tắm mới hài lòng, tiếp tục đáp, "Giết hắn hay không không do ta quyết định, ta chỉ biết ta nhất định phải phế bỏ một cái chân của hắn."
Còn có một cái tay, Tiêu Dực không nói hết lời, không muốn hù dọa nàng.
Tiêu Thanh Quy lại suy nghĩ nửa câu đầu của hắn, một bên vừa lau chùi thân thể phủ thêm áo trong, vừa hỏi: "Vì sao không do huynh quyết định? Chẳng lẽ huynh còn định khải hoàn hồi triều?"
Nàng cho là hắn phàm có một ngày mang binh về Vĩnh An, nhất định sẽ muốn chỉ kiếm vào Tiêu Húc, như thế thì không cần tiếp tục thần phục với Tiêu Húc, một cái thủ lĩnh phản quân Phổ Thiên Thông này chẳng phải là tùy ý hắn đến xử trí a.
Tiêu Dực thấy nàng hiểu sai ý, đáp: "Ta định đem hắn giao cho Vạn Sĩ Cách."
Nội tâm Tiêu Thanh Quy không khỏi trùng xuống, hắn với Tiêu Húc cuối cùng cũng ly tâm, hay đúng là chưa từng thật tâm qua lại, liên kết yếu ớt duy nhất cũng chỉ nhờ nàng mà thôi.
Hai người không thể tiếp tục nói tiếp, Tiêu Thanh Quy mặc áo trong từ bên trong bình phong đi ra, một cơn gió lạnh ngắn ngủi đánh tới, là Thọ Mi bưng chén trà nhỏ cùng một bàn điểm tâm vén màn che tiến vào trong trướng, Tiêu Dực vội đứng dậy đem áo lông cừu dày khoác lên người Tiêu Thanh Quy, ánh mắt hơi lạnh lẽo nhìn về phía Thọ Mi.
Thọ Mi bị nhìn cũng ngây ngẩn cả người, thật là là tiến thối lưỡng nan, không khỏi vì Tiêu Dực lặng lẽ khiển trách mà ủy khuất, chẳng lẽ còn không cho nàng tiến vào hay sao? Đi vào trong trướng luôn để lọt chút gió tuyết mà.
Tiêu Thanh Quy lên tiếng đúng lúc, đi đến bên giường ngồi xuống, chuẩn bị hưởng dụng trà bánh: "Quả thật có chút đói bụng rồi."
"Đại doanh chỉ có chút Hồng đậu tô* như vậy thôi, trưởng công chúa tạm thời dùng tạm, nô tỳ đã lệnh nhà bếp chuẩn bị, tự mình làm chút đồ ăn trưởng công chúa thích, người chịu khó chờ thêm một lát."
Tiêu Thanh Quy hướng về phía nàng ấy lộ ra nụ cười dịu dàng, đưa mắt nhìn Thọ Mi ra ngoài.
Tiêu Dực thì buông tấm bản đồ xuống, nhìn Tiêu Thanh Quy ngồi đàng đó, giọng chua lè nói: "Muội coi trọng nàng ta."
"Dấm của Thọ Mi huynh cũng phải ăn sao?" Tiêu Thanh Quy trêu ghẹo, cầm một khối Hồng đậu tô xốp giòn cắn xuống.
Tiêu Dực giống như nghe được chuyện nực cười, đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo, thấy món điểm tâm kia làm ra có chút kém, không khỏi đau lòng, giải thích nói: "Quân doanh kham khổ, không có điểm tâm gì ra dáng, nếu muội muốn ăn món nào ta liền phái người đi trong thành Hàng Châu mua về."
"Bánh nướng vừa lửa, hương vị cũng không tệ, dù sao ta ăn không được bao nhiêu."
"Muội tự ăn một mình cũng không cho ta nếm thử?"
"Huynh mà chịu đụng mấy khối Hồng đậu tô này sao? Muốn ăn thì tự mình tới lấy a." Tiêu Thanh Quy không nhúc nhích chút nào.
Tiêu Dực thì hư hư thực thực chỉ vào vị trí trên đùi nhắc nhở nàng: "Nếu ta muốn muội đem qua đây thì sao?"
