Chương 33:
Tư Ta
24/09/2024
Phòng học nhạc.
Lý Cổn đang xem sách thì Chu Tịch Hựu bỗng nhiên từ đâu xuất hiện khiến cậu nhảy dựng, liền bực mình nói: ''Cậu làm gì vậy?''
Chu Tịch Hựu nói: ''Chúng ta tâm sự đi.''
Phòng học nhạc không cấm người ngoài trường ra vào, nên gần đây Chu Tịch Hựu vẫn hay đến để luyện tập với nhóm của Lý Cổn, bọn họ đều có kỹ năng nên rất ăn ý, phần lớn thời gian chơi nhiều hơn tập.
Lý Cổn không có ý định tán gẫu với cô: ''Không tập thì về đi.''
Chu Tịch Hựu càng muốn tán chuyện: ''Tớ muốn tâm sự chuyện tình cảm với cậu mà. Chuyện cậu và Triệu Cô Tình tới đâu rồi?''
Lý Cổn thấy phiền: ''Cậu không đi thì tôi đi.''
Chu Tịch Hựu giữ chặt cậu ta: ''Hey hey hey, cậu không thể nể tình tôi bị ung thư thời kỳ cuối mà nhân đạo quan tâm tôi chút sao?''
Những lời này có tác dụng, Lý Cổn ngồi xuống lần nữa: ''Chỉ nói 5' thôi.''
Chu Tử Nhung cười: ''Được thôi!''
''Cậu muốn nói chuyện gì?''
''Triệu Cô Tình ấy, trước đây nghe tiếng cô ấy là hoa khôi của trường nên nhìn hình thử, quả thật rất đẹp, rất trong sáng. Bất quá từ khi Chu Thủy Nhung đến cô ấy giống như trở thành lá cây làm nền cho người khác.''
Chu Tịch Hựu mấy ngày nay sớm đã hỏi thăm rõ ràng chuyện về bọn họ, Chu Thuỷ Nhung chuyển đến tạo ra một vài sự kiện, chuyện sau càng lớn hơn chuyện trước, gần như có thể hiểu được cô ấy vì sao phải chuyển trường.
Đương nhiên cô ta không biết nguyên nhân là vì chính Chu Thuỷ Nhung, từ xưa hồng nhan đã gặp nhiều ngang trái, hơn nữa thân phận cô vốn không tầm thường nên những điều tồi tệ vây quanh cô cũng không lạ.
Lý Cổn không muốn nói về chuyện này: ''Nói chuyện khác đi.''
Chu Tịch Hựu lại chỉ muốn nói chuyện này: ''Việc Triệu Cô Tình thích Thẩm Thính Ôn cũng không ngoài ý muốn của tớ, đừng thấy Thẩm Thính Ôn khó gần còn thâm tàng bất lộ khiến người ta e dè, nhưng con gái chính là thích kiểu người như vậy đó.''
Lý Cổn ngẩng đầu: ''Phải vậy không?''
Chu Tịch Hựu thấy cậu có hứng thú liền nói: ''Thế này đi, cậu dạy tôi đánh trống, tôi giúp cậu theo đuổi Triệu Cô Tình.''
Lý Cổn biết mục đích của cô, lúc mới bắt đầu nghĩ cô muốn trở thành một tay Keyboard giỏi, thế nhưng hôm trước nói chuyện một hồi là lộ tẩy hết, kỳ thật cô gia nhập dàn nhạc là vì kỹ năng đánh trống của Lý Cổn. Tiếng trống của cậu đến những tên tuổi lớn trong nghề cũng phải khen ngợi.
Chu Tịch Hựu biết bản thân sống không lâu, dù có yêu thì cô cũng không muốn dành tất cả thời gian còn lại của mình để rơi nước mắt vì Thẩm Thính Ôn. Cô muốn sống cho bản thân, đi học thứ mình thích.
Cô thấy Lý Cổn do dự nên được thế xông lên: ''Tớ lớn lên cùng với Thẩm Thính Ôn, coi như là thanh mai trúc mã nên biết vì sao Triệu Cô Tình thích cậu ấy.''
