Chương 40:
Tư Ta
24/09/2024
Thứ sáu, khi Chu Thủy Nhung trở lại trường, hiệu trưởng gọi cô đến và giảng giải một hồi, cuối cùng nói: ''Em đã nhớ kỹ chưa?''
Chu Thủy Nhung không nhớ nhưng miệng trả lời: ''Nhớ kỹ rồi ạ.''
''Nếu còn tái phạm, cho dù em là học sinh quốc tế thì cái gì cần làm cũng phải làm. Nếu em nghĩ trường vì thiếu người mới mà dung túng em là em sai lầm, có em hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến trường. Giờ em đi ra ngoài đi.''
Từ văn phòng đi ra, Triệu Cô Tình vừa lúc đi đến, cô ấy tới để chuyển chứng chỉ giảng viên cho hiệu trưởng, thấy Chu Thủy Nhung cô theo bản năng cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên chào.
Chu Thủy Nhung gật đầu, không nói gì.
Xuống lầu cô lại gặp Chu Tịch Hựu và Lý Cổn.
Chu Tịch Hựu thấy cô thì hỏi Lý Cổn: ''Cậu biết cô ấy không?''
Lý Cổn đã gặp qua, cũng nghe qua về cô: ''Là Chu Thủy Nhung.''
Chu Tịch Hựu gật đầu: ''Cô gái này, là tình địch của tôi.''
Lý Cổn không nói gì.
Chu Tịch Hựu lấy lại chai nước mà mình đã đưa cho Lý Cổn, cô đi về phía Chu Thủy Nhung, đưa chai nước cho cô: ''Lần trước cô cứu tôi tôi còn chưa cám ơn.''
Chu Thủy Nhung không tiếp, cũng không nói chuyện.
Dáng người Chu Tịch Hựu cũng không thuộc dạng nhỏ xinh đáng yêu, nhưng khi ở cùng một chỗ với Chu Thủy Nhung cao hơn nửa cái đầu thì nhìn cô có vẻ tinh xảo hơn. Cô muốn mời Chu Thủy Nhung một bữa cơm: ''Tan học cùng đi ăn cơm không?''
''Tôi không ăn.''
''Thẩm bảo bối có nói tôi với cậu ta có quan hệ sao không? Tụi tôi là thanh mai chúc mã, thuở nhỏ còn tắm chung, hai bên gia đình cũng đã đính ước, ai ngờ khi trưởng thành cậu ấy không thích tôi. A, con trai quả nhiên giống nhau, không một ai tốt đẹp.''
Chu Thủy Nhung không một chút cảm xúc: ''Có liên quan gì với tôi sao?''
Chu Tịch Hựu quay lại chủ đề chính: ''Cậu để tôi mời cậu bữa cơm, về sau tôi sẽ không làm phiền nữa.''
Chu Thủy Nhung không dừng bước: ''Không ăn bữa cơm này cậu cũng không có cơ hội làm phiền đến tôi.''
Chu Tịch Hựu nhìn theo bóng dáng cô, rất thoải mái, phóng khoáng. Cô làm theo không được.
Lý Cổn nói: ''Đừng nhìn nữa.''
Chu Tịch Hựu trả bình nước lại cho cậu: ''Nói cô ấy không có tố chất cũng không đúng, nếu yêu cầu cổ mang khuôn mặt tươi cười chào đón tôi cũng hơi cưỡng ép, nhưng nói thật thái độ của cổ khiến tôi không thích lắm, ngang bướng quá.''
Lý Cổn bình tĩnh phân tích: ''Cô ấy đưa cậu đến bệnh viện, còn về báo tin cho mọi người biết, chỉ bằng điểm này đã hơn nhiều người rồi.''
Chu Tịch Hựu gật đầu: ''Đúng vậy, thái độ không tốt cũng không đáng để lên án, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy. Cậu tin không? Sớm hay muộn cô nàng cũng bị thái độ của mình mang họa đến.''
''Cậu cũng đừng quan tâm chuyện của người khác.''
Chu Tịch Hựu không quan tâm nữa, cô ôm cánh tay cậu: ''Đi thôi! Không lo chuyện người khác nữa, quan tâm bạn trai mới quen của tôi thôi.''
Lý Cổn đỏ mặt, lấy tay cô ra: ''Đừng làm vậy trong trường.''
''Cậu bây giờ biết ngại ngùng rồi sao? Ngày đó nói muốn tôi làm bạn gái sao không ngại?'' Chu Tịch Hựu trêu cậu.
Lý Cổn càng đỏ mặt hơn, lỗ tai cũng đỏ lên, mím môi gọi: ''Chu Tịch Hựu!''
Chu Tịch Hựu cười: ''Đâu đâu!''
Lý Cổn mím môi thành một đường: ''Cậu đừng quá đáng!''
''Được thôi, tôi không nói nữa là được thôi?'' Chu Tịch Hựu lại ôm cánh tay cậu: ''Nếu Chu Thủy Nhung không cho tôi mặt mũi thì chúng ta tự đi ăn đi? Đi ăn bánh tôm.''
''Tối rồi tính.''
''Được, bây giờ tôi gọi đặt chỗ trước.''
''Tôi nói tối tính sau!''
''Được, hẹn rồi nhé.'' Chu Tịch Hựu lắc lắc điện thoại.
Lý Cổn hối hận bản thân nổi lên nhiệt huyết muốn cô làm bạn gái, cậu nào chịu được cô bạn gái ồn ào như vậy, lại không thể tức giận với cô, vì cô mang bệnh...Cậu thật sự là tự lấy đá đập vào chân.
Chu Thủy Nhung không nhớ nhưng miệng trả lời: ''Nhớ kỹ rồi ạ.''
''Nếu còn tái phạm, cho dù em là học sinh quốc tế thì cái gì cần làm cũng phải làm. Nếu em nghĩ trường vì thiếu người mới mà dung túng em là em sai lầm, có em hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến trường. Giờ em đi ra ngoài đi.''
Từ văn phòng đi ra, Triệu Cô Tình vừa lúc đi đến, cô ấy tới để chuyển chứng chỉ giảng viên cho hiệu trưởng, thấy Chu Thủy Nhung cô theo bản năng cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên chào.
Chu Thủy Nhung gật đầu, không nói gì.
Xuống lầu cô lại gặp Chu Tịch Hựu và Lý Cổn.
Chu Tịch Hựu thấy cô thì hỏi Lý Cổn: ''Cậu biết cô ấy không?''
Lý Cổn đã gặp qua, cũng nghe qua về cô: ''Là Chu Thủy Nhung.''
Chu Tịch Hựu gật đầu: ''Cô gái này, là tình địch của tôi.''
Lý Cổn không nói gì.
Chu Tịch Hựu lấy lại chai nước mà mình đã đưa cho Lý Cổn, cô đi về phía Chu Thủy Nhung, đưa chai nước cho cô: ''Lần trước cô cứu tôi tôi còn chưa cám ơn.''
Chu Thủy Nhung không tiếp, cũng không nói chuyện.
Dáng người Chu Tịch Hựu cũng không thuộc dạng nhỏ xinh đáng yêu, nhưng khi ở cùng một chỗ với Chu Thủy Nhung cao hơn nửa cái đầu thì nhìn cô có vẻ tinh xảo hơn. Cô muốn mời Chu Thủy Nhung một bữa cơm: ''Tan học cùng đi ăn cơm không?''
''Tôi không ăn.''
''Thẩm bảo bối có nói tôi với cậu ta có quan hệ sao không? Tụi tôi là thanh mai chúc mã, thuở nhỏ còn tắm chung, hai bên gia đình cũng đã đính ước, ai ngờ khi trưởng thành cậu ấy không thích tôi. A, con trai quả nhiên giống nhau, không một ai tốt đẹp.''
Chu Thủy Nhung không một chút cảm xúc: ''Có liên quan gì với tôi sao?''
Chu Tịch Hựu quay lại chủ đề chính: ''Cậu để tôi mời cậu bữa cơm, về sau tôi sẽ không làm phiền nữa.''
Chu Thủy Nhung không dừng bước: ''Không ăn bữa cơm này cậu cũng không có cơ hội làm phiền đến tôi.''
Chu Tịch Hựu nhìn theo bóng dáng cô, rất thoải mái, phóng khoáng. Cô làm theo không được.
Lý Cổn nói: ''Đừng nhìn nữa.''
Chu Tịch Hựu trả bình nước lại cho cậu: ''Nói cô ấy không có tố chất cũng không đúng, nếu yêu cầu cổ mang khuôn mặt tươi cười chào đón tôi cũng hơi cưỡng ép, nhưng nói thật thái độ của cổ khiến tôi không thích lắm, ngang bướng quá.''
Lý Cổn bình tĩnh phân tích: ''Cô ấy đưa cậu đến bệnh viện, còn về báo tin cho mọi người biết, chỉ bằng điểm này đã hơn nhiều người rồi.''
Chu Tịch Hựu gật đầu: ''Đúng vậy, thái độ không tốt cũng không đáng để lên án, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy. Cậu tin không? Sớm hay muộn cô nàng cũng bị thái độ của mình mang họa đến.''
''Cậu cũng đừng quan tâm chuyện của người khác.''
Chu Tịch Hựu không quan tâm nữa, cô ôm cánh tay cậu: ''Đi thôi! Không lo chuyện người khác nữa, quan tâm bạn trai mới quen của tôi thôi.''
Lý Cổn đỏ mặt, lấy tay cô ra: ''Đừng làm vậy trong trường.''
''Cậu bây giờ biết ngại ngùng rồi sao? Ngày đó nói muốn tôi làm bạn gái sao không ngại?'' Chu Tịch Hựu trêu cậu.
Lý Cổn càng đỏ mặt hơn, lỗ tai cũng đỏ lên, mím môi gọi: ''Chu Tịch Hựu!''
Chu Tịch Hựu cười: ''Đâu đâu!''
Lý Cổn mím môi thành một đường: ''Cậu đừng quá đáng!''
''Được thôi, tôi không nói nữa là được thôi?'' Chu Tịch Hựu lại ôm cánh tay cậu: ''Nếu Chu Thủy Nhung không cho tôi mặt mũi thì chúng ta tự đi ăn đi? Đi ăn bánh tôm.''
''Tối rồi tính.''
''Được, bây giờ tôi gọi đặt chỗ trước.''
''Tôi nói tối tính sau!''
''Được, hẹn rồi nhé.'' Chu Tịch Hựu lắc lắc điện thoại.
Lý Cổn hối hận bản thân nổi lên nhiệt huyết muốn cô làm bạn gái, cậu nào chịu được cô bạn gái ồn ào như vậy, lại không thể tức giận với cô, vì cô mang bệnh...Cậu thật sự là tự lấy đá đập vào chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.