Chương 15:
Tử Cảnh
24/04/2024
"Cẩn Hằng rất ưu tú, đừng nói là cậu ấy chưa chắc đã thích con, cho dù thích con, nhà chúng ta với nhà họ cũng không môn đăng hộ đối."
Dung Dung cúi đầu
"Mẹ ơi con hiểu rồi."
"Vậy con..."
"Con vẫn muốn thi vào đại học Humboldt." Dung Dung kiên trì nói.
"Dung Dung."
"Mẹ yên tâm, con cũng không hẳn muốn có kết quả gì với anh ấy, con chỉ muốn có thể lưu lại thật nhiều dấu ấn trong cuộc đời con, rằng con từng thích anh ấy." Dung Dung nói.
Cuối cùng Dương Di Quân thở dài, chỉ có thể ủng hộ cô.
Sau đó cô dành hạng nhất trong chuyên ngành và tiếng Đức, nhận được học bổng toàn phần chương trình trao đổi sinh viên với đại học Humboldt.
Trước khi ra nước ngoài, Dương Di Quân còn cố ý mời bạn bè người thân đến ăn mừng một bữa.
Mẹ của Dịch Cẩn Hằng Lương Dục cũng tới.
Lương Dục vẫn luôn thích Dung Dung, tặng Dung Dung một chiếc vòng tay không tính là quá đắt, nhưng tuyệt đối không rẻ.
"Dì đã gọi điện thoại cho Cẩn Hằng, bảo nó quan tâm đến con, nó đã thuê nhà ở bên kia, con đến chỗ nó ở đi." Lương Dục nói.
Dung Dung đăng ký ở ký túc xá qua mạng, nhưng còn chưa có kết quả.
Nghe thấy Lương Dục nói vậy, cô không khỏi xấu hổ và lo lắng.
"Nhưng mà dì Lương..."
"Đừng sợ làm phiền nó, con là đàn em của nó, nó không quan tâm con thì quan tâm ai."
Dương Di Quân ở bên cạnh cũng cười, thấy Lương Dục tốt với Dung Dung như thế, bây giờ bà cũng cảm thấy nếu con gái có thể ở bên Dịch Cẩn Hằng cũng không có gì không tốt.
Phùng Dung Dung 18 tuổi, mang theo dũng khí trước nay chưa từng có ngồi máy bay đến Berlin.
Sau này Dung Dung nhớ lại, đều cảm thấy lúc đó mình thực sự quá dũng cảm
…
Hôm đến Berlin, bầu trời xanh thẳm, trong vắt không một gợn mây.
"Anh đến sân bay rồi, em đi ra là nhìn thấy anh."
Xuống máy bay, vừa bật điện thoại di động lên, Dung Dung đã đọc được tin nhắn này.
Cô vui mừng khôn xiết, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi cửa để nhìn thấy Dịch Cẩn Hằng, có điều không ngờ là cô còn được gặp bạn gái của anh, Giang Văn.
Giang Văn rất đẹp, rất tự tin, rất phóng khoáng, đứng ở bên cạnh anh vô cùng xứng đôi.
Dung Dung có chút mờ mịt, quen Dịch Cẩn Hằng nhiều năm như vậy, từ cấp ba đến đại học, cô chưa từng nhìn thấy anh có bạn gái, điều này tạo cho cô một ảo giác anh sẽ không bao giờ yêu đương.
Nhưng làm sao có thể? Anh là một người đàn ông bình thường.
Hôm đó cô còn chưa phản ứng lại, cứ thế ngây ngô cầm hành lý đi theo anh, làm theo sự sắp xếp của anh.
Nhà trọ của anh không lớn, hai phòng, được dọn dẹp rất sạch sẽ, cô ở phòng ngủ phụ.
Cô có thể cảm nhận được Giang Văn không thích mình, cô ta luôn âm thầm theo dõi cô, trong ánh mắt mang theo vẻ thù địch rõ ràng.
Cô không phải là không hiểu được, nếu có một cô gái khác đến ở cùng bạn trai mình, đổi lại là Dung Dung, cô cũng chưa chắc sẽ vui vẻ.
"Em biết không? Chị và Dịch Cẩn Hằng sắp ở chung rồi, bởi vì em đến cho nên tất cả đều bị phá hỏng."
Khi ăn cơm, nhân lúc Dịch Cẩn Hằng ra ngoài, Giang Văn nói với Dung Dung bằng giọng không khách sáo.
Lúc Dịch Cẩn Hằng có mặt, Giang Văn vô cùng câu nệ với cô, coi cô giống như em gái nhỏ.
Dịch Cẩn Hằng vừa ra ngoài, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt.
"Em đã xin trường học ở ký túc xá, đợi có ký túc xá, em sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài." Dung Dung vội vàng nói.
Dung Dung cúi đầu
"Mẹ ơi con hiểu rồi."
"Vậy con..."
"Con vẫn muốn thi vào đại học Humboldt." Dung Dung kiên trì nói.
"Dung Dung."
"Mẹ yên tâm, con cũng không hẳn muốn có kết quả gì với anh ấy, con chỉ muốn có thể lưu lại thật nhiều dấu ấn trong cuộc đời con, rằng con từng thích anh ấy." Dung Dung nói.
Cuối cùng Dương Di Quân thở dài, chỉ có thể ủng hộ cô.
Sau đó cô dành hạng nhất trong chuyên ngành và tiếng Đức, nhận được học bổng toàn phần chương trình trao đổi sinh viên với đại học Humboldt.
Trước khi ra nước ngoài, Dương Di Quân còn cố ý mời bạn bè người thân đến ăn mừng một bữa.
Mẹ của Dịch Cẩn Hằng Lương Dục cũng tới.
Lương Dục vẫn luôn thích Dung Dung, tặng Dung Dung một chiếc vòng tay không tính là quá đắt, nhưng tuyệt đối không rẻ.
"Dì đã gọi điện thoại cho Cẩn Hằng, bảo nó quan tâm đến con, nó đã thuê nhà ở bên kia, con đến chỗ nó ở đi." Lương Dục nói.
Dung Dung đăng ký ở ký túc xá qua mạng, nhưng còn chưa có kết quả.
Nghe thấy Lương Dục nói vậy, cô không khỏi xấu hổ và lo lắng.
"Nhưng mà dì Lương..."
"Đừng sợ làm phiền nó, con là đàn em của nó, nó không quan tâm con thì quan tâm ai."
Dương Di Quân ở bên cạnh cũng cười, thấy Lương Dục tốt với Dung Dung như thế, bây giờ bà cũng cảm thấy nếu con gái có thể ở bên Dịch Cẩn Hằng cũng không có gì không tốt.
Phùng Dung Dung 18 tuổi, mang theo dũng khí trước nay chưa từng có ngồi máy bay đến Berlin.
Sau này Dung Dung nhớ lại, đều cảm thấy lúc đó mình thực sự quá dũng cảm
…
Hôm đến Berlin, bầu trời xanh thẳm, trong vắt không một gợn mây.
"Anh đến sân bay rồi, em đi ra là nhìn thấy anh."
Xuống máy bay, vừa bật điện thoại di động lên, Dung Dung đã đọc được tin nhắn này.
Cô vui mừng khôn xiết, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi cửa để nhìn thấy Dịch Cẩn Hằng, có điều không ngờ là cô còn được gặp bạn gái của anh, Giang Văn.
Giang Văn rất đẹp, rất tự tin, rất phóng khoáng, đứng ở bên cạnh anh vô cùng xứng đôi.
Dung Dung có chút mờ mịt, quen Dịch Cẩn Hằng nhiều năm như vậy, từ cấp ba đến đại học, cô chưa từng nhìn thấy anh có bạn gái, điều này tạo cho cô một ảo giác anh sẽ không bao giờ yêu đương.
Nhưng làm sao có thể? Anh là một người đàn ông bình thường.
Hôm đó cô còn chưa phản ứng lại, cứ thế ngây ngô cầm hành lý đi theo anh, làm theo sự sắp xếp của anh.
Nhà trọ của anh không lớn, hai phòng, được dọn dẹp rất sạch sẽ, cô ở phòng ngủ phụ.
Cô có thể cảm nhận được Giang Văn không thích mình, cô ta luôn âm thầm theo dõi cô, trong ánh mắt mang theo vẻ thù địch rõ ràng.
Cô không phải là không hiểu được, nếu có một cô gái khác đến ở cùng bạn trai mình, đổi lại là Dung Dung, cô cũng chưa chắc sẽ vui vẻ.
"Em biết không? Chị và Dịch Cẩn Hằng sắp ở chung rồi, bởi vì em đến cho nên tất cả đều bị phá hỏng."
Khi ăn cơm, nhân lúc Dịch Cẩn Hằng ra ngoài, Giang Văn nói với Dung Dung bằng giọng không khách sáo.
Lúc Dịch Cẩn Hằng có mặt, Giang Văn vô cùng câu nệ với cô, coi cô giống như em gái nhỏ.
Dịch Cẩn Hằng vừa ra ngoài, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt.
"Em đã xin trường học ở ký túc xá, đợi có ký túc xá, em sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài." Dung Dung vội vàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.