Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 113: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 16 )

Hắc Tâm Nữ Vương

11/10/2022

“Tuyết Lan, sao trễ vậy hai người mới tới?” Mộc Tu Kiệt đã tới khách sạn chờ sẵn, thấy Tuyết Lan vào thì hỏi.

“Trên đường gặp một vài rắc rối nên mất chút thời gian.” Tuyết Lan miêu tả sự việc một cách ngắn gọn, xong cuối cùng thờ ơ kết luận.

“Lý Tuyết Thanh đúng là tìm đường chết, chúng ta còn chưa đi tìm gây phiền phức cho cô ta mà cô ta đã mang xúi quẩy tới cho chúng ta rồi.” Mộc Tu Kiệt rất bênh vực người mình, anh ta thật lòng xem Tuyết Lan là bạn, đặc biệt là Tuyết Lan còn sắp trở thành vợ anh em tốt của anh ta, thế cho nên mới vô cùng căm ghét Lý Tuyết Thanh.

Tuyết Lan uống hết một ly trà, khóe miệng ngậm ý cười, vậy mà trong lúc vô ý cắt đi nhân duyên của nam nữ chủ sao? Nghĩ tới thật là có chút vui vẻ mà!

“Đúng là tự tìm đường chết!” Lời của Diệp Hoa so với hai người còn ngắn gọn hơn nhiều, nhưng ý trong lời nói đã rất rõ ràng.

“Không cần lãng phí tâm tư vì người không liên quan, chúng ta đi ăn cơm.” Tuyết Lan duỗi tay vuốt phẳng nếp uốn giữa mày của nam nhân, nụ cười sáng lạng làm anh rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Lý Tuyết Thanh vốn dĩ cho rằng dựa vào thế lực của A Thần tuyệt đối có thể tìm được Tuyết Lan, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, điều này khiến cô ta vô cùng thất vọng.

“Phế vật vô dụng ——”

Có lẽ do quá tức giận nên Lý Tuyết Thanh đã buột miệng nói thẳng trước mặt A Thần, chờ cô ta phản ứng kịp mà nhìn lại thì chỉ thấy được gương mặt đen như mực của A Thần.

Là đàn ông thì đều có tôn nghiêm, đặc biệt là nam nhân quyền cao chức trọng, hơn nữa bị một người phụ nữ mắng làm là phế vật vô dụng, điều này hiển nhiên không người đàn ông nào có thể chịu đựng được, ngay cả khi người phụ nữ này là đối tượng khiến mình rung động.

Hơn nữa A Thần có thế lực nhất định, đã tra ra được thân phận và cách hành xử của Lý Tuyết Thanh, thế nên anh ta hiểu rõ lời này của Lý Tuyết Thanh tuyệt đối không phải nhất thời tức giận, mà là thực khinh thường mình từ trong tâm.

“Nếu Lý tiểu thư đã khinh thường tôi, vậy chúng ta cứ chấm dứt hợp tác đi.” A Thần đeo kính râm lên hừ lạnh một tiếng, mang theo nhóm tiểu đệ nhanh chóng rời đi, không có nửa phần lưu luyến.

Lý Tuyết Thanh tức giận đập phá hết đồ đạc trong khách sạn, cô ta trước giờ luôn cao cao tại thượng được đàn ông săn đón giờ sao có thể chịu đựng sự coi thường từ một người đàn ông. Từ trước đến nay chỉ có Lý Tuyết Thanh ả đá người khác, đâu tới lượt đàn ông đá mình?

Dưới đất đầy những mảnh vỡ hỗn loạn, mặc cho bất cứ ai cũng không thể tưởng được chúng nó đã từng quý giá bao nhiêu, hiện giờ toàn bộ đều chỉ còn là rác rưởi mà thôi. Lý Tuyết Thanh tóc dài lòa xòa hỗn độn, cái trán cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, trên gương mặt trắng nõn ngập tràn oán độc dữ tợn làm người sợ hãi.



“Đáng chết —— chúng mày đều đáng chết ——” Lời nguyền rủa ác độc quanh quẩn trong phòng, tâm Lý Tuyết Thanh giờ đã sớm thối rữa rồi.

Ngày hôm sau lúc Tuyết Lan về nhà, đối mặt chính là ánh mắt ác độc khó nén của Lý Tuyết Thanh, còn có sự châm chọc không chút nào che giấu, phảng phất như lúc trước cô ta còn có thể che giấu bất mãn oán hận của mình, thế mà trong một đêm đã thay đổi thành một dáng vẻ khác.

“Em gái bị sao thế này? Mắt đầy quầng thâm như là một đêm không ngủ vậy.” Tuyết Lan đứng phía trước Lý Trúc, trên mặt ý cười không giảm.

“Chị vi phạm quy định dẫn Tiểu Trúc ra ngoài một đêm, em tất nhiên là lo lắng cho hai người nên đêm ngủ không ngon giấc, Tiểu Trúc là bảo bối của ba, lỡ như có chuyện gì thì chính là trách nhiệm của chúng ta.”

Lý Tuyết Thanh nhếch môi giễu cợt, cô ta chỉ cảm thấy sau khi Lý Tuyết Lan xuất hiện thì cuộc sống của mình đã hoàn toàn thay đổi, những vinh quanh lúc trước toàn bộ đều dâng cho một thành nhóc miệng còn hôi sữa, thật sự là không cam lòng mà.

“An nguy của Tiểu Trúc tất nhiên do tôi phụ trách, chuyện khác cô liền không cần lo lắng nhiều.” Tuyết Lan lười ở đây quanh co với ả điên này, bèn kéo Lý Trúc chạy lấy người.

Hai tháng dần dần trôi qua, trong khoảng thời gian này, Lý Tuyết Thanh âm thầm ám toán không ngừng, mấy lần đều bị Tuyết Lan không dấu vết chặn lại, cứ như vậy mãi Tuyết Lan cũng dần dần mất kiên nhẫn.

“Tuyết Thanh à, Tiểu Trúc là em trai con, sau này con phải đối xử tốt với nó.” Trong ánh mắt Lý Chính Phong có phần sắc bén, giọng điệu tuy ôn hòa nhưng cũng ngầm có ý cảnh cáo.

Có thể thấy được là Lý Tuyết Thanh động tác quá nhiều, thế nên cũng đã làm Lý Chính Phong nhận ra được. Lý Tuyết Thanh cả người cứng đờ, mơ hồ đồng ý, cũng không biết cô ta trở về phòng thế nào.

Lúc này Tuyết Lan bên kia cũng là một mảnh ngưng trọng.

“Lý Tuyết Thanh đúng là quá độc ác, thiếu chút nữa làm Tiểu Trúc bị thương, au ——” Tuyết Lan đang nói thì bất ngờ vết thương đau điếng làm cô lập tức ngừng lời.

“Em còn biết đau à, không biết bọn anh sẽ lo lắng sao?” Diệp Hoa hung hăng nhíu chặt mày, trong mắt không giấu được đau lòng.

“Trước đó rõ ràng không sao, ai biết Lý Tuyết Thanh lại dám chơi lớn cài bom ở trên xe kia chứ! Nếu không phải em kịp thời phát hiện rồi mang theo Tiểu Trúc nhảy xuống xe, chỉ sợ cũng không chỉ mỗi trầy da mà thôi.”



Tuyết Lan lẩm bẩm lầm bầm, không thể tin được Lý Tuyết Thanh đã bị ép tới mức này rồi, ngay cả bom cũng dám đem ra, trên đời này còn có cái gì cô ta không dám? Tuyết Lan âm thầm chậc lưỡi, cho dù có là đứa con vận mệnh mang quang hoàn vai chính đi nữa thì cũng không thể tùy ý làm bậy như vậy nha!

Thời đại này tốt xấu gì cũng là xã hội pháp trị, làm như vậy thật sự được luôn sao?

“Bây giờ cô ta ngay cả chuyện như vậy cũng làm ra được, tương lai liệu có thể đập nồi dìm thuyền, lợi dụng đám kẻ ái mộ kia giết chết Lý Chính Phong rồi tự mình bước lên vị trí gia chủ hay không đây!” Mộc Tu Kiệt cũng phải chậc lưỡi vì hành động của Lý Tuyết Thanh, thật sự là vừa điên cuồng vừa dã man, hoàn toàn minh chứng cho câu nói “Độc nhất phụ nhân tâm”.

“Có lẽ thật sự có khả năng đó.” Tuyết Lan suy nghĩ một chút, lúc trước Lý Tuyết Thanh quả thật là một lòng muốn giết chết Lý Chính Phong suốt ngày chỉ tay năm ngón với cô ta để hoàn toàn kế thừa quyền thế tài phú của Lý gia.

“Vậy chúng ta nên làm thế nào?”

Tuyết Lan không sao cả nhún vai, không chút để ý nói: “Chúng ta cứ sống chết mặc bây, xem náo nhiệt là được rồi.”

Cô thật sự không muốn xen vào chuyện của Lý gia một chút nào, nhưng nề hà bản thân đang ở Lý gia, lưng đeo nguyện vọng của nguyên chủ, không thể thoát khỏi quan hệ.

Thực tế chứng minh lịch sử thật sự giống nhau đáng kinh ngạc, dù cho đại đa số mọi chuyện đều tách khỏi quỹ đạo, nhưng dã tâm của Lý Tuyết Thanh cũng vẫn bất biến.

Nếu không hạ thủ từ chỗ Lý Trúc được, vậy chỉ có thể xuống tay từ căn nguyên thôi, một ngày chưa trừ Lý Chính Phong thì cô ta vĩnh viễn đều không chiếm được thứ mình muốn, thế là càng thêm không kiêng nể gì với hai người Lý Trúc.

Chỉ có nắm giữ quyền thế, cô ta mới có thể muốn gì làm nấy.

Cho nên Lý Tuyết Thanh dần dần thay đổi tính tình, không còn oán hận không còn châm chọc mà ngược lại trở nên bình thản hơn, cũng kiềm chế tính tình hơn rất nhiều, bắt đầu học con gái nhà bình thường quan tâm ba mình, mỗi ngày đưa một chén thuốc cho ông ta.

Lý Chính Phong không phải người không có tính cảnh giác, nhưng trình độ hạ độc của Lý Tuyết Thanh rất cao minh, không tìm ra được nửa phần kẽ hở, cuối cùng không đề phòng mà uống vào độc dược mạn tính.

Tuyết Lan sáng sớm đã nhận được tin tức, chỉ có thể thầm nghĩ Lý Tuyết Thanh này quá cực đoan, để đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, thật sự là làm người thổn thức không thôi.

Cơ thể Lý Chính Phong dần dần suy yếu, tinh thần và sức lực không còn như trước nữa, khuôn mặt mới hơn bốn mươi tuổi đã trông già như người sáu mươi, có thể thấy được trình độ che giấu hạ độc cao siêu của Lý Tuyết Thanh, lâu như vậy vẫn không bị điều tra ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook