Mặt Dày Mới Tán Được Em

Chương 44:

Tư Ta

30/09/2024

Chu Thủy Nhung trở lại lớp, mọi người đều dùng ánh mắt khoét lên người cô, nhỏ giọng bàn tán.

Phó Lân Anh không tin Chu Thủy Nhung sẽ đẩy người, việc này vừa nghe đã thấy quá đáng. Qua vài ngày tiếp xúc Chu Thủy Nhung, tuy rằng không thể nói hiểu rõ cô, nhưng cô có ân báo đáp, căn bản không phải một người độc ác như mọi người nói.

Cậu thầm truyền tờ giấy đến chỗ Chu Thủy Nhung, muốn động viên cô. Kết quả bị lớp phó kỷ luật thấy, cô nàng vỗ lên bục giảng: ''Làm gì vậy?''

Tờ giấy truyền đến giữa chừng, không thu về được, cuối cùng bị lớp phó kỷ luật lấy đi, cô ta đọc to lên làm trò cười cho cả lớp: ''Cậu không có việc gì chứ? Cố lên, tớ tin cậu.''

Lớp phó kỷ luật trên bục giảng âm dương quái khí nói: ''Khuyên nữ sinh nào đó nên tự trọng, không cần thèm khát khắp nơi thông đồng với nam sinh như vậy, cũng đừng nghĩ đến được một hai người ủng hộ là có thể không cần kỷ luật đi truyền giấy trong giờ học, tôi sẽ ghi tên vào sổ kỷ luật!''

Phó Lân Anh không bị phê bình trước mặt mọi người, tuy rằng không nói cậu nhưng cậu cũng có liên quan, cậu đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu.

Tỉnh Hạ cũng rất thông minh, cậu không tin Chu Thủy Nhung, cũng không tin cô giáo Phạm, nhưng cậu không chống lại Chu Thủy Nhung giống mọi người, cũng sẽ không như Phó Lân Anh đi ủng hộ Chu Thủy Nhung.

Cậu không muốn bị liên lụy, nên việc không liên quan đến mình thì tốt nhất cách xa mà nhìn thôi.

Chu Thủy Nhung không học tiết tự học, cô thu dọn đồ dùng rồi về nhà, tâm tình không tốt lắm nên không muốn học, hơn nữa hoàn cảnh trước mắt cô lưu lại cũng không lợi ích gì, học không vô được cái gì.

Cô vừa đi, học sinh lớp C16 đều thấy tự do thoải mái, giống như cơn đại hồng thủy và mãnh thú đã đi qua.

*

Chu Thủy Nhung vừa ra khỏi cổng trường thì Thẩm Thính Ôn đi đến kéo cổ tay cô bước đi. Cô theo cậu được hai bước rồi gỡ tay cậu ra: ''Tôi hiện tại không có tâm trạng đối phó với cậu, thức thời thì nhanh biến đi.''

Thẩm Thính Ôn giống như nghe không hiểu nên không đi: ''Cậu đói không?''



Tốt lắm, Chu Thủy Nhung đi. Cô lướt qua cậu, chuẩn bị đến trạm bắt xe buýt về nhà.

Thẩm Thính Ôn đuổi kịp cô, không nói gì lặng lẽ đi theo.

Chu Thủy Nhung chờ ở trạm xe, nhìn thấy cây cổ thụ đối diện bên đường, tuy cành lá xum xuê nhưng cũng không tốt tươi như trên đảo. Tư Văn mua rất nhiều đảo, để tên cho Chu Yên đặt, Chu Yên đặt tên một chút cũng không văn nhã, cái gì Tiểu Tư, Tiểu Văn, Tiểu Tư Văn...

Chu Yên đặt tên xong còn hay hỏi Chu Thủy Nhung tên có dễ nghe không, Chu Thủy Nhung có thể nói không sao, nếu nói không hay thì mẹ sẽ không vui, Chu Yên không vui Tư Văn cũng sẽ không vui, Chu Thủy Nhung sẽ xúi quẩy...

Có chỗ nhớ họ, cô muốn về nhà, Trung Quốc rất tốt nhưng đây không phải nhà của cô, chỗ có Tư Văn và Chu Yên mới là nhà của cô.

Xe buýt đến, cô lên xe quét thẻ rồi đến ngồi ở cuối xe.

Thẩm Thính Ôn lên xe cùng cô, cùng đến cuối xe ngồi dãy ghế sau lưng trông cô.