Lý Cổn cuối cùng vẫn lắc đầu: ''Tôi có thể chỉ cậu đánh trống, không nhất thiết cậu có giúp tôi theo đuổi người ta hay không, tôi biết sức mình tới đâu.''
Chu Tịch Hựu chậc lưỡi: ''Vĩ đại nha 'Lý Cuồn Cuộn', cậu khiến tôi có nhận thức mới với phái nam, hay cậu chuyển qua thích tôi đi. Tôi tính thế này, đại khái tôi còn sống khoảng hai năm, tôi sẽ làm bạn gái cậu hai năm, cậu dạy tôi đánh trống, mang tôi đi biểu diễn. Đến khi diễn xong hai ta diễn cảnh hôn môi nồng nhiệt trước toàn thể mọi người, cũng làm nên tin Hot, tôi cũng cho Thẩm Thính Ôn biết, tôi là loài khổng tước mà cậu ấy không có được!''
Cô nói đùa mà cũng có ý trêu chọc Lý Cổn, cô chưa thấy ai để bản thân thấp kém như vậy, mang chút hứng thú đùa giỡn. Ai ngờ Lý Cổn nói: ''Có thể.''
''Hả?''
Lý Cổn đưa tay ra bắt tay cô: ''Xin chào, bạn gái.''
*
Chu Thuỷ Nhung cả ngày xem sách, luyện đề, Thẩm Thính Ôn mua sữa cho cô, cô cũng không uống, cậu đưa vở ghi của mình qua cô cũng không xem, nhìn qua giống như phải phân rõ ranh giới với cậu, cậu biết chuyện mình ôm cô tối qua khiến đường đi vào lòng cô càng trắc trở.
Chu Thuỷ Nhung thật hẹp hòi, dù sao sau này cô cũng phải gả cho cậu, cậu ôm trước một chút có làm sao? Ứng trước một chút có sao đâu chứ?
Tỉnh Hạ quơ tay trước mặt cậu: ''Anh trai đừng nhìn nữa, thẳng thừng quá rồi, biết cậu thích người ta nhưng kiềm chế một chút đi, sắp tới trường đi kiểm tra tác phong học sinh nam, cậu cẩn thận một chút.''
Thẩm Thính Ôn bị ngăn cản có chút phiền toái: ''Biến.''
Tỉnh Hạ đưa cậu một tờ giấy: ''Mã Chưng Lỗi lớp 11B3 gửi giấy hẹn Chu Thuỷ Nhung vào cuối tuần, cậu đưa cho cô ấy đi.''
Thẩm Thính Ôn cầm lấy trực tiếp quăng đi.
Tỉnh Hạ đột nhiên không biết nói gì: ''Anh trai à...Làm vậy thích hợp sao?''
Không có gì là không thích hợp, Chu Thuỷ Nhung trước đây không nên bơi lội, nói đúng hơn là một chút năng lực nhận biết nguy hiểm cũng không có, nếu không có cậu bảo vệ thì một nữ sinh như cô sẽ gặp phiền phức thế nào chứ?
Trên giấy viết một hàng chữ: K không Chu Tử Nhung? WeChat của tớ GZL01255_
Thẩm Thính Ôn mắng một câu 'Mẹ nó' rồi lao đi.
Cậu bốc hơi như một làn gió, thời điểm Tỉnh Hạ phản ứng kịp thì đã không thấy người đâu, cậu ta trộm nhìn tờ giấy thầm kêu không ổn, muốn đuổi theo Thẩm Thính Ôn, chuông báo vào lớp vang lên khiến cậu không có biện pháp, đành phải về chỗ ngồi trước.
Cậu đưa tờ giấy cho Chu Thuỷ Nhung, trên giấy viết thêm vài dòng: Thẩm Thính Ôn thấy tờ giấy đã đi tìm người ta rồi.
Chu Tử Nhung u mê, ''K'' là ý gì, cô không thèm để ý.
Thầy giáo bộ môn không thấy Thẩm Thính Ôn nên đứng trên bục giảng hỏi: ''Thẩm Thính Ôn đâu rồi?''
Không ai trả lời.
Tỉnh Hạ thấy Chu Thủy Nhung ngồi đóng đinh một chỗ liền chuyền đến một tờ giấy: Thẩm Thính Ôn chắc chắn là tìm Mã Chưng Lỗi đánh nhau, cậu ta một mình đến lớp khác tìm người đánh lộn không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Chu Thuỷ Nhung nhìn thấy tờ giấy thì cau mày, lại nhìn đến chỗ ngồi của Thẩm Thính Ôn, cuối cùng giơ tay lên: ''Thưa thầy, em xin đi vệ sinh.''
Thầy giáo khoát tay: ''Đi đi.''
Chu Thuỷ Nhung chạy đến lớp 11B3, vừa lên lầu còn chưa đến hành lang cô chợt nghe tiếng chửi đổng, còn có mấy học sinh tháo chạy ra ngoài.
Khi cô đến cửa lớp thì bọn họ đã thành một đám lộn xộn, mấy nam sinh cao lớn kéo bè kéo lũ choảng nhau, người cầm chân ghế, người cầm cây lau nhà, người lại chơi tay không, bọn họ mỗi người một câu 'Đ* mẹ mày!' Đánh thẳng tay.
Thẩm Thính Ôn một thân chống trả cả đám, người cậu bị tét một đường bê bết máu, nhưng vẫn cầm chắc cây gậy, tuyệt đối không để bản thân bị đánh ngã.
Mẹ nó thật ngu ngốc!
Chu Thuỷ Nhung gọi cậu: ''Thẩm Thính Ôn!''
Thời điểm cô gọi cùng lúc một gậy từ đâu giáng xuống đầu khiến cậu đứng sững tại chỗ. Thật kỳ quái, cậu không phải người hay xúc động, cậu rất biết tính kế nhưng bây giờ đang làm gì ở đây đây?
Chu Thuỷ Nhung mắt thấy một gậy kia đánh vào đầu cậu, nhìn máu chảy ròng ròng xuống mà mắng: ''Mẹ nó...''
Thẩm Thính Ôn còn có thể xoay lại nhìn Chu Thuỷ Nhung cười một cái. A, là cô gái của cậu.
Chu Thuỷ Nhung chạy tới đỡ cậu, liền lên tiếng mắng: ''Cậu không có mắt à? Đi có một mình!''
Thẩm Thính Ôn còn đứng được: ''Không phải có cậu đến sao?''
Chu Thuỷ Nhung cầm lấy gậy gộc trong tay cậu, quay đầu với một ánh mắt hung ác, bảo hộ Thẩm Thính Ôn ở phía sau.
Thẩm Thính Ôn nhìn thấy cô hất cằm, thở phì phò, một bộ như nói lên rằng: Bà xã tao đến rồi, tụi bây chờ chết đi!
Mã Chưng Lỗi phun ra một búng máu, chỉ vào Thẩm Thính Ôn và Chu Thuỷ Nhung: ''Cái thằng này dám tìm đến đây, tụi tao há có thể cho mày đi? Đều từ da thịt sinh ra thì có gì hơn nhau? Thẩm Thính Ôn cũng được tính là nhân vật lớn sao? Không dựa hơi cha mình thì chỉ là cái rắm! Cô nghĩ cho kỹ, là ở bên nó hay...''
Chu Thuỷ Nhung không để cậu ta nói xong liền vung một gậy qua, lấy hành động thay lời nói, cô đương nhiên về phe Thẩm Thính Ôn, cô cũng không biết người kia là ai.
Mã Chưng Lỗi lảo đảo hai bước đâm sầm vào tường, đã biết ý Chu Thuỷ Nhung, hắn còn chưa kịp tỏ ra thương xót cô thì đã ăn một gậy. Dù sao cũng bắt đầu rồi, cùng lắm thì bị đuổi học thôi, phải làm cho ra lẽ! Liền lên tiếng chửi rủa: ''Đ* mẹ con điếm thúi này!''
Xem trận này phải liều chết mới xong, vừa lúc đó cô chủ nhiệm và thầy cô khác chạy lại lớn tiếng can ngăn: ''Làm gì vậy!''
