Chương 42:
Tư Ta
30/09/2024
Triệu Cô Tình khi biết tin này thì cảm thấy không ổn.
Chúc A Di thì tin: ''Không nghĩ tới cô ta là người như thế. Nếu nói Trần Phúc Ức bịa đặt về cổ thì tớ tin, còn cô Phạm dịu dàng như vậy, nếu nói bị Chu Thủy Nhung đẩy thì khẳng định chính là vậy.''
Triệu Cô Tình thấy không logic: ''Vì sao cô ấy lại muốn đẩy cô Phạm?''
Chúc A Di nói: ''Người ta không phải nói rồi sao? Bởi vì Chu Thủy Nhung làm bài thi không tốt nên thẹn quá hóa giận.''
Triệu Cô Tình vẫn cảm thấy không đúng: ''Thẹn quá hóa giận thì đẩy giáo viên xuống cầu thang à? Hơn nữa đó là một phụ nữ có thai đó, đầu óc Chu Thủy Nhung có vấn đề sao? Cô ấy vì sao phải làm chuyện như vậy? Sự tình bại lộ ra không phải sẽ tiêu đời sao?''
''Có thể do lời qua tiếng lại nên xúc động làm vậy chăng? Mà có gì để nghi ngờ chứ, làm gì có chuyện cô Phạm nói dối đúng không?''
Triệu Cô Tình không biết, nhưng cô cảm thấy Chu Thủy Nhung không phải loại người dễ xúc động như vậy, cô ấy thông minh, vì cái gì sẽ bị khích động?
''Tớ cảm thấy chuyện này có thể là hiểu lầm.''
Chúc A Di ôm bả vai cô: ''Cậu chính vì đó là người Thẩm Thính Ôn thích nên cậu cũng có chút thích cô ta, nên tự cảm thấy cô ta có hình tượng tốt.''
Triệu Cô Tình lắc đầu: ''Được rồi, trước không nói đến việc cô ấy vốn không phải người hay xúc động, nếu muốn định tội ít nhất cũng cho thấy bằng chứng chứ? Không thể dựa vào phỏng đoán đúng không?''
Chúc A Di nói: ''Lời nói của cô Phạm còn không đủ độ tin cậy sao? Cô Phạm là ai chứ, chưa thấy ai nói xấu cô bao giờ, hơn nữa vì sao cô giáo phải đổ oan cho Chu Thủy Nhung? Dùng đứa con của mình đi đổ oan cho một người khác sao?''
Triệu Cô Tình cũng không biết nên nói như thế nào, đầu không lý giải nổi.
Chúc A Di thở dài: ''Thôi đừng nghĩ nữa, dù sao cậu cũng buông tay với Thẩm Thính Ôn rồi, lần này cậu ta còn dằn lòng được sao? Tớ thật muốn xem lần này cậu ta làm sao để giải tội cho người trong lòng mình.''
*
Phòng học nhạc.
Chu Tịch Hựu nghe chuyện của Chu Thủy Nhung, một chút bồn chồn cũng không có. Chu Thủy Nhung đã cứu mạng cô nên cô có sự tin tưởng vô điều kiện với cô ấy, nhưng trừ bỏ bản thân ra thì sẽ không còn ai tin Chu Thủy Nhung, điều này khiến Chu Tịch Hựu chán nản.
Lý Cổn đưa cho cô hai miếng bánh quy: ''Cậu giữa trưa không ăn gì cả.''
Chu Tịch Hựu cầm miếng bánh quy nói: ''Học sinh trong trường các người không có năng lực tự vấn sao? Một chuyện không thật vậy sao có thể lan truyền dữ dội như thế? Đây là muốn không cho Chu Thủy Nhung con đường sống sao?''
Lý Cổn nói: ''Bởi vì Chu Thủy Nhung đã cứu cậu, mà cậu không quen biết cô Phạm nên cảm thấy chuyện này kỳ quặc. Mọi người trong trường đều biết cô Phạm là người như thế nào nên sẽ không đứng về phía Chu Thủy Nhung.''
