Chương 16:
Tử Cảnh
24/04/2024
"Hả, ký túc xá? Lừa ai đó?" Giang Văn cười nhạt "Nhóc con, muốn cướp đàn ông của chị, không có cửa đâu."
Trái tim Dung Dung chợt nặng trĩu, đúng lúc Dịch Cẩn Hằng quay lại, Giang Văn lập tức tỏ vẻ khéo léo thấu hiểu lòng người, sự thay đổi nhanh đến mức khiến Dung Dung phải trố mắt.
Sau đó, Dịch Cẩn Hằng đưa Giang Văn về nhà, anh còn đưa cô ta lên lầu, để Dung Dung chờ một mình trong xe.
Đêm Berlin hơi lạnh, cô ngồi một mình trên xe, đầu óc cảm thấy bối rối sợ hãi, không biết tiếp theo phải làm gì.
Lúc anh xuất hiện lần nữa, cô thấy trên cổ anh có một dấu vết màu đỏ.
Anh đã có người mình thích, cô đến nơi này có lẽ thực sự quấy rầy đến anh.
Dung Dung cố gắng coi mình là bạn cùng phòng với Dịch Cẩn Hằng, cô khăng khăng đòi nộp tiền nhà, nộp tiền điện nước, cố gắng tránh né anh, vùi đầu vào việc học hành.
Ừm, học hành chính là chuyện mà cô am hiểu nhất, nó có thể khiến cô vui vẻ.
Cô nhanh chóng phát hiện ra tình cảm giữa Dịch Cẩn Hằng và Giang Văn rất tốt, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mỉm cười chiều chuộng yêu thương một cô gái, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh sẽ vì một việc nhỏ nhặt mà cãi nhau, nổi giận với con gái, lần đầu tiên nhìn thấy anh bỏ qua hình tượng đi dỗ dành người ta.
Đây là một Dịch Cẩn Hằng xa lạ, cũng là một Dịch Cẩn Hằng chân thật.
Dung Dung cố gắng khiến mình không quấy rầy anh, bỏ nhiều thời gian ở thư viện hơn, hoặc là một mình cho đám bồ câu ăn giữa quảng trường rộng lớn, nghe ông chú bên cạnh đánh đàn guitar.
Đôi khi họ sẽ cùng nhau ăn cơm.
Dung Dung thích những việc làm có trạng thái tĩnh, như là đọc sách, tập yoga, nấu cơm.
Tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, món Trung món Âu chỉ cần học một lần là nấu được, đôi khi ba người sẽ cùng nhau ăn cơm.
Bình thường cô sẽ nấu cơm, nhìn họ ân ái với nhau.
Giang Văn cũng ngầm cảnh cáo cô rất nhiều lần.
"Bố mẹ em là giáo viên, hẳn là họ đã dạy dỗ em về đạo đức tam quan, làm kẻ thứ ba là một chuyện vô liêm sỉ đáng xấu hổ, chắc hẳn em cũng không làm đâu nhỉ."
"Thói đời ngày nay, rất nhiều người đều sống vô tổ chức, biết rõ mình là chim sẻ hạ đẳng, còn ảo tưởng muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, thật là buồn cười."
Thực ra Dung Dung không hề muốn tranh cướp cái gì.
Cô hiểu con người của Dịch Cẩn Hằng, nếu anh ấy thích mình, đã sớm đón nhận rồi.
Bây giờ anh có bạn gái, sẽ toàn tâm toàn ý vì cô ta. Nếu Dung Dung làm ra chuyện gì quá đáng, ngay cả tư cách làm đàn em của anh cũng không còn nữa.
Chưa nói đến chuyện lòng tự ái của cô không cho phép mình làm kẻ thứ ba trong chuyện tình yêu của người khác.
Thực ra cô muốn dọn ra ngoài hơn bất cứ ai.
Nhưng ký túc xá của trường học không xin được, cô cũng đã thử tự đi thuê nhà, đi xem phòng trọ.
Những nơi đó rất xa, còn vô cùng hẻo lánh.
Có một lần cô gặp một người đàn ông trung niên, nói giọng nặng khẩu âm Đông Đức, ánh mắt rất hèn mọn.
Cũng may cô phản ứng nhanh, kịp thời trốn thoát, lúc ra về trời đã khuya, không gọi được xe.
Đến nửa đêm cô mới về đến nhà.
Đêm đó, Dịch Cẩn Hằng còn không ở nhà, qua đêm ở chỗ Giang Văn.
Cô vẫn còn sợ hãi trong lòng, lập tức gọi điện cho Bạch Lam.
"Cậu đúng là không cần mạng, Dung Dung, đây là nước ngoài đấy. Nghe tớ nói, cậu đừng tìm nhà nữa. Dù sao cũng chỉ hai năm thôi, cứ tránh họ đi là được."
Trái tim Dung Dung chợt nặng trĩu, đúng lúc Dịch Cẩn Hằng quay lại, Giang Văn lập tức tỏ vẻ khéo léo thấu hiểu lòng người, sự thay đổi nhanh đến mức khiến Dung Dung phải trố mắt.
Sau đó, Dịch Cẩn Hằng đưa Giang Văn về nhà, anh còn đưa cô ta lên lầu, để Dung Dung chờ một mình trong xe.
Đêm Berlin hơi lạnh, cô ngồi một mình trên xe, đầu óc cảm thấy bối rối sợ hãi, không biết tiếp theo phải làm gì.
Lúc anh xuất hiện lần nữa, cô thấy trên cổ anh có một dấu vết màu đỏ.
Anh đã có người mình thích, cô đến nơi này có lẽ thực sự quấy rầy đến anh.
Dung Dung cố gắng coi mình là bạn cùng phòng với Dịch Cẩn Hằng, cô khăng khăng đòi nộp tiền nhà, nộp tiền điện nước, cố gắng tránh né anh, vùi đầu vào việc học hành.
Ừm, học hành chính là chuyện mà cô am hiểu nhất, nó có thể khiến cô vui vẻ.
Cô nhanh chóng phát hiện ra tình cảm giữa Dịch Cẩn Hằng và Giang Văn rất tốt, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mỉm cười chiều chuộng yêu thương một cô gái, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh sẽ vì một việc nhỏ nhặt mà cãi nhau, nổi giận với con gái, lần đầu tiên nhìn thấy anh bỏ qua hình tượng đi dỗ dành người ta.
Đây là một Dịch Cẩn Hằng xa lạ, cũng là một Dịch Cẩn Hằng chân thật.
Dung Dung cố gắng khiến mình không quấy rầy anh, bỏ nhiều thời gian ở thư viện hơn, hoặc là một mình cho đám bồ câu ăn giữa quảng trường rộng lớn, nghe ông chú bên cạnh đánh đàn guitar.
Đôi khi họ sẽ cùng nhau ăn cơm.
Dung Dung thích những việc làm có trạng thái tĩnh, như là đọc sách, tập yoga, nấu cơm.
Tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, món Trung món Âu chỉ cần học một lần là nấu được, đôi khi ba người sẽ cùng nhau ăn cơm.
Bình thường cô sẽ nấu cơm, nhìn họ ân ái với nhau.
Giang Văn cũng ngầm cảnh cáo cô rất nhiều lần.
"Bố mẹ em là giáo viên, hẳn là họ đã dạy dỗ em về đạo đức tam quan, làm kẻ thứ ba là một chuyện vô liêm sỉ đáng xấu hổ, chắc hẳn em cũng không làm đâu nhỉ."
"Thói đời ngày nay, rất nhiều người đều sống vô tổ chức, biết rõ mình là chim sẻ hạ đẳng, còn ảo tưởng muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, thật là buồn cười."
Thực ra Dung Dung không hề muốn tranh cướp cái gì.
Cô hiểu con người của Dịch Cẩn Hằng, nếu anh ấy thích mình, đã sớm đón nhận rồi.
Bây giờ anh có bạn gái, sẽ toàn tâm toàn ý vì cô ta. Nếu Dung Dung làm ra chuyện gì quá đáng, ngay cả tư cách làm đàn em của anh cũng không còn nữa.
Chưa nói đến chuyện lòng tự ái của cô không cho phép mình làm kẻ thứ ba trong chuyện tình yêu của người khác.
Thực ra cô muốn dọn ra ngoài hơn bất cứ ai.
Nhưng ký túc xá của trường học không xin được, cô cũng đã thử tự đi thuê nhà, đi xem phòng trọ.
Những nơi đó rất xa, còn vô cùng hẻo lánh.
Có một lần cô gặp một người đàn ông trung niên, nói giọng nặng khẩu âm Đông Đức, ánh mắt rất hèn mọn.
Cũng may cô phản ứng nhanh, kịp thời trốn thoát, lúc ra về trời đã khuya, không gọi được xe.
Đến nửa đêm cô mới về đến nhà.
Đêm đó, Dịch Cẩn Hằng còn không ở nhà, qua đêm ở chỗ Giang Văn.
Cô vẫn còn sợ hãi trong lòng, lập tức gọi điện cho Bạch Lam.
"Cậu đúng là không cần mạng, Dung Dung, đây là nước ngoài đấy. Nghe tớ nói, cậu đừng tìm nhà nữa. Dù sao cũng chỉ hai năm thôi, cứ tránh họ đi là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.