Lý Cổn đang xem sách thì Chu Tịch Hựu bỗng nhiên từ đâu xuất hiện khiến cậu nhảy dựng, liền bực mình nói: ''Cậu làm gì vậy?''
Chu Tịch Hựu nói: ''Chúng ta tâm sự đi.''
Phòng học nhạc không cấm người ngoài trường ra vào, nên gần đây Chu Tịch Hựu vẫn hay đến để luyện tập với nhóm của Lý Cổn, bọn họ đều có kỹ năng nên rất ăn ý, phần lớn thời gian chơi nhiều hơn tập.
Lý Cổn không có ý định tán gẫu với cô: ''Không tập thì về đi.''
Chu Tịch Hựu càng muốn tán chuyện: ''Tớ muốn tâm sự chuyện tình cảm với cậu mà. Chuyện cậu và Triệu Cô Tình tới đâu rồi?''
Lý Cổn thấy phiền: ''Cậu không đi thì tôi đi.''
Chu Tịch Hựu giữ chặt cậu ta: ''Hey hey hey, cậu không thể nể tình tôi bị ung thư thời kỳ cuối mà nhân đạo quan tâm tôi chút sao?''
Những lời này có tác dụng, Lý Cổn ngồi xuống lần nữa: ''Chỉ nói 5' thôi.''
Chu Tử Nhung cười: ''Được thôi!''
''Cậu muốn nói chuyện gì?''
''Triệu Cô Tình ấy, trước đây nghe tiếng cô ấy là hoa khôi của trường nên nhìn hình thử, quả thật rất đẹp, rất trong sáng. Bất quá từ khi Chu Thủy Nhung đến cô ấy giống như trở thành lá cây làm nền cho người khác.''
Chu Tịch Hựu mấy ngày nay sớm đã hỏi thăm rõ ràng chuyện về bọn họ, Chu Thuỷ Nhung chuyển đến tạo ra một vài sự kiện, chuyện sau càng lớn hơn chuyện trước, gần như có thể hiểu được cô ấy vì sao phải chuyển trường.
Đương nhiên cô ta không biết nguyên nhân là vì chính Chu Thuỷ Nhung, từ xưa hồng nhan đã gặp nhiều ngang trái, hơn nữa thân phận cô vốn không tầm thường nên những điều tồi tệ vây quanh cô cũng không lạ.
Lý Cổn không muốn nói về chuyện này: ''Nói chuyện khác đi.''
Chu Tịch Hựu lại chỉ muốn nói chuyện này: ''Việc Triệu Cô Tình thích Thẩm Thính Ôn cũng không ngoài ý muốn của tớ, đừng thấy Thẩm Thính Ôn khó gần còn thâm tàng bất lộ khiến người ta e dè, nhưng con gái chính là thích kiểu người như vậy đó.''
Lý Cổn ngẩng đầu: ''Phải vậy không?''
Chu Tịch Hựu thấy cậu có hứng thú liền nói: ''Thế này đi, cậu dạy tôi đánh trống, tôi giúp cậu theo đuổi Triệu Cô Tình.''
Lý Cổn biết mục đích của cô, lúc mới bắt đầu nghĩ cô muốn trở thành một tay Keyboard giỏi, thế nhưng hôm trước nói chuyện một hồi là lộ tẩy hết, kỳ thật cô gia nhập dàn nhạc là vì kỹ năng đánh trống của Lý Cổn. Tiếng trống của cậu đến những tên tuổi lớn trong nghề cũng phải khen ngợi.
Chu Tịch Hựu biết bản thân sống không lâu, dù có yêu thì cô cũng không muốn dành tất cả thời gian còn lại của mình để rơi nước mắt vì Thẩm Thính Ôn. Cô muốn sống cho bản thân, đi học thứ mình thích.
Cô thấy Lý Cổn do dự nên được thế xông lên: ''Tớ lớn lên cùng với Thẩm Thính Ôn, coi như là thanh mai trúc mã nên biết vì sao Triệu Cô Tình thích cậu ấy.''
Lý Cổn cuối cùng vẫn lắc đầu: ''Tôi có thể chỉ cậu đánh trống, không nhất thiết cậu có giúp tôi theo đuổi người ta hay không, tôi biết sức mình tới đâu.''
Chu Tịch Hựu chậc lưỡi: ''Vĩ đại nha 'Lý Cuồn Cuộn', cậu khiến tôi có nhận thức mới với phái nam, hay cậu chuyển qua thích tôi đi. Tôi tính thế này, đại khái tôi còn sống khoảng hai năm, tôi sẽ làm bạn gái cậu hai năm, cậu dạy tôi đánh trống, mang tôi đi biểu diễn. Đến khi diễn xong hai ta diễn cảnh hôn môi nồng nhiệt trước toàn thể mọi người, cũng làm nên tin Hot, tôi cũng cho Thẩm Thính Ôn biết, tôi là loài khổng tước mà cậu ấy không có được!''
Cô nói đùa mà cũng có ý trêu chọc Lý Cổn, cô chưa thấy ai để bản thân thấp kém như vậy, mang chút hứng thú đùa giỡn. Ai ngờ Lý Cổn nói: ''Có thể.''
''Hả?''
Lý Cổn đưa tay ra bắt tay cô: ''Xin chào, bạn gái.''
*
Chu Thuỷ Nhung cả ngày xem sách, luyện đề, Thẩm Thính Ôn mua sữa cho cô, cô cũng không uống, cậu đưa vở ghi của mình qua cô cũng không xem, nhìn qua giống như phải phân rõ ranh giới với cậu, cậu biết chuyện mình ôm cô tối qua khiến đường đi vào lòng cô càng trắc trở.
Chu Thuỷ Nhung thật hẹp hòi, dù sao sau này cô cũng phải gả cho cậu, cậu ôm trước một chút có làm sao? Ứng trước một chút có sao đâu chứ?
Tỉnh Hạ quơ tay trước mặt cậu: ''Anh trai đừng nhìn nữa, thẳng thừng quá rồi, biết cậu thích người ta nhưng kiềm chế một chút đi, sắp tới trường đi kiểm tra tác phong học sinh nam, cậu cẩn thận một chút.''
Thẩm Thính Ôn bị ngăn cản có chút phiền toái: ''Biến.''
Tỉnh Hạ đưa cậu một tờ giấy: ''Mã Chưng Lỗi lớp 11B3 gửi giấy hẹn Chu Thuỷ Nhung vào cuối tuần, cậu đưa cho cô ấy đi.''
Thẩm Thính Ôn cầm lấy trực tiếp quăng đi.
Tỉnh Hạ đột nhiên không biết nói gì: ''Anh trai à...Làm vậy thích hợp sao?''
Không có gì là không thích hợp, Chu Thuỷ Nhung trước đây không nên bơi lội, nói đúng hơn là một chút năng lực nhận biết nguy hiểm cũng không có, nếu không có cậu bảo vệ thì một nữ sinh như cô sẽ gặp phiền phức thế nào chứ?
Trên giấy viết một hàng chữ: K không Chu Tử Nhung? WeChat của tớ GZL01255_
Thẩm Thính Ôn mắng một câu 'Mẹ nó' rồi lao đi.
Cậu bốc hơi như một làn gió, thời điểm Tỉnh Hạ phản ứng kịp thì đã không thấy người đâu, cậu ta trộm nhìn tờ giấy thầm kêu không ổn, muốn đuổi theo Thẩm Thính Ôn, chuông báo vào lớp vang lên khiến cậu không có biện pháp, đành phải về chỗ ngồi trước.
Cậu đưa tờ giấy cho Chu Thuỷ Nhung, trên giấy viết thêm vài dòng: Thẩm Thính Ôn thấy tờ giấy đã đi tìm người ta rồi.
Chu Tử Nhung u mê, ''K'' là ý gì, cô không thèm để ý.
Thầy giáo bộ môn không thấy Thẩm Thính Ôn nên đứng trên bục giảng hỏi: ''Thẩm Thính Ôn đâu rồi?''
Không ai trả lời.