Tiêu Thanh Quy trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ bưng đĩa đi tới, đem Hồng đậu tô đặt trước mặt hắn: "Ầy, còn muốn ta giúp huynh nhai nát luôn hả?"
Tiêu Dực liếc nàng một cái, ánh mắt lộ ra một chút ghét bỏ, hiển nhiên là đang nói "Rất không cần".
Tiêu Thanh Quy khom người cười hời hợt, nhìn hắn cầm lấy Hồng đậu tô cắn một miếng, thần sắc càng trên mặt càng thêm ghét bỏ, bình luận nói: "Không ra gì hương vị gì."
"Ta cảm thấy có chút ngọt." Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên nhớ tới không thấy áo ngoài của mình, vội hỏi hắn, "Xiêm y của ta đâu?"
"Đợi lát nữa sẽ có người đưa tới." Tiêu Dực tất nhiên đã sớm chuẩn bị, thế mà lại có sơ sót chuyện nàng tỉnh muốn ăn cái gì, để Thọ Mi chui vào chỗ trống.
Tiêu Thanh Quy chọc chọc Hồ bào da lông trên người hắn: "Cũng là Hồ phục Bắc Sóc à?"
"Hồ phục giúp chống lạnh."
"Ta lần đầu thấy huynh mặc màu sắc này đó." Nàng nói màu nâu trên người hắn, cũng không biết là dùng lông của con vật nào làm nên.
"Màu đen không tiện ẩn nấp trong trời tuyết, tướng sĩ trong quân phần lớn đều mặc màu sáng."
Tiêu Thanh Quy gật gật đầu, nhớ tới cảnh lúc đi ngang qua Hàng Châu, nói ra: "Hàng Châu bây giờ không tính quá lạnh nhưng ta nhìn thấy có không ít người Hán mặc Hồ bào."
"Mấy tháng trước đã khôi phục giao thương, phần lớn là người Bắc Sóc đi sang." Tiêu Dực dịu dàng giải thích.
Ngoài trướng truyền đến tiếng thông bẩm, đánh gãy cuộc trò chuyện giữa hai người: "Vương gia, có người đến đưa y phục."
Tiêu Dực lệnh người tiến vào, Tiêu Thanh Quy bị người đi đầu tay nâng khay đựng quần áo hấp dẫn chú ý, Hồ phục nhìn nặng nề mà mâm gỗ bên trên lại chồng hai kiện, một kiện là màu đỏ tươi, một kiện thì là màu xanh thiên thanh.
Tiêu Thanh Quy quay đầu nhìn hắn, lại phát hiện hắn nhìn chằm chằm người đưa quần áo kia, nàng lúc này mới chú ý tới bưng mâm gỗ là tay của một nữ nhân, là nữ tử Bắc Sóc dung mạo rất kiều mị, nàng cảm thấy có chút quen mắt, trong lúc nhất thời không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.
Tiêu Dực lạnh giọng hỏi: "Sao lại là ngươi? Không phải để ngươi cùng Vạn Sĩ Cách trở về rồi sao?"
Huyền cơ tiếng Hán nói đến cực kỳ lưu loát, không thấy chút khẩu âm Bắc Sóc nào, chỉ là ngôn từ sử dụng chưa phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, cười nhẹ nhàng đáp lại: "Vương gia phái một hán tử chưởng quản quân vụ đến thành Hàng Châu mua quần áo, hán tử kia làm sao biết nữ nhân gia yêu thích cái gì? Áo màu thiên thanh này là do Huyền cơ tự mình chọn, trưởng công chúa chắc chắn sẽ thích."
Tiêu Thanh Quy lúc này nhớ ra người trước mặt đã thấy ở đâu, hóa ra chính là vị Huyền cơ của Hiền Tân Tập từng mập mờ không rõ với Tiêu Dực, nghĩ đến đây, nàng không khỏi phóng ánh mắt lén lút về phía hắn, nụ cười lúc trước cũng dần đông cứng lại.
