Chương 35:
Tư Ta
24/09/2024
Phòng bệnh trong bệnh viện.
Ôn Hỏa nhìn Thẩm Thính Ôn bị thương nằm trên giường, sau đó trước đưa cho Thẩm Thành một miếng táo, còn đưa đến bên miệng chồng: ''Thầy Thẩm, a - ''
Thẩm Thính Ôn trở mình, không muốn nhìn bọn họ.
Thẩm Thành lấy miếng táo ghim ăn rồi nói với Thẩm Thính Ôn: ''Ngày mai cha đi công tác, mẹ con cũng bận việc nên con tự làm thủ tục xuất viện nha.''
Đây là đãi ngộ cậu nhận được sau khi lớn lên, khi trưởng thành không gặp được một chuyện gì tốt trừ bỏ gặp được Chu Thuỷ Nhung. Thẩm Thính Ôn không sao cả, cậu trả lời: ''Vâng.''
Ôn Hỏa hỏi: ''Thầy cô nói con có đồng lõa là một nữ sinh, con không có gì để nói với mẹ sao?''
Thẩm Thính Ôn quay đầu: ''Mẹ hỏi thăm ít lại.''
Ôn Hỏa hướng lưng cậu định vỗ một cái: ''Thái độ gì vậy!''
Thẩm Thính Ôn trốn tay mẹ, nhưng Ôn Hỏa càng muốn đánh, còn muốn véo cậu, thấy phiền, Thẩm Thính Ôn kêu Thẩm Thành: ''Thầy Thẩm, có thể quản vợ cha được không? Vợ ở trước mặt động tay động chân với nam giới mà cha cũng nhịn được ư?''
Ôn Hỏa nhướn mày, đứa con này gần đây nhiều lời hơn trước, cô cùng Thẩm Thành ngầm trao đổi ánh mắt.
Thẩm Thành hiểu ý vợ, cầm lấy tay cô rồi dặn dò Thẩm Thính Ôn: ''Tự chăm sóc bản thân.''
Thái độ này mới bình thường không phải sao? Thẩm Thính Ôn gật đầu: ''Vâng.''
*
Từ bệnh viện đi ra, Ôn Hỏa hỏi Thẩm Thành: ''Anh biết con bé kia không?''
Ánh mắt Thẩm Thành trở nên sâu xa, chậm rãi nắm chặt tay Ôn Hỏa: ''Em nghe qua người tên Tư Văn chưa?''
*
Chu Thuỷ Nhung rảnh tay xem di động mới thấy Thẩm Thính Ôn nhắn rất nhiều, cô xem qua từng cái từng cái, từ nhàm chán đến cảm thấy mất tự nhiên, cuối cùng phải mím môi.
''Ăn cơm chưa?''
''Lo lắng cho tớ vậy sao?''
''Chu Thuỷ Nhung.''
''Xin chào, Chu Thuỷ Nhung.''
''Tớ là Thẩm Thính Ôn.''
''Ông xã cậu.''
''Cậu đến tớ sẽ rất vui.''
''Một lần này thôi.''
''Cậu sẽ được tớ bảo hộ.''
''Hiểu không?''
''Chu Thuỷ Nhung!''
''Họ Chu kia!''
''Có đau chỗ nào không?''
''Bọn họ có đánh trúng cậu không?''
''Cậu đừng gạt tớ.''
''Ăn cơm chưa?''
''Đừng để bị đói.''
''Chu Thuỷ Nhung.''
''Cậu có nghe thấy không?''
...
Cậu ta thật phiền, nhiều lời vô nghĩa, mới bỏ tên cậu khỏi danh sách đen là lại đến làm phiền cô? Không ngừng lại được sao? Chu Thuỷ Nhung ném điện thoại lên giường, không để ý tới cậu nữa, ăn cơm hay chưa liên quan rắm gì đến cậu? Phiền phức!
Di động vang lên không ngừng.
Cậu không thể nhắn một tin dài luôn sao? Không nói được một câu hoàn chỉnh à? Chu Thuỷ Nhung cầm di động lên nhìn, vẫn là bị hỏi quanh quẩn vấn đề ăn cơm chưa, cô mất kiên nhẫn nhắn lại: ''Chưa!''
Thẩm Thính Ôn rốt cuộc cũng im lặng.
Chu Thủy Nhung thở ra, ném điện thoại qua một bên nằm ở trên giường, mắt nhìn đèn đường mà trong lòng rối ren.
Đây là mang tâm sự về đêm mà mọi người hay nói sao? Không đến nỗi vậy đâu, trước giờ đầy đêm khuya thế này mà, cô làm sao vậy? Bởi vì đánh nhau sao? Trước kia mỗi ngày đều đánh nhau, Tư Văn động cũng không động chỉ phạt cô, Chu Yên còn ở một bên xem náo nhiệt.
Cô không biết mình suy nghĩ mất bao lâu, cho đến khi chuông cửa vang lên, cô tưởng Từ Túc và Phương Khỉ quay lại -
Khi cô nói chuyện xong với Từ Túc thì anh ra khỏi nhà tìm Phương Khỉ, nói là sợ Phương Khỉ không quen đường, kỳ thật là vừa lời qua tiếng lại với cô nên ngại ngùng.
Cô đi tới mở cửa ra, không phải Từ Túc, không phải Phương Khỉ, là một người quấn băng y tế toàn thân - Thẩm Thính Ôn. Dù vậy cậu nhìn vẫn đẹp mắt, về phương diện ngoại hình thì cậu không đến nỗi.
Thẩm Thính Ôn giơ gói to trong tay lên: ''Sủi cảo đây, trước cậu nói thích món này.''
Chu Thuỷ Nhung luống cuống, có cảm giác kỳ quái khó hiểu, mắt dường như mơ hồ, tim cũng sớm rối loạn, hô hấp không vững, cô áp chế không được sự kỳ lạ này khiến cửa càng mở rộng, cả người dựa vào cửa.
Một Thẩm Thính Ôn chiêu trò sẽ không mang vẻ nhiệt tình khiến người khác không đề phòng như vậy...
Ôn Hỏa nhìn Thẩm Thính Ôn bị thương nằm trên giường, sau đó trước đưa cho Thẩm Thành một miếng táo, còn đưa đến bên miệng chồng: ''Thầy Thẩm, a - ''
Thẩm Thính Ôn trở mình, không muốn nhìn bọn họ.
Thẩm Thành lấy miếng táo ghim ăn rồi nói với Thẩm Thính Ôn: ''Ngày mai cha đi công tác, mẹ con cũng bận việc nên con tự làm thủ tục xuất viện nha.''
Đây là đãi ngộ cậu nhận được sau khi lớn lên, khi trưởng thành không gặp được một chuyện gì tốt trừ bỏ gặp được Chu Thuỷ Nhung. Thẩm Thính Ôn không sao cả, cậu trả lời: ''Vâng.''
Ôn Hỏa hỏi: ''Thầy cô nói con có đồng lõa là một nữ sinh, con không có gì để nói với mẹ sao?''
Thẩm Thính Ôn quay đầu: ''Mẹ hỏi thăm ít lại.''
Ôn Hỏa hướng lưng cậu định vỗ một cái: ''Thái độ gì vậy!''
Thẩm Thính Ôn trốn tay mẹ, nhưng Ôn Hỏa càng muốn đánh, còn muốn véo cậu, thấy phiền, Thẩm Thính Ôn kêu Thẩm Thành: ''Thầy Thẩm, có thể quản vợ cha được không? Vợ ở trước mặt động tay động chân với nam giới mà cha cũng nhịn được ư?''
Ôn Hỏa nhướn mày, đứa con này gần đây nhiều lời hơn trước, cô cùng Thẩm Thành ngầm trao đổi ánh mắt.
Thẩm Thành hiểu ý vợ, cầm lấy tay cô rồi dặn dò Thẩm Thính Ôn: ''Tự chăm sóc bản thân.''
Thái độ này mới bình thường không phải sao? Thẩm Thính Ôn gật đầu: ''Vâng.''
