Chương 34:
Tư Ta
24/09/2024
Thẩm Thính Ôn và những người liên quan bị đưa đi bệnh viện, cô chủ nhiệm và một thầy nữa đi theo, Chu Thuỷ Nhung không bị thương thì không cần đi, nhưng cô bị cho nghỉ học, cô chủ nhiệm bắt cô đứng ngoài cửa văn phòng cùng với vài học sinh không bị thương còn lại.
Giờ cô mới biết ''K'' có ý nghĩa gì, chính là 'kẹp thịt', ngữ âm trong tiếng Trung chỉ quan hệ thể xác.
Vì vậy nên Thẩm Thính Ôn nổi điên, đó chính là Thẩm Thính Ôn nổi tiếng thâm tàng bất lộ trên mạng sao? Sao lại trở nên thế này?
*
Nhà trường rất nhanh đã ra quyết định xử phạt, chưa tới giờ tan học đã phát loa rằng Thẩm Thính Ôn lỗi nặng phải nghỉ học một tuần ở nhà chấn chỉnh lại, Chu Thuỷ Nhung là đồng phạm cũng phạt nghỉ học ba ngày. Mấy người còn lại cũng không khác gì.
Từ Túc nghe tin Chu Thuỷ Nhung kéo bè kéo nhóm đánh nhau trong trường liền tức tốc từ Vân Nam chạy lại, còn dẫn theo một cô gái.
Tại nhà trọ của Chu Thủy Nhung, cô gái kia băng bó vết thương trên cánh tay cho cô, sau đó nói với Từ Túc: ''Chỉ bị thương cánh tay thôi, những chỗ khác không sao.''
Từ Túc nói: ''Đã làm phiền cô đi đường xa đến đây rồi.''
Cô gái cười nói: ''Khách sáo rồi.''
Từ Túc không giữ cô lại: ''Vậy Phương Khỉ, tôi đặt chỗ khách sạn cho cô ở mai hãy về.''
Phương Khỉ từ chối: ''Tôi lưu lại vài ngày cũng được, dù sao tôi cũng không bận gì, cậu là đàn ông trưởng thành ở đây không tiện, con gái mới lớn có chuyện gì cũng khó nói với cậu.''
Nói là nói vậy, nhưng anh cảm thấy...Anh còn chưa nói thêm thì Phương Khỉ đã quyết định: ''Cứ như vậy đi.''
Từ Túc đành phải nghe theo cô.
Phương Khỉ có nhãn lực nên đứng lên: ''Tôi đi mua chút đồ ăn, để hai người ở đây trò chuyện.''
Người vừa đi, Từ Túc nổi giận vỗ mạnh xuống bàn: ''Em nói mọi việc đều ổn, kết quả là đi kéo bè kéo nhóm đánh lộn ư? Em là học sinh hay dân ngoài xã hội đây? Còn đánh nhau trong trường, nếu có gì không hay xảy ra, tôi phải ăn nói làm sao với cậu em, với cha mẹ em đây?''
Chu Thuỷ Nhung không nói lời nào.
''Em nói em có thể bảo vệ tốt bản thân, đây là cách em thực hiện sao? Thiếu chút nữa bảo hộ bản thân đến bệnh viện đó! Em bây giờ còn nhỏ, chờ đến khi lớn rồi nhất định sẽ hối hận về hành động hôm nay, em xem việc chia phe phái đánh nhau là trào lưu sao? Thật là càn quấy!''
Chu Thuỷ Nhung hỏi lại anh: ''Vậy còn anh? Khi anh đi học không đánh lộn sao?''
Từ Túc dừng lại.
Chu Thuỷ Nhung nhìn phản ứng cũng biết anh đánh lộn không ít: ''Đúng vậy, sau này em sẽ hối hận, nhưng em sẽ không cư xử như một đứa cháu đích tôn được cưng chiều. Hơn chục năm sau nhìn lại có lẽ sẽ hối hận, nhưng cái gì gọi là chục năm sau? Anh bao nhiêu tuổi cũng không thể lấy đó để phán xét chuyện của người ít tuổi hơn, anh thấy em đánh lộn thì nghĩ đó là chuyện ngu ngốc, em nhìn vào cuộc sống suôn sẻ của anh mà thấy buồn nôn. Anh đừng dạy đời thì em cũng không can thiệp vào chuyện của anh, vậy không tốt sao? Anh ăn mấy chén cơm, đi qua mấy cây cầu thì đó là chuyện của anh, không phải của em, đừng dùng trải nghiệm bản thân để trói buộc người khác, anh với em không sinh cùng một chỗ.''
