Chương 3: Chương
Lá Óc Chó
08/09/2023
5
Bốn, năm tháng sau, anh trai và Ngọc Chi đến nhà tôi.
Lúc này bụng của Ngọc Chi đã lộ rõ, cô ta quỳ xuống đất và cầu xin bố mẹ tôi cho cô ta được sống trong ngôi nhà này.
Tất nhiên là bố mẹ tôi không muốn nhưng Ngọc Chi cứ quỳ dưới đất mãi, đã vậy thằng anh trai kém cỏi của tôi cũng quỳ xuống để ép bố mẹ tôi.
Mặt bố tôi sa sầm, hỏi lý do thì anh trai nói:
"Anh trai của Ngọc Chi đã tìm được đối tượng và chuẩn bị kết hôn. Cô gái đó yêu cầu phải có nhà, con và Ngọc Chi cũng phải giúp đỡ một chút, nên đã đem nhà đang ở nhường cho bọn họ.”
Bố tôi tức giận gần như ngất đi, cầm chổi đánh anh trai một phát.
"Nếu đã muốn quỳ thì cứ quỳ đi." Mẹ tôi lạnh lùng nói.
Bà kéo tôi và bố vào nhà, “Em nghĩ đây là cơ hội tốt, nếu Lý Kiên muốn làm một con sói mắt trắng thì chúng ta cứ việc coi nó như thú cưng, còn ngôi nhà kia nhất định phải lấy lại."
“Vợ à, chúng ta phải làm gì đây?" Bố tôi lặng lẽ nói.
"Cứ để họ sống ở đây trước, tìm cơ hội đuổi gia đình Ngọc Chi ra khỏi căn nhà đó rồi bán ngay."
Anh trai tôi và Ngọc Chi mới chuyển tới được ba ngày đã bắt đầu tìm tôi gây phiền phức.
Bọn họ làm khó tôi khi bố mẹ không có nhà, bắt tôi giặt giũ và nấu ăn cho họ, đồng thời cảnh cáo tôi không được nghĩ đến tài sản của gia đình.
Tôi nhìn họ bằng ánh mắt nhìn những kẻ ngốc, lắc đầu, tự hỏi sao hai kẻ ngốc này lại đần độn đến vậy.
Nếu đã sai tôi giặt giũ và nấu ăn thì đừng trách tôi.
Tôi ghi âm lại mọi điều họ nói, đợi khi bố mẹ tôi có mặt thì phát nó lên.
Biểu cảm của anh trai và Ngọc Chi đều thay đổi, anh trai tôi thậm chí không cảm thấy mình sai mà vẫn hét lên: “Con đã nói sai ở đâu? Sau này nó phải gả cho người ta, tài sản trong nhà không để cho con chả lẽ lại giao cho người ngoài như nó chắc?”
Chậc chậc, thực sự thiếu suy nghĩ.
Ngọc Chi cũng nói: “Đúng vậy, ba mẹ, sau này Tiểu Ưu gả ra ngoài rồi, còn không phải là dựa vào con và Lý Kiên chăm sóc dưỡng lão hai người sao. Bây giờ hai người đối với Tiểu Ưu tốt như vậy, con không phải nói điêu chứ, mới chỉ là nhờ cô ấy giặt đồ với nấu cơm thôi mà.”
Bố mẹ tôi không nói gì nữa, đêm đó họ đưa tôi ra khách sạn ở.
“Con gái yêu, đừng nghe hai tên ngốc đó nói nhảm, con là bảo bối của bố mẹ. Sau khi con học xong cấp ba, chúng ta sẽ tìm một trường đại học nước ngoài du học, định cư ở nước ngoài, để bọn họ tự lo liệu.” Mẹ tôi an ủi tôi.
Hầy, tuy không phải anh em ruột nhưng dù sao cũng được cha mẹ nuôi dưỡng, tại sao Lý Kiên lại ngốc như vậy? Tôi thực sự không hiểu.
Ba tháng sau, ngày dự sinh của Ngọc Chi đang đến gần.
Bố mẹ tôi tuy không thích cô ta nhưng họ vẫn thuê bảo mẫu về chăm sóc, bố mẹ tôi nói không muốn cô ta xảy ra chuyện gì ở nhà tôi.
Trong ba tháng qua, bố mẹ tôi đã tìm được người mua nhà và thương lượng giá cả.
Ngọc Chi sinh được một bé trai, mẹ cô ta rất vui mừng, thậm chí còn uy hiếp bố mẹ tôi sẽ không cho đứa trẻ mang họ Lý trừ khi cho họ 800.000 nhân dân tệ.
Tôi và bố mẹ nhìn nhau đồng thanh nói: "Ai thèm quan tâm đến việc đó."
Sau khi Ngọc Chi ở cữ, mẹ tôi cho cô ta quản gia, còn cho cô ta 500.000 , đem ngôi nhà bọn họ đang ở chuyển nhượng cho Lý Kiên.
Bố mẹ Ngọc Chi rất vui mừng, bọn họ tưởng mẹ tôi cũng vui khi thấy Ngọc Chi sinh được một bé trai.
Trên thực tế, nguyên văn câu mẹ tôi nói là: "Mẹ đã làm đủ rồi, tương lai chúng ta sẽ không quan tâm tới sự sống chết của Lý Kiên nữa."
6
Tôi biết mẹ vẫn có chút mềm lòng, căn nhà này và nửa triệu nhân dân tệ chính là lòng tốt cuối cùng của mẹ tôi.
Nhưng thực ra Lý Kiên đang lỗ nặng, vì căn nhà mà anh ta và Ngọc Chi ở trước đây trị giá 10 triệu, còn căn này chỉ có giá 5 triệu, anh ta thực sự không biết nhìn nhận mặt hàng rồi.
Tôi hy vọng Lý Kiên có thể thức tỉnh kịp thời.
Bố tôi nhờ người đuổi gia đình Ngọc Chi ra khỏi nhà và bán nhà.
Dựa vào thông tin mà mẹ tôi thu thập được, mẹ của Ngọc Chi đã ngất đi.
Ngay cả cuộc hôn nhân của anh trai Ngọc Chi cũng bị hủy, vì anh ta đã làm cho cô gái kia mang thai.
Mẹ Ngọc Chi còn đang muốn lợi dụng cô gái kia, kết quả cô gái này vừa quay đầu đã đá con trai bà ta.
Cũng may, trước khi kết hôn cô gái đó đã nhìn thấy rõ nhân phẩm của gia đình này nên đã kịp thời rút lui.
Mẹ của Ngọc Chi tính tới tính lui cuối cùng lại không được gì, thật là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Sau khi Ngọc Chi ra cữ, gia đình cô ta lại tìm tới khách sạn chúng tôi đang ở.
Trước mặt mọi người trong khách sạn, mẹ của Ngọc Chi ôm cháu trai quỳ xuống trước mặt mẹ tôi:” Thông gia ơi, vì đứa trẻ, xin hãy giúp đỡ chúng tôi, hãy giúp đỡ anh trai của Ngọc Chi."
Hóa ra anh trai Ngọc Chi vì không muốn chia tay cô gái kia nên nửa đêm đã đi tìm cô ấy, nhưng khi cô gái đã tìm được bạn trai khác, anh ta đã tức giận đâm người.
Vì chuyện này nên người nhà cô gái đã kiện anh ta.
"Việc này tôi không giúp được, cũng không có khả năng giúp." Mẹ tôi từ chối.
“ Bà có tiền như vậy, chắc chắn sẽ quen rất nhiều người, bà mau giúp chúng tôi đi, con gái tôi đã sinh cháu trai cho bà rồi mà."
Mọi người ở sảnh khách sạn đều nhìn chúng tôi.
Này, bà già này muốn chơi trò bắt cóc có đạo đức à.
" Cháu trai ư? Đây không phải cháu trai của tôi. Tôi thậm chí còn không có con trai. " Mẹ tôi chế nhạo.
"Mẹ đừng giận nữa mà, trước đây là con đã sai, dù sao chúng ta cũng là mẹ con ruột thịt mà."
Ngay cả Lý Kiên cũng đến thuyết phục mẹ: "Mẹ à, giữa mẹ con nào có mối thù qua đêm, Ngọc Chi rất lo lắng cho anh trai cô ấy, vì đứa trẻ mẹ hãy giúp đỡ cô ấy đi."
“Nghịch tử, nếu đã làm sai thì phải chịu pháp luật trừng phạt, sao nào, mày còn muốn ép mẹ mày đi cứu một người phạm pháp à?" Bố tôi chỉ vào mũi anh ta mắng.
Mọi người xung quanh đang xì xào, bàn tán những người này thật vô liêm sỉ.
Tôi xấu hổ thay bọn họ.
“Lý Kiên, nếu cậu đã làm ra những chuyện này, vậy tôi cũng nói cho cậu biết một sự thật. Cậu không phải là con ruột của chúng tôi. Tôi đã nuôi nấng cậu suốt bao nhiêu năm qua, cho cậu một căn nhà, một chiếc xe hơi và tiền mặt. Chuyện gì cần làm chúng tôi đều đã làm xong rồi. Từ nay về sau chúng ta sẽ là người xa lạ." Mẹ tôi độc đoán nói.
Lý Kiên ngơ ngác.
Ra khỏi khách sạn, mẹ tôi nói: "Thật xui xẻo, lẽ ra không nên đưa nó về nhà."
"Được rồi, vợ đừng giận, đó là vì em tốt bụng mà thôi ." Bố tôi dỗ dành mẹ.
“Haiz, sao càng lớn anh ấy càng lệch lạc thế nhỉ?" Tôi thở dài cảm khái, càng nghĩ càng không hiểu nổi.
Mẹ tôi gật đầu nói: “Con đừng nghĩ tới chuyện đó, dù sao bây giờ chúng ta cũng đã nói chuyện rồi, sau này nó và chúng ta không còn liên quan gì nữa. Chờ con tốt nghiệp xong chúng ta sẽ ra nước ngoài.”
Chưa đầy một năm nữa chúng tôi sẽ rời đi, hy vọng một năm này đám người kia yên phận đừng tới làm phiền nhà tôi.
Một tháng sau, mẹ tôi nói với tôi, anh cả của Ngọc Chi bị kết án mười năm tù.
Mẹ tôi không nhịn được cười: “Đây là quả báo, cả nhà họ bụng dạ đen tối, suốt ngày lo nghĩ cách bày mưu hại người, giờ là báo ứng.”
Bốn, năm tháng sau, anh trai và Ngọc Chi đến nhà tôi.
Lúc này bụng của Ngọc Chi đã lộ rõ, cô ta quỳ xuống đất và cầu xin bố mẹ tôi cho cô ta được sống trong ngôi nhà này.
Tất nhiên là bố mẹ tôi không muốn nhưng Ngọc Chi cứ quỳ dưới đất mãi, đã vậy thằng anh trai kém cỏi của tôi cũng quỳ xuống để ép bố mẹ tôi.
Mặt bố tôi sa sầm, hỏi lý do thì anh trai nói:
"Anh trai của Ngọc Chi đã tìm được đối tượng và chuẩn bị kết hôn. Cô gái đó yêu cầu phải có nhà, con và Ngọc Chi cũng phải giúp đỡ một chút, nên đã đem nhà đang ở nhường cho bọn họ.”
Bố tôi tức giận gần như ngất đi, cầm chổi đánh anh trai một phát.
"Nếu đã muốn quỳ thì cứ quỳ đi." Mẹ tôi lạnh lùng nói.
Bà kéo tôi và bố vào nhà, “Em nghĩ đây là cơ hội tốt, nếu Lý Kiên muốn làm một con sói mắt trắng thì chúng ta cứ việc coi nó như thú cưng, còn ngôi nhà kia nhất định phải lấy lại."
“Vợ à, chúng ta phải làm gì đây?" Bố tôi lặng lẽ nói.
"Cứ để họ sống ở đây trước, tìm cơ hội đuổi gia đình Ngọc Chi ra khỏi căn nhà đó rồi bán ngay."
Anh trai tôi và Ngọc Chi mới chuyển tới được ba ngày đã bắt đầu tìm tôi gây phiền phức.
Bọn họ làm khó tôi khi bố mẹ không có nhà, bắt tôi giặt giũ và nấu ăn cho họ, đồng thời cảnh cáo tôi không được nghĩ đến tài sản của gia đình.
Tôi nhìn họ bằng ánh mắt nhìn những kẻ ngốc, lắc đầu, tự hỏi sao hai kẻ ngốc này lại đần độn đến vậy.
Nếu đã sai tôi giặt giũ và nấu ăn thì đừng trách tôi.
Tôi ghi âm lại mọi điều họ nói, đợi khi bố mẹ tôi có mặt thì phát nó lên.
Biểu cảm của anh trai và Ngọc Chi đều thay đổi, anh trai tôi thậm chí không cảm thấy mình sai mà vẫn hét lên: “Con đã nói sai ở đâu? Sau này nó phải gả cho người ta, tài sản trong nhà không để cho con chả lẽ lại giao cho người ngoài như nó chắc?”
Chậc chậc, thực sự thiếu suy nghĩ.
Ngọc Chi cũng nói: “Đúng vậy, ba mẹ, sau này Tiểu Ưu gả ra ngoài rồi, còn không phải là dựa vào con và Lý Kiên chăm sóc dưỡng lão hai người sao. Bây giờ hai người đối với Tiểu Ưu tốt như vậy, con không phải nói điêu chứ, mới chỉ là nhờ cô ấy giặt đồ với nấu cơm thôi mà.”
Bố mẹ tôi không nói gì nữa, đêm đó họ đưa tôi ra khách sạn ở.
“Con gái yêu, đừng nghe hai tên ngốc đó nói nhảm, con là bảo bối của bố mẹ. Sau khi con học xong cấp ba, chúng ta sẽ tìm một trường đại học nước ngoài du học, định cư ở nước ngoài, để bọn họ tự lo liệu.” Mẹ tôi an ủi tôi.
Hầy, tuy không phải anh em ruột nhưng dù sao cũng được cha mẹ nuôi dưỡng, tại sao Lý Kiên lại ngốc như vậy? Tôi thực sự không hiểu.
Ba tháng sau, ngày dự sinh của Ngọc Chi đang đến gần.
Bố mẹ tôi tuy không thích cô ta nhưng họ vẫn thuê bảo mẫu về chăm sóc, bố mẹ tôi nói không muốn cô ta xảy ra chuyện gì ở nhà tôi.
Trong ba tháng qua, bố mẹ tôi đã tìm được người mua nhà và thương lượng giá cả.
Ngọc Chi sinh được một bé trai, mẹ cô ta rất vui mừng, thậm chí còn uy hiếp bố mẹ tôi sẽ không cho đứa trẻ mang họ Lý trừ khi cho họ 800.000 nhân dân tệ.
Tôi và bố mẹ nhìn nhau đồng thanh nói: "Ai thèm quan tâm đến việc đó."
Sau khi Ngọc Chi ở cữ, mẹ tôi cho cô ta quản gia, còn cho cô ta 500.000 , đem ngôi nhà bọn họ đang ở chuyển nhượng cho Lý Kiên.
Bố mẹ Ngọc Chi rất vui mừng, bọn họ tưởng mẹ tôi cũng vui khi thấy Ngọc Chi sinh được một bé trai.
Trên thực tế, nguyên văn câu mẹ tôi nói là: "Mẹ đã làm đủ rồi, tương lai chúng ta sẽ không quan tâm tới sự sống chết của Lý Kiên nữa."
6
Tôi biết mẹ vẫn có chút mềm lòng, căn nhà này và nửa triệu nhân dân tệ chính là lòng tốt cuối cùng của mẹ tôi.
Nhưng thực ra Lý Kiên đang lỗ nặng, vì căn nhà mà anh ta và Ngọc Chi ở trước đây trị giá 10 triệu, còn căn này chỉ có giá 5 triệu, anh ta thực sự không biết nhìn nhận mặt hàng rồi.
Tôi hy vọng Lý Kiên có thể thức tỉnh kịp thời.
Bố tôi nhờ người đuổi gia đình Ngọc Chi ra khỏi nhà và bán nhà.
Dựa vào thông tin mà mẹ tôi thu thập được, mẹ của Ngọc Chi đã ngất đi.
Ngay cả cuộc hôn nhân của anh trai Ngọc Chi cũng bị hủy, vì anh ta đã làm cho cô gái kia mang thai.
Mẹ Ngọc Chi còn đang muốn lợi dụng cô gái kia, kết quả cô gái này vừa quay đầu đã đá con trai bà ta.
Cũng may, trước khi kết hôn cô gái đó đã nhìn thấy rõ nhân phẩm của gia đình này nên đã kịp thời rút lui.
Mẹ của Ngọc Chi tính tới tính lui cuối cùng lại không được gì, thật là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Sau khi Ngọc Chi ra cữ, gia đình cô ta lại tìm tới khách sạn chúng tôi đang ở.
Trước mặt mọi người trong khách sạn, mẹ của Ngọc Chi ôm cháu trai quỳ xuống trước mặt mẹ tôi:” Thông gia ơi, vì đứa trẻ, xin hãy giúp đỡ chúng tôi, hãy giúp đỡ anh trai của Ngọc Chi."
Hóa ra anh trai Ngọc Chi vì không muốn chia tay cô gái kia nên nửa đêm đã đi tìm cô ấy, nhưng khi cô gái đã tìm được bạn trai khác, anh ta đã tức giận đâm người.
Vì chuyện này nên người nhà cô gái đã kiện anh ta.
"Việc này tôi không giúp được, cũng không có khả năng giúp." Mẹ tôi từ chối.
“ Bà có tiền như vậy, chắc chắn sẽ quen rất nhiều người, bà mau giúp chúng tôi đi, con gái tôi đã sinh cháu trai cho bà rồi mà."
Mọi người ở sảnh khách sạn đều nhìn chúng tôi.
Này, bà già này muốn chơi trò bắt cóc có đạo đức à.
" Cháu trai ư? Đây không phải cháu trai của tôi. Tôi thậm chí còn không có con trai. " Mẹ tôi chế nhạo.
"Mẹ đừng giận nữa mà, trước đây là con đã sai, dù sao chúng ta cũng là mẹ con ruột thịt mà."
Ngay cả Lý Kiên cũng đến thuyết phục mẹ: "Mẹ à, giữa mẹ con nào có mối thù qua đêm, Ngọc Chi rất lo lắng cho anh trai cô ấy, vì đứa trẻ mẹ hãy giúp đỡ cô ấy đi."
“Nghịch tử, nếu đã làm sai thì phải chịu pháp luật trừng phạt, sao nào, mày còn muốn ép mẹ mày đi cứu một người phạm pháp à?" Bố tôi chỉ vào mũi anh ta mắng.
Mọi người xung quanh đang xì xào, bàn tán những người này thật vô liêm sỉ.
Tôi xấu hổ thay bọn họ.
“Lý Kiên, nếu cậu đã làm ra những chuyện này, vậy tôi cũng nói cho cậu biết một sự thật. Cậu không phải là con ruột của chúng tôi. Tôi đã nuôi nấng cậu suốt bao nhiêu năm qua, cho cậu một căn nhà, một chiếc xe hơi và tiền mặt. Chuyện gì cần làm chúng tôi đều đã làm xong rồi. Từ nay về sau chúng ta sẽ là người xa lạ." Mẹ tôi độc đoán nói.
Lý Kiên ngơ ngác.
Ra khỏi khách sạn, mẹ tôi nói: "Thật xui xẻo, lẽ ra không nên đưa nó về nhà."
"Được rồi, vợ đừng giận, đó là vì em tốt bụng mà thôi ." Bố tôi dỗ dành mẹ.
“Haiz, sao càng lớn anh ấy càng lệch lạc thế nhỉ?" Tôi thở dài cảm khái, càng nghĩ càng không hiểu nổi.
Mẹ tôi gật đầu nói: “Con đừng nghĩ tới chuyện đó, dù sao bây giờ chúng ta cũng đã nói chuyện rồi, sau này nó và chúng ta không còn liên quan gì nữa. Chờ con tốt nghiệp xong chúng ta sẽ ra nước ngoài.”
Chưa đầy một năm nữa chúng tôi sẽ rời đi, hy vọng một năm này đám người kia yên phận đừng tới làm phiền nhà tôi.
Một tháng sau, mẹ tôi nói với tôi, anh cả của Ngọc Chi bị kết án mười năm tù.
Mẹ tôi không nhịn được cười: “Đây là quả báo, cả nhà họ bụng dạ đen tối, suốt ngày lo nghĩ cách bày mưu hại người, giờ là báo ứng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.