Chương 745: Ngự hồn phất lạc
Đình Vũ
09/09/2017
Ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ba gã binh sĩ Cao Tương ngoài cửa phòng giam một cái, Tiêu Hoằng như trước có vẻ rất trầm mặc, chậm rãi đứng dậy đi ra phòng giam đặc biệt, đi đến sân thể dục.
Giờ phút này người bên trong sân thể dục rõ ràng thiếu rất nhiều so với dĩ vãng, ở trong này người Á Tế Á không sai biệt lắm bị Tiêu Hoằng một mình giết hại hầu như không còn. Hành động của Tiêu Hoằng trước đó, hiện giờ vẫn còn là cái bóng đè trong lòng các tù nhân không phai mờ được.
Nhưng, ngay lúc chúng tù nhân đang đi dạo trên sân thể dục, bước chân mọi người bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt không kìm được đều nhìn ngay một chỗ lối vào sân thể dục.
Chỉ nhìn thấy Tiêu Hoằng tóc tai rối bù, đang đứng ở chỗ cửa, ánh mắt bình thản.
Tuy nhiên, dù vậy chỉ thấy chúng tù nhân, một số trong ánh mắt tràn ngập vô tận sợ hãi, ngay sau đó giống như chim bị tên sợ cành cong, kìm lòng không được thối lui về phía sau, tận khả năng cách xa tên quái thú Tiêu Hoằng kia một ít.
Nói không khoa trương chút nào, bằng vào thực lực hiện tại của Tiêu Hoằng cho dù dùng hai tay không, cũng có thể hành hạ toàn bộ bọn họ đến chết.
Loại cảm giác như mạng nhỏ của mình bất cứ lúc nào nằm ở trong tay người khác, lại không đủ sức phản kháng, không khỏi làm cho chúng tù nhân cảm nhận được cái gì mới là thật sự chân chính là sợ hãi.
Theo Tiêu Hoằng từng bước một bước vào bên trong sân thể dục, lại nhìn chúng tù nhân đã đồng loạt biến sắc. Ngay sau đó giống như bầy cá bị động, xoạt xoạt, toàn bộ tụ tập vào một góc sân thể dục, thậm chí có người áp sát vách tường đá, ánh mắt hoảng sợ căng thẳng nhìn Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng, thần sắc không mảy may biến hóa, cứ như vậy tùy tiện tìm một góc chậm rãi ngồi xuống. Ánh mắt bình thản nhìn thẳng phía trước, lại làm cho người ta một loại cảm giác như ngây dại.
Sau một lát, Ai Thác cùng Vương Quân liền rất nhanh chạy tới ngừng lại bên cạnh Tiêu Hoằng, vẻ mặt lo lắng.
- Lão đại! Mấy ngày nay huynh đi chỗ nào? Chúng ta đều rất lo lắng cho huynh đấy!
Vương Quân lên tiếng nói, tuy rằng bị đánh mấy lần, nhưng thoạt nhìn cũng không có bị thương tổn nhiều lắm. Trên mặt còn có vết sẹo, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, duy nhất phiền toái chính là miệng vết thương trên cánh tay có dấu hiệu lây lan.
- Ăn không?
Tiêu Hoằng không có trả lời thẳng câu hỏi của Vương Quân, vươn bàn tay thô ráp xòe ra trước mặt Vương Quân, Ai Thác, chỉ thấy trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng, là hai khúc lạp xưởng bằng cỡ ngón cái.
Ước chừng đã hai tháng không có ăn thức ăn giống như vậy, nhìn thấy hai khúc lạp xưởng ngon lành, Vương Quân không kìm được nuốt một ngụm lớn nước miếng, tiếp theo liền thật cẩn thận cầm lấy một khúc lạp xưởng, lập tức toàn bộ cho vào trong miệng, không ngừng nhai nuốt.
Mỗi ngày đều là châu chấu, con giun, hạt ngô, Vương Quân đều sắp điên mất rồi, mà khúc lạp xưởng này cho vào trong miệng, không thể nghi ngờ liền biến thành thức ăn ngon nhất trên đời này.
Ai Thác luôn luôn có vẻ vô cùng hạ thấp và trầm mặc, nhìn thấy lạp xưởng đồng dạng cũng nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng, tiếp theo liền cầm lấy lạp xưởng cho vào trong miệng nhai nuốt. Hiện giờ ở trong này, thức ăn như vậy đều là vô cùng quý báu.
- Lão đại! Khi nào thì chúng ta mới có thể đi ra ngoài vậy? Ta thật sự chịu hết nổi rồi!
Vương Quân tiếp theo nói với Tiêu Hoằng. Hắn là người lạc quan hạng nhất mà trên mặt cũng hiện lên vô cùng khổ sở. Hiển nhiên, so với nhà giam ở Gia Đô liên hợp thể, nơi này quả thực chính là địa ngục không thể chối cãi.
Ở trong này, vô nhân đạo không còn gì để nói, cuộc sống giống như heo chó, mỗi người đều phải chịu đựng bị khảo nghiệm năng lực tâm lý, nếu không chịu nổi sẽ trở nên vặn vẹo, hoặc là hoàn toàn hỏng mất.
- Chỉ cần không quên cảm giác tự do, một ngày nào đó chúng ta sẽ ra đi, hãy tin tưởng ta!
Tiêu Hoằng nhỏ giọng nói một câu, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mờ mờ tối. Trong ánh mắt tràn ngập thê lương và chờ mong.
Về phần các tù phạm khác trong Sở giam giữ, chính là hoảng sợ nhìn bộ dáng bình thản của Tiêu Hoằng kia, không một người nào dám tùy tiện tới gần, nhất là người Á Tế Á còn sót lại không nhiều lắm, nhìn thấy Tiêu Hoằng lại có một loại cảm giác hồn phi phách tán, một số sắc mặt trắng bệch, dĩ vãng ngang ngược kiêu ngạo đã không còn sót lại chút gì.
Lúc này Tào Đông ở trong Sở nghiên cứu linh hồn, tuy rằng nhìn như bình thản, nhưng trong lòng trăm mối lẫn lộn như tơ vò, cả người bên trong vẻ phấn khởi có chứa đầy vẻ tiều tụy hốc hác.
Thân là khoa học gia đỉnh cấp của Sở nghiên cứu linh hồn, là học sinh của Lý Triệu Cương, địa vị của Tào Đông ở nơi này cũng rất cao, dưới tình huống bình thường đều là tiếp nhận một ít nhiệm vụ quan trọng, tỷ như rửa sạch tư tưởng cấp Đại Ngự Sư.
Ngoài ra, ở trong này công tác trọng yếu nhất của Tào Đông chính là ở trước mắt hắn kia.
Ở trong một tầng hầm ngầm khổng lồ, cách một khối thủy tinh dày ước chừng tới cả một thước, ở bên trong là một nhân loại cực kỳ khủng bố, làn da gần như đã biến thành màu xanh nhạt, nửa khuôn mặt phía bên phải đã hoàn toàn hư thôi, đồng tử trong mắt phải đã trở nên mơ hồ, miệng môi sứt thủng lỗ chỗ, lộ ra hàm răng dày đặc.
Đồng tử bên trái xanh sẫm như người gỗ, ánh mắt kiên nghị dường như từng chút từng chút bắt đầu ngưng kết, thân thể từ trên xuống dưới đều là vô số vết rách nát, nhưng thể trạng của hắn vẫn còn vô cùng cường tráng.
Đúng vậy, người đã bị tra tấn thật khủng bố này chính là người Lạc Đan Luân. Nói cụ thể một chút, là một thành viên của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, tên là Phất Lạc cấp bậc Ngự Hồn cấp hai, mười năm trước bị bắt vào nơi này, đồng dạng ước chừng cũng đã trải qua mười năm rửa sạch tư tương.
Tuy rằng thân thể Phất Lạc đã bị độc tính của dược vật tra tấn thành hình người tàn tật, tư tưởng cùng bắt đầu không ngừng cứng ngắc, nhưng vẫn cứ như vậy không có trở thành nhân ngẫu.
Mà Sở thực nghiệm linh hồn vẫn kiên trì như vậy, là bởi vì hắn là một nhân vật duy nhất ở trại tập trung Tín Nghĩa có cấp bậc Ngự Hồn, đồng dạng nếu có thể chế thành nhân ngẫu thì sẽ vô giá, mấy ngàn vạn kim tệ đều không thành vấn đề. Thử nghĩ một chút, tập đoàn nào có được một nhân vật cấp Ngự Hồn, hệ số an toàn rốt cuộc cao bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Hơn nữa còn là Ngự Hồn cấp hai, thì càng thêm có giá trị.
- Bác sĩ Tào Đông! Dịch rửa sạch linh hồn, mũi tiêm thứ 1308 đã chuẩn bị xong!
Một gã nhân viên công tác, thông qua Ma Văn thông tin nội bộ nói với Tào Đông đang đứng ở trong phòng thí nghiệm.
Tào Đông hiện tại tâm loạn như ma, nghe nhân viên công tác báo cáo, chỉ là thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh:
- Tiêm vào!
Theo Tào Đông ra lệnh một tiếng, một cây Ma Văn châm có chứa nước thuốc màu xanh biếc, lại lần nữa tiêm vào trong cơ thể Phất Lạc, đồng thời lại nhìn chùm tia sáng Ma Văn ở ngay trước đầu của Phất Lạc cũng bắn thẳng vào đầu Phất Lạc, mục đích làm cho thần kinh cục bộ trong não hoại tử đi.
Chỉ thấy Phất Lạc chật vật không chịu nổi, thân thể đột nhiên lại lần nữa co giật, bên trong hai mắt mất tinh thần, lại lần nữa phát ra tia sáng vô cùng dữ tợn, tràn ngập cừu hận vô tận.
Vòng Ma Văn cố định thân thể cũng bị vặn vẹo vang động “leng keng”, cả người hắn có vẻ phi thường thống khổ.
Đối với cảnh tượng như vậy gần như tất cả công tác nhân viên, trên mặt cũng không có mảy may khác thường. Nói đúng ra, những người này đã chứng kiên quá nhiều rồi. Trên thực tế người làm việc ở trong này hầu như không ai xem người Lạc Đan Luân cùng với tù nhân là con người, mà chỉ là những kiện hàng thương phẩm.
Một giờ qua đi, đợi dược tính của nước thuốc rửa sạch linh hồn hòa tan, một gã nhân viên công tác nhíu mày, báo cáo với Tào Đông:
- Bác sĩ! Mũi tiêm thứ 1308 không có đạt được hiệu quả như dự kiến, cần chuẩn bị mũi tiêm thứ 1309 không?
Đối với cảnh tượng này, tuy rằng thật khiến người ta chán nản, nhưng cũng từng nhìn thấy nhiều lần thành quen.
- Tạm thời không cần! Đưa hắn về lại khu nhà giam chữ Giáp tiếp tục theo dõi, nghiêm cần trông chừng!
Tào Đông nhẹ giọng đáp lại. Hiển nhiên thời điểm này, hắn đã không thể toàn tâm toàn ý đối phó với Phất Lạc trước mắt này.
Mà cái gọi là khu nhà giam chữ Giáp, chính là một nơi đặc thù trong trại tập trung Tín Nghĩa, chủ yếu là giam giữ những tên có ý chí kiên cường. Cũng chính là những tên có thể chống đỡ qua vài đợt trị liệu, mà chưa thể rửa sạch được tư tưởng.
Ngoài ra, còn có một đám người thuộc loại Ngự lực cường hãn, trong đó 70% đều là tù binh người Lạc Đan Luân.
Đồng dạng nơi đó cũng là địa phương canh phòng nghiêm ngặt nhất. Dù sao người ở bên trong đó tùy tiện lấy ra một người đều là hạng người Ngự lực cường hãn.
Theo Tào Đông phân phó xong, Tào Đông cũng không quay đầu lại, vội vã đi ra phòng thí nghiệm, đi thẳng đến văn phòng của mình. Sau đó liền nối liên lạc với người vợ, xác định hết thảy bình thường, liền xoay người rời khỏi Lâu thực nghiệm, ngồi Ma Văn Xa đi thẳng đến Sở giam giữ số 4.
Giờ phút này Sở giam giữ số 4 đã đi tới tám giờ tối, Tiêu Hoằng ở bên trong phòng giam đặc biệt, đang dựa vào vách tường kim loại. Thân thể từ trên xuống dưới đầy cỏ dại, tóc tai rối bởi, nhìn qua làm cho người ta có cảm giác như đang hấp hối. Trên thực tế, nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, đôi ánh mắt của Tiêu Hoằng vẫn như trước sắc bén, ẩn ẩn sáng lóng lánh.
“Kẽo kẹt, ầm!
Bỗng nhiên, bên tai Tiêu Hoằng truyền đến tiếng động cửa mở, Tiêu Hoằng không mảy may kinh dị, cũng không có nhìn lại, cứ như vậy yên lặng tựa vào bên trong góc nhà tù, nhỏ giọng nói:
- Đến rồi à?
- Ta không muốn nói quá nhiều lời vô nghĩa với ngươi!
Tào Đông đứng ở cửa, ra hiệu bảo binh sĩ Cao Tương thối lui, sau đó hạ giọng nói với Tiêu Hoằng:
- Mật mã? Nếu không hậu quả là cái gì ngươi biết đấy! Tin hay không hiện tại ta giết chết ngươi như giết chết một con kiến!
Tào Đông ít nhiều có vẻ có chút phấn khởi không bình thường, dù sao ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cuộc sống của hắn chỉ có thể xem như tiểu tư sản, chưa từng thấy tận mắt số tiền nhiều như vậy.
- Giết chết ta? Tiền của ngươi làm sao bây giờ?
Tiêu Hoằng nhẹ ngẩng đầu, cười cười nói với Tào Đông:
- Muốn biết mật mã? Được chứ, trong phòng giam 102 và 103 là bằng hữu của ta, bọn họ rất đói bụng, đi cho bọn hắn chút thức ăn đi! Mặt khác người trong phòng 104 kia, chỗ cánh tay bị ô nhiễm lây lan cần xử lý, ngươi đi giúp bọn hắn chút đi!
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, Tào Đông hơi híp mắt, liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, hơi có chút do dự nhưng cuối cùng cũng xoay người đi ra ngoài, từ trong cốp chứa phía sau Ma Văn Xa, lấy ra hai cặp lồng đựng cơm. Đây vốn là bữa tối và bữa ăn khuya của hắn, ở bên cạnh hai cặp lồng đựng cơm còn có một hộp điều trị khẩn cấp.
Cầm lấy mấy thứ này, Tào Đông liền đi vào trong phòng giam giữ, tất cả binh sĩ Cao Tương nhìn thấy chỉ có cung kính, không dám ngăn cản. Điều này cũng không trách được, là một khoa học gia đỉnh cấp của Sở thực nghiệm linh hồn, là học sinh của Lý Triệu Cương, địa vị ở trại tập trung Tín Nghĩa cũng không phải là binh sĩ Cao Tương bình thường có thể bằng được, ngay cả Khoa Mã cùng phải khép na khép nép.
Đem hai cái cặp lồng đựng cơm thay vào trong phòng, Tào Đông nheo mắt nhìn Vương Quân, trong lòng đã nghĩ tới nên như thế nào xử trí bọn họ, nhưng trước mắt, vẫn mở ra hộp điều trị, khử trùng tiêu độc trị liệu mấy chỗ miệng vết thương lây lan trên người Vương Quân.
Giờ phút này người bên trong sân thể dục rõ ràng thiếu rất nhiều so với dĩ vãng, ở trong này người Á Tế Á không sai biệt lắm bị Tiêu Hoằng một mình giết hại hầu như không còn. Hành động của Tiêu Hoằng trước đó, hiện giờ vẫn còn là cái bóng đè trong lòng các tù nhân không phai mờ được.
Nhưng, ngay lúc chúng tù nhân đang đi dạo trên sân thể dục, bước chân mọi người bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt không kìm được đều nhìn ngay một chỗ lối vào sân thể dục.
Chỉ nhìn thấy Tiêu Hoằng tóc tai rối bù, đang đứng ở chỗ cửa, ánh mắt bình thản.
Tuy nhiên, dù vậy chỉ thấy chúng tù nhân, một số trong ánh mắt tràn ngập vô tận sợ hãi, ngay sau đó giống như chim bị tên sợ cành cong, kìm lòng không được thối lui về phía sau, tận khả năng cách xa tên quái thú Tiêu Hoằng kia một ít.
Nói không khoa trương chút nào, bằng vào thực lực hiện tại của Tiêu Hoằng cho dù dùng hai tay không, cũng có thể hành hạ toàn bộ bọn họ đến chết.
Loại cảm giác như mạng nhỏ của mình bất cứ lúc nào nằm ở trong tay người khác, lại không đủ sức phản kháng, không khỏi làm cho chúng tù nhân cảm nhận được cái gì mới là thật sự chân chính là sợ hãi.
Theo Tiêu Hoằng từng bước một bước vào bên trong sân thể dục, lại nhìn chúng tù nhân đã đồng loạt biến sắc. Ngay sau đó giống như bầy cá bị động, xoạt xoạt, toàn bộ tụ tập vào một góc sân thể dục, thậm chí có người áp sát vách tường đá, ánh mắt hoảng sợ căng thẳng nhìn Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng, thần sắc không mảy may biến hóa, cứ như vậy tùy tiện tìm một góc chậm rãi ngồi xuống. Ánh mắt bình thản nhìn thẳng phía trước, lại làm cho người ta một loại cảm giác như ngây dại.
Sau một lát, Ai Thác cùng Vương Quân liền rất nhanh chạy tới ngừng lại bên cạnh Tiêu Hoằng, vẻ mặt lo lắng.
- Lão đại! Mấy ngày nay huynh đi chỗ nào? Chúng ta đều rất lo lắng cho huynh đấy!
Vương Quân lên tiếng nói, tuy rằng bị đánh mấy lần, nhưng thoạt nhìn cũng không có bị thương tổn nhiều lắm. Trên mặt còn có vết sẹo, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, duy nhất phiền toái chính là miệng vết thương trên cánh tay có dấu hiệu lây lan.
- Ăn không?
Tiêu Hoằng không có trả lời thẳng câu hỏi của Vương Quân, vươn bàn tay thô ráp xòe ra trước mặt Vương Quân, Ai Thác, chỉ thấy trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng, là hai khúc lạp xưởng bằng cỡ ngón cái.
Ước chừng đã hai tháng không có ăn thức ăn giống như vậy, nhìn thấy hai khúc lạp xưởng ngon lành, Vương Quân không kìm được nuốt một ngụm lớn nước miếng, tiếp theo liền thật cẩn thận cầm lấy một khúc lạp xưởng, lập tức toàn bộ cho vào trong miệng, không ngừng nhai nuốt.
Mỗi ngày đều là châu chấu, con giun, hạt ngô, Vương Quân đều sắp điên mất rồi, mà khúc lạp xưởng này cho vào trong miệng, không thể nghi ngờ liền biến thành thức ăn ngon nhất trên đời này.
