Mặt Dày Mới Tán Được Em

Chương 43:

Tư Ta

30/09/2024

Quay lại trong lớp, cho đến khi chuông vang lên Chu Thủy Nhung cũng không buông tay, đến khi cô chủ nhiệm tiến vào đem hai người đi mới làm cho trận xung đột này kết thúc.

Trong văn phòng, cô chủ nhiệm hỏi Chu Thủy Nhung: ''Vì sao đánh người?''

Chu Thủy Nhung lạnh lẽo nói: ''Cậu ta thiếu đòn.''

Lớp phó học tập sốt ruột nói: ''Em chỉ là không cẩn thận phát đề thi làm nó rơi xuống, cậu ấy liền đánh em, còn ép em nhặt lên mới được.''

Cô chủ nhiệm có chỗ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ''Em mới chuyển lại đây mấy ngày đã xảy ra không ít chuyện, cho dù cô tin em không chủ động khơi mào nhưng em có lý do khiến người khác phải phục không? Một chuyện lại đến một chuyện, nếu nói là học sinh khác oan uổng em thì có thể thật, nhưng cả cô Phạm cũng đổ oan cho em sao? Chu Thủy Nhung, cô cứ nghĩ em đến C16 thì như hổ thêm cánh, thậm chí cô còn khoe khoang với giáo viên chủ nhiệm khác em là một con hắc mã.'' (Hắc mã chỉ ngựa tốt)

Những câu sau thì đều tiếc nuối: ''Kết quả em khiến tôi thất vọng quá. Chính em thụt lùi không nói, còn muốn kéo theo Thẩm Thính Ôn.''

Chu Thủy Nhung nhìn qua, hoàn toàn không hiểu ý.

Giáo viên chủ nhiệm hạ mắt xuống, cảm giác vô lực lộ ra: ''Em có dáng vẻ xinh đẹp, mị lực, khiến cho những học sinh giỏi nhất của tôi bắt đầu ẩu đả, xem chừng miếu nhỏ này không chứa nổi em. Nếu em có bản lĩnh thì lên văn phòng trường tìm cách chuyển qua trường khác đi. Đừng trách cô vô tình, cô không thể bao che cho học sinh nhân phẩm có tỳ vết, dù cô dùng áp lực giữ em lại thì những người khác cũng không đồng ý.''

Lớp phó học tập có điểm đắc ý.

Chu Thủy Nhung không rên một tiếng.

Cô chủ nhiệm nhìn về phía Chu Thủy Nhung: ''Chuyện cô Phạm quá lớn, rất nhiều phụ huynh đã biết, họ cho rằng con cái họ học tập chung với một học sinh độc ác như vậy rất nguy hiểm, cô lên tiếng giúp em nhưng em có biết miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, còn cô thì không mạnh bằng.''

Chu Thủy Nhung không muốn nghe những lời này: ''Cô nói xem xử lý như thế nào, để em xem có được hay không.''



Cô chủ nhiệm ngẩn ra, không nghĩ tới đến mức này mà Chu Thủy Nhung cũng không hạ thấp cái đầu ''cao quý'' được. Cô có cái gì để ngang như vậy chứ? Hiện tại không ai tin tưởng, còn gì để phân cao thấp chứ?

Chu Thủy Nhung không ngang mà cô chính là như vậy, cô sẽ không cúi đầu, bởi vì cô đúng, đúng thì sao phải cúi đầu? Chỉ bởi vì không ai tin cô sao?

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô đến tập thể nào thì thị phi phát sinh đến đó, nên cô không có bạn bè. Hết cách thôi, những người đó hoặc là chán ghét, sợ hãi, hoặc không muốn khiến bản thân bị bàn tán, châm biếm nhục mạ, làm sao lại muốn kết bạn với cô chứ?

Giống như được di truyền, từ bà ngoại mà cô chưa từng tiếp xúc cho đến mẹ cô, lại đến cậu cô, đều khiến người ta giữ khoảng cách, nên họ từ nhỏ đến lớn đều cô độc.

Nói đúng hơn là bởi vì họ có chỗ không giống người ''bình thường'' như vậy, nên họ trở thành đối tượng bị cô lập, xa lánh.

Chu Yên từng nói, nếu không ai yêu thích thì cô độc thôi, cuộc sống như vậy còn rất sáng lạn, rất tốt, một mình thật sự rất tốt. Bắt buộc người khác để làm chi? Không nên. Người ta chán ghét, không thích mình, cực kỳ hận mình, thì qua lại để làm chi?

Bởi vì muốn khiến bản thân nhìn giống người khác sao?

Vì cái gì phải trở nên ''giống nhau''? Bởi vì sợ cô độc sao? Cô độc có gì không tốt? Tuy rằng chịu khổ không có ai an ủi, nhưng khi vui vẻ cũng không cần thiết phải chia sẻ.

Cô nhớ kỹ lời Chu Yên nên không cưỡng ép bất cứ ai khiến họ phải ở bên cạnh mình, sau đó nhiều việc phát sinh làm cô nhận ra cũng không một ai đứng bên cạnh cô, họ thích đứng về phía đối diện hơn.

Không quan trọng, người vô dụng mới cần đồng bạn, cô là con gái Tư Văn, bản thân cô cũng đủ mạnh.

Cô chủ nhiệm trịnh trọng nói: ''Trước hết em về nhà tu tỉnh lại đi, cụ thể xử lý thế nào thì xem ý nhà trường đã, đến lúc đó cô sẽ thông báo lại cho em, hoặc em nói cha mẹ lên trường nói chuyện.''

Chu Thủy Nhung gật đầu, nhưng ngoài miệng lại nói: ''Em không tiếp nhận xử lý như thế này.''

Cô chủ nhiệm đứng lên: ''Tới phiên em chấp nhận hay không sao? Em phạm lỗi thì chỉ chờ bị xử lý thôi!''



Chu Thủy Nhung nói: ''Em đánh nhau phải về nhà tu tỉnh lại thì em nhận, quả thật là do em, em không biện giải cho mình. Cô nói em đánh người, nói em nhân cách kém thì em không nhận. Cô không thể vì nhiều người chửi mắng em liền cho rằng em sai. Chân lý nằm ở số ít hay không không cần thiết phải bàn đến, nhưng nếu nằm ở trong tay đám người ô hợp thì nhất định không đúng. Nếu muốn xử lý em thì cô hãy đưa bằng chứng ra.''

''Em dựa vào việc ở cầu thang không có Camera đúng không?''

''Sao cô không nói là cô Phạm bắt được lỗ hổng này nên vu khống em chứ?''

Cô chủ nhiệm nóng nảy, giọng nói cũng lớn lên: ''Cô ấy vì sao phải vu khống em? Em cho tôi lý do!''

Chu Thủy Nhung cũng không sợ cô chủ nhiệm: “Vì sao em lại muốn đẩy cô Phạm! Cô cũng cho em một lý do đi!''

Cô chủ nhiệm bị Chu Thủy Nhung chọc tức đến mức lên huyết áp phải thở gấp mấy hơi, đồng thời lên cơn ho khan. Lớp phó học tập nhanh chân chạy đến đỡ lấy: ''Cô giáo không sao chứ?''

Cô chủ nhiệm dùng tay ngăn lớp phó học tập lại, tiếp theo nói với Chu Thủy Nhung: ''Bây giờ dù ông trời đến đây tôi cũng không giữ em! Đi đi!''

Chu Thủy Nhung quay đầu bước đi.

lớp phó học tập có chỗ vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lo lắng nhìn cô chủ nhiệm, còn run giọng hỏi: ''Cô đừng kích động, vì một học sinh như vậy không đáng.''

Cô chủ nhiệm than thở: ''Một đám này đích thực không giúp tôi bớt lo, tôi xem sớm hay muộn cũng chết trên cái chức chủ nhiệm này!''

Lớp phó học tập càng biểu hiện lo sợ: ''Cô đừng nói như vậy.''

Bọn họ tự mình ngụy trang, làm cho bản thân nhìn thật vô hại, thật đáng thương, chỉ có Chu Thủy Nhung là ngoan cố.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Dày Mới Tán Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook