Chương 32:
Tư Ta
24/09/2024
Chu Thủy Nhung đi theo tiễn Thẩm Thính Ôn về nhà, cậu không xuống xe, nói là chân còn chưa hết chuột rút nên nhờ cô dìu xuống xe. Cô trực tiếp bỏ mặc cậu trong xe, không hề nể tình!
Thẩm Thính Ôn không còn cách nào khác phải tự xuống xe.
Chu Thuỷ Nhung ho khan hai tiếng: ''Cái đó, chuyện ở phòng tập là tôi chưa hiểu rõ đã đánh cậu, là tôi nhất thời xúc động, rất xin lỗi.''
Ba chữ cuối cô ậm ờ không nghe rõ, bất quá cậu vẫn đoán được cô nói gì, nhưng vẫn giả vờ đưa lỗ tai lại gần: ''A? Cái gì? Tớ không nghe rõ.''
Chu Thuỷ Nhung nói từng chữ trong vắt, rõ ràng: ''Rất, xin, lỗi!''
Thẩm Thính Ôn cười cười, vẻ mặt thay đổi nhờ có bóng đêm che giấu: ''Chỉ một câu xin lỗi vậy thôi ư?''
''Vậy cậu còn muốn thế nào?''
Thẩm Thính Ôn vươn tay nắm chặt tay áo cô: ''Ít nhất cậu cũng phải nói xin lỗi ai chứ?''
Chu Tử Nhung xả ra móng vuốt của cậu, từng chữ từng chữ nói: ''Rất, xin, lỗi, Thẩm, Thính, Ôn!''
Sao cô lại đáng yêu như vậy? Thẩm Thính Ôn không kiềm chế được vòng tay qua ôm eo cô.
Chu Thuỷ Nhung ở trong lòng cậu giãy dụa, không để bị ôm: ''Buông tay! Đừng chạm vào tôi!''
Thẩm Thính Ôn bị cô vặn vẹo khiến lòng nổi lên tạp niệm, âm thanh cũng thay đổi, hai tay giữ bả vai cô: ''Đừng nhúc nhích, cứng rồi.''
Chu Thuỷ Nhung thật sự không dám động đậy, quả thật cảm giác được có một vật gì cứng cứng chạm vào bụng mình, lại nóng nữa, cách lớp trang phục thêu cháy da thịt.
Thẩm Thính Ôn thì thầm vào tai cô: ''Coi như để mình sống lâu thêm một chút, đừng dụ dỗ như vậy.''
''Ai dụ dỗ cậu? Cậu nói bản thân mình ấy, đầu óc toàn thứ dơ bẩn!.''
Thẩm Thính Ôn cười: ''Trong đầu tớ toàn là cậu thôi.''
*
Chu Thuỷ Nhung về nhà tắm rửa xong vẫn còn cảm giác tim đập một cách bất thường, cô đo lại nhịp tim, chưa đo xong thì khuôn mặt với nụ cười như có như không của Thẩm Thính Ôn hiện ra trong đầu.
Cô lắc lắc đầu nhưng không thể xóa đi hình ảnh về cậu! Cô phải bảo trì khoảng cách với cậu, cái tên giả tạo này thế nhưng bắt đầu có ảnh hưởng với cô!
*
Hôm sau đến trường, Trần Phúc Ức xin phép nghỉ học, chuyện học sinh đánh nhau bên ngoài cũng chỉ lưu truyền trong nội bộ học sinh chứ không đến tai thầy cô. Bọn họ loan tin rằng: Lương Kế Phàm và Thẩm Thính Ôn đánh nhau vì Trần Phúc Ức.
Thời điểm tỏa sáng của Trần Phúc Ức khiến những nữ sinh hóng chuyện bát quái phải ngậm đắng nuốt cay.
Trước kia bọn họ vì Trần Phúc Ức mà mắng Chu Thuỷ Nhung, hiện tại gió đã đổi chiều, hai nam sinh nổi tiếng ở trường đánh nhau vì cô ta, nghe rất nở mày nở mặt, nhưng cũng khiến người ta có nhiều ác cảm.
Trần Phúc Ức ban đầu muốn hạ thấp khí thế của Thẩm Thính Ôn, khiến cho mọi người biết cậu bị Lương Kế Phàm đánh, nhưng lời đồn luôn lan đi với tốc độ ánh sáng, tin đồn lại trở thành cô ta một chân đạp hai thuyền, trái ôm phải ấp.
Có người ghen ghét nên phanh phui chuyện cô cặp kè với con trai ngoài trường, có cả ảnh chụp và video có âm thanh khiến danh tiếng cô ta ngày càng tồi tệ.
Nhìn xem, thời thế thay đổi.