Tỉnh Hạ thấy Chu Thủy Nhung ngồi đóng đinh một chỗ liền chuyền đến một tờ giấy: Thẩm Thính Ôn chắc chắn là tìm Mã Chưng Lỗi đánh nhau, cậu ta một mình đến lớp khác tìm người đánh lộn không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Chu Thuỷ Nhung nhìn thấy tờ giấy thì cau mày, lại nhìn đến chỗ ngồi của Thẩm Thính Ôn, cuối cùng giơ tay lên: ''Thưa thầy, em xin đi vệ sinh.''
Thầy giáo khoát tay: ''Đi đi.''
Chu Thuỷ Nhung chạy đến lớp 11B3, vừa lên lầu còn chưa đến hành lang cô chợt nghe tiếng chửi đổng, còn có mấy học sinh tháo chạy ra ngoài.
Khi cô đến cửa lớp thì bọn họ đã thành một đám lộn xộn, mấy nam sinh cao lớn kéo bè kéo lũ choảng nhau, người cầm chân ghế, người cầm cây lau nhà, người lại chơi tay không, bọn họ mỗi người một câu 'Đ* mẹ mày!' Đánh thẳng tay.
Thẩm Thính Ôn một thân chống trả cả đám, người cậu bị tét một đường bê bết máu, nhưng vẫn cầm chắc cây gậy, tuyệt đối không để bản thân bị đánh ngã.
Mẹ nó thật ngu ngốc!
Chu Thuỷ Nhung gọi cậu: ''Thẩm Thính Ôn!''
Thời điểm cô gọi cùng lúc một gậy từ đâu giáng xuống đầu khiến cậu đứng sững tại chỗ. Thật kỳ quái, cậu không phải người hay xúc động, cậu rất biết tính kế nhưng bây giờ đang làm gì ở đây đây?
Chu Thuỷ Nhung mắt thấy một gậy kia đánh vào đầu cậu, nhìn máu chảy ròng ròng xuống mà mắng: ''Mẹ nó...''
Thẩm Thính Ôn còn có thể xoay lại nhìn Chu Thuỷ Nhung cười một cái. A, là cô gái của cậu.
Chu Thuỷ Nhung chạy tới đỡ cậu, liền lên tiếng mắng: ''Cậu không có mắt à? Đi có một mình!''
Thẩm Thính Ôn còn đứng được: ''Không phải có cậu đến sao?''
Chu Thuỷ Nhung cầm lấy gậy gộc trong tay cậu, quay đầu với một ánh mắt hung ác, bảo hộ Thẩm Thính Ôn ở phía sau.
Thẩm Thính Ôn nhìn thấy cô hất cằm, thở phì phò, một bộ như nói lên rằng: Bà xã tao đến rồi, tụi bây chờ chết đi!
Mã Chưng Lỗi phun ra một búng máu, chỉ vào Thẩm Thính Ôn và Chu Thuỷ Nhung: ''Cái thằng này dám tìm đến đây, tụi tao há có thể cho mày đi? Đều từ da thịt sinh ra thì có gì hơn nhau? Thẩm Thính Ôn cũng được tính là nhân vật lớn sao? Không dựa hơi cha mình thì chỉ là cái rắm! Cô nghĩ cho kỹ, là ở bên nó hay...''
Chu Thuỷ Nhung không để cậu ta nói xong liền vung một gậy qua, lấy hành động thay lời nói, cô đương nhiên về phe Thẩm Thính Ôn, cô cũng không biết người kia là ai.
Mã Chưng Lỗi lảo đảo hai bước đâm sầm vào tường, đã biết ý Chu Thuỷ Nhung, hắn còn chưa kịp tỏ ra thương xót cô thì đã ăn một gậy. Dù sao cũng bắt đầu rồi, cùng lắm thì bị đuổi học thôi, phải làm cho ra lẽ! Liền lên tiếng chửi rủa: ''Đ* mẹ con điếm thúi này!''
Xem trận này phải liều chết mới xong, vừa lúc đó cô chủ nhiệm và thầy cô khác chạy lại lớn tiếng can ngăn: ''Làm gì vậy!''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.