Chương 30:
Tư Ta
24/09/2024
Quán cafe Internet, Thẩm Thính Ôn tới đây cùng Nguyên Canh Thành.
Nguyên Canh Thành, 21 tuổi, là ông chủ trẻ tuổi ở trường bắn quốc tế mà Thẩm Thính Ôn thường đến. Cậu ta quen Thẩm Thính Ôn cũng không đơn giản chỉ vì cảm thấy muốn kết giao, chủ yếu vẫn do xem trọng cha của Thẩm Thính Ôn là Thẩm Thành.
Thẩm Thành, một bảng vàng nhờ vào đó mà Thẩm Thính Ôn thuận buồm xuôi gió trải qua gần 20 năm cuộc đời.
Cậu cùng lúc vừa thấy tự hào, vừa cảm thấy có một người cha quyền lực như vậy, phỏng chừng cả đời này cậu sẽ mãi được biết đến như là ''Con trai Thẩm Thành'', mà sẽ không có ai nói là ''Cha của Thẩm Thính Ôn''.
Nguyên Canh Thành mang đến hai tách cafe: ''Chờ ngày cậu dẫn tôi tham quan Oita'' (Ðược trời phú nhiều suối nước nóng, Oita thu hút đông đảo du khách tìm đến nghỉ dưỡng, hồi phục sức khỏe giữa thiên nhiên ở Nhật Bản)
Thẩm Thính Ôn mở Stream, khởi động Game PUBG: ''Đánh một phen đã, nếu cậu thắng thì tôi sẽ thu xếp.''
''Má...cậu có thể vì tôi lớn hơn vài tuổi tay chân không nhanh bằng nên nương tay một chút không?''
Thẩm Thính Ôn nhìn qua: ''Nhanh tay hay không cũng liên quan đến tuổi tác sao?''
Nguyên Canh Thành hiểu sai ý nên đi qua ôm vai cậu: ''Là có liên quan tới việc độc thân.''
Thẩm Thính Ôn gỡ tay anh ta ra, khiến Nguyên Canh Thành để ý đến dây chun trên cổ tay cậu.
Nguyên Canh Thành hơi kinh nhạc, phải kéo tay cậu qua xem là cái dây gì có thể khiến chiếc đồng hồ Tourbillon* bị bỏ xó: ''Yo yo yo, có bạn gái rồi à?''
Thẩm Thính Ôn thu tay về: ''Cậu có chơi hay không?''
''Chơi chơi chơi.''
*Tourbillon là một bộ phận giúp đồng hồ ít bị trọng lực tác động, chỉ nhỏ bằng một chiếc cúc áo và nặng chưa đến 1 gram nhưng cỗ máy đồng hồ Tourbillon khiến bất kỳ ai cũng phải tròn mắt ngạc nhiên vì độ tinh xảo và phức tạp đáng nể của nó. Chứa đến 70 chi tiết máy trong người, Tourbillon khiến bất kỳ chiếc đồng hồ nào gắn với cái tên Tourbillon cũng được công chúng săn đón dù có giá “đắt xắt ra miếng”, giá hơn trăm triệu đồng một chiếc.
1 chiếc đồng hồ Tourbillon
C:\Users\ad\Downloads\tourbillon-05.jpg
Hai người vừa mới chơi thì Lương Kế Phàm đi cùng vài người đến, người đi cùng cậu ta thấy Thẩm Thính Ôn trước nên khều tay Lương Kế Phàm: ''Phàm, Thẩm Thính Ôn kìa.''
Lương Kế Phàm quay đầu thấy Thẩm Thính Ôn, cậu không nói gì mà đến mở chiếc máy tính gần cửa sổ.
Trần Phúc Ức theo sau, cô mặc street style, miệng nhai kẹo sing gum, thoạt nhìn đã không còn đau lòng vì chuyện Trần Tự Khiêm phải vào trại giam vị thành niên, cô vượt qua cũng nhanh.
Nay cô tới để tìm Lương Kế Phàm, tình cờ thấy Thẩm Thính Ôn, đôi mắt bắt đầu không có ý tốt.
Bọn Lương Kế Phàm đang đánh Liên Minh lên Rank Kim Cương, Trần Phúc Ức ngồi ghế bên cạnh, tay khoát lên vai cậu ta, ghé vào tai thì thầm: ''Chu Thủy Nhung có phải là đứa con gái duy nhất anh không theo đuổi được không?''
Lương Kế Phàm phiền muốn chết, rút điếu thuốc ra, mở khung chat bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, cùng lúc nói với Trần Phúc Ức: ''Nhỏ đó thì có gì hay? Tôi cũng không cần rước thêm một bà mẹ nữa.''
''Em thấy anh không có năng lực thì có, nói vậy sao Thẩm Thính Ôn có được rồi? Còn mang dây chun cột tóc của cô ta, cẩu nam nữ, càng nhìn càng chướng mắt.''
Lương Kế Phàm dụi tàn thuốc vào gạt tàn: ''Mau đi đi, đừng ở đây phun dấm chua, không thấy tôi đang bận sao? Cô không phục việc Chu Thủy Nhung thu phục được Thẩm Thính Ôn thì đi mà tìm cổ, ở chỗ tôi xù lông cái gì?''
Trần Phúc Ức lớn tiếng: ''Lương Kế Phàm! Anh có lương tâm không vậy? Bộ dạng tối qua dụ dỗ tôi cũng không phải như thế này đâu?''
Âm lượng này khiến rất nhiều người quay lại nhìn.
Quả thật Lương Kế Phàm giao hảo với Trần Phúc Ức chẳng qua để giải quyết nhu cầu sinh lý, Trần Phúc Ức vội vàng đồng ý, cậu ta coi cô như chó cái động dục lại miễn phí, dù sao so với gái làng chơi cũng tốt hơn, ít nhất không dính bệnh.
Cậu không biết rằng trong lòng Trần Phúc Ức mình cũng chỉ là một trong những chiếc lốp dự phòng thôi, cậu coi Trần Phúc Ức là chó cái thì cô ta cũng xem cậu như con lừa đi hoang, thật là một đôi tuyệt phối.
Trước đây quả thật rất thích cậu ta, nhưng từ sau khi Lương Kế Phàm để ý Chu Thủy Nhung thì phần tình cảm kia cũng không còn.
Lương Kế Phàm ôm eo cô dỗ dành: ''Được được được, là anh vô tâm, anh vô tâm, vợ đi qua kia chờ một lát, anh đánh xong trận này sẽ dẫn em đi ăn xiên nướng.''
Trần Phúc Ức mặc kệ, cô lẩm bẩm: ''Em thấy Thẩm Thính Ôn rất chướng mắt, anh có thể đuổi cậu ta đi không?''
Không biết tốt xấu, Lương Kế Phàm phủi tay: ''Muốn đợi thì đợi, không thì cút đi! Mẹ nó đang giở thói tiểu thư với ai vậy? Nuông chiều riết quen à?''
Trần Phúc Ức lệch cổ, không biết sợ trả lời: ''Tốt, tôi sẽ ra ngoài loan tin cho mọi người biết anh chỉ được có 5 phút!''
Lương Kế Phàm thẹn quá hóa giận: ''Ai được có 5 phút?''
Trần Phúc Ức cố tình, đặt điều là sở trường của cô ta, cô ta biết làm thế nào để lời đồn thành sự thật. Khi còn tình cảm đương nhiên xem cậu như bảo bối, hết tình thì ít nhất cũng khiến cậu ta có chút giá trị cuối cùng: ''Anh không tự đếm được sao? Hay là tính luôn màn dạo đầu.''
Nam giới để ý nhất là chuyện này, Lương Kế Phàm lại không thể đánh cô trước mặt mọi người, cuối cùng kéo cô qua một bên, kiềm nén lại ý muốn động tay động chân mà nói: ''Nói đi, muốn tôi làm gì?''
Trần Phúc Ức chỉ về phía Thẩm Thính Ôn: ''Đuổi Thẩm Thính Ôn đi đi.''
Lương Kế Phàm thở ra một hơi, cắn răng nói: ''Thì đi.''
Cậu ta đến trước mặt Thẩm Thính Ôn, trước tiên đưa thuốc lá ra: ''Người anh em, cho tôi chút mặt mũi đi chỗ khác chơi được không? Tiền tôi sẽ trả.''
Thẩm Thính Ôn không phản ứng.
Nguyên Canh Thành liếc thấy phản ứng của Thẩm Thính Ôn, lại nhìn qua Lương Kế Phàm mà hỏi: ''Quen biết à?''
Lương Kế Phàm nói: ''Tụi tôi học chung trường.''
Nguyên Canh Thành không hiểu nên đứng lên, phản ứng có chỗ sai sai: ''Vậy chúng ta đi đi? Sao vậy? Có liên hoan sao?''
Anh em Lương Kế Phàm thấy Nguyên Canh Thành đứng lên cũng xông tới đứng sau Lương Kế Phàm.
Trần Phúc Ức chụp một màn này đăng lên mạng chỉ cho bạn bè xem: ''Đi ra gặp người khiêu khích trên mạng, may nhờ có anh Lương nên dễ xử lý haha, anh Lương ngầu quá.''
Cô ta chụp khuôn mặt Thẩm Thính Ôn đặc biệt rõ nét, cùng với vết thương do Chu Thủy Nhung gây ra, nhưng không ai biết chuyện đó, người khác nhìn thấy cứ tưởng Lương Kế Phàm gây thương tích cho Thẩm Thính Ôn.
Trong chốc lát, bình luận nổ ra.
Chu Thủy Nhung biết tin này vào 8 giờ tối, là Phó Lân Anh nói cho cô, cậu ta nhìn thấy Thẩm Thính Ôn có dây buộc tóc của Chu Thủy Nhung mà cô cũng không giải thích, nên cậu cũng nghĩ bọn họ ở bên nhau.
Nguyên Canh Thành, 21 tuổi, là ông chủ trẻ tuổi ở trường bắn quốc tế mà Thẩm Thính Ôn thường đến. Cậu ta quen Thẩm Thính Ôn cũng không đơn giản chỉ vì cảm thấy muốn kết giao, chủ yếu vẫn do xem trọng cha của Thẩm Thính Ôn là Thẩm Thành.
Thẩm Thành, một bảng vàng nhờ vào đó mà Thẩm Thính Ôn thuận buồm xuôi gió trải qua gần 20 năm cuộc đời.
Cậu cùng lúc vừa thấy tự hào, vừa cảm thấy có một người cha quyền lực như vậy, phỏng chừng cả đời này cậu sẽ mãi được biết đến như là ''Con trai Thẩm Thành'', mà sẽ không có ai nói là ''Cha của Thẩm Thính Ôn''.
Nguyên Canh Thành mang đến hai tách cafe: ''Chờ ngày cậu dẫn tôi tham quan Oita'' (Ðược trời phú nhiều suối nước nóng, Oita thu hút đông đảo du khách tìm đến nghỉ dưỡng, hồi phục sức khỏe giữa thiên nhiên ở Nhật Bản)
Thẩm Thính Ôn mở Stream, khởi động Game PUBG: ''Đánh một phen đã, nếu cậu thắng thì tôi sẽ thu xếp.''
''Má...cậu có thể vì tôi lớn hơn vài tuổi tay chân không nhanh bằng nên nương tay một chút không?''
Thẩm Thính Ôn nhìn qua: ''Nhanh tay hay không cũng liên quan đến tuổi tác sao?''
Nguyên Canh Thành hiểu sai ý nên đi qua ôm vai cậu: ''Là có liên quan tới việc độc thân.''
Thẩm Thính Ôn gỡ tay anh ta ra, khiến Nguyên Canh Thành để ý đến dây chun trên cổ tay cậu.