Chu Thủy Nhung tựa đầu vào cửa sổ, chỗ ngồi bên cạnh có bé trai vì rớt cây kẹo mà khóc toáng lên, mẹ bé hét ầm lên, mọi người xung quanh đều mang ánh mắt chán ghét.

Chu Thủy Nhung trước kia cũng khóc, khi Tư Văn nói không thích điều gì ở cô cô sẽ khóc, sau đó phát hiện có khóc thì kết quả vẫn không thay đổi, vì thế cô sẽ không khóc, có chuyện gì phát sinh nữa cô cũng không khóc.

Chu Yên nói đứa bé biết khóc đòi thì có kẹo, cô đã thử, nhưng không có cái gì, lời Chu Yên không thành sự thật, sao cô còn tiếp tục khóc làm gì nữa?

Hình xăm trên cánh tay Thẩm Thính Ôn rất chói mắt, nhiều người thấy đều trợn mắt, cảm thấy mất thuần phong mỹ tục, người có con nhỏ còn lấy cậu làm ví dụ, thì thầm với đứa bé người như vậy là không đàng hoàng.

Đứa bé có suy nghĩ riêng sẽ hỏi hình trên tay anh trai kia là cái gì? Và sẽ được dạy dỗ rằng: ''Đó là hình xăm. Giống như việc mẹ là nữ còn con là nam, có hình xăm cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng khi con lớn thì không cần xăm lên người như vậy.''

Đứa bé cái hiểu cái không, Thẩm Thính Ôn cảm thấy châm chọc, cười nhạt.

Vừa nói với đứa nhỏ không phân biệt đối xử với người có hình xăm, vừa cường điệu về sau đừng xăm hình giống cậu, dạy dỗ ''ăn khớp'' kiểu này thật buồn cười.



Chu Thủy Nhung cũng nghe thấy những lời này, cô biết bọn họ bàn tán về hình xăm của Thẩm Thính Ôn nên mới nhìn đến Thẩm Thính Ôn, một thân mặc áo cộc tay phối quần tây, đôi giày thể thao bị giẫm gót như dép lê, bất quá, như vậy cho thấy cậu đã vội vàng chạy đến đây.

Vậy thì thế nào?

Dù Thẩm Thính Ôn có đứng về phía cô hay không thì cũng không thay đổi được tâm tình hiện tại của Chu Thủy Nhung. Ngày ấy Vannessa quyết liệt với cô, chỗ vết thương do không cẩn thận ở tay đã kết vảy, nơi đấy hiện tại hơi ngứa, như đang nhắc cô vô luận đổi đến hoàn cảnh nào thì chuyện xảy ra trên người cô vẫn sẽ xảy ra. Cảnh có thể khác, người thì đại để giống nhau. Chỉ cần cô vẫn là Chu Thủy Nhung, kiên trì giữ bộ dạng vô tình xa cách, giữ lấy sự biệt lập một mình, không để bản thân bị đồng hóa trở nên lõi đời, thảo mai, sẽ mãi mãi là Chu Thủy Nhung cô lập một mình.

Xe dừng lại, Chu Thủy Nhung xuống xe.

Thẩm Thính Ôn đuổi theo xuống xe cùng cô.

Chu Thủy Nhung thấy phiền, cô dừng chân xoay người lại: ''Cậu bị bệnh à? Vẫn đi theo tôi.''

Thẩm Thính Ôn một mực muốn đi theo cô: ''Ừm, bệnh nan y, không theo sẽ chết.''

Chu Thủy Nhung chỉ vào cậu: ''Còn theo nữa tôi đánh gãy chân cậu!''

Thẩm Thính Ôn vẫn đi theo, cậu sẽ không để cô một mình đi con đường này, cũng không để cô cô độc trải qua chuyện không vui.

Chu Thủy Nhung xoay người cho cậu một cước: ''Cậu muốn chết rồi!''

Thẩm Thính Ôn nhếch miệng, cũng không phủi đi dấu chân cô lưu lại trên trang phục: ''Nếu tớ thừa nhận là muốn chết thì cậu có để tớ đi theo không?''

Chu Thủy Nhung không muốn phản ứng nữa, cô xoay người đi tiếp, quẹt thẻ vào tiểu khu.

Thẩm Thính Ôn như con cún bám theo cô, cũng ở phía sau quẹt thẻ cùng cô một đường đi qua hồ nhân tạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Dày Mới Tán Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook