Chương 31:
Tư Ta
24/09/2024
Lương Kế Phàm không có ý đánh nhau, cậu nói với Thẩm Thính Ôn: ''Cho chút mặt mũi nha.''
Thẩm Thính Ôn bỏ mạng trong ván cuối, liền thoát trò chơi, nói với cậu ta: ''Mỗi ngày đều muốn cho mặt mũi, cậu có nhiều mặt mũi đến vậy sao?''
Thẩm Thính Ôn ra quán net chơi để giải sầu, vốn định đánh hai trận điều chỉnh tâm trạng, Lương Kế Phàm lại tìm tới, cậu lành tính đến độ để cho bọn họ giẫm đạp vậy sao?
Lời nói hơi khó nghe khiến Lương Kế Phàm phản ứng: ''Cậu có ý gì?''
''Ý là thấy cậu có việc gì đều đến nói với tôi, tôi là cha cậu chắc?''
Hình tượng của Thẩm Thính Ôn trong lòng Nguyên Canh Thành tăng lên một bậc. Khi mới quen biết thấy cậu ta khó hòa nhập với mọi người, mang ấn tượng là một người nhạt nhòa, không dám đắc tội với người khác, dù cho cậu bắn súng rất giỏi.
Khi đó không thể tưởng tượng Thẩm Thính Ôn đánh nhau với người ta thế nào, hiện tại thấy không phải là không cứng rắn mà là không thèm cứng rắn thì đúng hơn.
Lương Kế Phàm vì sĩ diện nên kiên trì nói với Thẩm Thính Ôn: ''Chúng ta cũng coi như nói chuyện vài lần, coi như tôi cũng lưu lại mặt mũi cho cậu đúng không? Tôi đến cũng không nặng lời gì với cậu, cũng không cần thái độ như vậy chứ?''
Thẩm Thính Ôn không rảnh vô nghĩa cùng cậu ta: ''Cậu tự đến tìm tôi thì không gọi là quen biết, tôi không quan hệ gì với cậu.''
Lương Kế Phàm bị phủi mặt lần nữa, đột nhiên lý giải được vì sao Trần Tự Khiêm trước đây không thể khống chế mà xung đột với Thẩm Thính Ôn. Có đôi khi nóng lên thật không khống chế được.
Hiểu được là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.
Cậu ta từng bước tiến lên phía trước, trán muốn nổi gân xanh: ''Muốn đánh nhau phải không?''
Thẩm Thính Ôn đứng lên, đầu cao hơn Lương Kế Phàm 3 phân: ''Suy nghĩ cho kỹ.''
Lương Kế Phàm nhặt cái gạt tàn thuốc tính phang vào đầu Thẩm Thính Ôn, mấy anh em đồng bọn như bắt được tín hiệu, hét một tiếng 'mẹ nó' rồi tiến lên định giáp lá cà.
Thẩm Thính Ôn phản ứng nhanh tránh được, Nguyên Canh Thành phản ứng chậm hơn nên ăn nguyên cái gạt tàn vào miệng, cậu ta mặc kệ tất cả lấy điện thoại gọi thêm người tới.
Chủ quán thấy to chuyện liền báo cảnh sát.
Cảnh sát tới mang vài người đi, Trần Phúc Ức có chỗ luống cuống nhanh chóng xóa bài đăng nhưng đã chậm, mọi người hầu như đã biết.
*
Tại đồn công an.
Người nhà Nguyên Canh Thành tới mang cậu ta và Thẩm Thính Ôn rời đi. Sau đó người nhà Lương Kế Phàm cũng tới, theo sau còn có Triệu Cô Tình và Chúc A Di. Hai cô biết chuyện liền một mực muốn đến.
Triệu Cô Tình thấy trên mặt cậu ta không bị thương thì yên tâm: ''Cậu một ngày không đánh nhau thì sẽ khó chịu sao?''
Chúc A Di cũng nói: ''Còn đồn cảnh sát nào ở Bắc Kinh mà cậu chưa tới không? Cậu kêu tụi tôi học tập cho tốt để tiến lên trước, còn bản thân cậu thì mỗi ngày đều lộn xộn ở cùng một đám du thủ du thực. Cậu tính đóng phim Bến Thượng Hải hả?''
Trần Phúc Ức ở một bên không dám nói lời nào.
Chúc A Di liền quay lại mỉa mai: ''Còn có một số kỹ nữ khiến người khác làm tay sai cho mình.''
Trần Phúc Ức thực xấu hổ, cô ta nói mình có việc phải đi trước.
Chúc A Di nói với Lương Kế Phàm: ''Nhìn đi! Nhìn đi! Một đứa xem người khác như trò chơi mà cậu cũng nhào vào được? Đã lăn lộn với bao nhiêu người rồi mà cậu cũng nuốt được.''
Lương Kế Phàm không nghe vào tai lời của các cô, cậu ta nhìn theo hướng Thẩm Thính Ôn vừa đi, thật tình mà nói thì hôm nay cậu là người gây sự, Thẩm Thính Ôn tuy rằng phản ứng có hơi kích động nhưng đổi lại nếu người bị đuổi là mình, thì cậu không đợi đối phương nói xong đã giơ nắm đấm rồi.
Nguyên Canh Thành ôm vai Thẩm Thính Ôn: ''Đi ăn không?''
Thẩm Thính Ôn đang mở WeChat, vừa rồi Chu Thuỷ Nhung phá lệ hỏi cậu đang ở đâu, cậu vừa ngạc nhiên vừa hớn hở trả lời: ''Ở đồn công an.''
Chu Thuỷ Nhung: ''Địa chỉ.''
Thẩm Thính Ôn gửi định vị cho cô, khóe miệng theo tín hiệu đã gửi đi tin nhắn mà cong lên.
Nguyên Canh Thành nhìn di động của cậu: ''Cậu còn cười được sao? Đang xem gì vậy?''
Thẩm Thính Ôn không cho cậu ta xem, cậu cất di dộng rồi nói: ''Cậu tự đi về đi.''
Nguyên Canh Thành hiểu ra: ''Bạn gái nhắn sao?''
Thẩm Thính Ôn không trả lời, cũng không cần thiết trả lời vì Chu Thuỷ Nhung đã đến, cô từ trên Taxi bước xuống, từ trong đám đông nhìn thấy người quen, một hướng đi về phía Thẩm Thính Ôn. Tư thế thật giống như trong thế giới lớn như vậy chỉ có cô đến vì cậu.
Cô đến trả thẻ cho Thẩm Thính Ôn, khi cô thu dọn đồ trong túi nhìn thấy cái này, chắc là khi hai người giằng co khiến chìa khóa, vòng tay và thẻ rơi vương vãi, cô không cẩn thận gom luôn vào túi.
Thẩm Thính Ôn không đón lấy: ''Cậu lại đây là để đưa tớ cái này?''
Bằng không còn gì nữa? Chu Thuỷ Nhung mới không để ý đến cậu sống chết thế nào, cô cũng không muốn biết, cô chỉ muốn tiễn đi món đồ này, thật không muốn mờ ám giữ đồ của cậu, chỉ như vậy thôi.
Cô cũng không nhìn cậu: ''Cậu nghĩ tôi tới để xem cậu thế nào sao? Bớt dát vàng lên mặt đi.''
Thẩm Thính Ôn cầm lấy đồ của mình: ''À.''
Chu Tử Nhung thấy không còn gì khác nữa nên nói: ''Tôi đi đây.''
Thẩm Thính Ôn quay qua nói với Nguyên Canh Thành bên cạnh: ''Anh, em không sao đâu, không cần đến bệnh viện.''
Nguyên Canh Thành đột nhiên bị gọi tên: ''Uhm?''
Chu Thuỷ Nhung nghe thấy, cô định làm như không nghe mà đi tiếp, nhưng nhớ đến lần ở phòng tập cô hiểu lầm cậu liền thấy ngại, chính vì ái ngại nên quay đầu lại.
Lần này quay lại không thể cứ im nữa, liền kiên nhẫn hỏi: ''Cậu lại làm sao vậy?''
Đột nhiên giọng Thẩm Thính Ôn yếu đi: ''Không có việc gì.''
Nguyên Canh Thành thấy Thẩm Thính Ôn trước sau diễn hai mặt khác nhau, thiếu chút nữa không đỡ được, may mắn cậu ta cũng là một bad boy, từng có vài bạn gái nên biết bài, không chút sơ hở nói: ''Có thể vừa rồi đánh lộn nên trúng chỗ nào rồi, nhanh nhanh đến bệnh viện xem sao!''
Thẩm Thính Ôn lảo đảo về trước hai bước, thở dài: ''Em về nhà ngủ một giấc là được rồi.''
Nguyên Canh Thành nhìn cậu tiếp tục nói: ''Đi thôi, anh dẫn cậu về.''
Thẩm Thính Ôn nói: ''Không cần đâu, ở đây cũng không xa nhà em.''
