Chương 4: Chương
Lá Óc Chó
08/09/2023
7.
Nhưng chúng tôi không ngờ tới, da mặt của họ lại dày như vậy.
Lý Kiên đã đưa bà già kia đến trường để chặn tôi lại.
Đây là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Bà ta và Lý Kiên nắm lấy một cánh tay của tôi, đòi gặp bố mẹ tôi.
Cuối cùng, giáo viên đã gọi điện cho bố mẹ tôi.
Mẹ tôi tức giận tát Lý Kiên một cái: "Dám đến trường chặn con gái tôi, cậu thật vô liêm sỉ."
Bà già kia vội vàng tiến tới bảo vệ ở phía sau, "Thông gia à, chuyện lần trước là tôi sai, bà bình tĩnh đi, lần này chúng tôi đến đây không phải để nhờ bà giúp đỡ mà là để giúp hai mẹ giúp bà giải quyết hiểu lầm."
Trong lòng tôi như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại, tôi không nhịn được nữa: “Dì à, lần trước mẹ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, Lý Kiên không còn liên quan gì đến nhà tôi nữa, vậy nên đừng có đến tìm chúng tôi.”
Bà ta trừng mắt nhìn tôi: “Cái đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, cho dù Lý Kiên không có quan hệ huyết thống với cháu thì trên sổ hộ khẩu vẫn là con của bố mẹ cháu, cháu là em gái nó, sao lại có thể đối xử với anh trai như thế này? Sau này về già, bố mẹ cháu không dựa vào anh trai cháu ư? Chẳng lẽ một đứa con gái như cháu có thể phụng dưỡng họ chắc?
Mẹ tôi nghe được câu này, liền ghét bỏ nói, “ Cũng may nó không phải là con ruột của tôi. Nếu nó là con ruột của tôi, tôi sẽ từ bỏ nó, bóp cổ nó cho đến chết. Còn có, con gái thì làm sao, con gái vẫn có thể nuôi tôi lúc tuổi già, con gái tôi có tiền đồ hơn Lý Kiên nhiều."
"Bà thông gia à, cái này bà sai rồi, sau này đứa nhỏ gả đi, nó sẽ không còn quan tâm tới vợ chồng bà nữa, chỉ có con trai mới nguyện ý chăm lo cho bà thôi."
Giáo viên của tôi đứng bên cạnh đã nhịn cười đến mức mặt co rút lại.
Chả lẽ bố mẹ tôi không dựa vào con gái ruột mà lại dựa vào con sói mắt trắng kia phụng dưỡng ư? Bà già này chắc hẳn lại đang nghĩ đến tài sản của gia đình tôi rồi.
Quả nhiên, bà ta lại bắt đầu lý luận vô lý: "Bà thông gia, bà xem này, lần trước bà nói mấy câu nặng lời với Lý Kiên, làm cho thằng bé vô cùng thương tâm. Nếu nó không phải là con ruột của hai người, chi bằng mỗi người lùi lại một bước, bà hãy lập di chúc, tương lai một nửa tài sản sẽ cho Lý Kiên, còn Lý Kiên sẽ nuôi bà tuổi già, bà thấy sao?"
"Phi, muốn một nửa tài sản ư, một đồng tôi cũng không cho."
Hôm nay tôi thật sự được mở rộng tầm mắt, mụ già này vậy mà cũng biết phản công.
Lý Kiên không nói một lời, như thể anh ta không phải là đàn ông vậy.
“Có điều, hôm nay nhờ có bà nhắc nhở, tôi cũng nên lập lại di chúc." Mẹ tôi đổi chủ đề.
Sau đó mẹ tôi gọi bố và luật sư đến trước mặt chúng tôi.
"Luật sư Giang, làm phiền anh giúp chúng tôi viết đơn đoạn tuyệt quan hệ và nộp lên tòa án, nói rằng chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với con nuôi Lý Kiên, chúng tôi sẽ bổ sung giấy tờ chứng minh sau. Sau đó anh hãy lập di chúc khác, tài sản của vợ chồng tôi chỉ có thể được thừa kế bởi con gái tôi."
