Chương 37:
Tư Ta
24/09/2024
Thẩm Thính Ôn rời khỏi nhà Chu Thủy Nhung thì môi trắng bệt ra, khi quay lại bệnh viện thì miệng vết thương tét ra, máu lan ra khiến băng vải đỏ thẫm, đầu chảy đầy mồ hôi.
Cậu không lừa Chu Thủy Nhung, cậu quả thật rất đau, nhưng người từng diễn trò như cậu khiến cô cảm thấy cậu đang gạt người. Tuy rằng không biết cô có lo cho cậu hay không, nhưng cậu thật sự không cần diễn đến thảm như vậy.
Trở lại bệnh viện, bác sĩ vừa xử lý miệng vết thương cho cậu, vừa ở một bên mắng: ''Đã như vậy còn chạy ra ngoài, thật xem thường sức khỏe quá.''
Thẩm Thính Ôn bị vết thương hành đến nhúc nhích không được, đau muốn chết đi mà không được: ''Cám ơn.''
Những lời bác sĩ muốn nói bị chặn lại, không nói thêm gì nữa.
Trong phòng bệnh chỉ còn Thẩm Thính Ôn, cậu nằm không đến chán nên đi ra ngoài, bất tri bất giác đi đến cuối hành lang.
Chỗ đấy có cửa sổ thật lớn, bên ngoài là buổi đêm náo nhiệt. Đêm khuya ở bệnh viện luôn náo nhiệt như vậy.
Đột nhiên có người xuất hiện đằng sau cậu, kêu một tiếng: ''Thẩm Dụ An.''
Cậu không quay lại.
Người nọ cũng không đi: ''Khuôn mặt của cậu khiến người khác ấn tượng sâu sắc, tôi không thể nào nhận sai. Thẩm Dụ An.''
Thẩm Thính Ôn nhớ giọng nói này, là người lần trước nhận nhầm cậu ở bệnh viện. Cậu xoay người lại, vẫn là câu nói kia: ''Cậu nhận nhầm người.''
Người nọ lắc đầu: ''Hai năm trước ở khu Cửu Long, Hongkong, phố Sơn Đông, đã xảy ra một vụ bắt cóc, một phần tử bất hợp pháp bắt cóc hai học sinh, hai học sinh này vốn hôm sau sẽ chuyển trường đến Frankfort, sau đó tham gia trại hè ở Manchester.''
Thẩm Thính Ôn giống như nghe chuyện của người khác, không có phản ứng.
Người nọ có chỗ hoài nghi, nhưng vẫn nói hết: ''Hai học sinh bị bắt cóc một người tên Thẩm Dụ An, một người tên Dương Nghĩa Từ, tôi chính là Dương Nghĩa Từ, còn cậu chính là Thẩm Dụ An.''
Thẩm Thính Ôn nói: ''Phải không? Vậy thật bất hạnh quá.''
Dương Nghĩa Từ vén tay áo lên cho Thẩm Thính Ôn xem: ''Lúc ấy hai cánh tay tôi đều bị bọn bắt cóc dùng thanh sắt đánh số lên, bây giờ còn vết sẹo, nếu cậu không phải là Thẩm Dụ An vậy hãy để tôi xem tay của cậu.''
Hai cánh tay của Thẩm Thính Ôn đều có thể cho cậu ta xem.
Dương Nghĩa Từ nhìn thấy cánh tay đầy hình xăm thì nói: ''Cậu che đi rồi!''
Thẩm Thính Ôn buông tay áo xuống: ''Trước không phải nói cậu nhận sai người rồi sao, đã nói không có, chuyện cũng đã qua, cậu muốn thế nào?''
Dương Nghĩa Từ nhìn vào mắt cậu: ''Tôi nợ cậu ấy một câu thực xin lỗi, và một câu cám ơn.''
Thẩm Thính Ôn cười nhạt: ''Không cần hình thức như vậy.''
Dương Nghĩa Từ thấy không thể tìm được đáp án mình muốn nên buông tha: ''Tôi đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân, cuối tuần sẽ đi New Zealand, có thể 10, 20 năm sau mới trở về, nếu cậu không phải Thẩm Dụ An thì đã quấy rầy rồi.''
Khi cậu ta xoay người rời đi, vốn hy vọng Thẩm Thính Ôn giữ mình lại, thừa nhận cậu là Thẩm Dụ An, nhưng Thẩm Thính Ôn không giữ cậu ta, cũng không quay đầu lại. Xem ra muốn để đoạn thời gian đã qua trở thành quá khứ.
Những kẻ bắt cóc thuộc băng nhóm lớn nhất ở Delta, và chúng đều dính líu đến mại dâm, cờ bạc và ma túy. Khi đó Hongkong rối ren, họ lợi dụng sự hỗn loạn để phạm tội và gây ra rất nhiều điều tiếng. Cậu và Thẩm Dụ An sau khi bị bắt cóc thì mỗi ngày đều bị đánh, bởi vì cậu hay khóc nên bị kéo đến phòng 'Hưởng lạc'. Phòng 'Hưởng lạc' là gì? Là chỗ bọn tội phạm giải quyết nhu cầu biến thái, con tin đến đó bị lột trần, tra tấn, chà đạp không phân biệt nam nữ, sống đi vào chết đi ra.
Dương Nghĩa Từ lúc ấy cực kỳ hoảng sợ, gào khóc xin tha, bọn chúng dụi tàn thuốc vào đầu vú, vành tai cậu, ghim cậu trên mặt đất, dùng que sắt hung đỏ ninh vào hậu môn. Cuối cùng khi cậu sắp bị kéo đến phòng 'Hưởng lạc' thì Thẩm Dụ An nói cậu mắc bệnh AIDS, bọn chúng mới buông tha Dương Nghĩa Từ, ngược lại dời ánh mắt lên người Thẩm Dụ An. Cứ như vậy, Thẩm Dụ An bị mang vào phòng 'Hưởng lạc', cho đến khi Dương Nghĩa Từ được cha mẹ cứu thoát cũng chưa gặp lại Thẩm Dụ An.
Cậu không lừa Chu Thủy Nhung, cậu quả thật rất đau, nhưng người từng diễn trò như cậu khiến cô cảm thấy cậu đang gạt người. Tuy rằng không biết cô có lo cho cậu hay không, nhưng cậu thật sự không cần diễn đến thảm như vậy.
Trở lại bệnh viện, bác sĩ vừa xử lý miệng vết thương cho cậu, vừa ở một bên mắng: ''Đã như vậy còn chạy ra ngoài, thật xem thường sức khỏe quá.''
Thẩm Thính Ôn bị vết thương hành đến nhúc nhích không được, đau muốn chết đi mà không được: ''Cám ơn.''
Những lời bác sĩ muốn nói bị chặn lại, không nói thêm gì nữa.
Trong phòng bệnh chỉ còn Thẩm Thính Ôn, cậu nằm không đến chán nên đi ra ngoài, bất tri bất giác đi đến cuối hành lang.
Chỗ đấy có cửa sổ thật lớn, bên ngoài là buổi đêm náo nhiệt. Đêm khuya ở bệnh viện luôn náo nhiệt như vậy.
Đột nhiên có người xuất hiện đằng sau cậu, kêu một tiếng: ''Thẩm Dụ An.''
Cậu không quay lại.
Người nọ cũng không đi: ''Khuôn mặt của cậu khiến người khác ấn tượng sâu sắc, tôi không thể nào nhận sai. Thẩm Dụ An.''
Thẩm Thính Ôn nhớ giọng nói này, là người lần trước nhận nhầm cậu ở bệnh viện. Cậu xoay người lại, vẫn là câu nói kia: ''Cậu nhận nhầm người.''
Người nọ lắc đầu: ''Hai năm trước ở khu Cửu Long, Hongkong, phố Sơn Đông, đã xảy ra một vụ bắt cóc, một phần tử bất hợp pháp bắt cóc hai học sinh, hai học sinh này vốn hôm sau sẽ chuyển trường đến Frankfort, sau đó tham gia trại hè ở Manchester.''
Thẩm Thính Ôn giống như nghe chuyện của người khác, không có phản ứng.
Người nọ có chỗ hoài nghi, nhưng vẫn nói hết: ''Hai học sinh bị bắt cóc một người tên Thẩm Dụ An, một người tên Dương Nghĩa Từ, tôi chính là Dương Nghĩa Từ, còn cậu chính là Thẩm Dụ An.''
Thẩm Thính Ôn nói: ''Phải không? Vậy thật bất hạnh quá.''
Dương Nghĩa Từ vén tay áo lên cho Thẩm Thính Ôn xem: ''Lúc ấy hai cánh tay tôi đều bị bọn bắt cóc dùng thanh sắt đánh số lên, bây giờ còn vết sẹo, nếu cậu không phải là Thẩm Dụ An vậy hãy để tôi xem tay của cậu.''
Hai cánh tay của Thẩm Thính Ôn đều có thể cho cậu ta xem.
Dương Nghĩa Từ nhìn thấy cánh tay đầy hình xăm thì nói: ''Cậu che đi rồi!''
Thẩm Thính Ôn buông tay áo xuống: ''Trước không phải nói cậu nhận sai người rồi sao, đã nói không có, chuyện cũng đã qua, cậu muốn thế nào?''
Dương Nghĩa Từ nhìn vào mắt cậu: ''Tôi nợ cậu ấy một câu thực xin lỗi, và một câu cám ơn.''
Thẩm Thính Ôn cười nhạt: ''Không cần hình thức như vậy.''
Dương Nghĩa Từ thấy không thể tìm được đáp án mình muốn nên buông tha: ''Tôi đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân, cuối tuần sẽ đi New Zealand, có thể 10, 20 năm sau mới trở về, nếu cậu không phải Thẩm Dụ An thì đã quấy rầy rồi.''
Khi cậu ta xoay người rời đi, vốn hy vọng Thẩm Thính Ôn giữ mình lại, thừa nhận cậu là Thẩm Dụ An, nhưng Thẩm Thính Ôn không giữ cậu ta, cũng không quay đầu lại. Xem ra muốn để đoạn thời gian đã qua trở thành quá khứ.
Những kẻ bắt cóc thuộc băng nhóm lớn nhất ở Delta, và chúng đều dính líu đến mại dâm, cờ bạc và ma túy. Khi đó Hongkong rối ren, họ lợi dụng sự hỗn loạn để phạm tội và gây ra rất nhiều điều tiếng. Cậu và Thẩm Dụ An sau khi bị bắt cóc thì mỗi ngày đều bị đánh, bởi vì cậu hay khóc nên bị kéo đến phòng 'Hưởng lạc'. Phòng 'Hưởng lạc' là gì? Là chỗ bọn tội phạm giải quyết nhu cầu biến thái, con tin đến đó bị lột trần, tra tấn, chà đạp không phân biệt nam nữ, sống đi vào chết đi ra.
Dương Nghĩa Từ lúc ấy cực kỳ hoảng sợ, gào khóc xin tha, bọn chúng dụi tàn thuốc vào đầu vú, vành tai cậu, ghim cậu trên mặt đất, dùng que sắt hung đỏ ninh vào hậu môn. Cuối cùng khi cậu sắp bị kéo đến phòng 'Hưởng lạc' thì Thẩm Dụ An nói cậu mắc bệnh AIDS, bọn chúng mới buông tha Dương Nghĩa Từ, ngược lại dời ánh mắt lên người Thẩm Dụ An. Cứ như vậy, Thẩm Dụ An bị mang vào phòng 'Hưởng lạc', cho đến khi Dương Nghĩa Từ được cha mẹ cứu thoát cũng chưa gặp lại Thẩm Dụ An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.