Chương 41:
Tư Ta
30/09/2024
Thời điểm Chu Thủy Nhung lên lớp, cô nghe một tiếng hét thảm thiết ở ngoài, âm lượng không lớn, trong lớp có thể không nghe thấy còn bên ngoài nghe khá rõ.
Cô không dây vào, tiếp tục vào lớp.
Vào lớp được một lát, giáo viên bộ môn Sinh đến trễ, cô đột nhiên có dự cảm chẳng lành liền chạy ra khỏi lớp, đẩy ra cửa cầu thang thì thấy cô giáo dạy sinh ngã ở dưới, nhìn tư thế có vẻ là ngã lăn xuống.
Cô chạy xuống, nhìn thấy giữa hai chân cô giáo bị chảy máu, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, sau đó quay về lớp gọi mọi người.
Cả quá trình xử lý đâu vào đấy, so với người bình thường gặp loại chuyện này thì luống cuống, Chu Thủy Nhung giống như đã biết trước sự việc, hoặc đã từng gặp nhiều tình huống như thế này. Cho nên khi bác sĩ khám xong cho cô giáo, nói cô ấy bị người ta đẩy ngã, có một số người theo bản năng hoài nghi Chu Thủy Nhung.
Cô giáo Sinh còn không nói thật mọi chuyện, hàm hàm hồ hồ, thậm chí còn có ý tứ muốn đổ trách nhiệm lên người Chu Thủy Nhung.
Chu Thủy Nhung không hiểu sao thành ra thế này, có cảm giác lần ''cứu người'' này thật sự là bắt chó đi cày.
Chồng cô giáo chạy đến bệnh viện với sắc mặt xanh mét, hơn nữa khi biết vợ mình bị té xảy thai thì ánh mắt như muốn giết người, mấy học sinh ở bên cạnh không dám nói lời nào.
Thầy hiệu trưởng cũng thấy ái ngại, tuy rằng không phải do bọn họ làm chuyện này, nhưng dù sao chuyện cũng xảy ra trong trường tránh không khỏi việc bị chỉ trích.
Người chồng hỏi cô giáo: ''Sao lại thế này?''
Cô giáo liếc Chu Thủy Nhung một cái, mờ ám nói: ''Là em không bảo vệ được nó.''
Chồng cô không muốn nghe những lời này: ''Anh hỏi em đã xảy ra chuyện gì! Vì sao bác sĩ nói em bị người ta đẩy, là ai làm, rốt cuộc làm sao vậy!''
Cô giáo Sinh cúi đầu lau nước mắt: ''Anh đừng hỏi nữa, đều là lỗi của em.''
Người chồng quay đầu nói chung chung, nhưng ánh mắt lại chĩa vào Chu Thủy Nhung: ''Con tôi bị mất, chuyện xảy ra như thế nào tôi hy vọng ai biết thì nói ra, chờ đến khi tôi tự tìm ra thì nhất định các người sẽ không sống yên đâu.''
Thầy hiệu trưởng điều đình: ''Anh đừng xúc động, cụ thể đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ, khi tụi nhỏ thấy cô Phạm thì cô ấy đã nằm ở chân cầu thang...''
Cô giáo Sinh Học không để thầy nói xong, mặt trắng bệch, mắt suy yếu, tựa hồ nói thêm câu nữa cô sẽ hết hơi lìa đời, nhưng cô giáo cũng muốn góp lời, giống như chịu nhiều uất ức: ''Tụi nhỏ nói như vậy với thầy đúng không?''
Thầy hiệu trưởng biết chuyện là như vậy, nhưng cô giáo vừa hỏi vậy thì sinh lòng hoài nghi, liền nhìn Chu Thủy Nhung một cái: ''Có phải vậy không?''
Chu Thủy Nhung nói một lần cuối cùng: ''Khi em đến cầu thang thì đã thấy cô Phạm nằm ở đó, em về lớp kêu người, sau đó cùng mọi người đem cô giáo đến bệnh viện. Cả quá trình là như vậy.''
Cô giáo lại cúi đầu lau nước mắt: “ Vì sao em lại nói dối? Em sợ cô trách em sao?''
Chồng cô giáo nghe vậy trừng mắt với Chu Thủy Nhung, ánh mắt cực kỳ khủng bố.
Thầy hiệu trưởng cũng choáng váng, chẳng lẽ Chu Thủy Nhung nói dối? Là cô bé đẩy cô giáo xuống cầu thang sao?
Những học sinh khác cũng lộ ra thần sắc hoài nghi.
Chu Thủy Nhung rơi vào hoàn cảnh không nói thành lời, cầu thang không có Camera, cũng không có người, nếu cô giáo Sinh Học một mực khẳng định là cô hại cô giáo té xảy thai thì cô thực không tự cứu bản thân được.
Cô giáo Sinh khóc một hồi, ngẩng đầu lên với hai mắt đẫm lệ, môi còn run run nói: ''Con đã không còn, cô trách em thì mọi chuyện có thể quay lại như cũ sao? Cô sẽ không trách em, chỉ cần em có chút xíu áy náy thôi.''
Cô giáo thương tâm như vậy, chân thành tha thiết như vậy, thể hiện bản thân cao thượng đến vậy lại dễ dàng có được sự đồng cảm của mọi người.
Chồng cô giáo bốc hỏa, cắn chặt răng nói: ''Nếu các người không lấy lại công bằng cho chúng tôi, thì mẹ nó đừng hòng tôi bỏ qua chuyện này!''
Bầu không khí thật căng thẳng, Chu Thủy Nhung bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Lời cô giáo có ý nói là cô ra tay, học sinh cùng lớp hay thầy hiệu trưởng đều nghi ngờ, sợ là có người thấy chuyện không đúng cũng vì bầu không khí này mà không dám nói ra.
Chu Thủy Nhung bình tĩnh mỉm cười: ''Chỉ vì em không đáng thương, không khóc lóc, không thê thảm, nên lời cô nói chính là sự thật nên em thành kẻ xấu xa, tội không thể tha.''
Cô giáo có điểm tức giận: “Sao em có thể nói vậy? Tôi đã nói không trách em, vì sao em còn phủ nhận như thế?''
Chu Thủy Nhung không rảnh nhìn bọn họ đóng kịch: ''Con người của em không hối hận những chuyện mình đã làm, nhưng nói thật, em có chỗ hối hận đã đưa cô đến bệnh viện, cô không xứng.''
Chu Thủy Nhung xoay người đi, cô giáo tức đến ngực phập phồng, chồng cô cũng hổn hển, muốn đuổi theo bắt người đến công an, lại lo vợ mình không ổn nên dừng bước, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên giường, vuốt vuốt lưng cho vợ: ''Thở chậm chút.''
Thầy hiệu trưởng và các học sinh khác cũng không rõ chân tướng sự việc.
Chủ yếu gần đây mọi người đã chứng kiến một màn đánh nhau của Chu Thủy Nhung, cảnh cô đánh Mã Chưng Lỗi kia không chút lưu tình nhìn là thấy tính tình bạo ngược. Hơn nữa cô đối với ai cũng nhàn nhạt, lãnh đạm nên những lời đồn về cô đếm không hết, đối với chuyện lần này cũng không giống giả.
*
Chuyện cô Sinh bị xảy thai hôm sau truyền khắp trường, Chu Thủy Nhung một lần nữa trở thành đối tượng bị đem ra bàn tán, nếu một lần thôi thì còn có vài người bênh, bây giờ cơ hồ không có ai về phe.
Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, cô lãnh đạm, không nhiệt tình, từ sau khi chuyển đến đã trở thành trung tâm giữa những lời đồn đại, mọi người cho rằng không có lửa sao có khói, rất nhiều việc có liên quan đến cô, vậy nhất định là cô có vấn đề.
Thứ hai, cô Sinh tốt tính, đối với mọi người đều ôn hòa, cũng không nóng tính, dường như cả học sinh lẫn giáo viên đều không ghét cô ấy.
Bởi vì hai điểm này nên mọi người mặc định một ''chân tướng'': Chu Thủy Nhung bởi vì thi không tốt nên cô Sinh muốn bổ túc cho cô, Chu Thủy Nhung cảm thấy mất mặt nên đẩy cô giáo xuống cầu thang, sau đó gọi người mang cô giáo đến bệnh viện, giả bộ nói là cô giáo bị té cầu thang.
Cô không dây vào, tiếp tục vào lớp.
Vào lớp được một lát, giáo viên bộ môn Sinh đến trễ, cô đột nhiên có dự cảm chẳng lành liền chạy ra khỏi lớp, đẩy ra cửa cầu thang thì thấy cô giáo dạy sinh ngã ở dưới, nhìn tư thế có vẻ là ngã lăn xuống.
Cô chạy xuống, nhìn thấy giữa hai chân cô giáo bị chảy máu, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, sau đó quay về lớp gọi mọi người.
Cả quá trình xử lý đâu vào đấy, so với người bình thường gặp loại chuyện này thì luống cuống, Chu Thủy Nhung giống như đã biết trước sự việc, hoặc đã từng gặp nhiều tình huống như thế này. Cho nên khi bác sĩ khám xong cho cô giáo, nói cô ấy bị người ta đẩy ngã, có một số người theo bản năng hoài nghi Chu Thủy Nhung.
Cô giáo Sinh còn không nói thật mọi chuyện, hàm hàm hồ hồ, thậm chí còn có ý tứ muốn đổ trách nhiệm lên người Chu Thủy Nhung.
Chu Thủy Nhung không hiểu sao thành ra thế này, có cảm giác lần ''cứu người'' này thật sự là bắt chó đi cày.
Chồng cô giáo chạy đến bệnh viện với sắc mặt xanh mét, hơn nữa khi biết vợ mình bị té xảy thai thì ánh mắt như muốn giết người, mấy học sinh ở bên cạnh không dám nói lời nào.
Thầy hiệu trưởng cũng thấy ái ngại, tuy rằng không phải do bọn họ làm chuyện này, nhưng dù sao chuyện cũng xảy ra trong trường tránh không khỏi việc bị chỉ trích.
Người chồng hỏi cô giáo: ''Sao lại thế này?''
Cô giáo liếc Chu Thủy Nhung một cái, mờ ám nói: ''Là em không bảo vệ được nó.''
Chồng cô không muốn nghe những lời này: ''Anh hỏi em đã xảy ra chuyện gì! Vì sao bác sĩ nói em bị người ta đẩy, là ai làm, rốt cuộc làm sao vậy!''
Cô giáo Sinh cúi đầu lau nước mắt: ''Anh đừng hỏi nữa, đều là lỗi của em.''
Người chồng quay đầu nói chung chung, nhưng ánh mắt lại chĩa vào Chu Thủy Nhung: ''Con tôi bị mất, chuyện xảy ra như thế nào tôi hy vọng ai biết thì nói ra, chờ đến khi tôi tự tìm ra thì nhất định các người sẽ không sống yên đâu.''
Thầy hiệu trưởng điều đình: ''Anh đừng xúc động, cụ thể đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ, khi tụi nhỏ thấy cô Phạm thì cô ấy đã nằm ở chân cầu thang...''
Cô giáo Sinh Học không để thầy nói xong, mặt trắng bệch, mắt suy yếu, tựa hồ nói thêm câu nữa cô sẽ hết hơi lìa đời, nhưng cô giáo cũng muốn góp lời, giống như chịu nhiều uất ức: ''Tụi nhỏ nói như vậy với thầy đúng không?''
Thầy hiệu trưởng biết chuyện là như vậy, nhưng cô giáo vừa hỏi vậy thì sinh lòng hoài nghi, liền nhìn Chu Thủy Nhung một cái: ''Có phải vậy không?''
Chu Thủy Nhung nói một lần cuối cùng: ''Khi em đến cầu thang thì đã thấy cô Phạm nằm ở đó, em về lớp kêu người, sau đó cùng mọi người đem cô giáo đến bệnh viện. Cả quá trình là như vậy.''
Cô giáo lại cúi đầu lau nước mắt: “ Vì sao em lại nói dối? Em sợ cô trách em sao?''
Chồng cô giáo nghe vậy trừng mắt với Chu Thủy Nhung, ánh mắt cực kỳ khủng bố.
Thầy hiệu trưởng cũng choáng váng, chẳng lẽ Chu Thủy Nhung nói dối? Là cô bé đẩy cô giáo xuống cầu thang sao?
Những học sinh khác cũng lộ ra thần sắc hoài nghi.
Chu Thủy Nhung rơi vào hoàn cảnh không nói thành lời, cầu thang không có Camera, cũng không có người, nếu cô giáo Sinh Học một mực khẳng định là cô hại cô giáo té xảy thai thì cô thực không tự cứu bản thân được.
Cô giáo Sinh khóc một hồi, ngẩng đầu lên với hai mắt đẫm lệ, môi còn run run nói: ''Con đã không còn, cô trách em thì mọi chuyện có thể quay lại như cũ sao? Cô sẽ không trách em, chỉ cần em có chút xíu áy náy thôi.''
Cô giáo thương tâm như vậy, chân thành tha thiết như vậy, thể hiện bản thân cao thượng đến vậy lại dễ dàng có được sự đồng cảm của mọi người.
Chồng cô giáo bốc hỏa, cắn chặt răng nói: ''Nếu các người không lấy lại công bằng cho chúng tôi, thì mẹ nó đừng hòng tôi bỏ qua chuyện này!''
Bầu không khí thật căng thẳng, Chu Thủy Nhung bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Lời cô giáo có ý nói là cô ra tay, học sinh cùng lớp hay thầy hiệu trưởng đều nghi ngờ, sợ là có người thấy chuyện không đúng cũng vì bầu không khí này mà không dám nói ra.
Chu Thủy Nhung bình tĩnh mỉm cười: ''Chỉ vì em không đáng thương, không khóc lóc, không thê thảm, nên lời cô nói chính là sự thật nên em thành kẻ xấu xa, tội không thể tha.''
Cô giáo có điểm tức giận: “Sao em có thể nói vậy? Tôi đã nói không trách em, vì sao em còn phủ nhận như thế?''
Chu Thủy Nhung không rảnh nhìn bọn họ đóng kịch: ''Con người của em không hối hận những chuyện mình đã làm, nhưng nói thật, em có chỗ hối hận đã đưa cô đến bệnh viện, cô không xứng.''
Chu Thủy Nhung xoay người đi, cô giáo tức đến ngực phập phồng, chồng cô cũng hổn hển, muốn đuổi theo bắt người đến công an, lại lo vợ mình không ổn nên dừng bước, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên giường, vuốt vuốt lưng cho vợ: ''Thở chậm chút.''
Thầy hiệu trưởng và các học sinh khác cũng không rõ chân tướng sự việc.
Chủ yếu gần đây mọi người đã chứng kiến một màn đánh nhau của Chu Thủy Nhung, cảnh cô đánh Mã Chưng Lỗi kia không chút lưu tình nhìn là thấy tính tình bạo ngược. Hơn nữa cô đối với ai cũng nhàn nhạt, lãnh đạm nên những lời đồn về cô đếm không hết, đối với chuyện lần này cũng không giống giả.
*
Chuyện cô Sinh bị xảy thai hôm sau truyền khắp trường, Chu Thủy Nhung một lần nữa trở thành đối tượng bị đem ra bàn tán, nếu một lần thôi thì còn có vài người bênh, bây giờ cơ hồ không có ai về phe.
Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, cô lãnh đạm, không nhiệt tình, từ sau khi chuyển đến đã trở thành trung tâm giữa những lời đồn đại, mọi người cho rằng không có lửa sao có khói, rất nhiều việc có liên quan đến cô, vậy nhất định là cô có vấn đề.
Thứ hai, cô Sinh tốt tính, đối với mọi người đều ôn hòa, cũng không nóng tính, dường như cả học sinh lẫn giáo viên đều không ghét cô ấy.
Bởi vì hai điểm này nên mọi người mặc định một ''chân tướng'': Chu Thủy Nhung bởi vì thi không tốt nên cô Sinh muốn bổ túc cho cô, Chu Thủy Nhung cảm thấy mất mặt nên đẩy cô giáo xuống cầu thang, sau đó gọi người mang cô giáo đến bệnh viện, giả bộ nói là cô giáo bị té cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.