Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp
Chương 47: Vạn Người Ghét Bỏ Và Chỉ Có Duy Nhất Một Người Bạn.
Rowen
30/05/2024
“Quá…Quá sâu!” Trên khuôn mặt hiện tại của Tống Nam mang theo thoải mái và quyến rũ.
“Nhưng nó rất là thoải mái.” Vu Trường Thanh nhìn sắc mặt Tống Nam, bổ sung thêm.
Cậu ta đâm như thế hàng trăm lần, cuối cùng bắn thứ nước trắng đục nóng hổi vào trong cơ thể Tống Nam.
Lần này, cậu ta không làm xáo trộn quần áo của Tống Nam, cậu ta thậm chí còn không cởi áo lót của cô khi cậu ta xoa ngực cô qua quần áo.
Hiện tại cậu ta liền thả Tống Nam xuống, kéo váy cô xuống, liền không nhìn thấy gì nữa, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm đầy xuân tình.
Vu Trường Thanh vòng tay qua ôm lấy eo Tống Nam nói: “Chị Nam, em chỉ muốn ở bên cạnh chị cả đời, ngoại trừ phụng sự đất nước, em chỉ muốn đem hết tuổi trẻ của mình dành cho chị. Chị chỉ cần dành một chút thời gian cho em thôi.”
Tống Nam bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Vu Trường Thanh, nghĩ đến bây giờ cốt truyện xem ra đã hoàn toàn đi chệch hướng. Nếu Thanh Tử muốn đi theo cô, cô làm sao có thể giao em trai mình yêu quý từ nhỏ của mình cho người khác bắt nạt?
Khi Vu Trường Thanh còn nhỏ, cậu ta thường tranh tài với những đứa trẻ khác trong khu để đi theo sau Tống Nam, cô rõ là có rất nhiều tiểu đệ, cuối cùng, theo sau Tống Nam chỉ còn lại người duy nhất mình cậu ta. Tuy ngốc nghếch nhưng lại đáng yêu nhất, không phải là Tống Nam cô thích bộ dáng này sao?
Sau khi để Vu Trường Thanh trở về, Tống Nam đi về phòng mình, mới đi được mấy bước, liền nhìn thấy Vệ Tư Thịnh đang ngồi ở trên cầu thang hút thuốc, vẻ mặt đầy ý cười.
“Bị heo ngốc hành a, được thôi, tôi đã đánh giá thấp tiểu tử Vu Trường Thanh này rồi. Sau khi ra ngoài một thời gian, cậu ta đã học được cách làm sao để có được bắp cải trên cánh đồng của mình.” Vệ Tư Thịnh dập điếu thuốc, vỗ vỗ bậc thang bên cạnh: “Nói chuyện đi.”
Tống Nam thở dài: “Được rồi, cái gì mà lợn, cái gì mà bắp cải, chỉ là làm tình một chút mà thôi, đâu đến mức ầm ĩ như vậy!”
Vệ Tư Thịnh khua tay: “Đừng nhìn tôi, tôi cho tới bây giờ chưa từng ăn cỏ gần hang a.”
Tống Nam ngồi dựa vào lan can cầu thang bên cạnh: “Haizz, anh thậm chí còn không biết việc xử lý việc thức tỉnh dị năng sẽ rắc rối đến mức nào.”
“Cái gì mà thức tỉnh dị năng?” Vệ Tư Thịnh trở nên có hứng thú hơn.
Tống Nam dựa theo lời Tô Vị Chi đã nói trước đây mà giải thích một phen, Vệ Tư Thịnh lấy bật lửa ra, dùng ngón tay cái đẩy nắp đóng mở, suy nghĩ hồi lâu mới nhìn về phía Tống Nam: “Lần thức tỉnh dị năng này hình như là chọn người một cách ngẫu nhiên?”
Tống Nam gật đầu: “Hình như là như vậy.”
Vệ Tư Thịnh thở dài: “Trong tình thế khó khăn này, ai lại không muốn thức tỉnh một dị năng chứ? Tiểu ác ma kia hai ngày nay không tìm ra manh mối gì sao?”
Tống Nam trợn mắt: "Trước mặt người ta gọi ta là bé Tô, sau lưng lại gọi người ta tiểu ác ma, khó trách người khác gọi anh bằng biệt danh rất ghê tởm."
“Biệt danh của cô có tốt không? Người phụ nữ nam tính!” Vệ Tư Thịnh không khách khí đáp lại. Khi ánh mắt rơi vào trên đùi Tống Nam, ánh mắt tối sầm, nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, đứng dậy: “Đi thôi, về phòng của tôi đi.”
“Chuyện gì vậy?” Tống Nam kỳ quái nhìn Vệ Tư Thịnh.
Vệ Tư Thịnh gãi đầu, có chút xấu hổ: “Cô cứ để tiểu tử ngu ngốc kia xuất tinh vào trong người sao?”
Tống Nam sửng sốt, mặt đột nhiên đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Vệ Tư Thịnh.
Vệ Tư Thịnh xua xua tay, nắm lấy cổ tay Tống Nam, đưa cô lên tầng hai của du thuyền: "Cô quá là dung túng cho cậu ta."
Vào trong phòng Vệ Tư Thịnh, Tống Nam nhìn chất lỏng đục ngầu chảy xuống chân mình, trong lòng có chút xấu hổ. Đường may bên hông bị rạch ra và nó bị rò rỉ ra ngoài.
“Nhưng nó rất là thoải mái.” Vu Trường Thanh nhìn sắc mặt Tống Nam, bổ sung thêm.
Cậu ta đâm như thế hàng trăm lần, cuối cùng bắn thứ nước trắng đục nóng hổi vào trong cơ thể Tống Nam.
Lần này, cậu ta không làm xáo trộn quần áo của Tống Nam, cậu ta thậm chí còn không cởi áo lót của cô khi cậu ta xoa ngực cô qua quần áo.
Hiện tại cậu ta liền thả Tống Nam xuống, kéo váy cô xuống, liền không nhìn thấy gì nữa, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm đầy xuân tình.
Vu Trường Thanh vòng tay qua ôm lấy eo Tống Nam nói: “Chị Nam, em chỉ muốn ở bên cạnh chị cả đời, ngoại trừ phụng sự đất nước, em chỉ muốn đem hết tuổi trẻ của mình dành cho chị. Chị chỉ cần dành một chút thời gian cho em thôi.”
Tống Nam bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Vu Trường Thanh, nghĩ đến bây giờ cốt truyện xem ra đã hoàn toàn đi chệch hướng. Nếu Thanh Tử muốn đi theo cô, cô làm sao có thể giao em trai mình yêu quý từ nhỏ của mình cho người khác bắt nạt?
Khi Vu Trường Thanh còn nhỏ, cậu ta thường tranh tài với những đứa trẻ khác trong khu để đi theo sau Tống Nam, cô rõ là có rất nhiều tiểu đệ, cuối cùng, theo sau Tống Nam chỉ còn lại người duy nhất mình cậu ta. Tuy ngốc nghếch nhưng lại đáng yêu nhất, không phải là Tống Nam cô thích bộ dáng này sao?
Sau khi để Vu Trường Thanh trở về, Tống Nam đi về phòng mình, mới đi được mấy bước, liền nhìn thấy Vệ Tư Thịnh đang ngồi ở trên cầu thang hút thuốc, vẻ mặt đầy ý cười.
“Bị heo ngốc hành a, được thôi, tôi đã đánh giá thấp tiểu tử Vu Trường Thanh này rồi. Sau khi ra ngoài một thời gian, cậu ta đã học được cách làm sao để có được bắp cải trên cánh đồng của mình.” Vệ Tư Thịnh dập điếu thuốc, vỗ vỗ bậc thang bên cạnh: “Nói chuyện đi.”
Tống Nam thở dài: “Được rồi, cái gì mà lợn, cái gì mà bắp cải, chỉ là làm tình một chút mà thôi, đâu đến mức ầm ĩ như vậy!”
Vệ Tư Thịnh khua tay: “Đừng nhìn tôi, tôi cho tới bây giờ chưa từng ăn cỏ gần hang a.”
Tống Nam ngồi dựa vào lan can cầu thang bên cạnh: “Haizz, anh thậm chí còn không biết việc xử lý việc thức tỉnh dị năng sẽ rắc rối đến mức nào.”
“Cái gì mà thức tỉnh dị năng?” Vệ Tư Thịnh trở nên có hứng thú hơn.
Tống Nam dựa theo lời Tô Vị Chi đã nói trước đây mà giải thích một phen, Vệ Tư Thịnh lấy bật lửa ra, dùng ngón tay cái đẩy nắp đóng mở, suy nghĩ hồi lâu mới nhìn về phía Tống Nam: “Lần thức tỉnh dị năng này hình như là chọn người một cách ngẫu nhiên?”
Tống Nam gật đầu: “Hình như là như vậy.”
Vệ Tư Thịnh thở dài: “Trong tình thế khó khăn này, ai lại không muốn thức tỉnh một dị năng chứ? Tiểu ác ma kia hai ngày nay không tìm ra manh mối gì sao?”
Tống Nam trợn mắt: "Trước mặt người ta gọi ta là bé Tô, sau lưng lại gọi người ta tiểu ác ma, khó trách người khác gọi anh bằng biệt danh rất ghê tởm."
“Biệt danh của cô có tốt không? Người phụ nữ nam tính!” Vệ Tư Thịnh không khách khí đáp lại. Khi ánh mắt rơi vào trên đùi Tống Nam, ánh mắt tối sầm, nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, đứng dậy: “Đi thôi, về phòng của tôi đi.”
“Chuyện gì vậy?” Tống Nam kỳ quái nhìn Vệ Tư Thịnh.
Vệ Tư Thịnh gãi đầu, có chút xấu hổ: “Cô cứ để tiểu tử ngu ngốc kia xuất tinh vào trong người sao?”
Tống Nam sửng sốt, mặt đột nhiên đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Vệ Tư Thịnh.
Vệ Tư Thịnh xua xua tay, nắm lấy cổ tay Tống Nam, đưa cô lên tầng hai của du thuyền: "Cô quá là dung túng cho cậu ta."
Vào trong phòng Vệ Tư Thịnh, Tống Nam nhìn chất lỏng đục ngầu chảy xuống chân mình, trong lòng có chút xấu hổ. Đường may bên hông bị rạch ra và nó bị rò rỉ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.