Không ai bàn luận về Lương Kế Phàm và Thẩm Thính Ôn ra sao, nữ sinh toàn chĩa mũi dùi vào nữ giới.
Thẩm Thính Ôn không còn cách nào khác phải tự xuống xe.
Chu Thuỷ Nhung ho khan hai tiếng: ''Cái đó, chuyện ở phòng tập là tôi chưa hiểu rõ đã đánh cậu, là tôi nhất thời xúc động, rất xin lỗi.''
Ba chữ cuối cô ậm ờ không nghe rõ, bất quá cậu vẫn đoán được cô nói gì, nhưng vẫn giả vờ đưa lỗ tai lại gần: ''A? Cái gì? Tớ không nghe rõ.''
Chu Thuỷ Nhung nói từng chữ trong vắt, rõ ràng: ''Rất, xin, lỗi!''
Thẩm Thính Ôn cười cười, vẻ mặt thay đổi nhờ có bóng đêm che giấu: ''Chỉ một câu xin lỗi vậy thôi ư?''
''Vậy cậu còn muốn thế nào?''
Thẩm Thính Ôn vươn tay nắm chặt tay áo cô: ''Ít nhất cậu cũng phải nói xin lỗi ai chứ?''
Chu Tử Nhung xả ra móng vuốt của cậu, từng chữ từng chữ nói: ''Rất, xin, lỗi, Thẩm, Thính, Ôn!''
Sao cô lại đáng yêu như vậy? Thẩm Thính Ôn không kiềm chế được vòng tay qua ôm eo cô.
Chu Thuỷ Nhung ở trong lòng cậu giãy dụa, không để bị ôm: ''Buông tay! Đừng chạm vào tôi!''
Thẩm Thính Ôn bị cô vặn vẹo khiến lòng nổi lên tạp niệm, âm thanh cũng thay đổi, hai tay giữ bả vai cô: ''Đừng nhúc nhích, cứng rồi.''
Chu Thuỷ Nhung thật sự không dám động đậy, quả thật cảm giác được có một vật gì cứng cứng chạm vào bụng mình, lại nóng nữa, cách lớp trang phục thêu cháy da thịt.
Thẩm Thính Ôn thì thầm vào tai cô: ''Coi như để mình sống lâu thêm một chút, đừng dụ dỗ như vậy.''
''Ai dụ dỗ cậu? Cậu nói bản thân mình ấy, đầu óc toàn thứ dơ bẩn!.''
Thẩm Thính Ôn cười: ''Trong đầu tớ toàn là cậu thôi.''
*
Chu Thuỷ Nhung về nhà tắm rửa xong vẫn còn cảm giác tim đập một cách bất thường, cô đo lại nhịp tim, chưa đo xong thì khuôn mặt với nụ cười như có như không của Thẩm Thính Ôn hiện ra trong đầu.
Cô lắc lắc đầu nhưng không thể xóa đi hình ảnh về cậu! Cô phải bảo trì khoảng cách với cậu, cái tên giả tạo này thế nhưng bắt đầu có ảnh hưởng với cô!
*
Hôm sau đến trường, Trần Phúc Ức xin phép nghỉ học, chuyện học sinh đánh nhau bên ngoài cũng chỉ lưu truyền trong nội bộ học sinh chứ không đến tai thầy cô. Bọn họ loan tin rằng: Lương Kế Phàm và Thẩm Thính Ôn đánh nhau vì Trần Phúc Ức.
Thời điểm tỏa sáng của Trần Phúc Ức khiến những nữ sinh hóng chuyện bát quái phải ngậm đắng nuốt cay.
Trước kia bọn họ vì Trần Phúc Ức mà mắng Chu Thuỷ Nhung, hiện tại gió đã đổi chiều, hai nam sinh nổi tiếng ở trường đánh nhau vì cô ta, nghe rất nở mày nở mặt, nhưng cũng khiến người ta có nhiều ác cảm.
Trần Phúc Ức ban đầu muốn hạ thấp khí thế của Thẩm Thính Ôn, khiến cho mọi người biết cậu bị Lương Kế Phàm đánh, nhưng lời đồn luôn lan đi với tốc độ ánh sáng, tin đồn lại trở thành cô ta một chân đạp hai thuyền, trái ôm phải ấp.
Có người ghen ghét nên phanh phui chuyện cô cặp kè với con trai ngoài trường, có cả ảnh chụp và video có âm thanh khiến danh tiếng cô ta ngày càng tồi tệ.
Nhìn xem, thời thế thay đổi.
Không ai bàn luận về Lương Kế Phàm và Thẩm Thính Ôn ra sao, nữ sinh toàn chĩa mũi dùi vào nữ giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.