Nguyên Canh Thành hơi kinh nhạc, phải kéo tay cậu qua xem là cái dây gì có thể khiến chiếc đồng hồ Tourbillon* bị bỏ xó: ''Yo yo yo, có bạn gái rồi à?''
Thẩm Thính Ôn thu tay về: ''Cậu có chơi hay không?''
''Chơi chơi chơi.''
*Tourbillon là một bộ phận giúp đồng hồ ít bị trọng lực tác động, chỉ nhỏ bằng một chiếc cúc áo và nặng chưa đến 1 gram nhưng cỗ máy đồng hồ Tourbillon khiến bất kỳ ai cũng phải tròn mắt ngạc nhiên vì độ tinh xảo và phức tạp đáng nể của nó. Chứa đến 70 chi tiết máy trong người, Tourbillon khiến bất kỳ chiếc đồng hồ nào gắn với cái tên Tourbillon cũng được công chúng săn đón dù có giá “đắt xắt ra miếng”, giá hơn trăm triệu đồng một chiếc.
1 chiếc đồng hồ Tourbillon
C:\Users\ad\Downloads\tourbillon-05.jpg
Hai người vừa mới chơi thì Lương Kế Phàm đi cùng vài người đến, người đi cùng cậu ta thấy Thẩm Thính Ôn trước nên khều tay Lương Kế Phàm: ''Phàm, Thẩm Thính Ôn kìa.''
Lương Kế Phàm quay đầu thấy Thẩm Thính Ôn, cậu không nói gì mà đến mở chiếc máy tính gần cửa sổ.
Trần Phúc Ức theo sau, cô mặc street style, miệng nhai kẹo sing gum, thoạt nhìn đã không còn đau lòng vì chuyện Trần Tự Khiêm phải vào trại giam vị thành niên, cô vượt qua cũng nhanh.
Nay cô tới để tìm Lương Kế Phàm, tình cờ thấy Thẩm Thính Ôn, đôi mắt bắt đầu không có ý tốt.
Bọn Lương Kế Phàm đang đánh Liên Minh lên Rank Kim Cương, Trần Phúc Ức ngồi ghế bên cạnh, tay khoát lên vai cậu ta, ghé vào tai thì thầm: ''Chu Thủy Nhung có phải là đứa con gái duy nhất anh không theo đuổi được không?''
Lương Kế Phàm phiền muốn chết, rút điếu thuốc ra, mở khung chat bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, cùng lúc nói với Trần Phúc Ức: ''Nhỏ đó thì có gì hay? Tôi cũng không cần rước thêm một bà mẹ nữa.''
''Em thấy anh không có năng lực thì có, nói vậy sao Thẩm Thính Ôn có được rồi? Còn mang dây chun cột tóc của cô ta, cẩu nam nữ, càng nhìn càng chướng mắt.''
Lương Kế Phàm dụi tàn thuốc vào gạt tàn: ''Mau đi đi, đừng ở đây phun dấm chua, không thấy tôi đang bận sao? Cô không phục việc Chu Thủy Nhung thu phục được Thẩm Thính Ôn thì đi mà tìm cổ, ở chỗ tôi xù lông cái gì?''
Trần Phúc Ức lớn tiếng: ''Lương Kế Phàm! Anh có lương tâm không vậy? Bộ dạng tối qua dụ dỗ tôi cũng không phải như thế này đâu?''
Âm lượng này khiến rất nhiều người quay lại nhìn.
Quả thật Lương Kế Phàm giao hảo với Trần Phúc Ức chẳng qua để giải quyết nhu cầu sinh lý, Trần Phúc Ức vội vàng đồng ý, cậu ta coi cô như chó cái động dục lại miễn phí, dù sao so với gái làng chơi cũng tốt hơn, ít nhất không dính bệnh.
Cậu không biết rằng trong lòng Trần Phúc Ức mình cũng chỉ là một trong những chiếc lốp dự phòng thôi, cậu coi Trần Phúc Ức là chó cái thì cô ta cũng xem cậu như con lừa đi hoang, thật là một đôi tuyệt phối.
Trước đây quả thật rất thích cậu ta, nhưng từ sau khi Lương Kế Phàm để ý Chu Thủy Nhung thì phần tình cảm kia cũng không còn.
Lương Kế Phàm ôm eo cô dỗ dành: ''Được được được, là anh vô tâm, anh vô tâm, vợ đi qua kia chờ một lát, anh đánh xong trận này sẽ dẫn em đi ăn xiên nướng.''
Trần Phúc Ức mặc kệ, cô lẩm bẩm: ''Em thấy Thẩm Thính Ôn rất chướng mắt, anh có thể đuổi cậu ta đi không?''
Không biết tốt xấu, Lương Kế Phàm phủi tay: ''Muốn đợi thì đợi, không thì cút đi! Mẹ nó đang giở thói tiểu thư với ai vậy? Nuông chiều riết quen à?''
Trần Phúc Ức lệch cổ, không biết sợ trả lời: ''Tốt, tôi sẽ ra ngoài loan tin cho mọi người biết anh chỉ được có 5 phút!''
Lương Kế Phàm thẹn quá hóa giận: ''Ai được có 5 phút?''
Trần Phúc Ức cố tình, đặt điều là sở trường của cô ta, cô ta biết làm thế nào để lời đồn thành sự thật. Khi còn tình cảm đương nhiên xem cậu như bảo bối, hết tình thì ít nhất cũng khiến cậu ta có chút giá trị cuối cùng: ''Anh không tự đếm được sao? Hay là tính luôn màn dạo đầu.''
Nam giới để ý nhất là chuyện này, Lương Kế Phàm lại không thể đánh cô trước mặt mọi người, cuối cùng kéo cô qua một bên, kiềm nén lại ý muốn động tay động chân mà nói: ''Nói đi, muốn tôi làm gì?''
Trần Phúc Ức chỉ về phía Thẩm Thính Ôn: ''Đuổi Thẩm Thính Ôn đi đi.''
Lương Kế Phàm thở ra một hơi, cắn răng nói: ''Thì đi.''
Cậu ta đến trước mặt Thẩm Thính Ôn, trước tiên đưa thuốc lá ra: ''Người anh em, cho tôi chút mặt mũi đi chỗ khác chơi được không? Tiền tôi sẽ trả.''
Thẩm Thính Ôn không phản ứng.
Nguyên Canh Thành liếc thấy phản ứng của Thẩm Thính Ôn, lại nhìn qua Lương Kế Phàm mà hỏi: ''Quen biết à?''
Lương Kế Phàm nói: ''Tụi tôi học chung trường.''
Nguyên Canh Thành không hiểu nên đứng lên, phản ứng có chỗ sai sai: ''Vậy chúng ta đi đi? Sao vậy? Có liên hoan sao?''
Anh em Lương Kế Phàm thấy Nguyên Canh Thành đứng lên cũng xông tới đứng sau Lương Kế Phàm.
Trần Phúc Ức chụp một màn này đăng lên mạng chỉ cho bạn bè xem: ''Đi ra gặp người khiêu khích trên mạng, may nhờ có anh Lương nên dễ xử lý haha, anh Lương ngầu quá.''
Cô ta chụp khuôn mặt Thẩm Thính Ôn đặc biệt rõ nét, cùng với vết thương do Chu Thủy Nhung gây ra, nhưng không ai biết chuyện đó, người khác nhìn thấy cứ tưởng Lương Kế Phàm gây thương tích cho Thẩm Thính Ôn.
Trong chốc lát, bình luận nổ ra.
Chu Thủy Nhung biết tin này vào 8 giờ tối, là Phó Lân Anh nói cho cô, cậu ta nhìn thấy Thẩm Thính Ôn có dây buộc tóc của Chu Thủy Nhung mà cô cũng không giải thích, nên cậu cũng nghĩ bọn họ ở bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.