Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 114: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 17 )
Hắc Tâm Nữ Vương
16/10/2022
Lý Chính Phong cũng không phải người ngốc, cơ thể của mình sao ông ta có thể không hiểu rõ cho được, hơn nữa người tu tập cổ võ nhất quán đều có thân thể khoẻ mạnh, tuổi thọ cao hơn người khác rất nhiều, tình huống như vậy ngoài trúng độc ra thì ông ta không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Nhưng bất kể Lý Chính Phong có điều tra cẩn thận thế nào cũng không thể tra ra nguyên nhân, sự thật trước mắt khiến người khác không thể không tin tưởng là do ý trời.
Tuyết Lan biết Lý Tuyết Thanh người mang bảo khố, dù cho lúc trước vòng Thanh Hư đã bị hệ thống hấp thu thì cô ta cũng vẫn có không ít thứ tốt trong tay, nhưng dù sao cô ta cũng là nữ chủ nên chuyện này cũng không lạ lắm.
Hơn nữa Tuyết Lan vẫn luôn mang tâm thái sống chết mặc bây, không ra tay quấy nhiễu hay quạt gió thêm củi, trận lục đục giữa hai cha con này với nhau, cô cũng không muốn xen vào.
Nửa tháng sau
“Ba, người tìm tôi.” Khi nhận được lời từ thân tín của Lý Chính Phong, Tuyết Lan vẫn rất ngạc nhiên.
Từ lúc về nhà đến nay Lý Chính Phong vẫn rất hờ hững với cô, nếu không phải nhờ năng lực bản thân không kém, cùng với bà Lý và Lý Trúc hết lòng hỗ trợ thì chỉ sợ cô đã sớm mất đi địa vị Lý gia đại tiểu thư, bị người đuổi ra khỏi nhà rồi.
“Tuyết Lan, thời gian của ba không còn nhiều, ba muốn nhờ con làm một việc.” Lý Chính Phong sắc mặt vàng như nến, sắc môi tái nhợt, dáng vẻ vừa nhìn đã thấy là bệnh nguy kịch không sống được bao lâu.
“Ba đường đường là gia chủ Lý gia, có chuyện gì có thể cầu xin tới một đứa con gái vô dụng như tôi hả? Đúng là nực cười, hơn nữa không phải còn có Lý Tuyết Thanh sao? Cô ta chính là cô con gái ba thương yêu nhất mà, tôi thấy kiểu gì cũng không tới lượt tôi mới đúng chứ.”
Tuyết Lan chọn một nơi thoải mái nhất ngồi xuống, cả người lười biếng tùy ý, không chút nào tôn trọng người ba Lý Chính Phong này. Mặc kệ là trong lòng Tuyết Lan hay Lý Tuyết Lan thì Lý Chính Phong đều không phải một người ba tốt, huống chi Tuyết Lan chỉ là một người ngoài cuộc nên chẳng có thân tình gì với Lý Chính Phong, hơn nữa Lý Chính Phong còn nhiều lần muốn lợi dụng cô.
“Mày……” Lý Chính Phong tức mà thiếu chút nữa bị sặc chết, nhưng nghĩ đến có việc muốn nhờ vả Tuyết Lan nên chỉ có thể âm thầm đè nén phẫn nộ trong lòng xuống.
“Tuyết Lan, lúc trước là ba có lỗi với con, con có oán hận ba cũng đúng. Nhưng giờ ba đã bệnh nguy kịch vô phương cứu chữa, chẳng lẽ còn chưa thể làm con hết tức giận sao?”
“Lý Tuyết Thanh căn bản chính là một con bạch nhãn lang nuôi không thân, cơ thể của ba cũng là do lòng tham của nó mà thành.” Nhắc tới Lý Tuyết Thanh, Lý Chính Phong sắc mặt càng thêm vặn vẹo, chỉ sợ chính ông ta cũng không ngờ được đứa con gái mình ‘ yêu thương ’ lâu nay lại vì quyền thế Lý gia mà muốn giết người ba ruột này.
Tuyết Lan nhướng mày, Lý Chính Phong cũng chưa đến mức hồ đồ như vậy, vẫn còn biết xuống tay từ chỗ Lý Tuyết Thanh, nhanh vậy đã tra ra chuyện Lý Tuyết Thanh hạ độc, mặc dù trong đó còn có ít nhiều sự hỗ trợ của cô, nhưng ít nhất cũng chứng minh được Lý Chính Phong còn chưa hồ đồ.
“Phải không? Ông đã điều tra được rồi sao? Lúc trước ông yêu thương cô ta nhất, cô ta có nhẫn tâm đi nữa cũng không đến mức sẽ hại ông chứ! Dù sao ông chính là lợi thế để cô ta có chỗ đứng ở Lý gia kia mà.”
“Con tiện nhân kia căn bản chính là dã tâm lớn, dám cấu kết nhà ngoại hại chết ba mình. Ba tuyệt đối sẽ không để nó sống tốt.” Lý Chính Phong đấm mạnh lên giường, trước kia ông ta có thể một quyền đánh cho giường thành bột mịn, hiện tại lại chỉ có thể thầm cảm thán.
“Ông muốn nhờ tôi làm gì?” Tuyết Lan nghe đủ oán giận Lý Chính Phong rồi, không thể không mở miệng cắt ngang, cứ tiếp tục mãi như vậy thì trời tối luôn mất.
Từ trong phòng Lý Chính Phong đi ra, Tuyết Lan nhìn sắc trời dần sẩm tối, cảm nhận được hơi thở ẩn nấp chung quanh, nhưng vẫn làm như không có việc gì trở lại phòng.
Lại qua ba ngày sau, Tuyết Lan vẫn luôn đều an phận ở trong phòng, tin tức từ chỗ tối truyền đến cũng làm Lý Tuyết Thanh lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng trước nay cô ta đều không thèm để Lý Tuyết Lan điêu ngoa tùy hứng ở trong lòng, nhưng hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt, không thể không phòng, giờ xem ra là do mình lo lắng quá rồi.
Sức khoẻ Lý Chính Phong ngày càng kém, tuy rằng trên mặt mọi người là vẻ bi thương khó nhịn, nhưng thật ra không ai là thật lòng buồn thay ông ta, tất cả đều là vì chính mình. Đặc biệt là mấy ả tình nhân và những đứa con gái riêng của ông ta, bọn họ trước nay vẫn luôn dựa vào ông ta mà lên mặt ở Lý gia, hiện giờ chỗ dựa đã ngã họ chắc chắn là muốn tìm lối thoát.
Kỳ lạ chính là trước đó rõ ràng Lý Chính Phong còn rất ôm kỳ vọng với đứa con trai duy nhất Lý Trúc này, thậm chí từ sớm đã ra lời xác định vị trí thiếu chủ cho cậu, vậy mà trong lúc này, Lý Chính Phong lại giao quyền to cho Lý Tuyết Thanh, thật sự là khiến người khác không thể hiểu được.
Nhưng là người luôn phải nghĩ cho mình, cái gọi là ngọn cỏ đầu tường theo gió rơi, khỏi phải nói tất nhiên là phải đi theo hướng gió rồi.
Vì thế Lý Tuyết Thanh lại lần nữa trở thành nhân vật quan trọng của Lý gia, được mọi người săn đón hâm mộ, chỉ cảm thấy đi đường mang gió vô cùng phấn khởi. Cô ta vô cùng hưởng thụ cảm giác mà quyền lợi mang đến, người khác đừng hòng tranh cướp với cô ta, nếu co thì những người đó đều chỉ có một kết cục, đó chính là chết.
Tuyết Lan cũng không lo lắng an nguy bản thân, điều cô lo lắng chính là sự an toàn của bà Lý, vì vậy cô khuyên nhủ bà ấy trở lại nhà mẹ đẻ tránh một thời gian, Lý Tuyết Thanh năng lượng có lớn cũng không đến mức vươn tay được đến Cao gia.
Nề hà bà Lý là một người tính tình quật cường, bản thân bà lại chính là nữ nhi khống, thế nên căn bản không muốn rời khỏi con gái bảo bối vào thời khắc mấu chốt như vậy, chết sống không muốn rời đi.
Tuyết Lan tốn hết tâm sức cũng không thể khuyên nhủ thành công, ngẫm lại liền gọi Cao Minh tới, hy vọng anh ta có thể giúp mình khuyên nhủ bà Lý. Vừa lúc Tuyết Lan muốn nhìn vị anh họ này một chút xem rốt cuộc có thành thật hay không, hay là lại thông đồng bên nhau với Lý Tuyết Thanh, nếu như có thì cô nhất định phải giáo huấn cho người anh họ chẳng phân biệt được địch ta này một trận.
“Anh tới cũng nhanh đấy.” Tuyết Lan trừng mắt nhìn vị anh họ vừa nghe tin báo đã gấp không chờ nổi chạy tới này một cái.
“Em họ đã cho mời thì anh họ đây dĩ nhiên không thể chối từ.” Cao Minh ha hả cười, bộ dáng miệng lưỡi trơn tru trước sau bất biến, Tuyết Lan cũng mặc kệ anh ta, dù sao cũng quen rồi.
“Vị này chính là……” Cao Minh ánh mắt vừa chuyển, liền thấy được Diệp Hoa cao lớn bên cạnh Tuyết Lan, không chờ Tuyết Lan mở miệng đã tiếp tục nói, “Tuổi của em quả thật nên tìm một người bạn trai, tôi là anh họ của Tuyết Lan.”
Diệp Hoa trầm mặc ít lời, nhưng mọi lúc đối mặt với Tuyết Lan thì sẽ luôn không tự chủ được mềm mại xuống, tuy rằng anh không thích dáng vẻ miệng lưỡi trơn tru này của Cao Minh lắm, nhưng vẫn cho anh ta vài phần thể diện mà mở miệng nói hai câu khách sáo.
“Anh họ, bọn anh hẳn là rất rõ tình huống hiện tại của Lý gia, không biết phía các anh nghĩ thế nào.” Tuyết Lan không chút để ý mở miệng, đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang.
“Lý gia giờ đã là thiên hạ của Lý Tuyết Thanh, Lý Chính Phong vừa chết chỉ sợ là phải có một hồi đại loạn, nhưng chỉ cần có Cao gia bọn anh ở đây thì em họ không cần lo lắng về sự an toàn của em và cô đâu.” Cao Minh thái độ đoan chính, vẻ vui cười trên mặt dần dần rút đi, thời điểm đối mặt với chính sự anh vẫn là rất đứng đắn.
“Sao lần này anh không thương hương tiếc ngọc nữa thế, lúc trước không phải là thấy rất hứng thú với đại mỹ nhân Lý Tuyết Thanh sao?” Tuyết Lan nhướng mày cười, trong lòng đã có tính toán trước.
“Em cũng đừng chê cười anh, Lý Tuyết Thanh chính là hoa giao tế* nổi danh, anh có thương hương tiếc ngọc cũng không đến mức cho tự tìm phiền phức cho mình, huống chi hiện giờ cô ta còn là kẻ địch của chúng ta.” Cao Minh cười khổ một tiếng, em họ sao còn nhớ mãi chuyện này vậy chứ?
*Hoa giao tế: gái đ**m
Nhưng bất kể Lý Chính Phong có điều tra cẩn thận thế nào cũng không thể tra ra nguyên nhân, sự thật trước mắt khiến người khác không thể không tin tưởng là do ý trời.
Tuyết Lan biết Lý Tuyết Thanh người mang bảo khố, dù cho lúc trước vòng Thanh Hư đã bị hệ thống hấp thu thì cô ta cũng vẫn có không ít thứ tốt trong tay, nhưng dù sao cô ta cũng là nữ chủ nên chuyện này cũng không lạ lắm.
Hơn nữa Tuyết Lan vẫn luôn mang tâm thái sống chết mặc bây, không ra tay quấy nhiễu hay quạt gió thêm củi, trận lục đục giữa hai cha con này với nhau, cô cũng không muốn xen vào.
Nửa tháng sau
“Ba, người tìm tôi.” Khi nhận được lời từ thân tín của Lý Chính Phong, Tuyết Lan vẫn rất ngạc nhiên.
Từ lúc về nhà đến nay Lý Chính Phong vẫn rất hờ hững với cô, nếu không phải nhờ năng lực bản thân không kém, cùng với bà Lý và Lý Trúc hết lòng hỗ trợ thì chỉ sợ cô đã sớm mất đi địa vị Lý gia đại tiểu thư, bị người đuổi ra khỏi nhà rồi.
“Tuyết Lan, thời gian của ba không còn nhiều, ba muốn nhờ con làm một việc.” Lý Chính Phong sắc mặt vàng như nến, sắc môi tái nhợt, dáng vẻ vừa nhìn đã thấy là bệnh nguy kịch không sống được bao lâu.
“Ba đường đường là gia chủ Lý gia, có chuyện gì có thể cầu xin tới một đứa con gái vô dụng như tôi hả? Đúng là nực cười, hơn nữa không phải còn có Lý Tuyết Thanh sao? Cô ta chính là cô con gái ba thương yêu nhất mà, tôi thấy kiểu gì cũng không tới lượt tôi mới đúng chứ.”
Tuyết Lan chọn một nơi thoải mái nhất ngồi xuống, cả người lười biếng tùy ý, không chút nào tôn trọng người ba Lý Chính Phong này. Mặc kệ là trong lòng Tuyết Lan hay Lý Tuyết Lan thì Lý Chính Phong đều không phải một người ba tốt, huống chi Tuyết Lan chỉ là một người ngoài cuộc nên chẳng có thân tình gì với Lý Chính Phong, hơn nữa Lý Chính Phong còn nhiều lần muốn lợi dụng cô.
“Mày……” Lý Chính Phong tức mà thiếu chút nữa bị sặc chết, nhưng nghĩ đến có việc muốn nhờ vả Tuyết Lan nên chỉ có thể âm thầm đè nén phẫn nộ trong lòng xuống.
“Tuyết Lan, lúc trước là ba có lỗi với con, con có oán hận ba cũng đúng. Nhưng giờ ba đã bệnh nguy kịch vô phương cứu chữa, chẳng lẽ còn chưa thể làm con hết tức giận sao?”
“Lý Tuyết Thanh căn bản chính là một con bạch nhãn lang nuôi không thân, cơ thể của ba cũng là do lòng tham của nó mà thành.” Nhắc tới Lý Tuyết Thanh, Lý Chính Phong sắc mặt càng thêm vặn vẹo, chỉ sợ chính ông ta cũng không ngờ được đứa con gái mình ‘ yêu thương ’ lâu nay lại vì quyền thế Lý gia mà muốn giết người ba ruột này.
Tuyết Lan nhướng mày, Lý Chính Phong cũng chưa đến mức hồ đồ như vậy, vẫn còn biết xuống tay từ chỗ Lý Tuyết Thanh, nhanh vậy đã tra ra chuyện Lý Tuyết Thanh hạ độc, mặc dù trong đó còn có ít nhiều sự hỗ trợ của cô, nhưng ít nhất cũng chứng minh được Lý Chính Phong còn chưa hồ đồ.
“Phải không? Ông đã điều tra được rồi sao? Lúc trước ông yêu thương cô ta nhất, cô ta có nhẫn tâm đi nữa cũng không đến mức sẽ hại ông chứ! Dù sao ông chính là lợi thế để cô ta có chỗ đứng ở Lý gia kia mà.”
“Con tiện nhân kia căn bản chính là dã tâm lớn, dám cấu kết nhà ngoại hại chết ba mình. Ba tuyệt đối sẽ không để nó sống tốt.” Lý Chính Phong đấm mạnh lên giường, trước kia ông ta có thể một quyền đánh cho giường thành bột mịn, hiện tại lại chỉ có thể thầm cảm thán.
“Ông muốn nhờ tôi làm gì?” Tuyết Lan nghe đủ oán giận Lý Chính Phong rồi, không thể không mở miệng cắt ngang, cứ tiếp tục mãi như vậy thì trời tối luôn mất.
Từ trong phòng Lý Chính Phong đi ra, Tuyết Lan nhìn sắc trời dần sẩm tối, cảm nhận được hơi thở ẩn nấp chung quanh, nhưng vẫn làm như không có việc gì trở lại phòng.
Lại qua ba ngày sau, Tuyết Lan vẫn luôn đều an phận ở trong phòng, tin tức từ chỗ tối truyền đến cũng làm Lý Tuyết Thanh lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng trước nay cô ta đều không thèm để Lý Tuyết Lan điêu ngoa tùy hứng ở trong lòng, nhưng hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt, không thể không phòng, giờ xem ra là do mình lo lắng quá rồi.
Sức khoẻ Lý Chính Phong ngày càng kém, tuy rằng trên mặt mọi người là vẻ bi thương khó nhịn, nhưng thật ra không ai là thật lòng buồn thay ông ta, tất cả đều là vì chính mình. Đặc biệt là mấy ả tình nhân và những đứa con gái riêng của ông ta, bọn họ trước nay vẫn luôn dựa vào ông ta mà lên mặt ở Lý gia, hiện giờ chỗ dựa đã ngã họ chắc chắn là muốn tìm lối thoát.
Kỳ lạ chính là trước đó rõ ràng Lý Chính Phong còn rất ôm kỳ vọng với đứa con trai duy nhất Lý Trúc này, thậm chí từ sớm đã ra lời xác định vị trí thiếu chủ cho cậu, vậy mà trong lúc này, Lý Chính Phong lại giao quyền to cho Lý Tuyết Thanh, thật sự là khiến người khác không thể hiểu được.
Nhưng là người luôn phải nghĩ cho mình, cái gọi là ngọn cỏ đầu tường theo gió rơi, khỏi phải nói tất nhiên là phải đi theo hướng gió rồi.
Vì thế Lý Tuyết Thanh lại lần nữa trở thành nhân vật quan trọng của Lý gia, được mọi người săn đón hâm mộ, chỉ cảm thấy đi đường mang gió vô cùng phấn khởi. Cô ta vô cùng hưởng thụ cảm giác mà quyền lợi mang đến, người khác đừng hòng tranh cướp với cô ta, nếu co thì những người đó đều chỉ có một kết cục, đó chính là chết.
Tuyết Lan cũng không lo lắng an nguy bản thân, điều cô lo lắng chính là sự an toàn của bà Lý, vì vậy cô khuyên nhủ bà ấy trở lại nhà mẹ đẻ tránh một thời gian, Lý Tuyết Thanh năng lượng có lớn cũng không đến mức vươn tay được đến Cao gia.
Nề hà bà Lý là một người tính tình quật cường, bản thân bà lại chính là nữ nhi khống, thế nên căn bản không muốn rời khỏi con gái bảo bối vào thời khắc mấu chốt như vậy, chết sống không muốn rời đi.
Tuyết Lan tốn hết tâm sức cũng không thể khuyên nhủ thành công, ngẫm lại liền gọi Cao Minh tới, hy vọng anh ta có thể giúp mình khuyên nhủ bà Lý. Vừa lúc Tuyết Lan muốn nhìn vị anh họ này một chút xem rốt cuộc có thành thật hay không, hay là lại thông đồng bên nhau với Lý Tuyết Thanh, nếu như có thì cô nhất định phải giáo huấn cho người anh họ chẳng phân biệt được địch ta này một trận.
“Anh tới cũng nhanh đấy.” Tuyết Lan trừng mắt nhìn vị anh họ vừa nghe tin báo đã gấp không chờ nổi chạy tới này một cái.
“Em họ đã cho mời thì anh họ đây dĩ nhiên không thể chối từ.” Cao Minh ha hả cười, bộ dáng miệng lưỡi trơn tru trước sau bất biến, Tuyết Lan cũng mặc kệ anh ta, dù sao cũng quen rồi.
“Vị này chính là……” Cao Minh ánh mắt vừa chuyển, liền thấy được Diệp Hoa cao lớn bên cạnh Tuyết Lan, không chờ Tuyết Lan mở miệng đã tiếp tục nói, “Tuổi của em quả thật nên tìm một người bạn trai, tôi là anh họ của Tuyết Lan.”
Diệp Hoa trầm mặc ít lời, nhưng mọi lúc đối mặt với Tuyết Lan thì sẽ luôn không tự chủ được mềm mại xuống, tuy rằng anh không thích dáng vẻ miệng lưỡi trơn tru này của Cao Minh lắm, nhưng vẫn cho anh ta vài phần thể diện mà mở miệng nói hai câu khách sáo.
“Anh họ, bọn anh hẳn là rất rõ tình huống hiện tại của Lý gia, không biết phía các anh nghĩ thế nào.” Tuyết Lan không chút để ý mở miệng, đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang.
“Lý gia giờ đã là thiên hạ của Lý Tuyết Thanh, Lý Chính Phong vừa chết chỉ sợ là phải có một hồi đại loạn, nhưng chỉ cần có Cao gia bọn anh ở đây thì em họ không cần lo lắng về sự an toàn của em và cô đâu.” Cao Minh thái độ đoan chính, vẻ vui cười trên mặt dần dần rút đi, thời điểm đối mặt với chính sự anh vẫn là rất đứng đắn.
“Sao lần này anh không thương hương tiếc ngọc nữa thế, lúc trước không phải là thấy rất hứng thú với đại mỹ nhân Lý Tuyết Thanh sao?” Tuyết Lan nhướng mày cười, trong lòng đã có tính toán trước.
“Em cũng đừng chê cười anh, Lý Tuyết Thanh chính là hoa giao tế* nổi danh, anh có thương hương tiếc ngọc cũng không đến mức cho tự tìm phiền phức cho mình, huống chi hiện giờ cô ta còn là kẻ địch của chúng ta.” Cao Minh cười khổ một tiếng, em họ sao còn nhớ mãi chuyện này vậy chứ?
*Hoa giao tế: gái đ**m
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.