Chương 18:
Tử Cảnh
24/04/2024
Sau khi quay lại nhà trọ, tắm giặt xong, Bạch Lam vừa vặn gọi điện tới.
Trong nước bây giờ đang là buổi sáng, cô ấy vừa rời giường, nghe thấy chuyện này thì vô cùng tức giận.
"Tớ chỉ muốn mừng sinh nhật anh ấy."
"Cũng không cần thiết phải làm đến mức ấy chứ, hơn nữa anh ta cũng không biết." Bạch Lam rất đau lòng cho cô "Chỉ số thông minh của Dịch Cẩn Hằng không thấp, làm sao lại thích đứa con gái như Giang Văn, đúng là bực mình."
Dung Dung lại nói "Chị Giang rất xinh đẹp, con người cũng rất ưu tú."
Học viện Luật Humboldt không phải ai cũng có thể vào được.
"Thật sự phục cậu đấy, còn nói tốt cho cô ta."
Dung Dung nằm trên giường, vành mắt ươn ướt.
Nửa đêm Dịch Cẩn Hằng mới về đến nhà, anh mang theo bánh gatô, có điều muộn thế này, Dung Dung hẳn đã đi ngủ rồi.
Trong nhà yên ắng, anh còn cố ý đẩy cửa phòng Dung Dung ra.
Dưới ánh sáng yếu ớt, có thể thấy bóng người đang nằm trên giường, dường như cô đã ngủ rất say rồi.
Dịch Cẩn Hằng không đành lòng quấy rầy, rón rén đóng cửa lại.
Anh quay về phòng, thấy trên mặt bàn có đặt một món quà.
Anh mở quà ra xem, thấy bên trong là một đôi găng tay, bên cạnh còn có một lời nhắn sinh nhật vui vẻ.
Dịch Cẩn Hằng mỉm cười, cất đôi găng tay đi.
Sau chuyện này, thái độ của Giang Văn đối với Dung Dung thay đổi một cách rõ ràng, không còn hất hàm sai khiến như trước nữa, cũng cười với cô nhiều hơn khi ở trước mặt Dịch Cẩn Hằng.
Có điều ánh mắt cô ta nhìn Dung Dung càng ngày càng khinh thường, có lẽ cảm thấy tính cách Dung Dung mềm yếu, không đáng để cô ta coi là đối thủ hay tình địch.
Đây là chuyện tốt đối với Dung Dung, cô càng có thể chuyên tâm học hành và chuẩn bị luận văn.
Mà Dịch Cẩn Hằng và Giang Văn lại mau chóng chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp lần đầu tiên.
Nộp luận văn xong, hội học sinh của học viện chợt tìm đến Dung Dung.
Học viện muốn tổ chức một tuần lễ văn hóa, hi vọng cô sẽ biểu diễn một tiết mục, tốt nhất là tiết mục mang sự đặc sắc của quốc gia dân tộc.
Dung Dung là cô gái Phương Đông điển hình, khung xương nhỏ, ngũ quan thanh tú, giọng nói ôn hòa, tính cách dịu dàng, rất nhiều người gọi cô là búp bê Phương Đông.
Cho nên tổ chức tuần lễ văn hóa, người đầu tiên mà học hội học sinh nghĩ đến chính là cô.
Dung Dung suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Từ ba tuổi cô đã bắt đầu học múa, sau đó thầy hướng dẫn còn nói cô có năng khiếu về vũ đạo, lại bắt đầu học múa dân gian.
Lần này ra nước ngoài du học, cô còn mang theo một bộ váy múa dân tộc.
Kỳ thi tư pháp của Dịch Cẩn Hằng và Giang Văn kết thúc, tuần lễ văn hóa cũng đến.
Dịch Cẩn Hằng và Giang Văn đặc biệt đến xem Dung Dung biểu diễn.
Tiết mục mà Dung Dung chuẩn bị là bài múa dân tộc "Hoa nhài".
Cô nắm rất vững kiến thức cơ bản, cho dù bỏ tập nửa năm, chỉ cần nửa tháng khổ luyện, kĩ thuật biểu diễn vẫn rất tốt, thân hình linh hoạt, tâm hồn chìm đắm vào trong tiết mục biểu diễn.
Tất cả mọi người đều bị cô thu hút.
Giang Văn nói với giọng hơi ghen tỵ
"Không ngờ Phùng Dung Dung lại nhảy đẹp như thế."
Giang Văn khó chịu, cô ta còn tưởng rằng con nhóc này chẳng có bản lĩnh gì, tính cách cũng yếu ớt không chịu nổi một đòn, không ngờ lại còn có chiêu như thế.
"Búp bê Phương Đông múa đẹp thật đấy..."
"Vóc dáng cô ấy rất đẹp, bộ váy mặc trên người cũng rất đặc biệt, giống như tiên nữ trong bức bích họa, thật kỳ diệu."
Trong nước bây giờ đang là buổi sáng, cô ấy vừa rời giường, nghe thấy chuyện này thì vô cùng tức giận.
"Tớ chỉ muốn mừng sinh nhật anh ấy."
"Cũng không cần thiết phải làm đến mức ấy chứ, hơn nữa anh ta cũng không biết." Bạch Lam rất đau lòng cho cô "Chỉ số thông minh của Dịch Cẩn Hằng không thấp, làm sao lại thích đứa con gái như Giang Văn, đúng là bực mình."
Dung Dung lại nói "Chị Giang rất xinh đẹp, con người cũng rất ưu tú."
Học viện Luật Humboldt không phải ai cũng có thể vào được.
"Thật sự phục cậu đấy, còn nói tốt cho cô ta."
Dung Dung nằm trên giường, vành mắt ươn ướt.
Nửa đêm Dịch Cẩn Hằng mới về đến nhà, anh mang theo bánh gatô, có điều muộn thế này, Dung Dung hẳn đã đi ngủ rồi.
Trong nhà yên ắng, anh còn cố ý đẩy cửa phòng Dung Dung ra.
Dưới ánh sáng yếu ớt, có thể thấy bóng người đang nằm trên giường, dường như cô đã ngủ rất say rồi.
Dịch Cẩn Hằng không đành lòng quấy rầy, rón rén đóng cửa lại.
Anh quay về phòng, thấy trên mặt bàn có đặt một món quà.
Anh mở quà ra xem, thấy bên trong là một đôi găng tay, bên cạnh còn có một lời nhắn sinh nhật vui vẻ.
Dịch Cẩn Hằng mỉm cười, cất đôi găng tay đi.
Sau chuyện này, thái độ của Giang Văn đối với Dung Dung thay đổi một cách rõ ràng, không còn hất hàm sai khiến như trước nữa, cũng cười với cô nhiều hơn khi ở trước mặt Dịch Cẩn Hằng.
Có điều ánh mắt cô ta nhìn Dung Dung càng ngày càng khinh thường, có lẽ cảm thấy tính cách Dung Dung mềm yếu, không đáng để cô ta coi là đối thủ hay tình địch.
Đây là chuyện tốt đối với Dung Dung, cô càng có thể chuyên tâm học hành và chuẩn bị luận văn.
Mà Dịch Cẩn Hằng và Giang Văn lại mau chóng chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp lần đầu tiên.
Nộp luận văn xong, hội học sinh của học viện chợt tìm đến Dung Dung.
Học viện muốn tổ chức một tuần lễ văn hóa, hi vọng cô sẽ biểu diễn một tiết mục, tốt nhất là tiết mục mang sự đặc sắc của quốc gia dân tộc.
Dung Dung là cô gái Phương Đông điển hình, khung xương nhỏ, ngũ quan thanh tú, giọng nói ôn hòa, tính cách dịu dàng, rất nhiều người gọi cô là búp bê Phương Đông.
Cho nên tổ chức tuần lễ văn hóa, người đầu tiên mà học hội học sinh nghĩ đến chính là cô.
Dung Dung suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Từ ba tuổi cô đã bắt đầu học múa, sau đó thầy hướng dẫn còn nói cô có năng khiếu về vũ đạo, lại bắt đầu học múa dân gian.
Lần này ra nước ngoài du học, cô còn mang theo một bộ váy múa dân tộc.
Kỳ thi tư pháp của Dịch Cẩn Hằng và Giang Văn kết thúc, tuần lễ văn hóa cũng đến.
Dịch Cẩn Hằng và Giang Văn đặc biệt đến xem Dung Dung biểu diễn.
Tiết mục mà Dung Dung chuẩn bị là bài múa dân tộc "Hoa nhài".
Cô nắm rất vững kiến thức cơ bản, cho dù bỏ tập nửa năm, chỉ cần nửa tháng khổ luyện, kĩ thuật biểu diễn vẫn rất tốt, thân hình linh hoạt, tâm hồn chìm đắm vào trong tiết mục biểu diễn.
Tất cả mọi người đều bị cô thu hút.
Giang Văn nói với giọng hơi ghen tỵ
"Không ngờ Phùng Dung Dung lại nhảy đẹp như thế."
Giang Văn khó chịu, cô ta còn tưởng rằng con nhóc này chẳng có bản lĩnh gì, tính cách cũng yếu ớt không chịu nổi một đòn, không ngờ lại còn có chiêu như thế.
"Búp bê Phương Đông múa đẹp thật đấy..."
"Vóc dáng cô ấy rất đẹp, bộ váy mặc trên người cũng rất đặc biệt, giống như tiên nữ trong bức bích họa, thật kỳ diệu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.