Ai Thác luôn luôn có vẻ vô cùng hạ thấp và trầm mặc, nhìn thấy lạp xưởng đồng dạng cũng nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng, tiếp theo liền cầm lấy lạp xưởng cho vào trong miệng nhai nuốt. Hiện giờ ở trong này, thức ăn như vậy đều là vô cùng quý báu.
- Lão đại! Khi nào thì chúng ta mới có thể đi ra ngoài vậy? Ta thật sự chịu hết nổi rồi!
Vương Quân tiếp theo nói với Tiêu Hoằng. Hắn là người lạc quan hạng nhất mà trên mặt cũng hiện lên vô cùng khổ sở. Hiển nhiên, so với nhà giam ở Gia Đô liên hợp thể, nơi này quả thực chính là địa ngục không thể chối cãi.
Ở trong này, vô nhân đạo không còn gì để nói, cuộc sống giống như heo chó, mỗi người đều phải chịu đựng bị khảo nghiệm năng lực tâm lý, nếu không chịu nổi sẽ trở nên vặn vẹo, hoặc là hoàn toàn hỏng mất.
- Chỉ cần không quên cảm giác tự do, một ngày nào đó chúng ta sẽ ra đi, hãy tin tưởng ta!
Tiêu Hoằng nhỏ giọng nói một câu, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mờ mờ tối. Trong ánh mắt tràn ngập thê lương và chờ mong.
Về phần các tù phạm khác trong Sở giam giữ, chính là hoảng sợ nhìn bộ dáng bình thản của Tiêu Hoằng kia, không một người nào dám tùy tiện tới gần, nhất là người Á Tế Á còn sót lại không nhiều lắm, nhìn thấy Tiêu Hoằng lại có một loại cảm giác hồn phi phách tán, một số sắc mặt trắng bệch, dĩ vãng ngang ngược kiêu ngạo đã không còn sót lại chút gì.
Lúc này Tào Đông ở trong Sở nghiên cứu linh hồn, tuy rằng nhìn như bình thản, nhưng trong lòng trăm mối lẫn lộn như tơ vò, cả người bên trong vẻ phấn khởi có chứa đầy vẻ tiều tụy hốc hác.
Thân là khoa học gia đỉnh cấp của Sở nghiên cứu linh hồn, là học sinh của Lý Triệu Cương, địa vị của Tào Đông ở nơi này cũng rất cao, dưới tình huống bình thường đều là tiếp nhận một ít nhiệm vụ quan trọng, tỷ như rửa sạch tư tưởng cấp Đại Ngự Sư.
Ngoài ra, ở trong này công tác trọng yếu nhất của Tào Đông chính là ở trước mắt hắn kia.
Ở trong một tầng hầm ngầm khổng lồ, cách một khối thủy tinh dày ước chừng tới cả một thước, ở bên trong là một nhân loại cực kỳ khủng bố, làn da gần như đã biến thành màu xanh nhạt, nửa khuôn mặt phía bên phải đã hoàn toàn hư thôi, đồng tử trong mắt phải đã trở nên mơ hồ, miệng môi sứt thủng lỗ chỗ, lộ ra hàm răng dày đặc.
Đồng tử bên trái xanh sẫm như người gỗ, ánh mắt kiên nghị dường như từng chút từng chút bắt đầu ngưng kết, thân thể từ trên xuống dưới đều là vô số vết rách nát, nhưng thể trạng của hắn vẫn còn vô cùng cường tráng.
Đúng vậy, người đã bị tra tấn thật khủng bố này chính là người Lạc Đan Luân. Nói cụ thể một chút, là một thành viên của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, tên là Phất Lạc cấp bậc Ngự Hồn cấp hai, mười năm trước bị bắt vào nơi này, đồng dạng ước chừng cũng đã trải qua mười năm rửa sạch tư tương.
Tuy rằng thân thể Phất Lạc đã bị độc tính của dược vật tra tấn thành hình người tàn tật, tư tưởng cùng bắt đầu không ngừng cứng ngắc, nhưng vẫn cứ như vậy không có trở thành nhân ngẫu.
Mà Sở thực nghiệm linh hồn vẫn kiên trì như vậy, là bởi vì hắn là một nhân vật duy nhất ở trại tập trung Tín Nghĩa có cấp bậc Ngự Hồn, đồng dạng nếu có thể chế thành nhân ngẫu thì sẽ vô giá, mấy ngàn vạn kim tệ đều không thành vấn đề. Thử nghĩ một chút, tập đoàn nào có được một nhân vật cấp Ngự Hồn, hệ số an toàn rốt cuộc cao bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Hơn nữa còn là Ngự Hồn cấp hai, thì càng thêm có giá trị.
- Bác sĩ Tào Đông! Dịch rửa sạch linh hồn, mũi tiêm thứ 1308 đã chuẩn bị xong!
Một gã nhân viên công tác, thông qua Ma Văn thông tin nội bộ nói với Tào Đông đang đứng ở trong phòng thí nghiệm.
Tào Đông hiện tại tâm loạn như ma, nghe nhân viên công tác báo cáo, chỉ là thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh:
- Tiêm vào!
Theo Tào Đông ra lệnh một tiếng, một cây Ma Văn châm có chứa nước thuốc màu xanh biếc, lại lần nữa tiêm vào trong cơ thể Phất Lạc, đồng thời lại nhìn chùm tia sáng Ma Văn ở ngay trước đầu của Phất Lạc cũng bắn thẳng vào đầu Phất Lạc, mục đích làm cho thần kinh cục bộ trong não hoại tử đi.
Chỉ thấy Phất Lạc chật vật không chịu nổi, thân thể đột nhiên lại lần nữa co giật, bên trong hai mắt mất tinh thần, lại lần nữa phát ra tia sáng vô cùng dữ tợn, tràn ngập cừu hận vô tận.
Vòng Ma Văn cố định thân thể cũng bị vặn vẹo vang động “leng keng”, cả người hắn có vẻ phi thường thống khổ.
Đối với cảnh tượng như vậy gần như tất cả công tác nhân viên, trên mặt cũng không có mảy may khác thường. Nói đúng ra, những người này đã chứng kiên quá nhiều rồi. Trên thực tế người làm việc ở trong này hầu như không ai xem người Lạc Đan Luân cùng với tù nhân là con người, mà chỉ là những kiện hàng thương phẩm.
Một giờ qua đi, đợi dược tính của nước thuốc rửa sạch linh hồn hòa tan, một gã nhân viên công tác nhíu mày, báo cáo với Tào Đông:
- Bác sĩ! Mũi tiêm thứ 1308 không có đạt được hiệu quả như dự kiến, cần chuẩn bị mũi tiêm thứ 1309 không?
Đối với cảnh tượng này, tuy rằng thật khiến người ta chán nản, nhưng cũng từng nhìn thấy nhiều lần thành quen.
- Tạm thời không cần! Đưa hắn về lại khu nhà giam chữ Giáp tiếp tục theo dõi, nghiêm cần trông chừng!
Tào Đông nhẹ giọng đáp lại. Hiển nhiên thời điểm này, hắn đã không thể toàn tâm toàn ý đối phó với Phất Lạc trước mắt này.
Mà cái gọi là khu nhà giam chữ Giáp, chính là một nơi đặc thù trong trại tập trung Tín Nghĩa, chủ yếu là giam giữ những tên có ý chí kiên cường. Cũng chính là những tên có thể chống đỡ qua vài đợt trị liệu, mà chưa thể rửa sạch được tư tưởng.
Ngoài ra, còn có một đám người thuộc loại Ngự lực cường hãn, trong đó 70% đều là tù binh người Lạc Đan Luân.
