Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 115: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 18 )
Hắc Tâm Nữ Vương
23/10/2022
Cao Minh rất quan tâm đến hai mẹ con Tuyết Lan nên sau khi biết ý định của Tuyết Lan thì đồng ý ngay, hai người liên hợp lại dụ dỗ bà Lý về nhà mẹ đẻ.
“Tuyết Lan, nha đầu thúi Lý Tuyết Thanh kia cũng không phải dễ đối phó như vậy, không có mẹ bên cạnh con phải tự bảo trọng đó!” Nghĩ tới nghĩ lui bà Lý vẫn rất không yên tâm, kéo lấy tay Tuyết Lan ngàn dặn vạn dò, hận không thể lập tức bỏ xuống quyết định lúc trước mà ở lại chăm sóc con gái.
Bị Lý mẫu Tuyết Lan cũng không hề mất kiên nhẫn, chỉ bất đắc dĩ cười cười, sau đó tiễn bà Lý lên xe, bóng dáng dần mất hút trong tầm mắt lưu luyến của bà Lý.
“Tuyết Lan, bọn tôi nhận được tin tức nói Lý Tuyết Thanh sắp hành động.” Mộc Tu Kiệt thấy hai người Tuyết Lan trở về liền dăm ba câu nói ra.
Tuyết Lan và Diệp Hoa liếc nhìn nhau, xem ra trước đó họ suy đoán không sai, Lý Tuyết Thanh thật sự sắp hành động, mà bọn họ cũng nên làm chút chuẩn bị thôi.
“Em phải về ngay thôi, nếu không Lý Tuyết Thanh sẽ nhịn không được mà xuống tay với Tiểu Trúc mất.” Tuyết Lan không hề do dự nhanh chóng xách túi chạy đi, sau đó dường như nhớ ra gì đó, quay lại hôn lên mặt Diệp Hoa một cái, nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Diệp Hoa cười cưng chiều, vuốt mái tóc dài mềm mại của Tuyết Lan, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói, “Mau đi đi!”
Tiểu Trúc tuy rằng không phải em trai ruột của mình, nhưng qua mấy năm này anh đã xem cậu như em ruột, huống chi Tiểu Trúc còn gọi anh là anh rể, xem anh như người một nhà.
Diệp Hoa tuy rằng không nỡ để Tuyết Lan đi, nhưng anh biết hiện tại là thời khắc mấu chốt nhất, hẳn là nên tạm gác chuyện nhi nữ tình trường qua một bên, huống chi sau này bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Tuyết Lan lái xe một đường trở về Lý gia, nhưng vừa bước tới cửa đã nghe được một thanh âm sắc nhọn khiến cô không thoải mái phải nhíu mày.
“Mày nghĩ mày là ai? Vẫn tưởng mình là nam đinh duy nhất Lý gia sao? Giờ Lý gia do Lý Tuyết Thanh tiểu thư làm chủ, mà không phải là đứa con hoang như mày.”
Thanh âm sắc nhọn xảo quyệt làm Tuyết Lan biết ngay chủ nhân giọng nói là ai —— Lưu Thúy Thúy, không biết bà ta là người phụ nữ thứ mấy của Lý Chính Phong, tính tình đanh đá xảo quyệt diện mạo khắc nghiệt, được sủng ái mấy ngày ngắn ngủi đã bị Lý Chính Phong vứt qua một bên, cũng may bà ta tốt số mau chóng có mang con của Lý gia, sinh hạ được thất tiểu thư.
Vốn dĩ lấy ngoại hình và tính cách của Lưu Thúy Thúy căn bản không có tư cách bước vào Lý gia nửa bước, huống chi bà ta chỉ sinh được một gái, một đứa con gái không đáng tiền trong mắt Lý Chính Phong.
Trùng hợp là khi đó bà Lý đang có mâu thuẫn với Lý Chính Phong, hai vợ chồng cãi nhau rất quyết liệt.
Lý Chính Phong vì tức giận với bà Lý, cũng vì biểu hiện thân phận địa vị của mình để bà Lý biết ông ta không phải một người bình thường, mà là một gia chủ đại gia tộc, căn bản không thể tùy ý cho một người phụ nữ tùy ý sắp đặt. Vì vậy ông ta đã mang những nhân tình đó về, thậm chí những người chỉ có quan hệ với ông ta một thời gian ngắn, hay cả những người mà ông ta đã từng quên cũng đưa về toàn bộ.