Tiêu Dực bực bội trong lòng, Hồ phục màu đỏ kia chính là Vạn Sĩ Cách tặng, được thợ may trong hoàng thất Bắc Sóc làm nên, nữ tử Bắc Sóc có địa vị tôn quý đều mặc đồ màu đỏ tươi vui, Vạn Sĩ Cách quả thật có hảo ý nhưng hắn nghĩ Tiêu Thanh Quy chưa hẳn đã vui lòng mặc, thế nên mới phái người vào trong thành Hàng Châu mua một kiện khác, không mong chờ lại mời về một cọc phiền phức lớn như thế.
Tiêu Thanh Quy không hề phân vân chọn lấy Hồ phục màu thiên thanh, dù sao nàng là công chúa, Huyền cơ là người ngoài, quần áo không chỉnh tề thực sự thất lễ.
Tiêu Dực thấy nàng cầm y phục liền thúc giục Huyền cơ rời đi: "Ngươi còn đứng nơi này làm cái gì? Ra ngoài."
Tiêu Thanh Quy đột nhiên mở miệng hỏi hắn: "Tiêu Dực, y phục này làm sao mặc a?"
Giọng nói bên trong tựa hồ mang theo chút nũng nịu, Tiêu Dực cho dù đã tự khắc chế nhưng nụ cười nơi khóe miệng vẫn rơi vào trong mắt Huyền cơ, Huyền cơ tiến lên một bước cướp lời: "Trưởng công chúa vì sao không hỏi ta? Vương gia tuy có huyết thống Bắc Sóc nhưng ta mới là người Bắc Sóc chính gốc, tất nhiên so với hắn thì biết rõ hơn nhiều."
Tiêu Thanh Quy nhìn nàng đầy bực bội, khó chịu cự tuyệt: "Bản cung cũng không hỏi ngươi, ngươi không cần nói."
"Xem ra là trưởng công chúa không thích ta." Huyền cơ cười cười, quay đầu lại hỏi Tiêu Dực, "Vậy cho nên vương gia mới không chịu đáp ứng a cha lấy ta à?"
Nàng ở Vĩnh An bốn năm làm mật thám cho Bắc Sóc, nguyên lai là bé gái mồ côi không cha không mẹ, Vạn Sĩ Cách coi trọng năng lực của nàng nên thu nàng làm nghĩa nữ. Buổi trưa lúc Tiêu Dực gặp Vạn Sĩ Cách, Vạn Sĩ Cách đề nghị đưa Huyền cơ cho hắn làm thiếp, Tiêu Dực trực tiếp từ chối.
Tiêu Dực cảm giác được Tiêu Thanh Quy lại nhìn chằm chằm về phía hắn, trong lúc nhất thời có chút đứng ngồi không yên, chỉ có thể lạnh mặt quát lớn Huyền cơ: "Nhanh đi ra ngoài."
Huyền cơ dường như không hề sợ hắn, tự tin đi tới để bộ Hồ phục màu đỏ tươi còn lại cho Tiêu Thanh Quy, tay xốc lên mành lều ngoái lại nhìn rồi nở nụ cười, nàng đối với quan hệ huynh muội giữa hai người này hết sức hiếu kì, ánh mắt chế nhạo chợt đối đầu với Tiêu Thanh Quy đang làm mặt lạnh: "Trưởng công chúa, thật sự là không cần ta dạy ngươi cách mặc à? Ta có thể thắt ra nút thắt rất xinh đẹp đó, giống như mấy cái trên người Vương gia vậy."
Tiêu Thanh Quy gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Dực, nhìn chằm chằm những nút thắt "xinh đẹp" trên người hắn, cười khẽ đáp: "Không cần."
Tiêu Dực đã ném chén trà tới: "Ra ngoài!"
Huyền cơ lách mình tránh ra, tiếp theo là âm thanh Tiêu Thanh Quy quát lớn: "Huynh ném cái gì? Nàng đến cùng là một cô nương gia, bị huynh đả thương đến thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Dực thế nào cũng không ngờ tới nàng sẽ nói những lời này, ngữ khí bất đắc dĩ: "Nàng ta biết chút công phu, sao có thể có thể đứng yên để cho ta ném trúng?"
Tiêu Thanh Quy hừ lạnh một tiếng: "Huynh còn biết nàng có công phu, đã lén lút gặp nàng bao lâu rồi?"
