Mặt Dày Mới Tán Được Em

Chương 36:

Tư Ta

24/09/2024

Chu Thủy Nhung nhìn thấy Thẩm Thính Ôn mang sủi cảo đến, không hiểu vì sao lại mở cửa cho cậu vào nhà.

Thẩm Thính Ôn đưa đũa cho cô.

Chu Thủy Nhung không cầm: ''Tôi có tay.''

Thẩm Thính Ôn ngồi xuống làm lộ ra miệng vết thương sau lưng, cậu khoa trương rên lên một tiếng.

''Bớt diễn.'' Chu Thủy Nhung nói.

Thẩm Thính Ôn không thừa nhận: ''đau thật đó, tớ khâu mất vài mũi.''

Chu Thủy Nhung biết cậu chảy không ít máu, nhưng hẳn là bị thương ngoài da, nếu thực sự bị thương nặng như cậu nói thì đã sớm nằm trên giường chứ đâu xuất hiện trước mặt cô?

Lười chỉnh cậu, cô hỏi thẳng vấn đề của mình: ''Cậu có chặn từ khóa 'Thẩm Thính Ôn' trên các trang tìm kiếm không?''

Thẩm Thính Ôn không giấu cô: ''Hình như vậy.''

Chu Thủy Nhung tiếp tục hỏi: ''Một học sinh trung học như cậu có nhất thiết cần bảo mật giống như đặc vụ không? Còn che đậy dấu vết, cậu có bí mật gì?''

Thẩm Thính Ôn đặt ống hút vào ly trà sữa của cô nói: ''Tớ không có bí mật nhưng cha tớ thì có, không thể để bản thân trở thành điểm yếu, phòng ngừa mọi việc tựa như đã thành thói quen.''

''Hiện tại cậu nói cho tôi biết không sợ tôi tính kế cha cậu sao?''

''Nếu tớ dám nói thì tất nhiên không sợ, loại vấn đề này cậu không cần hỏi.''

''Cậu không để tôi vào mắt à? Cảm thấy tôi không có khả năng sao?''

''Tớ không sợ việc cậu có làm được hay không.''

''Tôi không có hứng thú với cha cậu, không có tâm tư tính kế.''

''Còn có vấn đề gì không?''

Chu Thủy Nhung vốn không muốn hỏi gì, nhưng nghe cậu nói thì đột nhiên muốn biết: ''Cậu không hỏi tôi vì sao thăm dò cậu sao?''

Thẩm Thính Ôn không hỏi: ''Nếu tớ đến một nơi lạ lẫm cũng sẽ giống cậu trước hết sẽ đi tìm hiểu đặc điểm xung quanh một chút, thuận tiện bình yên chung sống với mọi người. Để nhận thức cần quá trình lâu dài, điều này không cần phải hỏi.''

Chu Thủy Nhung nghe thấy hợp lý, cô buông đũa xuống: ''Cậu rất thông minh, vậy cậu diễn trò với tôi, làm bộ đáng thương, đủ thấy có mục đích, thật không biết xấu hổ.''

''Tớ cũng chưa trách cậu điều tra tớ, cậu dựa vào đâu trách tớ dùng cách nào để làm quen cậu?''

Chu Thủy Nhung chưa dịu lại: ''Cố tình mà làm chính là lừa gạt, như cậu gọi là đầu cơ trục lợi, nếu tôi biết cậu có chỗ không giống với người khác thì tôi thèm liếc mắt sao?''

''Trước đây tớ cùng cha tham gia một số hiệp hội thương mại về khoa học kỹ thuật, hạng mục đầu tư có giá trị là như thế nào? Đầu tiên khi tiếp xúc cần phân biệt điểm nổi bật, sau đó sửa chỗ cũ thành mới để có thời gian khiến mọi người từng bước tiếp cận. Những người khác không được cậu liếc mắt một cái thì đó là do bọn họ vô năng, cậu không thể bởi vì tớ có năng lực nên định tội tớ, chuyện này không có đạo lý, tớ không phục.''



Chu Thủy Nhung không đôi co với cậu: ''Ai thèm quan tâm cậu phục hay không phục, mặc kệ cậu nói lý thế nào thì vẫn là cậu gạt tôi, tôi chính là thấy phiền đấy.''

Thẩm Thính Ôn hơi cúi đầu, đột nhiên cười không thành tiếng, cười đến thực nhạt, có điểm bất lực: ''Vậy thì phiền thôi.''

Ánh mắt cậu giống như thôi miên, Chu Thủy Nhung lại có cảm giác kỳ quái, cảm giác đó còn rất mãnh liệt.

Thẩm Thính Ôn gắp một miếng sủi cảo đưa tới chỗ Chu Thủy Nhung: ''Ăn đi.''

Chu Thủy Nhung thẳng thắn nói với cậu: ''Tôi về nước là để tìm hiểu một số vấn đề, không rảnh đi lo chuyện tình cảm. Cậu tuy thông minh nhưng đúng lúc chỉ mang đến tổn hại, đừng tròng dây thòng lọng vào tôi.''

Thẩm Thính Ôn buông đũa, chống hai tay lên bàn dựa vào gần cô nói: ''Muốn cược với tớ không?''

''Cái gì?''

''Cược rằng trong lòng cậu sẽ có tớ.''

Chu Thủy Nhung cảm thấy buồn cười, không muốn tán chuyện với cậu: ''Ăn nhanh đi, ăn xong biến lẹ, bà đây buồn ngủ.''

Thẩm Thính Ôn cũng không vội, cô muốn trốn thì trốn. Cậu một lần nữa cầm đũa lên, động tác không tự nhiên, giống như vết thương đằng sau ảnh hưởng đến hành động.

Chu Thủy Nhung bất ngờ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, biết rõ cậu giả bộ vẫn giúp cậu đổ nước chấm vào đĩa.

''Cám ơn.'' Thẩm Thính Ôn gắp sủi cảo cũng chậm tay hơn, giống như không gắp nổi, rất cần giúp đỡ.

Chu Thủy Nhung trừng cậu: ''Vừa vừa thôi nha, cậu không hiểu sao?''

''Có chỗ đau, thực xin lỗi.'' Thẩm Thính Ôn bặm môi.

Chu Thủy Nhung nhìn vào mắt cậu, liếc mắt là biết cậu đang gạt người, nhưng đôi mắt cậu rất trong trẻo, sự trong trẻo ấy có công dụng tẩy não, khiến cô ma xui quỷ khiến mang dĩa sủi cảo đến gần để cậu dễ gắp.

Thẩm Thính Ôn vừa gắp liền rớt, Chu Thủy Nhung theo bản năng nghiêng người tiếp được, Thẩm Thính Ôn cũng cùng lúc làm vậy, tay hai người chạm vào nhau. Chu Thủy Nhung phản ứng nhanh, thu tay lại, Thẩm Thính Ôn không buông tay, trái lại nắm càng chặt hơn khiến cô cau mày: ''Buông tay.''

Thẩm Thính Ôn thì thầm: ''Cậu để tớ nắm tay một chút được không?''

''Không được.'' Chu Thủy Nhung nói.

Thẩm Thính Ôn thả tay ra: ''Ừm.''

Chu Thủy Nhung nghĩ rằng nguyên nhân Thẩm Thính Ôn không bị cô cho vào sổ đen hoàn toàn, có lẽ là do tuy rằng cậu đáng ghét, nhưng khi có những hành vi vượt quá khuôn phép thì cậu đều hỏi cô, ít nhất cho cô có cảm giác được tôn trọng.

Thời điểm mạo phạm đến cô, cậu sẽ giải thích, biểu hiện thành ý, con trai có thể làm đến như vậy, ít nhất sẽ không làm cho người ta phản cảm.

Thẩm Thính Ôn thấy thời gian không còn sớm nên chuẩn bị đi: ''Tớ cứng rồi, vì nghĩ đến an toàn cho cậu, tớ phải đi thôi.''

Chu Thủy Nhung hoàn hồn, mắt không tự giác nhìn xuống, thấy quần cậu nổi lên một khối, nhanh chóng trợn mắt, đột nhiên có chút xấu hổ.

Thẩm Thính Ôn nói: ''Tớ không khống chế được, lại không thể cưỡng ép cậu thỏa mãn mình, cũng chỉ có thể rời đi. Này có thể là bài học kinh nghiệm không thể thiếu khi con trai trưởng thành nhỉ, hơn nữa ở phương diện đó tớ còn rất tuyệt vời nữa.''



Chu Thủy Nhung không muốn nhìn cậu: ''Bằng vào cậu? Đụng một chút là gào khóc, rên rỉ, yếu ớt đến vậy, còn lớn được sao?''

''Tớ yếu hay không cậu còn không biết sao?''

Chu Thủy Nhung nhịn không được trừng qua: ''Cậu bớt nói hươu nói vượn! Cậu yếu chỗ nào sao tôi biết được!''

Thẩm Thính Ôn bất ngờ ôm cô, chỗ đó liền đâm vào lưng, sau đó buông cô ra thấp giọng nói: ''Giờ cậu biết chưa?''

Chu Thủy Nhung nghĩ tới, một khối to như vậy, ngày đó cậu ôm cô cô đã cảm giác được. Mặt trấn tĩnh, nhéo vào tay cậu ngăn lại hành động càn rỡ: ''Cậu muốn chết rồi!''

Thẩm Thính Ôn rên thành tiếng: ''Đau...''

Chu Thủy Nhung thấy cậu tuyệt đối không đau: ''Tôi thấy cậu không đau đâu, nếu đau đến mức không thể động đậy cậu còn có thể tới tìm tôi ư?''

''Cho dù tàn phế tớ cũng có thể đến tìm cậu.''

Chu Thủy Nhung không nói nhảm với Thẩm Thính Ôn nữa: ''Chúng ta không cần làm bộ, tôi không thích cậu, về sau sẽ không thay đổi, cậu cá cược càng không có ý nghĩa, cố chấp chỉ mang đến tổn hại, nếu muốn tiếp tục thì chuẩn bị cho tốt tinh thần bị thương đến chết đi.''

Thẩm Thính Ôn gật đầu, còn có thể nở nụ cười: ''Ừm, tớ đã chuẩn bị hết rồi.''

Chu Thủy Nhung lại bắt đầu trở nên kỳ quái, không biết có phải do trong nhà không khí lưu thông không tốt nên khiến cô cảm thấy có chỗ hoảng hốt hay không, cô nhanh đẩy cậu đi: ''Cửa ở đàng kia, không tiễn, tạm biệt.''

Thẩm Thính Ôn nhìn qua đĩa sủi cảo trên bàn: ''Vậy cậu nhớ ăn đó.''

Chu Thủy Nhung xoay người, không nhìn cậu, cũng không trả lời, cô phải bảo trì khoảng cách với Thẩm Thính Ôn.

Thẩm Thính Ôn đi rồi, Từ Túc và Phương Khỉ đã trở lại. Từ Túc nhìn đến sủi cảo trên bàn thì hỏi cô: ''Em kêu đồ ăn ngoài sao?''

Chu Thủy Nhung không trả lời thẳng vấn đề này: ''Em không đói, anh chị ăn đi.''

Từ Túc nhìn cô trở về phòng, trên mặt mím môi có chút cảm giác mờ ám.

Phương Khỉ thấy thì cúi đầu mỉm cười.

Lúc ăn cơm, Phương Khỉ mang đến cho Từ Túc một ly sữa: ''Em nhớ rõ ràng trước đây khi anh uống sữa đậu nành nói rằng mùi sữa tanh quá, hiện tại hình như uống được rồi.''

Từ Túc không yên lòng nói: ''Ừ.''

Phương Khỉ cũng rót cho mình một ly, nhìn vào ly sữa nói: ''Cô bé quả thật có sức hút, có tinh thần phấn chấn mà em không có, còn có dũng khí, nhưng cô ấy và phố thị phồn hoa cũng giống nhau, có sự hấp dẫn mà càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, điểm này anh khống chế không được đâu.''

Sự chú ý của Từ Túc bị lời nói của cô kéo trở về, suy nghĩ một chút thấy có chỗ chạm đến tâm sự riêng trong lòng: ''Em nghĩ nhiều rồi.''

Phương Khỉ thản nhiên cười: ''Hiện tại anh còn mù quáng, khi nào thanh tỉnh hãy suy nghĩ lời của em, nếu anh không buông xuống được thì em chúc phúc cho anh.''

Từ Túc đứng lên, trốn tránh: ''Anh dẫn em quay về khách sạn, mai cùng nhau trở về.''

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Dày Mới Tán Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook