Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 108: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 11 )
Hắc Tâm Nữ Vương
07/08/2022
Đó là một lão giả khuôn mặt hiền từ, chòm râu bạc trắng, khóe miệng ông ấy luôn treo một nụ cười thiện ý, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi phía sau ông ấy phảng phất mang cho ông ấy thêm một vầng kim quang.
Ấn tượng của Tuyết Lan về Vô Quả đại sư trước nay chỉ giới hạn trong tư liệu mà hệ thống cung cấp, vẻn vẹn chỉ là những lời văn mô tả, có một số việc tai nghe mắt thấy chưa chắc đã là thật, cho đến khi chân chính nhìn thấy người, Tuyết Lan mới hiểu được thanh danh Vô Quả đại sư Tướng Quốc Tự làm sao mà có.
Không vì lý do gì khác chính là sự hiền từ thánh khiết từ vị Vô Quả đại sư người Thái Lan này như được phủ kín phật quang, làm người khác không tự giác thả lỏng tâm trí, mở lòng để tiếp nhận ông ấy.
“Ra là tiểu tử Diệp Hoa tới.” Vô Quả đại sư trên người mặc một bộ tăng bào đơn giản mộc mạc, chắp tay trước ngực niệm một câu phật hiệu, ngữ khí tự nhiên dáng vẻ thân thiết, thấy rõ có quan hệ rất tốt với Diệp Hoa.
“Vô Quả đại sư.” Diệp Hoa như cũ là dáng vẻ lạnh như băng, chỉ là khi đối mặt với Vô Quả đại sư thì mặt hơi hoà hoãn lại, bày tỏ sự tôn trọng với trưởng bối.
“Thằng nhóc Diệp Hoa con chính là không có việc gì không đăng tam bảo điện, hôm nay tìm ta có chuyện gì?” Vô Quả đại sư thần thái tự nhiên mời ba người vào cửa, mặt mày giãn ra.
“Hôm nay con dẫn một người bạn đến thăm người.” Diệp Hoa trước sau không quên mục đích tới nơi này, nói một câu ngắn gọn, thuận tiện giới thiệu hai người với nhau.
Trước đó Vô Quả đại sư đã chú ý tới Tuyết Lan, dù sao dung mạo khí độ Tuyết Lan như vậy cũng không thể xem thường, vừa nãy chưa quan sát cẩn thận, nghe Diệp Hoa giới thiệu xong liền thuận lý thành chương quay đầu nhìn lại, giờ vừa thấy thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Này đối với người nhất quán dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc như Vô Quả đại sư mà nói, thật sự là khó gặp.
“Chẳng lẽ là Tuyết Lan có gì không ổn ạ?” Tuyết Lan khóe miệng ngậm ý cười, che dấu tự tin trong ánh mắt, sau đó mở miệng nói giỡn.
Cô không chút lo lắng Vô Quả đại sư nhìn ra được mình khác thường, cô cũng không phải là kẻ mượn xác hoàn hồn xuyên qua như Lý Tuyết Thanh, mà là hoàn toàn thay thế nguyên chủ, độ phù hợp thân thể giống như đúc với nguyên chủ.
Vô Quả đại sư lắc đầu, vẻ ngạc nhiên trong ánh mất dần dần rút đi, cũng may ở đây đều là người đáng tín nhiệm nên cũng không có gì phải giấu giếm, thế là liền mở miệng.
“Tuyết Lan khí độ bất phàm sắc mặt tường hòa, chính là người đại phú đại quý, trong cuộc đời có một tử kiếp. Nhưng hiện giờ xem kỹ lại thì giống như một toán sương mù, nhìn không rõ. Có điều lão nạp tin tưởng Tuyết Lan nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”
“Đa tạ lời khuyên của Vô Quả đại sư, lòng Tuyết Lan rộng mở thông suốt. Lần này đến đây thật ra là có việc muốn nhờ.” Tuyết Lan càng thêm hiểu biết về bản lĩnh của Vô Quả đại sư, hạ tư thái bắt đầu thỉnh cầu.
“Tuyết Lan có chuyện gì cứ nói thẳng, lão nạp nhất định làm hết sức.” Không thể nói lời quá vẹn toàn, cho dù là Vô Quả đại sư vang danh bên ngoài cũng không dám khoe khoang.
“Thật không dám giấu giếm, Tuyết Lan lần này là ra ngoài để lánh nạn.” Tuyết Lan thoả đáng hiện vẻ u buồn trên gương mặt khiến Diệp Hoa vô cùng đau lòng, nhưng hiện tại anh căn bản không có lập trường gì an ủi cô, chỉ có thể kiềm chế.
“Tuyết Lan có một em gái từ nhỏ tính cách yếu đuối, tư chất rất kém cỏi, lại nói tiếp con cũng là thường xuyên ức hiếp cô ta.” Trên mặt Tuyết Lan lộ ra tia cười ngượng ngùng, nói tiếp, “Con căn bản không thích đứa em kế này, người trong nhà cũng coi khinh cô ta, nhưng cô ta đúng thật là một người nhát gan yếu đuối trước sau như một, ngày thường không dám bước chân ra khỏi cửa, càng không dám có chút lớn tiếng với con.”
“Thế mà vào mấy tháng trước, cô ta giống như là thay đổi thành một người khác vậy, dám lớn gan quát lớn trước con, thậm chí dám một mình trốn khỏi nhà, kỳ lạ hơn chính là thiên phú của cô ta đã trải qua trắc nghiệm mấy lần, cũng đã được kết luận là kẻ vô dụng không thể nghi ngờ, thế mà gần đây cô ta lại bỗng nhiên thức tỉnh thiên phú hơn người, ngay cả con cũng không phải đối thủ của cô ta.”
Tuyết Lan lộ ra vẻ mặt ảm đạm, đương nhiên đó là do cô giả vờ thua thôi, nếu không Lý Chính Phong làm gì dễ dàng buông tha cô như vậy, nói tiếp: “Con cảm thấy rất lạ nên đã phái người âm thầm mà chú ý cô ta, sau đó phát hiện trừ có nhiều chỗ kỳ lạ ra, dường như có rất nhiều thứ cô ta đều không thầy dạy cũng hiểu, tính tình khéo đưa đẩy hơn rất nhiều, cũng biết cách lấy lòng người khác, không cự tuyệt những người đàn ông xa lại, thậm chí thoải mái hào phóng ứng đối. Trừ gương mặt và những đặc điểm bề ngoài trên người cô ta ra thì một số động tác nhỏ và thói quen ẩm thực đã hoàn toàn khác trước.”
Những chi tiết nhỏ như vậy sẽ không khiến người khác chú ý, nhưng nếu tinh tế liên kết chúng với nhau lại làm người ta cảm thấy khủng bố, cho dù là mất trí nhớ cũng không thể nào bỏ hết hoàn toàn những thói quen nhỏ được, sự khác thường của Lý Tuyết Thanh thật sự khiến người khác phải sợ hãi.
Vô Quả đại sư kiến thức rộng rãi mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc, tuy vậy trên mặt ông vẫn đạm nhiên như cũ, Diệp Hoa mặt lạnh đã quen nên căn bản nhìn không ra ý nghĩ của anh, chỉ có Mộc Tu Kiệt toàn thân nổi da gà, sắc mặt có chút xanh mét.
“Nếu lão nạp không đoán sai, em gái của con chỉ sợ là bị cô hồn dã quỷ chiếm cơ thể, người thật đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.” Vô Quả đại sư sờ sờ chòm râu mình, nửa do dự nửa chắc chắn mở miệng.
Thấy ba người trẻ tuổi ở đây đều nghi hoặc khó hiểu cộng thêm tầm mắt ngạc nhiên, Vô Quả đại sư cười giải thích một hồi.
Mục đích lần này của Tuyết Lan chính là gõ một hồi chuông cảnh báo cho ba người trước mặt, dù sao hiện tại con người nghe tiếng vẫn thấy sợ hãi với quỷ hồn, bí mật lớn nhất của Lý Tuyết Thanh đã bị tiết lộ trước mọi người, chút ấn tượng tốt của Mộc Tu Kiệt về Lý Tuyết Thanh chắc chắn cũng biến mất không còn.
Ả phụ nữ lả lơi ong bướm như Lý Tuyết Thanh căn bản không thể nào chịu an phận cùng một người đàn ông đầu bạc đến già, thích một người phụ nữ như vậy chính là nỗi bi ai của đàn ông, vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ bỏ.
Tạm biệt Vô Quả đại sư xong, Tuyết Lan thấy Mộc Tu Kiệt sắc mặt không tốt thì đột nhiên đến gần thổi một ngụm khí lạnh dọa cho Mộc Tu Kiệt thiếu chút nữa nhảy cẩng lên đụng đầu vào nóc xe.
Diệp Hoa nhanh tay nhanh chân giữ chặt Tuyết Lan, khuôn mặt vì ghen ghét và tức giận mà hơi vặn vẹo, nhưng khi thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Tuyết Lan vì trò đùa dai thành công thì lại hòa hoãn sắc mặt, cuối cùng trừng mắt cảnh cáo liếc mắt một cái nhìn Mộc Tu Kiệt.
Tuyết Lan cười ha ha, lập tức bị Diệp Hoa kéo vào trong lòng ngực, khóe mắt trào hai giọt nước mắt sinh lí, nghịch ngợm mà đáng yêu.
“Tiếp theo Tuyết Lan có dự định gì không?” Diệp Hoa đầy mắt đều là sủng nịch, ôn nhu mở miệng, đến nỗi khiến Mộc Tu Kiệt xem trợn mắt há hốc mồm.
“Dù sao tôi đã bị gia tộc từ bỏ, cứ ở đây an tâm nghỉ ngơi một thời gian thôi.” Tuyết Lan cười đau bụng, một lúc lâu sau mới hoãn lại được, lời nói với anh giọng điệu rất rộng lượng, dường như cũng không để bụng đến việc đó.
Nói đến Lý gia, Tuyết Lan liền nhớ tới bà Lý đang ở Lý gia xa xôi, không biết bà Lý có tìm được người kia không, có bị người ức hiếp hay không? Nghĩ tới đây, Tuyết Lan hứng thú cũng giảm xuống, dần dần tắt tiếng cười, trong ánh mắt nhuộm vẻ ưu sầu.
Diệp Hoa thấy vậy tự mắng mình ăn nói lung tung, nề hà anh cũng không phải một người khéo nói nên chỉ có thể âm thầm siết chặt vòng tay an ủi Tuyết Lan.
Tuyết Lan vốn hẳn là nên đẩy Diệp Hoa ra, nhưng không biết vì sao cô cảm thấy cái ôm này vô cùng quen thuộc, lại có thể cho cô cảm giác an tâm, liền theo bản năng quên mất việc này.
Ấn tượng của Tuyết Lan về Vô Quả đại sư trước nay chỉ giới hạn trong tư liệu mà hệ thống cung cấp, vẻn vẹn chỉ là những lời văn mô tả, có một số việc tai nghe mắt thấy chưa chắc đã là thật, cho đến khi chân chính nhìn thấy người, Tuyết Lan mới hiểu được thanh danh Vô Quả đại sư Tướng Quốc Tự làm sao mà có.
Không vì lý do gì khác chính là sự hiền từ thánh khiết từ vị Vô Quả đại sư người Thái Lan này như được phủ kín phật quang, làm người khác không tự giác thả lỏng tâm trí, mở lòng để tiếp nhận ông ấy.
“Ra là tiểu tử Diệp Hoa tới.” Vô Quả đại sư trên người mặc một bộ tăng bào đơn giản mộc mạc, chắp tay trước ngực niệm một câu phật hiệu, ngữ khí tự nhiên dáng vẻ thân thiết, thấy rõ có quan hệ rất tốt với Diệp Hoa.
“Vô Quả đại sư.” Diệp Hoa như cũ là dáng vẻ lạnh như băng, chỉ là khi đối mặt với Vô Quả đại sư thì mặt hơi hoà hoãn lại, bày tỏ sự tôn trọng với trưởng bối.
“Thằng nhóc Diệp Hoa con chính là không có việc gì không đăng tam bảo điện, hôm nay tìm ta có chuyện gì?” Vô Quả đại sư thần thái tự nhiên mời ba người vào cửa, mặt mày giãn ra.
“Hôm nay con dẫn một người bạn đến thăm người.” Diệp Hoa trước sau không quên mục đích tới nơi này, nói một câu ngắn gọn, thuận tiện giới thiệu hai người với nhau.
Trước đó Vô Quả đại sư đã chú ý tới Tuyết Lan, dù sao dung mạo khí độ Tuyết Lan như vậy cũng không thể xem thường, vừa nãy chưa quan sát cẩn thận, nghe Diệp Hoa giới thiệu xong liền thuận lý thành chương quay đầu nhìn lại, giờ vừa thấy thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Này đối với người nhất quán dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc như Vô Quả đại sư mà nói, thật sự là khó gặp.
“Chẳng lẽ là Tuyết Lan có gì không ổn ạ?” Tuyết Lan khóe miệng ngậm ý cười, che dấu tự tin trong ánh mắt, sau đó mở miệng nói giỡn.
Cô không chút lo lắng Vô Quả đại sư nhìn ra được mình khác thường, cô cũng không phải là kẻ mượn xác hoàn hồn xuyên qua như Lý Tuyết Thanh, mà là hoàn toàn thay thế nguyên chủ, độ phù hợp thân thể giống như đúc với nguyên chủ.
Vô Quả đại sư lắc đầu, vẻ ngạc nhiên trong ánh mất dần dần rút đi, cũng may ở đây đều là người đáng tín nhiệm nên cũng không có gì phải giấu giếm, thế là liền mở miệng.
“Tuyết Lan khí độ bất phàm sắc mặt tường hòa, chính là người đại phú đại quý, trong cuộc đời có một tử kiếp. Nhưng hiện giờ xem kỹ lại thì giống như một toán sương mù, nhìn không rõ. Có điều lão nạp tin tưởng Tuyết Lan nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”
“Đa tạ lời khuyên của Vô Quả đại sư, lòng Tuyết Lan rộng mở thông suốt. Lần này đến đây thật ra là có việc muốn nhờ.” Tuyết Lan càng thêm hiểu biết về bản lĩnh của Vô Quả đại sư, hạ tư thái bắt đầu thỉnh cầu.
“Tuyết Lan có chuyện gì cứ nói thẳng, lão nạp nhất định làm hết sức.” Không thể nói lời quá vẹn toàn, cho dù là Vô Quả đại sư vang danh bên ngoài cũng không dám khoe khoang.
“Thật không dám giấu giếm, Tuyết Lan lần này là ra ngoài để lánh nạn.” Tuyết Lan thoả đáng hiện vẻ u buồn trên gương mặt khiến Diệp Hoa vô cùng đau lòng, nhưng hiện tại anh căn bản không có lập trường gì an ủi cô, chỉ có thể kiềm chế.
“Tuyết Lan có một em gái từ nhỏ tính cách yếu đuối, tư chất rất kém cỏi, lại nói tiếp con cũng là thường xuyên ức hiếp cô ta.” Trên mặt Tuyết Lan lộ ra tia cười ngượng ngùng, nói tiếp, “Con căn bản không thích đứa em kế này, người trong nhà cũng coi khinh cô ta, nhưng cô ta đúng thật là một người nhát gan yếu đuối trước sau như một, ngày thường không dám bước chân ra khỏi cửa, càng không dám có chút lớn tiếng với con.”
“Thế mà vào mấy tháng trước, cô ta giống như là thay đổi thành một người khác vậy, dám lớn gan quát lớn trước con, thậm chí dám một mình trốn khỏi nhà, kỳ lạ hơn chính là thiên phú của cô ta đã trải qua trắc nghiệm mấy lần, cũng đã được kết luận là kẻ vô dụng không thể nghi ngờ, thế mà gần đây cô ta lại bỗng nhiên thức tỉnh thiên phú hơn người, ngay cả con cũng không phải đối thủ của cô ta.”
Tuyết Lan lộ ra vẻ mặt ảm đạm, đương nhiên đó là do cô giả vờ thua thôi, nếu không Lý Chính Phong làm gì dễ dàng buông tha cô như vậy, nói tiếp: “Con cảm thấy rất lạ nên đã phái người âm thầm mà chú ý cô ta, sau đó phát hiện trừ có nhiều chỗ kỳ lạ ra, dường như có rất nhiều thứ cô ta đều không thầy dạy cũng hiểu, tính tình khéo đưa đẩy hơn rất nhiều, cũng biết cách lấy lòng người khác, không cự tuyệt những người đàn ông xa lại, thậm chí thoải mái hào phóng ứng đối. Trừ gương mặt và những đặc điểm bề ngoài trên người cô ta ra thì một số động tác nhỏ và thói quen ẩm thực đã hoàn toàn khác trước.”
Những chi tiết nhỏ như vậy sẽ không khiến người khác chú ý, nhưng nếu tinh tế liên kết chúng với nhau lại làm người ta cảm thấy khủng bố, cho dù là mất trí nhớ cũng không thể nào bỏ hết hoàn toàn những thói quen nhỏ được, sự khác thường của Lý Tuyết Thanh thật sự khiến người khác phải sợ hãi.
Vô Quả đại sư kiến thức rộng rãi mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc, tuy vậy trên mặt ông vẫn đạm nhiên như cũ, Diệp Hoa mặt lạnh đã quen nên căn bản nhìn không ra ý nghĩ của anh, chỉ có Mộc Tu Kiệt toàn thân nổi da gà, sắc mặt có chút xanh mét.
“Nếu lão nạp không đoán sai, em gái của con chỉ sợ là bị cô hồn dã quỷ chiếm cơ thể, người thật đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.” Vô Quả đại sư sờ sờ chòm râu mình, nửa do dự nửa chắc chắn mở miệng.
Thấy ba người trẻ tuổi ở đây đều nghi hoặc khó hiểu cộng thêm tầm mắt ngạc nhiên, Vô Quả đại sư cười giải thích một hồi.
Mục đích lần này của Tuyết Lan chính là gõ một hồi chuông cảnh báo cho ba người trước mặt, dù sao hiện tại con người nghe tiếng vẫn thấy sợ hãi với quỷ hồn, bí mật lớn nhất của Lý Tuyết Thanh đã bị tiết lộ trước mọi người, chút ấn tượng tốt của Mộc Tu Kiệt về Lý Tuyết Thanh chắc chắn cũng biến mất không còn.
Ả phụ nữ lả lơi ong bướm như Lý Tuyết Thanh căn bản không thể nào chịu an phận cùng một người đàn ông đầu bạc đến già, thích một người phụ nữ như vậy chính là nỗi bi ai của đàn ông, vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ bỏ.
Tạm biệt Vô Quả đại sư xong, Tuyết Lan thấy Mộc Tu Kiệt sắc mặt không tốt thì đột nhiên đến gần thổi một ngụm khí lạnh dọa cho Mộc Tu Kiệt thiếu chút nữa nhảy cẩng lên đụng đầu vào nóc xe.
Diệp Hoa nhanh tay nhanh chân giữ chặt Tuyết Lan, khuôn mặt vì ghen ghét và tức giận mà hơi vặn vẹo, nhưng khi thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Tuyết Lan vì trò đùa dai thành công thì lại hòa hoãn sắc mặt, cuối cùng trừng mắt cảnh cáo liếc mắt một cái nhìn Mộc Tu Kiệt.
Tuyết Lan cười ha ha, lập tức bị Diệp Hoa kéo vào trong lòng ngực, khóe mắt trào hai giọt nước mắt sinh lí, nghịch ngợm mà đáng yêu.
“Tiếp theo Tuyết Lan có dự định gì không?” Diệp Hoa đầy mắt đều là sủng nịch, ôn nhu mở miệng, đến nỗi khiến Mộc Tu Kiệt xem trợn mắt há hốc mồm.
“Dù sao tôi đã bị gia tộc từ bỏ, cứ ở đây an tâm nghỉ ngơi một thời gian thôi.” Tuyết Lan cười đau bụng, một lúc lâu sau mới hoãn lại được, lời nói với anh giọng điệu rất rộng lượng, dường như cũng không để bụng đến việc đó.
Nói đến Lý gia, Tuyết Lan liền nhớ tới bà Lý đang ở Lý gia xa xôi, không biết bà Lý có tìm được người kia không, có bị người ức hiếp hay không? Nghĩ tới đây, Tuyết Lan hứng thú cũng giảm xuống, dần dần tắt tiếng cười, trong ánh mắt nhuộm vẻ ưu sầu.
Diệp Hoa thấy vậy tự mắng mình ăn nói lung tung, nề hà anh cũng không phải một người khéo nói nên chỉ có thể âm thầm siết chặt vòng tay an ủi Tuyết Lan.
Tuyết Lan vốn hẳn là nên đẩy Diệp Hoa ra, nhưng không biết vì sao cô cảm thấy cái ôm này vô cùng quen thuộc, lại có thể cho cô cảm giác an tâm, liền theo bản năng quên mất việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.