Ban đầu Lý Tuyết Thanh cảm thấy đám đàn bà này và những đứa con khác sẽ chia sớt mất sự sủng ái thậm chí sẽ cướp lấy địa vị của cô ta, nhưng cuối cùng Lý Tuyết Thanh phát hiện những đứa con gái đó đều tư chất bình thường, nhan sắc lại so ra kém mình, căn bản có hợp sức lại cũng không phải đối thủ của cô ta, chẳng tranh được cái gì với cô ta. Đến lúc đó khi cô kế thừa gia tộc rồi ngược lại còn có thể trở thành trợ lực của cô ta, cho nên cũng liền không phản đối nữa.
Mấy người phụ nữ đó đều chỉ là quân cờ của Lý Chính Phong và Lý Tuyết Thanh, căn bản không hề có giá trị đáng nói, nếu như an phận thì còn tốt, sợ nhất chính là người như Lưu Thúy Thúy, không tự biết thân phận mình, ngược lại biến khéo thành vụng.
“Lưu Thúy Thúy, giờ sức khỏe ba không tốt cần phải tĩnh dưỡng, chẳng lẽ bà làm việc này là tốt cho ba tôi sao? Tiểu Trúc là con trai của ba, bà chỉ là một tình phụ, có tư cách gì mà ở đây kiêu căng ngạo mạn!”
Tuyết Lan cười lạnh một tiếng, không đợi Lưu Thúy Thúy phản ứng lại đã trở tay cho bà ta hai bạt tay, sau đó lấy khăn ướt ra tinh tế chà lau từng ngón tay, giống như đụng phải thứ đồ dơ bẩn gì đó.
Lưu Thúy Thúy tức giận nói không ra lời, nhưng bà ta là người chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, đối mặt với người yếu thế thì còn có thể kiêu căng ngạo mạn tuỳ tiện sai khiến, chỉ là khi đối mặt với Tuyết Lan hung hăng hơn cả mình thì bà ta lại chẳng nói được một câu, lúng ta lúng túng cúi đầu.
“Đại tiểu thư, tốt xấu gì tôi người phụ nữ của ba cô, là trưởng bối của cô, cô đối xử với trưởng bối như vậy sao?” Ngẫm lại chung quy là không cam lòng, Lưu Thúy Thúy che lại gương mặt sưng đỏ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tuyết Lan, ý đồ dùng thân phận đè người.
“Bà chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi của ba tôi, căn bản không coi là trưởng bối gì cả, muốn làm trưởng bối của tôi bà còn chưa xứng chức đâu. Những người như bà chẳng qua cũng là ham mê quyền thế của ba tôi mới bò lên giường của ông ta mà thôi, căn bản là không đáng nhắc đến. Giờ bà căn bản không xứng bày ra phong thái trưởng bối trước mặt tôi, bởi vì tôi xem thường bà. Bây giờ nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì nhanh chân cút ra ngoài cho tôi, nếu không cũng đừng trách tôi tự mình động thủ.”
Lưu Thúy Thúy bị khí thế trên người Tuyết Lan dọa sợ tới mức cả người run rẩy, cũng bất chấp không bày đặt cái gì mà trưởng bối nữa, chỉ cảm thấy trước ánh mắt đối phương mình tựa như một người chết, vội vàng khập khiễng chạy ra ngoài, cuối cùng không vác ra nổi cái danh ‘ đương gia chủ mẫu ’ gì nữa.
“Tiểu Trúc, em không sao chứ?” Tuyết lan cười lạnh nhìn bóng dáng Lưu Thúy Thúy chạy trối chết, loại phụ nữ này cô đã thấy nhiều căn bản không cần lo lắng, cho nên cô chỉ là thoáng phiết liếc nhìn một cái liền dời ánh mắt đi, bắt đầu chuyển tầm mắt qua em trai mình.
“Chị, em không sao. Lời của người phụ nữ đó nói không có chút tác dụng nào với em đâu, nếu không phải vì chị yêu cầu em ngồi lên vị trí gia chủ thì căn bản khinh thường nhìn tới Lý gia này. Hơn nữa người phụ nữ này vốn không phải đối thủ của em, vừa rồi em còn chuẩn bị chờ bà ta nói xong mới giáo huấn bà ta một trận đây!”
Tiểu Trúc bất đắc dĩ cười cười, trên khuôn mặt nhỏ non nớt mang theo nụ cười ác ý, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng thủ đoạn cùng tâm trí của cậu cũng không thể coi thường.
Thân là gia chủ một đại gia tộc, tâm trí thủ đoạn trên nhiều phương diện đều không thể khuyết thiếu, mà đứa nhỏ Tiểu Trúc này trời sinh thông minh, tâm trí trưởng thành sớm, là một người thừa kế cực kỳ đủ tư cách.
Huống chi cậu là nam đinh duy nhất của Lý gia, trở thành gia chủ tương lai của Lý gia là tất nhiên, hơn nữa đời trước cậu bị Lý Tuyết Thanh hại chết thê thảm như vậy, một đời này cậu chẳng qua là thu hồi thứ mà mình nên có.
Tuyết Lan cũng không phải một thánh mẫu tùy tiện ban phát lòng thiện, nhưng đối mặt với Tiểu Trúc đã ở cùng mình ba năm năm, Tuyết Lan vẫn luôn dành sự yêu thương cho cậu, hơn nữa Tiểu Trúc trở thành gia chủ Lý gia với cô mà nói cũng là có lợi mà không có hại.
Lý gia dẫu sao cũng phải có một người trở thành gia chủ tương lai, Tuyết Lan không có hứng thú với vị trí này, trong nguyện vọng của Lý Tuyết Lan cũng không có điều kiện này. Cho nên Tuyết Lan quyết định chọn lựa một người thừa kế đủ tư cách, đám phụ nữ kia phần lớn là trên phương diện âm mưu quỷ kế thì xuất sắc, còn quản lý gia tộc lại chẳng khác gì kẻ thất học, hiển nhiên là không hợp cách.
Chỉ có Tiểu Trúc mới là người thừa kế chân chính trong lòng Tuyết Lan, tuy rằng bọn họ không phải một mẹ sinh ra, nhưng cảm tình của họ hơn hẳn chị em ruột.
“Tuyết Lan, nha đầu thúi Lý Tuyết Thanh kia cũng không phải dễ đối phó như vậy, không có mẹ bên cạnh con phải tự bảo trọng đó!” Nghĩ tới nghĩ lui bà Lý vẫn rất không yên tâm, kéo lấy tay Tuyết Lan ngàn dặn vạn dò, hận không thể lập tức bỏ xuống quyết định lúc trước mà ở lại chăm sóc con gái.
Bị Lý mẫu Tuyết Lan cũng không hề mất kiên nhẫn, chỉ bất đắc dĩ cười cười, sau đó tiễn bà Lý lên xe, bóng dáng dần mất hút trong tầm mắt lưu luyến của bà Lý.
“Tuyết Lan, bọn tôi nhận được tin tức nói Lý Tuyết Thanh sắp hành động.” Mộc Tu Kiệt thấy hai người Tuyết Lan trở về liền dăm ba câu nói ra.
Tuyết Lan và Diệp Hoa liếc nhìn nhau, xem ra trước đó họ suy đoán không sai, Lý Tuyết Thanh thật sự sắp hành động, mà bọn họ cũng nên làm chút chuẩn bị thôi.
“Em phải về ngay thôi, nếu không Lý Tuyết Thanh sẽ nhịn không được mà xuống tay với Tiểu Trúc mất.” Tuyết Lan không hề do dự nhanh chóng xách túi chạy đi, sau đó dường như nhớ ra gì đó, quay lại hôn lên mặt Diệp Hoa một cái, nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Diệp Hoa cười cưng chiều, vuốt mái tóc dài mềm mại của Tuyết Lan, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói, “Mau đi đi!”
Tiểu Trúc tuy rằng không phải em trai ruột của mình, nhưng qua mấy năm này anh đã xem cậu như em ruột, huống chi Tiểu Trúc còn gọi anh là anh rể, xem anh như người một nhà.
Diệp Hoa tuy rằng không nỡ để Tuyết Lan đi, nhưng anh biết hiện tại là thời khắc mấu chốt nhất, hẳn là nên tạm gác chuyện nhi nữ tình trường qua một bên, huống chi sau này bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Tuyết Lan lái xe một đường trở về Lý gia, nhưng vừa bước tới cửa đã nghe được một thanh âm sắc nhọn khiến cô không thoải mái phải nhíu mày.
“Mày nghĩ mày là ai? Vẫn tưởng mình là nam đinh duy nhất Lý gia sao? Giờ Lý gia do Lý Tuyết Thanh tiểu thư làm chủ, mà không phải là đứa con hoang như mày.”
Thanh âm sắc nhọn xảo quyệt làm Tuyết Lan biết ngay chủ nhân giọng nói là ai —— Lưu Thúy Thúy, không biết bà ta là người phụ nữ thứ mấy của Lý Chính Phong, tính tình đanh đá xảo quyệt diện mạo khắc nghiệt, được sủng ái mấy ngày ngắn ngủi đã bị Lý Chính Phong vứt qua một bên, cũng may bà ta tốt số mau chóng có mang con của Lý gia, sinh hạ được thất tiểu thư.
Vốn dĩ lấy ngoại hình và tính cách của Lưu Thúy Thúy căn bản không có tư cách bước vào Lý gia nửa bước, huống chi bà ta chỉ sinh được một gái, một đứa con gái không đáng tiền trong mắt Lý Chính Phong.
Trùng hợp là khi đó bà Lý đang có mâu thuẫn với Lý Chính Phong, hai vợ chồng cãi nhau rất quyết liệt.
Lý Chính Phong vì tức giận với bà Lý, cũng vì biểu hiện thân phận địa vị của mình để bà Lý biết ông ta không phải một người bình thường, mà là một gia chủ đại gia tộc, căn bản không thể tùy ý cho một người phụ nữ tùy ý sắp đặt. Vì vậy ông ta đã mang những nhân tình đó về, thậm chí những người chỉ có quan hệ với ông ta một thời gian ngắn, hay cả những người mà ông ta đã từng quên cũng đưa về toàn bộ.
Ban đầu Lý Tuyết Thanh cảm thấy đám đàn bà này và những đứa con khác sẽ chia sớt mất sự sủng ái thậm chí sẽ cướp lấy địa vị của cô ta, nhưng cuối cùng Lý Tuyết Thanh phát hiện những đứa con gái đó đều tư chất bình thường, nhan sắc lại so ra kém mình, căn bản có hợp sức lại cũng không phải đối thủ của cô ta, chẳng tranh được cái gì với cô ta. Đến lúc đó khi cô kế thừa gia tộc rồi ngược lại còn có thể trở thành trợ lực của cô ta, cho nên cũng liền không phản đối nữa.
Mấy người phụ nữ đó đều chỉ là quân cờ của Lý Chính Phong và Lý Tuyết Thanh, căn bản không hề có giá trị đáng nói, nếu như an phận thì còn tốt, sợ nhất chính là người như Lưu Thúy Thúy, không tự biết thân phận mình, ngược lại biến khéo thành vụng.
“Lưu Thúy Thúy, giờ sức khỏe ba không tốt cần phải tĩnh dưỡng, chẳng lẽ bà làm việc này là tốt cho ba tôi sao? Tiểu Trúc là con trai của ba, bà chỉ là một tình phụ, có tư cách gì mà ở đây kiêu căng ngạo mạn!”
Tuyết Lan cười lạnh một tiếng, không đợi Lưu Thúy Thúy phản ứng lại đã trở tay cho bà ta hai bạt tay, sau đó lấy khăn ướt ra tinh tế chà lau từng ngón tay, giống như đụng phải thứ đồ dơ bẩn gì đó.
Lưu Thúy Thúy tức giận nói không ra lời, nhưng bà ta là người chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, đối mặt với người yếu thế thì còn có thể kiêu căng ngạo mạn tuỳ tiện sai khiến, chỉ là khi đối mặt với Tuyết Lan hung hăng hơn cả mình thì bà ta lại chẳng nói được một câu, lúng ta lúng túng cúi đầu.
“Đại tiểu thư, tốt xấu gì tôi người phụ nữ của ba cô, là trưởng bối của cô, cô đối xử với trưởng bối như vậy sao?” Ngẫm lại chung quy là không cam lòng, Lưu Thúy Thúy che lại gương mặt sưng đỏ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tuyết Lan, ý đồ dùng thân phận đè người.
“Bà chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi của ba tôi, căn bản không coi là trưởng bối gì cả, muốn làm trưởng bối của tôi bà còn chưa xứng chức đâu. Những người như bà chẳng qua cũng là ham mê quyền thế của ba tôi mới bò lên giường của ông ta mà thôi, căn bản là không đáng nhắc đến. Giờ bà căn bản không xứng bày ra phong thái trưởng bối trước mặt tôi, bởi vì tôi xem thường bà. Bây giờ nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì nhanh chân cút ra ngoài cho tôi, nếu không cũng đừng trách tôi tự mình động thủ.”
Lưu Thúy Thúy bị khí thế trên người Tuyết Lan dọa sợ tới mức cả người run rẩy, cũng bất chấp không bày đặt cái gì mà trưởng bối nữa, chỉ cảm thấy trước ánh mắt đối phương mình tựa như một người chết, vội vàng khập khiễng chạy ra ngoài, cuối cùng không vác ra nổi cái danh ‘ đương gia chủ mẫu ’ gì nữa.
“Tiểu Trúc, em không sao chứ?” Tuyết lan cười lạnh nhìn bóng dáng Lưu Thúy Thúy chạy trối chết, loại phụ nữ này cô đã thấy nhiều căn bản không cần lo lắng, cho nên cô chỉ là thoáng phiết liếc nhìn một cái liền dời ánh mắt đi, bắt đầu chuyển tầm mắt qua em trai mình.
“Chị, em không sao. Lời của người phụ nữ đó nói không có chút tác dụng nào với em đâu, nếu không phải vì chị yêu cầu em ngồi lên vị trí gia chủ thì căn bản khinh thường nhìn tới Lý gia này. Hơn nữa người phụ nữ này vốn không phải đối thủ của em, vừa rồi em còn chuẩn bị chờ bà ta nói xong mới giáo huấn bà ta một trận đây!”
Tiểu Trúc bất đắc dĩ cười cười, trên khuôn mặt nhỏ non nớt mang theo nụ cười ác ý, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng thủ đoạn cùng tâm trí của cậu cũng không thể coi thường.
Thân là gia chủ một đại gia tộc, tâm trí thủ đoạn trên nhiều phương diện đều không thể khuyết thiếu, mà đứa nhỏ Tiểu Trúc này trời sinh thông minh, tâm trí trưởng thành sớm, là một người thừa kế cực kỳ đủ tư cách.
Huống chi cậu là nam đinh duy nhất của Lý gia, trở thành gia chủ tương lai của Lý gia là tất nhiên, hơn nữa đời trước cậu bị Lý Tuyết Thanh hại chết thê thảm như vậy, một đời này cậu chẳng qua là thu hồi thứ mà mình nên có.
Tuyết Lan cũng không phải một thánh mẫu tùy tiện ban phát lòng thiện, nhưng đối mặt với Tiểu Trúc đã ở cùng mình ba năm năm, Tuyết Lan vẫn luôn dành sự yêu thương cho cậu, hơn nữa Tiểu Trúc trở thành gia chủ Lý gia với cô mà nói cũng là có lợi mà không có hại.
Lý gia dẫu sao cũng phải có một người trở thành gia chủ tương lai, Tuyết Lan không có hứng thú với vị trí này, trong nguyện vọng của Lý Tuyết Lan cũng không có điều kiện này. Cho nên Tuyết Lan quyết định chọn lựa một người thừa kế đủ tư cách, đám phụ nữ kia phần lớn là trên phương diện âm mưu quỷ kế thì xuất sắc, còn quản lý gia tộc lại chẳng khác gì kẻ thất học, hiển nhiên là không hợp cách.
Chỉ có Tiểu Trúc mới là người thừa kế chân chính trong lòng Tuyết Lan, tuy rằng bọn họ không phải một mẹ sinh ra, nhưng cảm tình của họ hơn hẳn chị em ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.