Đồng dạng nơi đó cũng là địa phương canh phòng nghiêm ngặt nhất. Dù sao người ở bên trong đó tùy tiện lấy ra một người đều là hạng người Ngự lực cường hãn.
Theo Tào Đông phân phó xong, Tào Đông cũng không quay đầu lại, vội vã đi ra phòng thí nghiệm, đi thẳng đến văn phòng của mình. Sau đó liền nối liên lạc với người vợ, xác định hết thảy bình thường, liền xoay người rời khỏi Lâu thực nghiệm, ngồi Ma Văn Xa đi thẳng đến Sở giam giữ số 4.
Giờ phút này Sở giam giữ số 4 đã đi tới tám giờ tối, Tiêu Hoằng ở bên trong phòng giam đặc biệt, đang dựa vào vách tường kim loại. Thân thể từ trên xuống dưới đầy cỏ dại, tóc tai rối bởi, nhìn qua làm cho người ta có cảm giác như đang hấp hối. Trên thực tế, nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, đôi ánh mắt của Tiêu Hoằng vẫn như trước sắc bén, ẩn ẩn sáng lóng lánh.
“Kẽo kẹt, ầm!
Bỗng nhiên, bên tai Tiêu Hoằng truyền đến tiếng động cửa mở, Tiêu Hoằng không mảy may kinh dị, cũng không có nhìn lại, cứ như vậy yên lặng tựa vào bên trong góc nhà tù, nhỏ giọng nói:
- Đến rồi à?
- Ta không muốn nói quá nhiều lời vô nghĩa với ngươi!
Tào Đông đứng ở cửa, ra hiệu bảo binh sĩ Cao Tương thối lui, sau đó hạ giọng nói với Tiêu Hoằng:
- Mật mã? Nếu không hậu quả là cái gì ngươi biết đấy! Tin hay không hiện tại ta giết chết ngươi như giết chết một con kiến!
Tào Đông ít nhiều có vẻ có chút phấn khởi không bình thường, dù sao ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cuộc sống của hắn chỉ có thể xem như tiểu tư sản, chưa từng thấy tận mắt số tiền nhiều như vậy.
- Giết chết ta? Tiền của ngươi làm sao bây giờ?
Tiêu Hoằng nhẹ ngẩng đầu, cười cười nói với Tào Đông:
- Muốn biết mật mã? Được chứ, trong phòng giam 102 và 103 là bằng hữu của ta, bọn họ rất đói bụng, đi cho bọn hắn chút thức ăn đi! Mặt khác người trong phòng 104 kia, chỗ cánh tay bị ô nhiễm lây lan cần xử lý, ngươi đi giúp bọn hắn chút đi!
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, Tào Đông hơi híp mắt, liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, hơi có chút do dự nhưng cuối cùng cũng xoay người đi ra ngoài, từ trong cốp chứa phía sau Ma Văn Xa, lấy ra hai cặp lồng đựng cơm. Đây vốn là bữa tối và bữa ăn khuya của hắn, ở bên cạnh hai cặp lồng đựng cơm còn có một hộp điều trị khẩn cấp.
Cầm lấy mấy thứ này, Tào Đông liền đi vào trong phòng giam giữ, tất cả binh sĩ Cao Tương nhìn thấy chỉ có cung kính, không dám ngăn cản. Điều này cũng không trách được, là một khoa học gia đỉnh cấp của Sở thực nghiệm linh hồn, là học sinh của Lý Triệu Cương, địa vị ở trại tập trung Tín Nghĩa cũng không phải là binh sĩ Cao Tương bình thường có thể bằng được, ngay cả Khoa Mã cùng phải khép na khép nép.
Đem hai cái cặp lồng đựng cơm thay vào trong phòng, Tào Đông nheo mắt nhìn Vương Quân, trong lòng đã nghĩ tới nên như thế nào xử trí bọn họ, nhưng trước mắt, vẫn mở ra hộp điều trị, khử trùng tiêu độc trị liệu mấy chỗ miệng vết thương lây lan trên người Vương Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.