Chu Tịch Hựu trả bánh quy lại cho cậu: ''Nếu cậu cũng cho rằng Chu Thủy Nhung đẩy ngã cô Phạm kia của các người thì hai ta chia tay đi, quan điểm không phù hợp.''
Lý Cổn nhíu mày: ''Tớ không phải không tin Chu Thủy Nhung, nhưng so với cổ thì tớ càng tin cô Phạm hơn, cô giáo trong ấn tượng của tớ là một người dịu dàng, vài lần cô nói chuyện với tớ đều rất nhỏ nhẹ, còn từng giúp tớ cầm đàn nữa.''
Chu Tịch Hựu đứng lên: ''Chu Thủy Nhung đưa tôi đến bệnh viện ngay cả câu cám ơn cũng chưa nhận, tôi mời cơm cũng từ chối. Chỉ vì thấy cô ấy có dáng vẻ lạnh lùng nên một mực chắc chắn rằng cô ấy đẩy ngã phụ nữ có thai sao? Đây là đạo lý chó má gì? Tôi không biết cô Phạm gì đó của các người, nhưng tôi biết trên đời người dám đổi trắng thay đen có nhiều lắm, trừ phi Chu Thủy Nhung được chuẩn đoán có hai nhân cách, hoặc là bị tâm thần...''
Câu cuối cùng còn nói rất kiên định: ''...Nếu không tôi tuyệt đối không tin cô ấy sẽ đẩy ngã một phụ nữ mang thai ngay tại trường!''
Lý Cổn thấy cô có chỗ kích động nên lo cho thân thể của cô: ''Tớ cũng chưa nói Chu Thủy Nhung đẩy cô Phạm mà, tớ chỉ nói cô giáo không có khả năng nói dối. Chuyện này bên trong có thể có hiểu lầm. Cậu đừng nổi giận.''
Chu Tịch Hựu cảm thấy cậu ngốc muốn chết: ''Nếu đầu óc cậu không cần dùng thì mang cúng đi, nói chuyện với cậu thật lao lực. Tôi đột nhiên hối hận việc đồng ý làm bạn gái cậu. Bằng không thì hai ta suy xét lại mối quan hệ này một chút đi?''
Lý Cổn không quan tâm: ''Nếu cậu muốn suy xét thì đương nhiên có thể.''
Chu Tịch Hựu đã nhìn ra, từ đầu cậu đã đùa giỡn, không kiên định với chuyện này. Cô vì xác lập mối quan hệ với cậu mà phiền não vài ngày, còn cậu thì xem đó như lời nói đùa. Đột nhiên có chỗ đau lòng, cảm giác bản thân khó khăn ra một quyết định trịnh trọng như vậy, cũng không có được sự đối đãi mà bản thân thật sự muốn.
Cô mang balo kỹ càng rồi hướng về Lý Cổn nở nụ cười: ''Tớ nghĩ kỹ rồi, cậu tiếp tục thích Triệu Cô Tình đi, còn tớ sẽ thích Thẩm Thính Ôn.''
Lý Cổn đột nhiên có chỗ không thoải mái.
Quá trình trưởng thành của cậu sẽ đụng phải trò chơi tình cảm như vậy sao? Hay phải nói đây căn bản không phải là tình yêu? Chính vì họ còn trẻ nên tùy tiện, họ luôn chạy theo trào lưu, kể cả tình yêu, nên cứ thả mình vào đám đông như thế này sao?
*
Chu Thủy Nhung cũng không để chuyện về cô Sinh Học trong lòng, nhưng sự việc lần này ảnh hưởng lớn quá, ngày càng có nhiều người bắt đầu vu khống, chửi rủa cô ấy, vẽ nguệch ngoạc trên sách hoặc xé vở bài tập của cô và đổ nước lên chỗ ngồi của cô.
Cô chủ nhiệm không tin cô, thầy hiệu trưởng cũng gọi cô lên văn phòng dùng lời nói làm nhục cô, nói học sinh như cô không xứng học ở trường.
Từ đầu tới cuối Chu Thủy Nhung chỉ làm một chuyện đó là đưa cô giáo Sinh Học bê bết máu đến bệnh viện, nhưng những lời chỉ trích và chửi rủa cay độc khôn cùng lại bức cô phải thừa nhận chuyện xô ngã người ta.
Buổi chiều, hết tiết một, lớp phó học tập phát đề thi cho Chu Thủy Nhung nhưng ném lên mặt đất, nói: ''Cậu còn mặt mũi sao? Nhận tội thì sẽ chết à?''
Chu Thủy Nhung đứng lên, bắt lấy cổ áo cô ta quật ngã xuống, kiềm chặt lấy người rồi nói: ''Nhặt lên.''
Lớp phó học tập không nghĩ cô sẽ ra tay trên lớp, đánh thì không lại, cô ta sợ hãi tim đập mạnh, sắp khóc đến nơi.
Chung quanh có người thấy vậy lớn tiếng quát: ''Cậu làm gì vậy Chu Thủy Nhung! Đẩy ngã cô giáo Phạm còn chưa đủ hiện tại muốn đánh người sao?''
Rất nhiều người nhìn xem phụ họa bàn tán Chu Thủy Nhung, không phải mắng nhưng so với mắng càng khó nghe hơn, họ nói cô nhân phẩm không tốt đi xô một phụ nữ đang mang thai, bây giờ lại đánh lớp phó học tập, Thẩm Thính Ôn mắt đui nên mới thích cô, nói không phải chứ có khi Thẩm Thính Ôn cũng cùng một giuộc, rắn chuột một ổ.
Người vây đến ngày càng nhiều, Chu Thủy Nhung không thả ra, lớp phó học tập cũng không đưa đề thi cho cô.
Tỉnh Hạ ở bên cạnh lặng lẽ chụp một màn này gửi qua cho Thẩm Thính Ôn kèm tin nhắn: ''Chu Thủy Nhung quá lắm rồi.''
Nhận được tin nhắn Thẩm Thính Ôn một giây cũng không ở nhà được nữa, không kịp đổi quần áo phải đến trường ngay lập tức, áo cộc tay càng bày ra dáng người hoàn hảo nhưng cũng phô ra hình xăm trên cánh tay.
Vừa đến cổng trường cậu liền đụng phải cô chủ nhiệm, cô giáo vừa thấy cậu liền nhanh đuổi ra ngoài.
Làm vậy không phải vì giữ kỷ luật trong trường, mà vì Thẩm Thính Ôn như vậy đến trường là tự hủy đi tương lai mình. Bồi dưỡng một nhân tài không dễ, cô không hy vọng Thẩm Thính Ôn bị hủy hoại.
Thẩm Thính Ôn đứng ngoài cổng trường mở ra hình chụp kia nhìn lại.
Chu Thủy Nhung bị xúc phạm như vậy cũng không khiếp đảm, không chịu thua, cô không thèm sợ, nhưng vì điểm này mà Thẩm Thính Ôn càng đau lòng. Nếu cô khóc một tiếng thì sẽ không thành cục diện bị vạn người thóa mạ chửi bới như bây giờ.
Bất quá nếu khóc thì không phải là Chu Thủy Nhung.
Cậu không cần người ta cho thấy chân tướng, so với Chu Tịch Hựu cậu còn vô điều kiện đứng bên cô hơn, chưa nói đến chuyện cô sẽ không đẩy ngã người khác, mà dù có người tống tiền hay muốn thí mạng thì cậu đều sẽ cung cấp.
Mười lăm năm chờ đợi, cô đã đến lý nào cậu lại để cô rời đi? Lại càng không để cô chịu đựng như vậy mà đi.
Chúc A Di thì tin: ''Không nghĩ tới cô ta là người như thế. Nếu nói Trần Phúc Ức bịa đặt về cổ thì tớ tin, còn cô Phạm dịu dàng như vậy, nếu nói bị Chu Thủy Nhung đẩy thì khẳng định chính là vậy.''
Triệu Cô Tình thấy không logic: ''Vì sao cô ấy lại muốn đẩy cô Phạm?''
Chúc A Di nói: ''Người ta không phải nói rồi sao? Bởi vì Chu Thủy Nhung làm bài thi không tốt nên thẹn quá hóa giận.''
Triệu Cô Tình vẫn cảm thấy không đúng: ''Thẹn quá hóa giận thì đẩy giáo viên xuống cầu thang à? Hơn nữa đó là một phụ nữ có thai đó, đầu óc Chu Thủy Nhung có vấn đề sao? Cô ấy vì sao phải làm chuyện như vậy? Sự tình bại lộ ra không phải sẽ tiêu đời sao?''
''Có thể do lời qua tiếng lại nên xúc động làm vậy chăng? Mà có gì để nghi ngờ chứ, làm gì có chuyện cô Phạm nói dối đúng không?''
Triệu Cô Tình không biết, nhưng cô cảm thấy Chu Thủy Nhung không phải loại người dễ xúc động như vậy, cô ấy thông minh, vì cái gì sẽ bị khích động?
''Tớ cảm thấy chuyện này có thể là hiểu lầm.''
Chúc A Di ôm bả vai cô: ''Cậu chính vì đó là người Thẩm Thính Ôn thích nên cậu cũng có chút thích cô ta, nên tự cảm thấy cô ta có hình tượng tốt.''
Triệu Cô Tình lắc đầu: ''Được rồi, trước không nói đến việc cô ấy vốn không phải người hay xúc động, nếu muốn định tội ít nhất cũng cho thấy bằng chứng chứ? Không thể dựa vào phỏng đoán đúng không?''
Chúc A Di nói: ''Lời nói của cô Phạm còn không đủ độ tin cậy sao? Cô Phạm là ai chứ, chưa thấy ai nói xấu cô bao giờ, hơn nữa vì sao cô giáo phải đổ oan cho Chu Thủy Nhung? Dùng đứa con của mình đi đổ oan cho một người khác sao?''
Triệu Cô Tình cũng không biết nên nói như thế nào, đầu không lý giải nổi.
Chúc A Di thở dài: ''Thôi đừng nghĩ nữa, dù sao cậu cũng buông tay với Thẩm Thính Ôn rồi, lần này cậu ta còn dằn lòng được sao? Tớ thật muốn xem lần này cậu ta làm sao để giải tội cho người trong lòng mình.''
*
Phòng học nhạc.
Chu Tịch Hựu nghe chuyện của Chu Thủy Nhung, một chút bồn chồn cũng không có. Chu Thủy Nhung đã cứu mạng cô nên cô có sự tin tưởng vô điều kiện với cô ấy, nhưng trừ bỏ bản thân ra thì sẽ không còn ai tin Chu Thủy Nhung, điều này khiến Chu Tịch Hựu chán nản.
Lý Cổn đưa cho cô hai miếng bánh quy: ''Cậu giữa trưa không ăn gì cả.''
Chu Tịch Hựu cầm miếng bánh quy nói: ''Học sinh trong trường các người không có năng lực tự vấn sao? Một chuyện không thật vậy sao có thể lan truyền dữ dội như thế? Đây là muốn không cho Chu Thủy Nhung con đường sống sao?''
Lý Cổn nói: ''Bởi vì Chu Thủy Nhung đã cứu cậu, mà cậu không quen biết cô Phạm nên cảm thấy chuyện này kỳ quặc. Mọi người trong trường đều biết cô Phạm là người như thế nào nên sẽ không đứng về phía Chu Thủy Nhung.''
Chu Tịch Hựu trả bánh quy lại cho cậu: ''Nếu cậu cũng cho rằng Chu Thủy Nhung đẩy ngã cô Phạm kia của các người thì hai ta chia tay đi, quan điểm không phù hợp.''
Lý Cổn nhíu mày: ''Tớ không phải không tin Chu Thủy Nhung, nhưng so với cổ thì tớ càng tin cô Phạm hơn, cô giáo trong ấn tượng của tớ là một người dịu dàng, vài lần cô nói chuyện với tớ đều rất nhỏ nhẹ, còn từng giúp tớ cầm đàn nữa.''
Chu Tịch Hựu đứng lên: ''Chu Thủy Nhung đưa tôi đến bệnh viện ngay cả câu cám ơn cũng chưa nhận, tôi mời cơm cũng từ chối. Chỉ vì thấy cô ấy có dáng vẻ lạnh lùng nên một mực chắc chắn rằng cô ấy đẩy ngã phụ nữ có thai sao? Đây là đạo lý chó má gì? Tôi không biết cô Phạm gì đó của các người, nhưng tôi biết trên đời người dám đổi trắng thay đen có nhiều lắm, trừ phi Chu Thủy Nhung được chuẩn đoán có hai nhân cách, hoặc là bị tâm thần...''
Câu cuối cùng còn nói rất kiên định: ''...Nếu không tôi tuyệt đối không tin cô ấy sẽ đẩy ngã một phụ nữ mang thai ngay tại trường!''
Lý Cổn thấy cô có chỗ kích động nên lo cho thân thể của cô: ''Tớ cũng chưa nói Chu Thủy Nhung đẩy cô Phạm mà, tớ chỉ nói cô giáo không có khả năng nói dối. Chuyện này bên trong có thể có hiểu lầm. Cậu đừng nổi giận.''
Chu Tịch Hựu cảm thấy cậu ngốc muốn chết: ''Nếu đầu óc cậu không cần dùng thì mang cúng đi, nói chuyện với cậu thật lao lực. Tôi đột nhiên hối hận việc đồng ý làm bạn gái cậu. Bằng không thì hai ta suy xét lại mối quan hệ này một chút đi?''
Lý Cổn không quan tâm: ''Nếu cậu muốn suy xét thì đương nhiên có thể.''
Chu Tịch Hựu đã nhìn ra, từ đầu cậu đã đùa giỡn, không kiên định với chuyện này. Cô vì xác lập mối quan hệ với cậu mà phiền não vài ngày, còn cậu thì xem đó như lời nói đùa. Đột nhiên có chỗ đau lòng, cảm giác bản thân khó khăn ra một quyết định trịnh trọng như vậy, cũng không có được sự đối đãi mà bản thân thật sự muốn.
Cô mang balo kỹ càng rồi hướng về Lý Cổn nở nụ cười: ''Tớ nghĩ kỹ rồi, cậu tiếp tục thích Triệu Cô Tình đi, còn tớ sẽ thích Thẩm Thính Ôn.''
Lý Cổn đột nhiên có chỗ không thoải mái.
Quá trình trưởng thành của cậu sẽ đụng phải trò chơi tình cảm như vậy sao? Hay phải nói đây căn bản không phải là tình yêu? Chính vì họ còn trẻ nên tùy tiện, họ luôn chạy theo trào lưu, kể cả tình yêu, nên cứ thả mình vào đám đông như thế này sao?
*
Chu Thủy Nhung cũng không để chuyện về cô Sinh Học trong lòng, nhưng sự việc lần này ảnh hưởng lớn quá, ngày càng có nhiều người bắt đầu vu khống, chửi rủa cô ấy, vẽ nguệch ngoạc trên sách hoặc xé vở bài tập của cô và đổ nước lên chỗ ngồi của cô.
Cô chủ nhiệm không tin cô, thầy hiệu trưởng cũng gọi cô lên văn phòng dùng lời nói làm nhục cô, nói học sinh như cô không xứng học ở trường.
Từ đầu tới cuối Chu Thủy Nhung chỉ làm một chuyện đó là đưa cô giáo Sinh Học bê bết máu đến bệnh viện, nhưng những lời chỉ trích và chửi rủa cay độc khôn cùng lại bức cô phải thừa nhận chuyện xô ngã người ta.
Buổi chiều, hết tiết một, lớp phó học tập phát đề thi cho Chu Thủy Nhung nhưng ném lên mặt đất, nói: ''Cậu còn mặt mũi sao? Nhận tội thì sẽ chết à?''
Chu Thủy Nhung đứng lên, bắt lấy cổ áo cô ta quật ngã xuống, kiềm chặt lấy người rồi nói: ''Nhặt lên.''
Lớp phó học tập không nghĩ cô sẽ ra tay trên lớp, đánh thì không lại, cô ta sợ hãi tim đập mạnh, sắp khóc đến nơi.
Chung quanh có người thấy vậy lớn tiếng quát: ''Cậu làm gì vậy Chu Thủy Nhung! Đẩy ngã cô giáo Phạm còn chưa đủ hiện tại muốn đánh người sao?''
Rất nhiều người nhìn xem phụ họa bàn tán Chu Thủy Nhung, không phải mắng nhưng so với mắng càng khó nghe hơn, họ nói cô nhân phẩm không tốt đi xô một phụ nữ đang mang thai, bây giờ lại đánh lớp phó học tập, Thẩm Thính Ôn mắt đui nên mới thích cô, nói không phải chứ có khi Thẩm Thính Ôn cũng cùng một giuộc, rắn chuột một ổ.
Người vây đến ngày càng nhiều, Chu Thủy Nhung không thả ra, lớp phó học tập cũng không đưa đề thi cho cô.
Tỉnh Hạ ở bên cạnh lặng lẽ chụp một màn này gửi qua cho Thẩm Thính Ôn kèm tin nhắn: ''Chu Thủy Nhung quá lắm rồi.''
Nhận được tin nhắn Thẩm Thính Ôn một giây cũng không ở nhà được nữa, không kịp đổi quần áo phải đến trường ngay lập tức, áo cộc tay càng bày ra dáng người hoàn hảo nhưng cũng phô ra hình xăm trên cánh tay.
Vừa đến cổng trường cậu liền đụng phải cô chủ nhiệm, cô giáo vừa thấy cậu liền nhanh đuổi ra ngoài.
Làm vậy không phải vì giữ kỷ luật trong trường, mà vì Thẩm Thính Ôn như vậy đến trường là tự hủy đi tương lai mình. Bồi dưỡng một nhân tài không dễ, cô không hy vọng Thẩm Thính Ôn bị hủy hoại.
Thẩm Thính Ôn đứng ngoài cổng trường mở ra hình chụp kia nhìn lại.
Chu Thủy Nhung bị xúc phạm như vậy cũng không khiếp đảm, không chịu thua, cô không thèm sợ, nhưng vì điểm này mà Thẩm Thính Ôn càng đau lòng. Nếu cô khóc một tiếng thì sẽ không thành cục diện bị vạn người thóa mạ chửi bới như bây giờ.
Bất quá nếu khóc thì không phải là Chu Thủy Nhung.
Cậu không cần người ta cho thấy chân tướng, so với Chu Tịch Hựu cậu còn vô điều kiện đứng bên cô hơn, chưa nói đến chuyện cô sẽ không đẩy ngã người khác, mà dù có người tống tiền hay muốn thí mạng thì cậu đều sẽ cung cấp.
Mười lăm năm chờ đợi, cô đã đến lý nào cậu lại để cô rời đi? Lại càng không để cô chịu đựng như vậy mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.