*
Từ bệnh viện đi ra, Ôn Hỏa hỏi Thẩm Thành: ''Anh biết con bé kia không?''
Ánh mắt Thẩm Thành trở nên sâu xa, chậm rãi nắm chặt tay Ôn Hỏa: ''Em nghe qua người tên Tư Văn chưa?''
*
Chu Thuỷ Nhung rảnh tay xem di động mới thấy Thẩm Thính Ôn nhắn rất nhiều, cô xem qua từng cái từng cái, từ nhàm chán đến cảm thấy mất tự nhiên, cuối cùng phải mím môi.
''Ăn cơm chưa?''
''Lo lắng cho tớ vậy sao?''
''Chu Thuỷ Nhung.''
''Xin chào, Chu Thuỷ Nhung.''
''Tớ là Thẩm Thính Ôn.''
''Ông xã cậu.''
''Cậu đến tớ sẽ rất vui.''
''Một lần này thôi.''
''Cậu sẽ được tớ bảo hộ.''
''Hiểu không?''
''Chu Thuỷ Nhung!''
''Họ Chu kia!''
''Có đau chỗ nào không?''
''Bọn họ có đánh trúng cậu không?''
''Cậu đừng gạt tớ.''
''Ăn cơm chưa?''
''Đừng để bị đói.''
''Chu Thuỷ Nhung.''
''Cậu có nghe thấy không?''
...
Cậu ta thật phiền, nhiều lời vô nghĩa, mới bỏ tên cậu khỏi danh sách đen là lại đến làm phiền cô? Không ngừng lại được sao? Chu Thuỷ Nhung ném điện thoại lên giường, không để ý tới cậu nữa, ăn cơm hay chưa liên quan rắm gì đến cậu? Phiền phức!
Di động vang lên không ngừng.
Cậu không thể nhắn một tin dài luôn sao? Không nói được một câu hoàn chỉnh à? Chu Thuỷ Nhung cầm di động lên nhìn, vẫn là bị hỏi quanh quẩn vấn đề ăn cơm chưa, cô mất kiên nhẫn nhắn lại: ''Chưa!''
Thẩm Thính Ôn rốt cuộc cũng im lặng.
Chu Thủy Nhung thở ra, ném điện thoại qua một bên nằm ở trên giường, mắt nhìn đèn đường mà trong lòng rối ren.
Đây là mang tâm sự về đêm mà mọi người hay nói sao? Không đến nỗi vậy đâu, trước giờ đầy đêm khuya thế này mà, cô làm sao vậy? Bởi vì đánh nhau sao? Trước kia mỗi ngày đều đánh nhau, Tư Văn động cũng không động chỉ phạt cô, Chu Yên còn ở một bên xem náo nhiệt.
Cô không biết mình suy nghĩ mất bao lâu, cho đến khi chuông cửa vang lên, cô tưởng Từ Túc và Phương Khỉ quay lại -
Khi cô nói chuyện xong với Từ Túc thì anh ra khỏi nhà tìm Phương Khỉ, nói là sợ Phương Khỉ không quen đường, kỳ thật là vừa lời qua tiếng lại với cô nên ngại ngùng.
Cô đi tới mở cửa ra, không phải Từ Túc, không phải Phương Khỉ, là một người quấn băng y tế toàn thân - Thẩm Thính Ôn. Dù vậy cậu nhìn vẫn đẹp mắt, về phương diện ngoại hình thì cậu không đến nỗi.
Thẩm Thính Ôn giơ gói to trong tay lên: ''Sủi cảo đây, trước cậu nói thích món này.''
Chu Thuỷ Nhung luống cuống, có cảm giác kỳ quái khó hiểu, mắt dường như mơ hồ, tim cũng sớm rối loạn, hô hấp không vững, cô áp chế không được sự kỳ lạ này khiến cửa càng mở rộng, cả người dựa vào cửa.
Một Thẩm Thính Ôn chiêu trò sẽ không mang vẻ nhiệt tình khiến người khác không đề phòng như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.