Tiêu Dực lông mày nhảy dựng: "Ta cùng với nàng ta tổng cộng gặp nhau không quá năm lần, còn đều ở tại Hiền Tân Tập Vĩnh An..."
Hắn lời còn chưa nói hết, đang muốn nói "Phạm Hoành cũng có ở đó", Tiêu Thanh Quy đã ngắt lời: "Đúng vậy a, ta đã thấy nàng còn chạm vào ngực của huynh, hôm đó có tuyết rơi."
Tiêu Dực lộ vẻ không vui, triệt để không có chút kiên nhẫn nào: "Muội còn không mặc mặc y phục vào? Không mặc thì lấy ra đốt đi."
"Không mặc, huynh đem đốt đi." Nàng tức giận đi đến bên giường ngồi xuống, suýt nữa bị áo khoác dài nặng làm trượt chân, dứt khoát đem áo khoác cũng kéo xuống, ném lên mặt đất, "Đều đem đốt hết đi."
Trong trướng nhất thời căng thẳng, mỗi người ngồi một góc, Tiêu Dực ban đầu còn cố ý không nhìn nàng, cảm thấy trong trướng cực nóng, nóng đến mức hắn đổ mồ hôi, phát hiện nàng vẫn một mực ngồi ở đằng kia bất động, vẫn là hắn nhịn không được quay đầu trước, nhìn thấy nàng mặc một thân áo trong trắng tinh làm màu da của nàng càng thêm trắng noãn, khuôn mặt chỉ lớn chừng bàn tay cực kì nghiêm túc, tóc xanh buông xõa có chút lộn xộn trên đầu vai, hắn bỗng nhiên cũng có chút ngứa tay, sờ đến lòng bàn tay đang bị quấn vải, tự nhủ chắc là do nguyên nhân vết thương đang khép lại mà thôi.
Tiêu Dực chống quải trượng đi qua, đến trước mặt nàng nhìn xuống: "Đứng dậy, ta giúp muội thay quần áo."
Tiêu Thanh Quy không để ý tới hắn.
Hắn đưa tay, Tiêu Thanh Quy vô thức trốn tránh, không muốn để hắn đụng vào mình, Tiêu Dực lại thuận thế ôm lấy nàng từ phía sau, lưu luyến không rời.
"Ta không biết muội từ đâu nghe mấy lời nói vô vị, chuyện này cũng đáng để muội tức giận ư?"
Tiêu Thanh Quy phản bác: "Ta tận mắt thấy, đừng có giảo biện."
Tiêu Dực nhíu mày nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng nhớ lại lần hắn đơn độc gặp Huyền cơ tại Hiền Tân Tập lần kia, thở dài nói: "Chuyện đã qua biết bao lâu rồi? Trước đó làm sao không thấy muội hỏi ta?"
"Ta còn không được phép quên sao?"
"Được chứ, sao ta dám không cho phép." Tiêu Dực giải thích, "Ta lúc ấy đi hỏi nàng ta có cái gì để chứng minh ta là hậu duệ Bắc Sóc hay không, nàng ta liền nói, nam tử Bắc Sóc mới sinh ra đều được phụ mẫu lưu lại ấn ký hình trăng khuyết ở trước ngực, cho nên nàng ta mới..."
"Nhưng ta thấy huynh nắm lấy cổ tay của nàng ta rất lâu, quyến luyến không muốn buông."
Tiêu Dực lông mày xoắc hết cả lên: "Tiêu Thanh Quy, muội rốt cục là nhìn trong bao lâu? Nhìn trộm chính là hành vi tiểu nhân."
Tiêu Thanh Quy lúc này mới cảm thấy xấu hổ, liếc nhìn hắn một cái, ậm ờ đáp: "Có liên quan gì tới huynh?"
Tiêu Dực lười nhác nhiều lời, hắn biết là nàng luôn hiểu rõ trong trái tim hắn chỉ chứa một nữ nhân là nàng, sao có thể có thể nắm tay Huyền cơ quyến luyến không buông, đều là mấy điều nàng tự nghĩ linh tinh trong đầu mà thôi. Có lẽ là thường xuyên nghĩ đến nên mới tưởng thật.
Hắn đưa tay quay người nàng lại, Tiêu Thanh Quy không muốn, hắn liền dùng thêm chút lực, ngữ khí trầm thấp nói: "Đừng hồ nháo, đứng dậy, ta thay quần áo cho muội."
Tiêu Thanh Quy nghĩ đến y phục vẫn cần phải mặc, tạm thời bỏ qua cho hắn đứng dậy đi lấy áo bào. Tiêu Dực trước tiên là đem ngoại bào phủ lên người nàng, động tác trong tay bất ngờ dừng lại, nghĩ tới nàng vừa mới nhờ mình đến mặc quần áo.
Tiêu Thanh Quy khó hiểu ngửa đầu nhìn hắn, Tiêu Dực tựa gần cái trán của nàng, cúi đầu nói: "Ta tưởng A Bồ là thật sự không biết cách mặc a?"
Thọ Mi cũng không phải là đã mặc rồi sao, đại doanh lại không có nữ tử Bắc Sóc nào khác, nàng xưa nay thông minh, thấy qua một lần sao có thể không biết làm?
Tiêu Thanh Quy gò má nóng ran, cúi đầu né tránh: "Huynh không nguyện ý hầu hạ ta thay quần áo thì thôi, chính ta cũng có thể tự tìm cách mặc."
Hắn bỗng nhiên liếc nhìn tới thanh chủy thủ nàng đặt bên giường, sửa lời nói: "Nếu muội để ta làm thì sẽ chỉ cởi ra chứ không mặc vào."
"Tiêu, Dực, ta thật sự muốn dùng cây chủy thủ này đâm huynh một nhát." Tiêu Thanh Quy độc ác nói.
Hắn cười khẽ, ngón tay điểm lên môi nàng: "Quả nhiên là không biết lễ phép, một khắc ngắn ngủi đã mấy lần kêu thẳng tên ta?"
Tiêu Thanh Quy để mặc hắn giúp mình thắt nút gài trước ngực, ôn nhu chất vấn: "Ta với huynh là cùng thế hệ, huynh đâu phải trưởng bối."
"Huynh trưởng không phải là lớn hơn rồi sao?"
"Ta gọi hoàng huynh chứ không gọi huynh trưởng."
Tiêu Dực nhìn thấu suy nghĩ của nàng, từ khi nàng bắt đầu xa lánh hắn thì liền dùng "Hoàng huynh" thay thế "Huynh trưởng", hắn sao không biết cái nào tốt cái nào xấu?
Tiểu Dực cố ý dùng sức kéo dây thắt nút khiến nàng hét lên, không đứng vững ngã vào trong ngực hắn, nàng lập tức giơ tay định đánh hắn nhưng hắn không thể đối xử với nàng như đối với Phùng Huyền Đô, cho dù hắn có đoán trước được hành động của nàng thì cũng sẽ để cho nàng đánh.
"Sao trước kia ta lại không có phát hiện miệng lưỡi của muội sắc bén như thế."
"Sau nhiều năm mài dũa như vậy thì đao cùn cũng nên có chút sắc bén a."
Tiêu Dực không muốn tiếp tục tranh cãi cùng nàng mà tập trung tinh thần hầu hạ nàng mặc y phục, đắm chìm trong sự dịu dàng của sắc xanh thiên thanh.
Đúng lúc này Thọ Mi cùng mấy người ở phòng bếp bưng đồ ăn đi vào, trong lều trở nên náo nhiệt, Tiêu Thanh Quy nhìn hắn chậm rãi đi trở lại ghế dài ngồi xuống, sai người truyền Cố Phóng, có lẽ là cần bàn chuyện chính sự, không có ý muốn dùng bữa.
Nàng cố tình ngay trước mặt mọi người nói móc hắn: "Hoàng huynh tuổi cũng đã lớn, trong phủ lại chỉ mới có một vị Trắc Phi, bây giờ triều ta đã cùng Bắc Sóc khôi phục giao hảo, hoàng huynh sao không thu nhận Huyền cơ kia?"
Tất cả mọi người đang bày đồ ăn thoáng chốc ngừng lại động tác, Tiêu Dực cũng quẳng quân tấu* xuống, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua nàng, bắt gặp nụ cười của nàng, không thèm trả lời.
Thẳng đến khi mấy người phòng bếp lui ra ngoài, chỉ lưu lại Thọ Mi, Tiêu Dực mới mở miệng đáp nàng: "Muội tưởng ta ở Bắc địa xa xôi không biết chút nào sự tình trong kinh hả, ái phi của bản vương không phải đã bị muội đưa đến Hoài châu? Muội còn dám đề cập đến."
Tiêu Thanh Quy nghe hắn cố ý dùng hai chữ "Ái phi" thì cắn răng, hung hăng nhai đồ ăn trong miệng, trừng mắt nhìn hắn một cái liền thu hồi ánh mắt, không rơi vào cái bẫy của hắn.
Tiêu Dực bám lấy không chịu nhả, truy vấn: "Vậy còn muội? Tiểu phò mã của muội còn muốn giữ đến khi nào? Lẽ nào không bỏ được vị phu quân này, muốn nghe hắn kêu muội thêm vài tiếng "A Nguyệt tỷ tỷ"?"
Bàn tay chia thức ăn của Thọ Mi hơi khựng lại, Tiêu Thanh Quy liếc nàng một cái, cũng cố ý chọc tức Tiêu Dực: "Chẳng phải là hắn không nỡ bỏ ta à? Thời điểm ta bệnh nặng nguy kịch hắn vẫn quyết tâm phải ở bên ta..."
"Trưởng công chúa..." Thọ Mi nhịn không nhịn được mở miệng nhắc nhở, biết rõ huynh muội hai người này lại ta đấm ngươi đá, gây tai họa cho người vô tội.
Tiêu Thanh Quy lập tức đổi qua chuyện khác: "Huynh trưởng không dùng bữa sao?"
Hành quân bên ngoài, hắn thân là chủ soái há có thể theo nàng cùng một chỗ trong trướng dùng bữa phong phú, chưa nói đến nàng đường đường là trưởng công chúa lại tự tiện đến đây đã là không phù hợp. Tiêu Dực thấy nàng hồi lâu chưa từng vui vẻ cười đùa nhiều như vậy, không muốn nói những đạo lý quấy rầy sự nhiệt tình của nàng, chỉ lắc đầu cự tuyệt: "Buổi trưa đã ăn qua, ta đi ra ngoài một chuyến, muội cứ chậm rãi dùng bữa."
Nàng gần một ngày ròng rã không ăn thứ gì, bây giờ đúng là rất đói bụng, có lẽ là vì nguyên nhân gặp được Tiêu Dực, tâm tình không tệ nên khẩu vị cũng được nâng lên, ăn vào không ít. Thọ Mi thu thập chén dĩa trong miệng đều là ý cười, nghĩ đến nơi đây tùy có nghèo nàn nhưng giá như thời tiết có thể ấm áp thêm một chút thì rất thích hợp cho Tiêu Thanh Quy dưỡng bệnh.
Dùng cơm xong, Thọ Mi đến vấn tóc cho nàng, bởi vì trên thân mang Hồ phục nên tóc cũng muốn kết giống kiểu của nữ tử Bắc Sóc, trong trướng ngay cả cái gương nhỏ cũng không có, Tiêu Thanh Quy chỉ có thể nghiêng đầu nhìn nhìn, bỗng lên tiếng hỏi: "Ngươi nhìn thấy Huyền cơ kia rồi sao?"
Thọ Mi không hiểu lắm, thời điểm Vạn Sĩ Cách tới thì Thọ Mi còn ở trong trướng trông coi Tiêu Thanh Quy, sau đó lại bận rộn trong phòng bếp đến bây giờ, chưa có cơ hội nhìn thấy Huyền cơ.
Tiêu Thanh Quy tiếp tục truy hỏi: "Ngươi cảm thấy nàng ta đẹp không? người Bắc Sóc bọn hắn bề ngoài đều sắc sảo như vậy a, ai cũng không tầm thường."
Nàng không nhịn được nghĩ tới ánh mắt Tiêu Dực nhìn Huyền cơ, khó tránh khỏi cảm thấy bọn hắn hai người cùng tộc đứng cạnh nhau rất xứng đôi, chợt lại tự trách, nàng vì sao lại cảm giác tự ti như vậy a? Thật tình nàng không biết hết thảy cảm xúc này đều vì tình yêu mà sinh ra, chỉ là chút lo lắng vô căn cứ mà thôi.
Thọ Mi đâu có biết nàng đang âm thầm so sánh mình với Huyền cơ, chỉ chiếu theo thực tế trả lời: "Như thế nào không tầm thường? Điện hạ ta là trưởng công chúa Đại Dự, dung mạo nhất đẳng, trưởng công chúa so với nữ tử đó càng không tầm thường a?"
Tiêu Thanh Quy cảm giác mình đàn gảy tai trâu, vuốt ve dạ dày no đủ nói: "Ăn hơi nhiều, ta muốn đi ra ngoài tản tản bộ."
Thọ Mi vốn định ngăn cản, hoàng hôn buông xuống, bên ngoài gió đã lạnh hơn, có thể thấy được nàng tâm tình không tệ, cũng không đành lòng dội nước lạnh, nghĩ trên người mặc Hồ phục dày ấm, đi một lát cũng không sao.
Chủ tớ hai người ra khỏi doanh trướng, Tiêu Dực cũng trùng hợp cùng Cố Phóng nói xong quân vụ, bước đi thong thả trở về, gặp nàng thì tỏ vẻ không vui, nói: "Trời đã sắp tối rồi, còn không chịu trở lại bên trong."
Tiêu Thanh Quy trả lời: "Huynh trưởng, ta đi dạo ngoài này một lát, một lát thôi sẽ quay về."
Nàng ôn nhu cầu hắn, hắn mềm lòng, không đành lòng tiếp tục trách móc nặng nề, nhìn nàng cẩn thận bước chân đi xa.
Trời vẫn còn chưa tối hẳn, thủ vệ canh gác gần đó biết được người đến là Cảnh Sơ trưởng công chúa, rối rít đỡ kiếm quỳ xuống đất thi lễ, một tướng sĩ từ xa đi lại suýt nữa đụng phải nàng, miệng hô hào "Trưởng công chúa thứ tội", dần dần đám người xung quanh quỳ một đống.
Những năm gần đây địa vị của nàng càng thêm tôn quý, sớm tập thành thói quen với những lễ nghi này, lạnh lùng phất tay áo lệnh bọn họ đứng dậy, khi rời đi vì suýt bị hụt chân mà phát ra tiếng cười khẽ, đây là hành động trẻ con đã lâu không có làm, Thọ Mi thì vững vàng đỡ lấy nàng.
Nhưng cảnh này ở trong mắt Tiêu Dực lại cực kì không ổn, hắn không phải là không muốn thấy nàng thị uy với kẻ dưới, chỉ là đang ở trong quân doanh không nên làm như vậy, hắn cũng cần thể hiện sự yêu quý với binh sĩ của hắn.
Tiêu Dực càng ngày nặng nề, trong lòng thì luôn mong mỏi nụ cười của nàng có thể kéo dài mãi, nhưng hắn không thể không sớm hạ quyết tâm, lời y quan căn dặn quanh quẩn trong đầu hắn, đại doanh Xuyên Sa không phù hợp cho nàng điều dưỡng thân thể.
Hắn vẫn phải tiễn nàng đi.
Giọng nói của Tiêu Thanh Quy từ xa truyền đến, vụng về như một chú gấu con đi về phía hắn, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Huynh trưởng, bây giờ Bắc địa có còn hoa Mai nở vào mùa đông không? Năm ngoái ở Vĩnh An ta không có tâm tình thưởng thức hoa Mai, hoa Mai trong Vụ Viên cũng đã héo hết rồi, đáng tiếc."
Tiêu Dực dắt tay nàng trở về trướng, trả lời: "Cửu Lĩnh còn thấy hoa Mai nở muộn, mấy ngày nữa dẫn muội đi xem."
"Vì sao phải mấy ngày nữa? Đã tìm được tung tích phản quân, dự định khai chiến ư?"
"Mấy ngày nữa thời tiết sẽ tốt lên, cũng đến lễ hội lớn của Bắc Sóc..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.