Chương 17:
Tử Cảnh
24/04/2024
Dung Dung cũng sợ, thôi không nghĩ cách tìm nhà nữa.
Thời gian ngày một trôi đi, tiết trời đã vào giữa đông, Giang Văn cũng không thể cảnh giác Dung Dung mãi được.
Một mặt Dịch Cẩn Hằng và cô ta đang dấp rút chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp, mặt khác hẳn là cô ta nghĩ rằng Dung Dung sẽ không phá hoại tình cảm của mình.
Dung Dung nghĩ như vậy.
Lúc này gần đến sinh nhật của Dịch Cẩn Hằng, Giang Văn đề nghị mở một bữa tiệc mừng sinh nhật cho anh.
"Để sau rồi nói đi, sắp phải thi rồi, làm gì có thời gian?"
"Như vậy sao được, là sinh nhật của anh đấy. Đây chính là sinh nhật đầu tiên mà chúng ta cùng nhau trải qua từ khi hẹn hò."
"Có gì quan trọng hơn kỳ thi chứ, đừng lằng nhằng nữa."
"Yên tâm đi, em đã chuẩn bị kỹ càng cho kỳ thi rồi, nắm rất chắc, thêm bớt vài ngày cũng không vấn đề gì."
Dịch Cẩn Hằng thấy khuyên cô ta vô ích, cũng biết thành tích của Giang Văn luôn tốt, nên lười tranh cãi.
Giang Văn đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật, không ngờ lại tự đến tìm Dung Dung.
Giang Văn thường lạnh nhạt hoặc coi thường cô khi ở riêng, luôn hất hàm sai khiến.
Cô ta đột nhiên đến tìm, Dung Dung có linh cảm không tốt.
"Dung Dung, em có ý kiến gì về bữa tiệc sinh nhật của Dịch Cẩn Hằng không?"
Cô có thể có ý kiến gì chứ? Cô còn đang suy nghĩ mình có nên tham gia hay không.
Bộ váy Noel của cô ta được thiết kế áo quây, váy ngắn, giày đỏ, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Cả hội trường đều hoan hô hú hét, Dịch Cẩn Hằng nhìn thấy, mỉm cười.
Giang Văn biểu diễn trên sân khấu, cầm một chiếc roi trong tay, từ trên xe trượt tuyết đi xuống.
Phía trước là một người mặc bộ quần áo hình con nai.
Kèm theo tiếng nhạc, cô ta quất roi lên người mặc bộ quần áo hình thú, thỉnh thoảng lại đạp một cái.
Người nọ không đứng vững, ngã xuống đất, muốn đứng dậy, lại đu.ng vào xe trượt tuyết bên cạnh, ngã sấp xuống.
Giang Văn ở bên cạnh vừa điên cuồng quất roi, vừa lệnh cho người đó đứng dậy.
Mọi người đều cho rằng đây là động tác trong tiết mục mà Giang Văn cố tình thiết kế, ai nấy đều cười vang.
Ánh đèn lóe lên, nhân viên nhà hàng đẩy một chiếc bánh gatô tới.
Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Văn đi về phía Dịch Cẩn Hằng, vừa ngọt ngào vừa khêu gợi đứng trước mặt anh, dùng tiếng Đức nói thật to
"Chúc mừng sinh nhật, người yêu của em."
Âm nhạc lập tức vang lên, đèn pha chiếu vào người họ, cả hội trường dậy lên tiếng vỗ tay vang dội.
Dung Dung mặc bộ quần áo con nai, cuối cùng cũng chật vật bò dậy, trong bộ quần áo thú nặng nề, cô xuyên qua đám người nhìn về phía Dịch Cẩn Hằng ở xa xa.
Anh vẫn đẹp trai như vậy, khi đứng chung với Giang Văn giống như một đôi tượng, cùng nhau thổi nến,.
Dung Dung nhỏ giọng nói "Sinh nhật vui vẻ."
Đương nhiên Dịch Cẩn Hằng không nghe thấy, trong mắt anh chỉ có Giang Văn, dưới ánh mắt của mọi người, hai người ôm hôn nhau.
Dung Dung vẫn nhớ buổi tối hôm ấy, cô cởi bộ y phục cồng kềnh ra, lặng lẽ rời khỏi nhà hàng.
Đêm đó trời đổ tuyết, hoa tuyết ngập tràn trong không gian, vô cùng lạnh giá.
Ánh mắt cô u ám, cô đưa tay ra đỡ lấy bông hoa tuyết, hoa Tuyết vừa chạm vào lòng bàn tay, lập tức tan ra thành nước.
Cô không gọi xe, vì nhà hàng cách nhà trọ không xa lắm, nên quyết định đội tuyết trở về nhà.
"Cậu biết rõ Giang Văn không có ý tốt, còn phối hợp với cô ta làm gì?"
Thời gian ngày một trôi đi, tiết trời đã vào giữa đông, Giang Văn cũng không thể cảnh giác Dung Dung mãi được.
Một mặt Dịch Cẩn Hằng và cô ta đang dấp rút chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp, mặt khác hẳn là cô ta nghĩ rằng Dung Dung sẽ không phá hoại tình cảm của mình.
Dung Dung nghĩ như vậy.
Lúc này gần đến sinh nhật của Dịch Cẩn Hằng, Giang Văn đề nghị mở một bữa tiệc mừng sinh nhật cho anh.
"Để sau rồi nói đi, sắp phải thi rồi, làm gì có thời gian?"
"Như vậy sao được, là sinh nhật của anh đấy. Đây chính là sinh nhật đầu tiên mà chúng ta cùng nhau trải qua từ khi hẹn hò."
"Có gì quan trọng hơn kỳ thi chứ, đừng lằng nhằng nữa."
"Yên tâm đi, em đã chuẩn bị kỹ càng cho kỳ thi rồi, nắm rất chắc, thêm bớt vài ngày cũng không vấn đề gì."
Dịch Cẩn Hằng thấy khuyên cô ta vô ích, cũng biết thành tích của Giang Văn luôn tốt, nên lười tranh cãi.
Giang Văn đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật, không ngờ lại tự đến tìm Dung Dung.
Giang Văn thường lạnh nhạt hoặc coi thường cô khi ở riêng, luôn hất hàm sai khiến.
Cô ta đột nhiên đến tìm, Dung Dung có linh cảm không tốt.
"Dung Dung, em có ý kiến gì về bữa tiệc sinh nhật của Dịch Cẩn Hằng không?"
Cô có thể có ý kiến gì chứ? Cô còn đang suy nghĩ mình có nên tham gia hay không.
Bộ váy Noel của cô ta được thiết kế áo quây, váy ngắn, giày đỏ, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Cả hội trường đều hoan hô hú hét, Dịch Cẩn Hằng nhìn thấy, mỉm cười.
Giang Văn biểu diễn trên sân khấu, cầm một chiếc roi trong tay, từ trên xe trượt tuyết đi xuống.
Phía trước là một người mặc bộ quần áo hình con nai.
Kèm theo tiếng nhạc, cô ta quất roi lên người mặc bộ quần áo hình thú, thỉnh thoảng lại đạp một cái.
Người nọ không đứng vững, ngã xuống đất, muốn đứng dậy, lại đu.ng vào xe trượt tuyết bên cạnh, ngã sấp xuống.
Giang Văn ở bên cạnh vừa điên cuồng quất roi, vừa lệnh cho người đó đứng dậy.
Mọi người đều cho rằng đây là động tác trong tiết mục mà Giang Văn cố tình thiết kế, ai nấy đều cười vang.
Ánh đèn lóe lên, nhân viên nhà hàng đẩy một chiếc bánh gatô tới.
Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Văn đi về phía Dịch Cẩn Hằng, vừa ngọt ngào vừa khêu gợi đứng trước mặt anh, dùng tiếng Đức nói thật to
"Chúc mừng sinh nhật, người yêu của em."
Âm nhạc lập tức vang lên, đèn pha chiếu vào người họ, cả hội trường dậy lên tiếng vỗ tay vang dội.
Dung Dung mặc bộ quần áo con nai, cuối cùng cũng chật vật bò dậy, trong bộ quần áo thú nặng nề, cô xuyên qua đám người nhìn về phía Dịch Cẩn Hằng ở xa xa.
Anh vẫn đẹp trai như vậy, khi đứng chung với Giang Văn giống như một đôi tượng, cùng nhau thổi nến,.
Dung Dung nhỏ giọng nói "Sinh nhật vui vẻ."
Đương nhiên Dịch Cẩn Hằng không nghe thấy, trong mắt anh chỉ có Giang Văn, dưới ánh mắt của mọi người, hai người ôm hôn nhau.
Dung Dung vẫn nhớ buổi tối hôm ấy, cô cởi bộ y phục cồng kềnh ra, lặng lẽ rời khỏi nhà hàng.
Đêm đó trời đổ tuyết, hoa tuyết ngập tràn trong không gian, vô cùng lạnh giá.
Ánh mắt cô u ám, cô đưa tay ra đỡ lấy bông hoa tuyết, hoa Tuyết vừa chạm vào lòng bàn tay, lập tức tan ra thành nước.
Cô không gọi xe, vì nhà hàng cách nhà trọ không xa lắm, nên quyết định đội tuyết trở về nhà.
"Cậu biết rõ Giang Văn không có ý tốt, còn phối hợp với cô ta làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.