Bà già kia và Lý Kiên chết lặng.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi và bố mẹ đồng thanh: "Thật ngu ngốc."
Nhưng có một số người tâm hồn của họ thật bẩn thỉu, kế hoạch này thất bại họ lại thực hiện kế hoạch khác.
Lần này là Lý Kiên và bố vợ anh ta.
Bọn họ nhân lúc tôi không chú ý đã kéo tôi lên xe.
Điện thoại di động của tôi cũng bị lấy đi, không thể gọi trợ giúp được.
Nhưng đồng hồ thông minh của tôi vẫn còn đó.
Tôi đã bật chức năng định vị khi họ không chú ý, gửi tín hiệu cấp cứu cho bố mẹ và bật chức năng ghi âm.
“Các người định làm gì? Các người muốn đưa tôi đi đâu vậy?" Tôi chủ động hỏi.
“Làm gì ư? Con nha đầu thối, ngay từ đầu tao đã nhìn mày không thuận mắt rồi. Sau đêm nay, mày sẽ phải cầu xin tao." Bố vợ Lý Kiên sắc mặt hung dữ, mỡ trên mặt không ngừng rung lên.
8
Mỡ trên mặt ông ta làm tôi muốn ói.
Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn và hỏi: "Ông định đưa tôi đi đâu?"
"Tất nhiên là đưa mày đến nơi kêu trời trời không đáp, kêu đất đất không thưa rồi. " Ông ta nói một cách ác độc.
Ngồi xe hai tiếng mới tới nơi.
Họ trói tôi lại và đẩy tôi ra khỏi xe.
Đây là vùng ngoại ô, sao bọn họ lại đưa tôi đến vùng ngoại ô? Bọn họ định bắt cóc tôi để uy hiếp bố mẹ tôi à?
Không xa phía trước, tôi nhìn thấy một nhà kho bỏ hoang.
Ngọc Chi, mẹ và anh trai thứ hai của cô ta bước ra khỏi nhà kho.
Bà già kia vừa thấy tôi đã tát tôi một cái, còn nhổ một ngụm nước bọt: “Con khốn này, nếu không có mày thì sao chúng tao có thể rơi vào tình trạng này?”
Tôi choáng váng.
Tôi tức lắm, từ nhỏ tôi chưa từng bị ai đánh, vậy mà hôm nay tôi lại bị bà già độc ác này tát.
"Mẹ, không phải mẹ nói tối nay cô ta là của con sao?" Em trai thứ hai của Ngọc Chi nhìn tôi dâm đãng.
"Con trai, mẹ nói cho con biết, tối nay hai đứa gạo nấu thành cơm rồi, sẽ không còn thằng đàn ông nào muốn nó nữa, ngày mai phải bắt bố mẹ nó quỳ xuống cầu xin chúng ta, như vậy tài sản của họ sẽ là của chúng ta." Bà ta ngoan độc nói.
Hóa ra họ có ý tưởng này, thực sự rất ác độc.
“Mẹ, việc này thực sự ổn chứ?” Lý Kiên ngập ngừng nói.
"Tại sao không? Lẽ nào nó vẫn còn mặt mũi nói ra sao? Nếu việc này thành, bọn họ còn không ngoan ngoãn để chúng ta sai khiến chắc."
Tôi không biết nên nói bà ta ngây thơ hay ngu ngốc nữa? Cô gái từng phá thai trước đây chẳng phải là một tấm gương sống sao.
Cho dù chuyện này thật sự thành, tôi cũng chỉ muốn nói với họ, cục cảnh sát đang chờ bọn họ tiến vào rồi.
Nhưng nhìn bộ dạng thất học của gia đình này tôi không muốn nói gì cả.
"Chị Ngọc Chi, chị có biết đây là tội gì không?"
Đôi mắt Ngọc Chi lóe lên, "Cô đừng trách chúng tôi, ai bảo bố mẹ cô quá đáng, chúng tôi không còn cách nào khác, huống hồ nếu chuyện này thành, các người cũng không dám lên tiếng.”
“Tại sao chúng tôi không dám lên tiếng?” Tôi hỏi lại cô ta.
"Cô lên tiếng thì coi như xong đời. Người khác sẽ mắng và nói cô là đồ không biết xấu hổ.”
Ài, lại là nhóm người tư tưởng cổ hủ phong kiến, tôi thật sự không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.
Tôi bị nhốt cùng với anh trai thứ hai của Ngọc Chi.
Anh ta háo hức lao về phía tôi.
Tôi đá cho anh ta một phát.
Nực cười, tôi là đai đen Taekwondo đấy.
Tôi lấy sợi dây vừa đứt ra và trói anh ta lại.
Động tĩnh trong phòng nhanh chóng thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
Họ lao vào nhà ngay lập tức.
Thấy con trai mình bị trói, bà gìa kia hét lên: "Đồ khốn nạn."
Thật sự rất khó chịu, tôi ghét nhất là bị người ta mắng.
Tôi tiến lên một bước đá bà ta ngã xuống đất, tát mạnh: "Dám đánh tôi à? Cái tát này trả lại cho bà đấy."
Bố vợ Lý Kiên lao tới muốn tóm lấy tôi, tiếc là ông ta béo quá.
Tôi linh hoạt né tránh và chạy ra ngoài.
Tôi không muốn đối đầu trực tiếp với họ, dù sao thì lực lượng cứu hộ cũng sẽ đến sớm thôi.
Quả nhiên, tôi chạy ra ngoài không bao lâu thì xe cảnh sát tới.
Bố vợ Lý Kiên thấy cảnh sát tới, ông ta lập tức xoay ngược tình thế, nói tôi đã bắt cóc con trai ông ta và đánh vợ ông ta.
Chẳng cần động não cũng hiểu được, tôi chỉ là một cô gái nhỏ, còn bọn họ có tới bốn năm người, sao tôi có thể bắt cóc con trai của ông ta được, ông ta thực sự coi cảnh sát là đồ ngốc sao?
Bố mẹ tôi chạy tới ôm tôi, rưng rưng nước mắt: "Con gái bảo bối của mẹ."
Nhìn thấy những vết đỏ trên mặt tôi, mẹ tôi lập tức nổi sát khí: "Ai đánh con? Bà già chết tiệt kia sao?"
Nhưng chúng tôi không ngờ tới, da mặt của họ lại dày như vậy.
Lý Kiên đã đưa bà già kia đến trường để chặn tôi lại.
Đây là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Bà ta và Lý Kiên nắm lấy một cánh tay của tôi, đòi gặp bố mẹ tôi.
Cuối cùng, giáo viên đã gọi điện cho bố mẹ tôi.
Mẹ tôi tức giận tát Lý Kiên một cái: "Dám đến trường chặn con gái tôi, cậu thật vô liêm sỉ."
Bà già kia vội vàng tiến tới bảo vệ ở phía sau, "Thông gia à, chuyện lần trước là tôi sai, bà bình tĩnh đi, lần này chúng tôi đến đây không phải để nhờ bà giúp đỡ mà là để giúp hai mẹ giúp bà giải quyết hiểu lầm."
Trong lòng tôi như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại, tôi không nhịn được nữa: “Dì à, lần trước mẹ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, Lý Kiên không còn liên quan gì đến nhà tôi nữa, vậy nên đừng có đến tìm chúng tôi.”
Bà ta trừng mắt nhìn tôi: “Cái đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, cho dù Lý Kiên không có quan hệ huyết thống với cháu thì trên sổ hộ khẩu vẫn là con của bố mẹ cháu, cháu là em gái nó, sao lại có thể đối xử với anh trai như thế này? Sau này về già, bố mẹ cháu không dựa vào anh trai cháu ư? Chẳng lẽ một đứa con gái như cháu có thể phụng dưỡng họ chắc?
Mẹ tôi nghe được câu này, liền ghét bỏ nói, “ Cũng may nó không phải là con ruột của tôi. Nếu nó là con ruột của tôi, tôi sẽ từ bỏ nó, bóp cổ nó cho đến chết. Còn có, con gái thì làm sao, con gái vẫn có thể nuôi tôi lúc tuổi già, con gái tôi có tiền đồ hơn Lý Kiên nhiều."
"Bà thông gia à, cái này bà sai rồi, sau này đứa nhỏ gả đi, nó sẽ không còn quan tâm tới vợ chồng bà nữa, chỉ có con trai mới nguyện ý chăm lo cho bà thôi."
Giáo viên của tôi đứng bên cạnh đã nhịn cười đến mức mặt co rút lại.
Chả lẽ bố mẹ tôi không dựa vào con gái ruột mà lại dựa vào con sói mắt trắng kia phụng dưỡng ư? Bà già này chắc hẳn lại đang nghĩ đến tài sản của gia đình tôi rồi.
Quả nhiên, bà ta lại bắt đầu lý luận vô lý: "Bà thông gia, bà xem này, lần trước bà nói mấy câu nặng lời với Lý Kiên, làm cho thằng bé vô cùng thương tâm. Nếu nó không phải là con ruột của hai người, chi bằng mỗi người lùi lại một bước, bà hãy lập di chúc, tương lai một nửa tài sản sẽ cho Lý Kiên, còn Lý Kiên sẽ nuôi bà tuổi già, bà thấy sao?"
"Phi, muốn một nửa tài sản ư, một đồng tôi cũng không cho."
Hôm nay tôi thật sự được mở rộng tầm mắt, mụ già này vậy mà cũng biết phản công.
Lý Kiên không nói một lời, như thể anh ta không phải là đàn ông vậy.
“Có điều, hôm nay nhờ có bà nhắc nhở, tôi cũng nên lập lại di chúc." Mẹ tôi đổi chủ đề.
Sau đó mẹ tôi gọi bố và luật sư đến trước mặt chúng tôi.
"Luật sư Giang, làm phiền anh giúp chúng tôi viết đơn đoạn tuyệt quan hệ và nộp lên tòa án, nói rằng chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với con nuôi Lý Kiên, chúng tôi sẽ bổ sung giấy tờ chứng minh sau. Sau đó anh hãy lập di chúc khác, tài sản của vợ chồng tôi chỉ có thể được thừa kế bởi con gái tôi."
Bà già kia và Lý Kiên chết lặng.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi và bố mẹ đồng thanh: "Thật ngu ngốc."
Nhưng có một số người tâm hồn của họ thật bẩn thỉu, kế hoạch này thất bại họ lại thực hiện kế hoạch khác.
Lần này là Lý Kiên và bố vợ anh ta.
Bọn họ nhân lúc tôi không chú ý đã kéo tôi lên xe.
Điện thoại di động của tôi cũng bị lấy đi, không thể gọi trợ giúp được.
Nhưng đồng hồ thông minh của tôi vẫn còn đó.
Tôi đã bật chức năng định vị khi họ không chú ý, gửi tín hiệu cấp cứu cho bố mẹ và bật chức năng ghi âm.
“Các người định làm gì? Các người muốn đưa tôi đi đâu vậy?" Tôi chủ động hỏi.
“Làm gì ư? Con nha đầu thối, ngay từ đầu tao đã nhìn mày không thuận mắt rồi. Sau đêm nay, mày sẽ phải cầu xin tao." Bố vợ Lý Kiên sắc mặt hung dữ, mỡ trên mặt không ngừng rung lên.
8
Mỡ trên mặt ông ta làm tôi muốn ói.
Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn và hỏi: "Ông định đưa tôi đi đâu?"
"Tất nhiên là đưa mày đến nơi kêu trời trời không đáp, kêu đất đất không thưa rồi. " Ông ta nói một cách ác độc.
Ngồi xe hai tiếng mới tới nơi.
Họ trói tôi lại và đẩy tôi ra khỏi xe.
Đây là vùng ngoại ô, sao bọn họ lại đưa tôi đến vùng ngoại ô? Bọn họ định bắt cóc tôi để uy hiếp bố mẹ tôi à?
Không xa phía trước, tôi nhìn thấy một nhà kho bỏ hoang.
Ngọc Chi, mẹ và anh trai thứ hai của cô ta bước ra khỏi nhà kho.
Bà già kia vừa thấy tôi đã tát tôi một cái, còn nhổ một ngụm nước bọt: “Con khốn này, nếu không có mày thì sao chúng tao có thể rơi vào tình trạng này?”
Tôi choáng váng.
Tôi tức lắm, từ nhỏ tôi chưa từng bị ai đánh, vậy mà hôm nay tôi lại bị bà già độc ác này tát.
"Mẹ, không phải mẹ nói tối nay cô ta là của con sao?" Em trai thứ hai của Ngọc Chi nhìn tôi dâm đãng.
"Con trai, mẹ nói cho con biết, tối nay hai đứa gạo nấu thành cơm rồi, sẽ không còn thằng đàn ông nào muốn nó nữa, ngày mai phải bắt bố mẹ nó quỳ xuống cầu xin chúng ta, như vậy tài sản của họ sẽ là của chúng ta." Bà ta ngoan độc nói.
Hóa ra họ có ý tưởng này, thực sự rất ác độc.
“Mẹ, việc này thực sự ổn chứ?” Lý Kiên ngập ngừng nói.
"Tại sao không? Lẽ nào nó vẫn còn mặt mũi nói ra sao? Nếu việc này thành, bọn họ còn không ngoan ngoãn để chúng ta sai khiến chắc."
Tôi không biết nên nói bà ta ngây thơ hay ngu ngốc nữa? Cô gái từng phá thai trước đây chẳng phải là một tấm gương sống sao.
Cho dù chuyện này thật sự thành, tôi cũng chỉ muốn nói với họ, cục cảnh sát đang chờ bọn họ tiến vào rồi.
Nhưng nhìn bộ dạng thất học của gia đình này tôi không muốn nói gì cả.
"Chị Ngọc Chi, chị có biết đây là tội gì không?"
Đôi mắt Ngọc Chi lóe lên, "Cô đừng trách chúng tôi, ai bảo bố mẹ cô quá đáng, chúng tôi không còn cách nào khác, huống hồ nếu chuyện này thành, các người cũng không dám lên tiếng.”
“Tại sao chúng tôi không dám lên tiếng?” Tôi hỏi lại cô ta.
"Cô lên tiếng thì coi như xong đời. Người khác sẽ mắng và nói cô là đồ không biết xấu hổ.”
Ài, lại là nhóm người tư tưởng cổ hủ phong kiến, tôi thật sự không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.
Tôi bị nhốt cùng với anh trai thứ hai của Ngọc Chi.
Anh ta háo hức lao về phía tôi.
Tôi đá cho anh ta một phát.
Nực cười, tôi là đai đen Taekwondo đấy.
Tôi lấy sợi dây vừa đứt ra và trói anh ta lại.
Động tĩnh trong phòng nhanh chóng thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
Họ lao vào nhà ngay lập tức.
Thấy con trai mình bị trói, bà gìa kia hét lên: "Đồ khốn nạn."
Thật sự rất khó chịu, tôi ghét nhất là bị người ta mắng.
Tôi tiến lên một bước đá bà ta ngã xuống đất, tát mạnh: "Dám đánh tôi à? Cái tát này trả lại cho bà đấy."
Bố vợ Lý Kiên lao tới muốn tóm lấy tôi, tiếc là ông ta béo quá.
Tôi linh hoạt né tránh và chạy ra ngoài.
Tôi không muốn đối đầu trực tiếp với họ, dù sao thì lực lượng cứu hộ cũng sẽ đến sớm thôi.
Quả nhiên, tôi chạy ra ngoài không bao lâu thì xe cảnh sát tới.
Bố vợ Lý Kiên thấy cảnh sát tới, ông ta lập tức xoay ngược tình thế, nói tôi đã bắt cóc con trai ông ta và đánh vợ ông ta.
Chẳng cần động não cũng hiểu được, tôi chỉ là một cô gái nhỏ, còn bọn họ có tới bốn năm người, sao tôi có thể bắt cóc con trai của ông ta được, ông ta thực sự coi cảnh sát là đồ ngốc sao?
Bố mẹ tôi chạy tới ôm tôi, rưng rưng nước mắt: "Con gái bảo bối của mẹ."
Nhìn thấy những vết đỏ trên mặt tôi, mẹ tôi lập tức nổi sát khí: "Ai đánh con? Bà già chết tiệt kia sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.