Nguyên Canh Thành nghe là hiểu, cậu quay đầu nói với Chu Thủy Nhung: ''Em gì này, anh mắc chút chuyện gấp. Vậy anh gọi xe cho hai người, em về cùng Thẩm Thính Ôn nhé.''
Chu Thuỷ Nhung tính nói gì đó thì Nguyên Canh Thành đã bắt xe rồi, chân như bôi mỡ lượn nhanh đi.
So với chuột còn lủi nhanh hơn.
Chu Thuỷ Nhung đã nhìn thấu sự việc, Thẩm Thính Ôn level tăng cao đến mức có người trợ diễn rồi. Nhưng vì cô áy náy chuyện mình đánh người ta nên không thể mặc kệ cậu.
Chu Thuỷ Nhung liếc cậu: ''Đi thôi.''
Thẩm Thính Ôn bất động, cậu nói: ''Chân tớ bị chuột rút rồi.''
Chu Thuỷ Nhung gằn từng chữ hỏi lại: ''Vậy cậu muốn thế nào đây thiếu gia?''
Thẩm Thính Ôn đưa tay ra cho cô: ''Cậu giúp tớ với.''
Chu Thuỷ Nhung trừng cậu: ''Thẩm Thính Ôn, cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.''
Thẩm Thính Ôn quay đầu về một bên: ''Đã biết, không phiền cậu nữa, tớ tự về, về sau tớ không quấy rầy cậu nữa. Người phiền phức như tớ nhất định khiến cậu rất chán ghét, không giống Phó Lân Anh, cậu còn mua cho cậu ta sữa chua, sữa chua AD tớ cũng chưa từng uống.''
Thiếu chút nữa Chu Thuỷ Nhung đã cho cậu ăn tát: ''Lốc sữa chua đó cuối cùng không phải cậu uống sao? Bớt giả bộ đi, cậu có đi hay không?! Không đi thì ở đây chờ chết đi!''
Thẩm Thính Ôn không giả vờ nữa mà đuổi theo cô.
Lương Kế Phàm cách đó không xa thu hết một màn này vào mắt, cậu ta và Chúc A Di theo bản năng nhìn về phía Triệu Cô Tình, ánh mắt Triệu Cô Tình vẫn mang chút đau khổ, nhưng cô đã có thể cười đáp lại sự quan tâm của hai người: ''Bọn họ rất xứng đôi.''
Thẩm Thính Ôn bỏ mạng trong ván cuối, liền thoát trò chơi, nói với cậu ta: ''Mỗi ngày đều muốn cho mặt mũi, cậu có nhiều mặt mũi đến vậy sao?''
Thẩm Thính Ôn ra quán net chơi để giải sầu, vốn định đánh hai trận điều chỉnh tâm trạng, Lương Kế Phàm lại tìm tới, cậu lành tính đến độ để cho bọn họ giẫm đạp vậy sao?
Lời nói hơi khó nghe khiến Lương Kế Phàm phản ứng: ''Cậu có ý gì?''
''Ý là thấy cậu có việc gì đều đến nói với tôi, tôi là cha cậu chắc?''
Hình tượng của Thẩm Thính Ôn trong lòng Nguyên Canh Thành tăng lên một bậc. Khi mới quen biết thấy cậu ta khó hòa nhập với mọi người, mang ấn tượng là một người nhạt nhòa, không dám đắc tội với người khác, dù cho cậu bắn súng rất giỏi.
Khi đó không thể tưởng tượng Thẩm Thính Ôn đánh nhau với người ta thế nào, hiện tại thấy không phải là không cứng rắn mà là không thèm cứng rắn thì đúng hơn.
Lương Kế Phàm vì sĩ diện nên kiên trì nói với Thẩm Thính Ôn: ''Chúng ta cũng coi như nói chuyện vài lần, coi như tôi cũng lưu lại mặt mũi cho cậu đúng không? Tôi đến cũng không nặng lời gì với cậu, cũng không cần thái độ như vậy chứ?''
Thẩm Thính Ôn không rảnh vô nghĩa cùng cậu ta: ''Cậu tự đến tìm tôi thì không gọi là quen biết, tôi không quan hệ gì với cậu.''
Lương Kế Phàm bị phủi mặt lần nữa, đột nhiên lý giải được vì sao Trần Tự Khiêm trước đây không thể khống chế mà xung đột với Thẩm Thính Ôn. Có đôi khi nóng lên thật không khống chế được.
Hiểu được là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.
Cậu ta từng bước tiến lên phía trước, trán muốn nổi gân xanh: ''Muốn đánh nhau phải không?''
Thẩm Thính Ôn đứng lên, đầu cao hơn Lương Kế Phàm 3 phân: ''Suy nghĩ cho kỹ.''
Lương Kế Phàm nhặt cái gạt tàn thuốc tính phang vào đầu Thẩm Thính Ôn, mấy anh em đồng bọn như bắt được tín hiệu, hét một tiếng 'mẹ nó' rồi tiến lên định giáp lá cà.
Thẩm Thính Ôn phản ứng nhanh tránh được, Nguyên Canh Thành phản ứng chậm hơn nên ăn nguyên cái gạt tàn vào miệng, cậu ta mặc kệ tất cả lấy điện thoại gọi thêm người tới.
Chủ quán thấy to chuyện liền báo cảnh sát.
Cảnh sát tới mang vài người đi, Trần Phúc Ức có chỗ luống cuống nhanh chóng xóa bài đăng nhưng đã chậm, mọi người hầu như đã biết.
*
Tại đồn công an.
Người nhà Nguyên Canh Thành tới mang cậu ta và Thẩm Thính Ôn rời đi. Sau đó người nhà Lương Kế Phàm cũng tới, theo sau còn có Triệu Cô Tình và Chúc A Di. Hai cô biết chuyện liền một mực muốn đến.
Triệu Cô Tình thấy trên mặt cậu ta không bị thương thì yên tâm: ''Cậu một ngày không đánh nhau thì sẽ khó chịu sao?''
Chúc A Di cũng nói: ''Còn đồn cảnh sát nào ở Bắc Kinh mà cậu chưa tới không? Cậu kêu tụi tôi học tập cho tốt để tiến lên trước, còn bản thân cậu thì mỗi ngày đều lộn xộn ở cùng một đám du thủ du thực. Cậu tính đóng phim Bến Thượng Hải hả?''
Trần Phúc Ức ở một bên không dám nói lời nào.
Chúc A Di liền quay lại mỉa mai: ''Còn có một số kỹ nữ khiến người khác làm tay sai cho mình.''
Trần Phúc Ức thực xấu hổ, cô ta nói mình có việc phải đi trước.
Chúc A Di nói với Lương Kế Phàm: ''Nhìn đi! Nhìn đi! Một đứa xem người khác như trò chơi mà cậu cũng nhào vào được? Đã lăn lộn với bao nhiêu người rồi mà cậu cũng nuốt được.''
Lương Kế Phàm không nghe vào tai lời của các cô, cậu ta nhìn theo hướng Thẩm Thính Ôn vừa đi, thật tình mà nói thì hôm nay cậu là người gây sự, Thẩm Thính Ôn tuy rằng phản ứng có hơi kích động nhưng đổi lại nếu người bị đuổi là mình, thì cậu không đợi đối phương nói xong đã giơ nắm đấm rồi.
Nguyên Canh Thành ôm vai Thẩm Thính Ôn: ''Đi ăn không?''
Thẩm Thính Ôn đang mở WeChat, vừa rồi Chu Thuỷ Nhung phá lệ hỏi cậu đang ở đâu, cậu vừa ngạc nhiên vừa hớn hở trả lời: ''Ở đồn công an.''
Chu Thuỷ Nhung: ''Địa chỉ.''
Thẩm Thính Ôn gửi định vị cho cô, khóe miệng theo tín hiệu đã gửi đi tin nhắn mà cong lên.
Nguyên Canh Thành nhìn di động của cậu: ''Cậu còn cười được sao? Đang xem gì vậy?''
Thẩm Thính Ôn không cho cậu ta xem, cậu cất di dộng rồi nói: ''Cậu tự đi về đi.''
Nguyên Canh Thành hiểu ra: ''Bạn gái nhắn sao?''
Thẩm Thính Ôn không trả lời, cũng không cần thiết trả lời vì Chu Thuỷ Nhung đã đến, cô từ trên Taxi bước xuống, từ trong đám đông nhìn thấy người quen, một hướng đi về phía Thẩm Thính Ôn. Tư thế thật giống như trong thế giới lớn như vậy chỉ có cô đến vì cậu.
Cô đến trả thẻ cho Thẩm Thính Ôn, khi cô thu dọn đồ trong túi nhìn thấy cái này, chắc là khi hai người giằng co khiến chìa khóa, vòng tay và thẻ rơi vương vãi, cô không cẩn thận gom luôn vào túi.
Thẩm Thính Ôn không đón lấy: ''Cậu lại đây là để đưa tớ cái này?''
Bằng không còn gì nữa? Chu Thuỷ Nhung mới không để ý đến cậu sống chết thế nào, cô cũng không muốn biết, cô chỉ muốn tiễn đi món đồ này, thật không muốn mờ ám giữ đồ của cậu, chỉ như vậy thôi.
Cô cũng không nhìn cậu: ''Cậu nghĩ tôi tới để xem cậu thế nào sao? Bớt dát vàng lên mặt đi.''
Thẩm Thính Ôn cầm lấy đồ của mình: ''À.''
Chu Tử Nhung thấy không còn gì khác nữa nên nói: ''Tôi đi đây.''
Thẩm Thính Ôn quay qua nói với Nguyên Canh Thành bên cạnh: ''Anh, em không sao đâu, không cần đến bệnh viện.''
Nguyên Canh Thành đột nhiên bị gọi tên: ''Uhm?''
Chu Thuỷ Nhung nghe thấy, cô định làm như không nghe mà đi tiếp, nhưng nhớ đến lần ở phòng tập cô hiểu lầm cậu liền thấy ngại, chính vì ái ngại nên quay đầu lại.
Lần này quay lại không thể cứ im nữa, liền kiên nhẫn hỏi: ''Cậu lại làm sao vậy?''
Đột nhiên giọng Thẩm Thính Ôn yếu đi: ''Không có việc gì.''
Nguyên Canh Thành thấy Thẩm Thính Ôn trước sau diễn hai mặt khác nhau, thiếu chút nữa không đỡ được, may mắn cậu ta cũng là một bad boy, từng có vài bạn gái nên biết bài, không chút sơ hở nói: ''Có thể vừa rồi đánh lộn nên trúng chỗ nào rồi, nhanh nhanh đến bệnh viện xem sao!''
Thẩm Thính Ôn lảo đảo về trước hai bước, thở dài: ''Em về nhà ngủ một giấc là được rồi.''
Nguyên Canh Thành nhìn cậu tiếp tục nói: ''Đi thôi, anh dẫn cậu về.''
Thẩm Thính Ôn nói: ''Không cần đâu, ở đây cũng không xa nhà em.''
Nguyên Canh Thành nghe là hiểu, cậu quay đầu nói với Chu Thủy Nhung: ''Em gì này, anh mắc chút chuyện gấp. Vậy anh gọi xe cho hai người, em về cùng Thẩm Thính Ôn nhé.''
Chu Thuỷ Nhung tính nói gì đó thì Nguyên Canh Thành đã bắt xe rồi, chân như bôi mỡ lượn nhanh đi.
So với chuột còn lủi nhanh hơn.
Chu Thuỷ Nhung đã nhìn thấu sự việc, Thẩm Thính Ôn level tăng cao đến mức có người trợ diễn rồi. Nhưng vì cô áy náy chuyện mình đánh người ta nên không thể mặc kệ cậu.
Chu Thuỷ Nhung liếc cậu: ''Đi thôi.''
Thẩm Thính Ôn bất động, cậu nói: ''Chân tớ bị chuột rút rồi.''
Chu Thuỷ Nhung gằn từng chữ hỏi lại: ''Vậy cậu muốn thế nào đây thiếu gia?''
Thẩm Thính Ôn đưa tay ra cho cô: ''Cậu giúp tớ với.''
Chu Thuỷ Nhung trừng cậu: ''Thẩm Thính Ôn, cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.''
Thẩm Thính Ôn quay đầu về một bên: ''Đã biết, không phiền cậu nữa, tớ tự về, về sau tớ không quấy rầy cậu nữa. Người phiền phức như tớ nhất định khiến cậu rất chán ghét, không giống Phó Lân Anh, cậu còn mua cho cậu ta sữa chua, sữa chua AD tớ cũng chưa từng uống.''
Thiếu chút nữa Chu Thuỷ Nhung đã cho cậu ăn tát: ''Lốc sữa chua đó cuối cùng không phải cậu uống sao? Bớt giả bộ đi, cậu có đi hay không?! Không đi thì ở đây chờ chết đi!''
Thẩm Thính Ôn không giả vờ nữa mà đuổi theo cô.
Lương Kế Phàm cách đó không xa thu hết một màn này vào mắt, cậu ta và Chúc A Di theo bản năng nhìn về phía Triệu Cô Tình, ánh mắt Triệu Cô Tình vẫn mang chút đau khổ, nhưng cô đã có thể cười đáp lại sự quan tâm của hai người: ''Bọn họ rất xứng đôi.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.