Từ Túc sửng sốt.
Tuổi trẻ là gì? Tuổi trẻ không biết sợ là gì, trong mắt người trưởng thành thì bọn họ như bọn cấp hai, cấp hai thì sao? Cấp hai thì mỗi ngày đều nhàn nhạt trôi qua, không thể lên tiếng nói chuyện nhân sinh đạo lý sao?
Chết tiệt.
Lớn hơn vài tuổi thì tự cho mình là đúng, Chu Thuỷ Nhung sở dĩ có thể phân tích rõ ràng một cách tự nhiên thẳng thắn là vì cha mẹ chưa bao giờ gò bó cô 'con phải làm thế này thế kia'.
Không có nên hay không nên, chỉ có nguyện ý hay không.
Bản thân có ý muốn gì, muốn làm gì không liên quan gì đến tuổi tác hay thân phận, hay bất cứ điều gì, quan trọng là tâm mình muốn như thế nào.
Từ Túc choáng váng, Chu Thuỷ Nhung nói như tạt nước vào mặt khiến anh tỉnh lại, là bản thân không xác định được vị trí của mình, thay người ta đi dạy dỗ Chu Thuỷ Nhung. Anh làm gì có tư cách đi dạy dỗ cô?
Anh nhỏ giọng nói: ''Thực xin lỗi, anh nhất thời mất lý trí.''
Chu Thuỷ Nhung bỏ qua: ''Anh cũng có thể thoải mái một chút, không cần theo những sự 'hẳn là' trói buộc của xã hội. Mẹ em từng nói, chính là vì có quá nhiều thứ 'hẳn là' như vậy nên nhiều người tự ràng buộc bản thân, nên bọn họ luôn mang sự khó chịu trong người.''
Từ Túc thế nào cũng không nghĩ tới anh tự nhận bản thân hiểu được cuộc sống này thế nhưng không thông hiểu bằng một cô bé 17 tuổi.
Một lần này cũng nói rõ cho anh biết bọn họ có thân phận và tư tưởng chênh lệch như thế nào. Nhưng cô càng không giống người khác thì càng khiến người ta không thể quên.
Toàn bộ tâm trí Từ Túc rối loạn.
Giờ cô mới biết ''K'' có ý nghĩa gì, chính là 'kẹp thịt', ngữ âm trong tiếng Trung chỉ quan hệ thể xác.
Vì vậy nên Thẩm Thính Ôn nổi điên, đó chính là Thẩm Thính Ôn nổi tiếng thâm tàng bất lộ trên mạng sao? Sao lại trở nên thế này?
*
Nhà trường rất nhanh đã ra quyết định xử phạt, chưa tới giờ tan học đã phát loa rằng Thẩm Thính Ôn lỗi nặng phải nghỉ học một tuần ở nhà chấn chỉnh lại, Chu Thuỷ Nhung là đồng phạm cũng phạt nghỉ học ba ngày. Mấy người còn lại cũng không khác gì.
Từ Túc nghe tin Chu Thuỷ Nhung kéo bè kéo nhóm đánh nhau trong trường liền tức tốc từ Vân Nam chạy lại, còn dẫn theo một cô gái.
Tại nhà trọ của Chu Thủy Nhung, cô gái kia băng bó vết thương trên cánh tay cho cô, sau đó nói với Từ Túc: ''Chỉ bị thương cánh tay thôi, những chỗ khác không sao.''
Từ Túc nói: ''Đã làm phiền cô đi đường xa đến đây rồi.''
Cô gái cười nói: ''Khách sáo rồi.''
Từ Túc không giữ cô lại: ''Vậy Phương Khỉ, tôi đặt chỗ khách sạn cho cô ở mai hãy về.''
Phương Khỉ từ chối: ''Tôi lưu lại vài ngày cũng được, dù sao tôi cũng không bận gì, cậu là đàn ông trưởng thành ở đây không tiện, con gái mới lớn có chuyện gì cũng khó nói với cậu.''
Nói là nói vậy, nhưng anh cảm thấy...Anh còn chưa nói thêm thì Phương Khỉ đã quyết định: ''Cứ như vậy đi.''
Từ Túc đành phải nghe theo cô.
Phương Khỉ có nhãn lực nên đứng lên: ''Tôi đi mua chút đồ ăn, để hai người ở đây trò chuyện.''
Người vừa đi, Từ Túc nổi giận vỗ mạnh xuống bàn: ''Em nói mọi việc đều ổn, kết quả là đi kéo bè kéo nhóm đánh lộn ư? Em là học sinh hay dân ngoài xã hội đây? Còn đánh nhau trong trường, nếu có gì không hay xảy ra, tôi phải ăn nói làm sao với cậu em, với cha mẹ em đây?''
Chu Thuỷ Nhung không nói lời nào.
''Em nói em có thể bảo vệ tốt bản thân, đây là cách em thực hiện sao? Thiếu chút nữa bảo hộ bản thân đến bệnh viện đó! Em bây giờ còn nhỏ, chờ đến khi lớn rồi nhất định sẽ hối hận về hành động hôm nay, em xem việc chia phe phái đánh nhau là trào lưu sao? Thật là càn quấy!''
Chu Thuỷ Nhung hỏi lại anh: ''Vậy còn anh? Khi anh đi học không đánh lộn sao?''
Từ Túc dừng lại.
Chu Thuỷ Nhung nhìn phản ứng cũng biết anh đánh lộn không ít: ''Đúng vậy, sau này em sẽ hối hận, nhưng em sẽ không cư xử như một đứa cháu đích tôn được cưng chiều. Hơn chục năm sau nhìn lại có lẽ sẽ hối hận, nhưng cái gì gọi là chục năm sau? Anh bao nhiêu tuổi cũng không thể lấy đó để phán xét chuyện của người ít tuổi hơn, anh thấy em đánh lộn thì nghĩ đó là chuyện ngu ngốc, em nhìn vào cuộc sống suôn sẻ của anh mà thấy buồn nôn. Anh đừng dạy đời thì em cũng không can thiệp vào chuyện của anh, vậy không tốt sao? Anh ăn mấy chén cơm, đi qua mấy cây cầu thì đó là chuyện của anh, không phải của em, đừng dùng trải nghiệm bản thân để trói buộc người khác, anh với em không sinh cùng một chỗ.''
Từ Túc sửng sốt.
Tuổi trẻ là gì? Tuổi trẻ không biết sợ là gì, trong mắt người trưởng thành thì bọn họ như bọn cấp hai, cấp hai thì sao? Cấp hai thì mỗi ngày đều nhàn nhạt trôi qua, không thể lên tiếng nói chuyện nhân sinh đạo lý sao?
Chết tiệt.
Lớn hơn vài tuổi thì tự cho mình là đúng, Chu Thuỷ Nhung sở dĩ có thể phân tích rõ ràng một cách tự nhiên thẳng thắn là vì cha mẹ chưa bao giờ gò bó cô 'con phải làm thế này thế kia'.
Không có nên hay không nên, chỉ có nguyện ý hay không.
Bản thân có ý muốn gì, muốn làm gì không liên quan gì đến tuổi tác hay thân phận, hay bất cứ điều gì, quan trọng là tâm mình muốn như thế nào.
Từ Túc choáng váng, Chu Thuỷ Nhung nói như tạt nước vào mặt khiến anh tỉnh lại, là bản thân không xác định được vị trí của mình, thay người ta đi dạy dỗ Chu Thuỷ Nhung. Anh làm gì có tư cách đi dạy dỗ cô?
Anh nhỏ giọng nói: ''Thực xin lỗi, anh nhất thời mất lý trí.''
Chu Thuỷ Nhung bỏ qua: ''Anh cũng có thể thoải mái một chút, không cần theo những sự 'hẳn là' trói buộc của xã hội. Mẹ em từng nói, chính là vì có quá nhiều thứ 'hẳn là' như vậy nên nhiều người tự ràng buộc bản thân, nên bọn họ luôn mang sự khó chịu trong người.''
Từ Túc thế nào cũng không nghĩ tới anh tự nhận bản thân hiểu được cuộc sống này thế nhưng không thông hiểu bằng một cô bé 17 tuổi.
Một lần này cũng nói rõ cho anh biết bọn họ có thân phận và tư tưởng chênh lệch như thế nào. Nhưng cô càng không giống người khác thì càng khiến người ta không thể quên.
Toàn bộ tâm trí Từ Túc rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.