Chương 38:
Tư Ta
24/09/2024
Chu Tịch Hựu ngồi trên xích đu lắc qua lắc lại, đầu óc rối rắm.
Đường Quân Ân đến thay toàn bộ đồ ăn trong tủ lạnh cho cô, những món quá hạn sử dụng đều bị vứt đi. Thấy cô mất hồn mất vía thì đi qua sờ lên trán, tốt, không nóng.
Chu Tịch Hựu ngẩng đầu lên nhìn: ''Chú nhỏ ơi, cha con biến mất 3 tháng rồi. Cha không cần con nữa sao?''
Đường Quân Ân ngồi xuống: ''Cha con chỉ có một đứa con gái là con, sao lại không cần?''
''Con sắp chết rồi, cha sẽ không còn đứa con gái này nữa sớm thôi.'' Chu Tịch Hựu nói.
Đường Quân Ân vuốt tóc cô: ''Hựu Hựu, con mắc bệnh nhưng không phải là nan y, có thể trị khỏi.''
Chu Tịch Hựu đã lớn như thế này nào dễ bị gạt giống trước đây chứ? ''Chú biết vì sao con thích Thẩm Thính Ôn không?''
Đường Quân Ân nhìn cô: ''Không phải vì con thấy tên nhóc đó đẹp trai sao? Ngữ đó giống cha nó, lớn lên được cái mã, đi khắp nơi lừa con gái người ta.''
Chu Tịch Hựu lắc đầu: ''Đại gia đình của chúng ta đến bây giờ cũng không xem tình yêu là chuyện quan trọng, từ nhỏ đã được giáo dục sống trên đời có nhiều chuyện trọng yếu hơn để làm, người khác sinh nhật sẽ đến nhà hàng Tây, mua cái điện thoại hoặc máy tính. Nhà mình thì sẽ là một căn nhà, một chiếc xe, hoặc ít nhiều cổ phần trong công ty, hoặc là vé vào cửa sự kiện cao cấp mà vàng bạc cũng khó mua được’’.
''Tốt nghiệp xong sẽ được đào tạo sâu hơn trong các trường học có thế lực, hoặc vào công ty gia tộc, khi người khác lo chuyện học cao học, đi làm hay khởi nghiệp thì chúng ta như những con cờ để người khác đánh giá năng lực trên bàn cờ hôn nhân thương mại’’.
''Chỉ có một số ít sẽ thay đổi vận mệnh khi đi học, còn lại đa số đây chỉ là nơi mọi người gặp nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi, khi cuộc vui đã tàn thì mọi người sẽ trở lại vị trí của mình, cuộc sống của họ sẽ không có gì thay đổi.''
''Bởi vì con hiểu được quỹ đạo này nên từ lúc còn nhỏ đã biết chọn người tốt nhất để gửi gắm tình cảm, người giỏi nhất sẽ khiến cho cuộc sống như dệt hoa trên gấm, con và người đó thậm chí có thể cùng nhau sáng tạo giá trị lớn hơn nữa. Thân là con gái của gia tộc, từ nhỏ con đã có tư tưởng thâm căn cố đế này, Sẽ có lúc con nhất thời bị sự mới mẻ nào đó hấp dẫn, nhưng tuyệt đối sẽ không vì sự khác lạ nào đó làm lạc hướng.''
Đường Quân Ân nghe, cũng không bất ngờ khi thấy cô lĩnh ngộ được như vậy.
Nhiều năm về trước, khi bằng tuổi cô thì anh còn rõ ràng hơn việc bản thân nên làm gì.
Chu Tịch Hựu còn nói: ''Con nghĩ rằng những người sống trong hoàn cảnh như con đều không sai biệt lắm, sự thật quả là như thế, bạn bè của con, dù có không hài lòng điều gì thì so với người khác phải khôn khéo hơn, biết làm sao để ít tốn công sức nhất nhưng lại đạt kết quả tốt nhất.
''Thẩm Thính Ôn là hình mẫu điển hình, điều kiện của cậu ta rất tốt, cậu ấy là người không có tật xấu trong những người con quen biết.
''Con thổ lộ với cậu ấy bị cự tuyệt, tuy rằng đau lòng nhưng rồi cũng một đoạn thời gian thôi. Hôm qua tán gẫu với một người bạn, cậu ấy gọi con là bạn gái, trái tim tự nhiên đập thình thịch, lúc ấy cũng không nghĩ gì, chỉ có cảm giác mới mẻ, cảm giác này khiến con có phản ứng. Mà con vẫn tỉnh táo, con biết rằng cảm giác mới lạ thì không bền lâu, nó rất nhanh sẽ biến mất, tuyệt đối không ảnh hưởng đến con.
Về đến nhà, rõ ràng thấy được kết cục cuối cùng sẽ là bi kịch, nhưng con vẫn muốn nếm thử cảm tình này. Sự mù quáng này quả là một trời một vực với sự lý trí của chúng ta. Nên chú à, con biết mình sống không lâu, nên muốn thử cảm giác này đúng không? Chuyện này thật không giống con, con không nên như thế này.''
Đường Quân Ân hiểu cô: ''Môi trường sống khiến con hiểu sự việc hơn những người khác, như thế nào vẫn bị ràng buộc những sự việc 'hẳn là' theo số đông? Nuôi dạy con có tư tưởng vượt bậc chính là muốn con khác biệt với những người thường, nếu con vẫn bị những cái 'hẳn phải làm gì, không nên làm gì' bức bách, vậy sao có thể nói con có kinh nghiệm sống khác bình thường được? Vậy công sức người nhà bồi dưỡng con thành trắng tay rồi sao?''
Chu Tịch Hựu giật mình.
Đường Quân Ân nói với cô: ''Hựu Hựu, con biết vì sao con lớn lên cùng với Thẩm Thính Ôn, quỹ đạo trưởng thành không khác lắm, gia sản cũng không kém cạnh, nhưng dù là thành tích học tập hay xã giao cậu ta đều hơn con nhiều là vì sao không?''
Chu Tịch Hựu lắc đầu.
Đường Quân Ân nói: ''Chính vì tâm trí con không có sự tự do. Đừng nghĩ hẳn là phải như thế nào, mà hãy nghĩ bản thân có nguyện ý không, rồi con sẽ nhìn sự việc ở góc độ khác.''
Năng lực lý giải của Chu Tịch Hựu rất tốt, lời của Đường Quân Ân cô đều hiểu, cũng bắt đầu suy nghĩ về câu nói của Lý Cổn.
Cậu ta thích Triệu Cô Tình, cô thích Thẩm Thính Ôn, bọn họ đều không được đáp lại tình yêu. Dù làm hai đường thẳng song song cũng không khá hơn, không bằng thử ở cùng một chỗ xem sao.
Đường Quân Ân đến thay toàn bộ đồ ăn trong tủ lạnh cho cô, những món quá hạn sử dụng đều bị vứt đi. Thấy cô mất hồn mất vía thì đi qua sờ lên trán, tốt, không nóng.
Chu Tịch Hựu ngẩng đầu lên nhìn: ''Chú nhỏ ơi, cha con biến mất 3 tháng rồi. Cha không cần con nữa sao?''
Đường Quân Ân ngồi xuống: ''Cha con chỉ có một đứa con gái là con, sao lại không cần?''
''Con sắp chết rồi, cha sẽ không còn đứa con gái này nữa sớm thôi.'' Chu Tịch Hựu nói.
Đường Quân Ân vuốt tóc cô: ''Hựu Hựu, con mắc bệnh nhưng không phải là nan y, có thể trị khỏi.''
Chu Tịch Hựu đã lớn như thế này nào dễ bị gạt giống trước đây chứ? ''Chú biết vì sao con thích Thẩm Thính Ôn không?''
Đường Quân Ân nhìn cô: ''Không phải vì con thấy tên nhóc đó đẹp trai sao? Ngữ đó giống cha nó, lớn lên được cái mã, đi khắp nơi lừa con gái người ta.''
Chu Tịch Hựu lắc đầu: ''Đại gia đình của chúng ta đến bây giờ cũng không xem tình yêu là chuyện quan trọng, từ nhỏ đã được giáo dục sống trên đời có nhiều chuyện trọng yếu hơn để làm, người khác sinh nhật sẽ đến nhà hàng Tây, mua cái điện thoại hoặc máy tính. Nhà mình thì sẽ là một căn nhà, một chiếc xe, hoặc ít nhiều cổ phần trong công ty, hoặc là vé vào cửa sự kiện cao cấp mà vàng bạc cũng khó mua được’’.
''Tốt nghiệp xong sẽ được đào tạo sâu hơn trong các trường học có thế lực, hoặc vào công ty gia tộc, khi người khác lo chuyện học cao học, đi làm hay khởi nghiệp thì chúng ta như những con cờ để người khác đánh giá năng lực trên bàn cờ hôn nhân thương mại’’.
''Chỉ có một số ít sẽ thay đổi vận mệnh khi đi học, còn lại đa số đây chỉ là nơi mọi người gặp nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi, khi cuộc vui đã tàn thì mọi người sẽ trở lại vị trí của mình, cuộc sống của họ sẽ không có gì thay đổi.''
''Bởi vì con hiểu được quỹ đạo này nên từ lúc còn nhỏ đã biết chọn người tốt nhất để gửi gắm tình cảm, người giỏi nhất sẽ khiến cho cuộc sống như dệt hoa trên gấm, con và người đó thậm chí có thể cùng nhau sáng tạo giá trị lớn hơn nữa. Thân là con gái của gia tộc, từ nhỏ con đã có tư tưởng thâm căn cố đế này, Sẽ có lúc con nhất thời bị sự mới mẻ nào đó hấp dẫn, nhưng tuyệt đối sẽ không vì sự khác lạ nào đó làm lạc hướng.''
Đường Quân Ân nghe, cũng không bất ngờ khi thấy cô lĩnh ngộ được như vậy.
Nhiều năm về trước, khi bằng tuổi cô thì anh còn rõ ràng hơn việc bản thân nên làm gì.
Chu Tịch Hựu còn nói: ''Con nghĩ rằng những người sống trong hoàn cảnh như con đều không sai biệt lắm, sự thật quả là như thế, bạn bè của con, dù có không hài lòng điều gì thì so với người khác phải khôn khéo hơn, biết làm sao để ít tốn công sức nhất nhưng lại đạt kết quả tốt nhất.
''Thẩm Thính Ôn là hình mẫu điển hình, điều kiện của cậu ta rất tốt, cậu ấy là người không có tật xấu trong những người con quen biết.
''Con thổ lộ với cậu ấy bị cự tuyệt, tuy rằng đau lòng nhưng rồi cũng một đoạn thời gian thôi. Hôm qua tán gẫu với một người bạn, cậu ấy gọi con là bạn gái, trái tim tự nhiên đập thình thịch, lúc ấy cũng không nghĩ gì, chỉ có cảm giác mới mẻ, cảm giác này khiến con có phản ứng. Mà con vẫn tỉnh táo, con biết rằng cảm giác mới lạ thì không bền lâu, nó rất nhanh sẽ biến mất, tuyệt đối không ảnh hưởng đến con.
Về đến nhà, rõ ràng thấy được kết cục cuối cùng sẽ là bi kịch, nhưng con vẫn muốn nếm thử cảm tình này. Sự mù quáng này quả là một trời một vực với sự lý trí của chúng ta. Nên chú à, con biết mình sống không lâu, nên muốn thử cảm giác này đúng không? Chuyện này thật không giống con, con không nên như thế này.''
Đường Quân Ân hiểu cô: ''Môi trường sống khiến con hiểu sự việc hơn những người khác, như thế nào vẫn bị ràng buộc những sự việc 'hẳn là' theo số đông? Nuôi dạy con có tư tưởng vượt bậc chính là muốn con khác biệt với những người thường, nếu con vẫn bị những cái 'hẳn phải làm gì, không nên làm gì' bức bách, vậy sao có thể nói con có kinh nghiệm sống khác bình thường được? Vậy công sức người nhà bồi dưỡng con thành trắng tay rồi sao?''
Chu Tịch Hựu giật mình.
Đường Quân Ân nói với cô: ''Hựu Hựu, con biết vì sao con lớn lên cùng với Thẩm Thính Ôn, quỹ đạo trưởng thành không khác lắm, gia sản cũng không kém cạnh, nhưng dù là thành tích học tập hay xã giao cậu ta đều hơn con nhiều là vì sao không?''
Chu Tịch Hựu lắc đầu.
Đường Quân Ân nói: ''Chính vì tâm trí con không có sự tự do. Đừng nghĩ hẳn là phải như thế nào, mà hãy nghĩ bản thân có nguyện ý không, rồi con sẽ nhìn sự việc ở góc độ khác.''
Năng lực lý giải của Chu Tịch Hựu rất tốt, lời của Đường Quân Ân cô đều hiểu, cũng bắt đầu suy nghĩ về câu nói của Lý Cổn.
Cậu ta thích Triệu Cô Tình, cô thích Thẩm Thính Ôn, bọn họ đều không được đáp lại tình yêu. Dù làm hai đường thẳng song song cũng không khá hơn, không bằng thử ở cùng một chỗ xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.