Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 116: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 19 )
Hắc Tâm Nữ Vương
25/10/2022
Hôm nay sắc trời đã gần đến hoàng hôn, mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu vào trên mặt mỗi người, lại không thể vì bọn họ mà mang đến sự ấm áp nhất, chỉ có một cơn rét lạnh đến xương, bao phủ toàn bộ Lý gia trong bầu không khí quỷ dị.
Lý Chính Phong phong lưu nửa đời, rốt cuộc cũng đi từng chút tới cuối sinh mệnh. Ông ta lúc này khuôn mặt tiều tụy, những nếp nhăn trên làn da giống như vỏ quýt khô, hai mắt vẩn đục biểu hiện sinh mệnh ông ta đang dần trôi đi.
“Đi tìm đại tiểu thư tới đây.” Lý Chính Phong cố sức mở đôi mắt vẩn đục nói với giữa không trung, giọng nói lắp bắp khản đặc khó nghe.
Tuyết Lan chậm rãi đi dọc theo bí đạo, trước mặt là một người đàn ông cao lớn, anh ta là ám vệ của lịch đại gia chủ Lý gia, bảo hộ an toàn của gia tộc cùng an nguy của gia chủ.
Người đàn ông này đột ngột xuất hiện trong phòng mình, không nói lời thừa thãi chỉ nói một câu gia chủ cho mời, Tuyết Lan cũng đã đoán được kết quả, nói vậy Lý Chính Phong đã sắp không xong rồi.
Cái gọi là gió thổi mưa giông trước cơn bão, bầu không khí bên ngoài trong nháy mắt dường như cứng lại, Tuyết Lan nhìn mọi người vội vàng lui tới cùng với một số gương mặt xa lạ, cô biết sự tình đã tới thời khắc mấu chốt rồi.
Đã mấy ngày không gặp Lý Chính Phong, lúc Tuyết Lan nhìn thấy ông ta lần nữa, cũng không thể không cảm thán thủ đoạn hạ độc tàn nhẫn của Lý Tuyết Thanh, vốn dĩ là một người đàn ông trung niên phong nhã hào hoa lại biến thành ông lão gần đất xa trời.
“Ba tìm tôi có việc gì sao?” Tuyết Lan khóe miệng trước sau ngậm một nụ cười, thản nhiên tự đắc mà phủi phủi bụi trên người, tự tìm cái ghế ngồi xuống, một tay nâng má hứng thú dạt dào hỏi.
Dường như hết thảy mưa gió bên ngoài đều không quan hệ tới cô, mà cô chỉ là một quần chúng nhàn nhã, đến rồi đi tựa như cơn gió.
“Tuyết Lan, ba đã sắp không được rồi, ba hy vọng sau này con có thể hết lòng phụ tá em trai con, phụ tá Lý gia.” Lý Chính Phong cũng chẳng thể nói gì được với thái độ của Tuyết Lan, cuối cùng chỉ có thể vờ như không thấy.
“Kế hoạch lúc trước của chúng ta là thành lập dựa trên tình huống ông còn có thể đủ sức hoạt động, nhưng hiện tại ông đã thành ra như vậy, ngay cả ngồi dậy cũng khó, ông bảo tôi làm sao tin được giao dịch của chúng ta đây?”
Tuyết Lan cũng không để ý tới sống chết của Lý Chính Phong, cô sẽ không gây bất lợi cho Lý Chính Phong, nhưng cũng sẽ không đối đãi với ông ta như ba ruột mà vẫn chỉ luôn xem ông ta như một người xa lạ mà thôi.
Nguyện vọng của Lý Tuyết Lan chỉ là hy vọng có thể rời xa người ba bạc tình quả nghĩa rồi cùng mẹ mình sống một cuộc sống thật tốt, bảo vệ những thứ quan trọng của mình thôi.
“Ba biết con có cách mà đúng không? Cho dù có phải thiêu đốt cả sinh mệnh, ba cũng muốn xử lý cái thứ nghịch nữ Lý Tuyết Thanh này.”
Lý Chính Phong hai mắt tỏa ánh sáng, đôi tay tiều tụy gắt gao mà bắt lấy góc áo Tuyết Lan, phảng phất như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Tuyết Lan bị hành động này của ông ta làm cho hoảng sợ, nhưng dù gì cô cũng không phải một người nhát gan nên chỉ là thoáng ngẩn người liền phục hồi tinh thần lại, nụ cười nơi khoé miệng chậm rãi khuếch trương.
Không ngờ Lý Chính Phong đã thành ra thế này mà tin tức vẫn lanh lẹ như vậy, có bản lĩnh như thế, không hổ là người ngồi ở vị trí đương gia Lý gia mấy chục năm.
Chuyện tới lúc này Tuyết Lan cũng liền thoải mái hào phóng thừa nhận, y thuật của cô luôn rất tốt, ở thế giới thịnh hành cổ võ này cô căn cứ vào một ít phương thuốc lão y sư cung cấp quả thật đã nghiên cứu ra không ít công thức điều chế, một trong số đó chính là phương thuốc có thể kích phát sức sống của một người, làm những người sắp chết đó phấn chấn tinh thần lại lần nữa, có tác dụng trong thời gian hạn định là một giờ, sau đó thì vô phương cứu chữa.
“Đúng thật là tôi có vật như vậy, nhưng ông xác định muốn dùng chứ? Bộ dáng ông hiện tại hẳn là còn có thể chống đỡ được thêm một hai ngày, uống thuốc này xong thì ông có thể chỉ còn lại có một giờ thôi!”
Lý Chính Phong là người sợ chết, nếu không lúc trước cũng sẽ không vứt bỏ thân nhân của mình mà quy phục Lý Tuyết Thanh, cho nên Tuyết Lan hiểu rõ bản tính ông ta như lòng bàn tay.
“Cho dù là chết, ba cũng muốn kéo đứa nghịch nữ kia xuống địa ngục.”
Lý Chính Phong không có chút do dự nào mà nắm chặt lấy cổ tay Tuyết Lan, trong mắt sáng loá quang mang, từ trên người ông ta phát ra hận ý mãnh liệt.
“Nếu ông đã lựa chọn như vậy rồi thì không được hối hận, thứ này pha nước uống vào là lập tức có thể thấy được hiệu quả, giờ tôi đi gọi mấy tình nhân với đám con gái của ông tới.” Tuyết Lan nhẹ nhàng tránh thoát tay Lý Chính Phong, thả một gói thuốc bột vào tay ông ta rồi chậm rãi tìm kiếm mật đạo trở lại phòng mình.
Về phần vừa nãy nói là đi mời những người đó, Tuyết Lan tỏ vẻ cô chẳng rảnh hơi, dù sao việc này đã có Lý Tuyết Thanh lo, đâu cần cô phải hao tâm tốn sức, thế là liền một mình chạy tới phòng Tiểu Trúc cùng cậu chờ đợi.
Kế tiếp nhất định sẽ là một trận đáng ác liệt, vậy Tiểu Trúc và cô chính là mấu chốt của trận bão táp này.
“Chị……” Tay nhỏ non nớt của Tiểu Trúc bắt lấy tay Tuyết Lan, trong thanh âm mang theo một tia khẩn trương khó phát hiện.
Tựa như lúc cậu vừa mới tới bên Tuyết Lan, mỗi tối cậu đều bởi vì khuyết thiếu cảm giác an toàn mà khó có thể đi vào giấc ngủ. Cuối cùng bị Tuyết Lan phát hiện ra, Tuyết Lan cứ như vậy làm bạn với cậu, an ủi cậu, cho đến khi cậu dần dần chiến thắng cô độc cùng sợ hãi trong lòng.
“Không sao đâu Tiểu Trúc, em không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi, chị nhất định sẽ bảo vệ em. Em là một nam tử hán chân chính, em phải học cách dũng cảm đối mặt với mọi thứ, tương lai em sẽ là gia chủ Lý gia, trụ cột của Lý gia, em không thể để lộ một chút sợ hãi nào được. Chẳng may bị đám ác lang kia phát hiện được, bọn họ liền sẽ nhào tới cắn xé em ngay, khiến em rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, vì thế bất kể có thế nào, khí thế không thể thua.”
Tuyết Lan vỗ vỗ tay Tiểu Trúc an ủi, thanh âm ôn nhu bình tĩnh phảng phất như một hồ nước trong rót vào nội tâm, làm tâm tình hoảng loạn của Tiểu Trúc nháy mắt bình phục xuống, khóe miệng lộ ra ý cười an nhiên, đáy mắt ánh lên kiên định bất di.
Chẳng bao lâu, mọi người đều nhận được tin tức, gia chủ muốn tuyên bố di chúc ở chính sảnh, cũng là quyền sở hữu cuối cùng của mọi người, nơi đang được mọi người chú ý nhất.
Mọi người đều gấp không chờ nổi mà chạy tới chính sảnh, chờ đợi phán định cuối cùng, chờ xem cuối cùng người sở hữu gia tộc này là ai, chờ đối tượng mà bọn họ cần nịnh bợ lấy lòng.
Trên thực tế, trong lòng phần lớn người ở Lý gia đều đã có quyết định của mình, dù sao từ đó tới nay vẫn luôn là Lý gia nhị tiểu thư - Lý Tuyết Thanh quản lý mọi chuyện trong gia tộc, có thể nói là người thừa kế ván đã đóng thuyền.
Về phần tiểu thiếu niên Lý Trúc lúc ấy được gia tộc sở thừa nhận, lại bị người hoàn toàn vứt ra sau đầu. Dù sao Lý Trúc tuổi đời còn nhỏ, căn bản là không phải là đối thủ của Lý Tuyết Thanh.
Dù cho cậu ta có vị đại tiểu thư Lý Tuyết Lan này chống lưng, nhưng Lý Tuyết Lan sau khi trở về vẫn luôn tu thân dưỡng tính che giấu tài năng, chưa từng lộ ra chút manh mối nào, cũng vì vậy liền dần dần bị người bỏ qua.
Dù sao thời gian là thứ thuốc chữa thương tốt nhất, nó có thể khiến mọi người quên đi đại tiểu thư từng kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước, cũng có thể đủ làm mọi người quên vị đại tiểu thư Lý gia này đã từng là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, thiên phú hơn người cỡ nào.
Lý Chính Phong phong lưu nửa đời, rốt cuộc cũng đi từng chút tới cuối sinh mệnh. Ông ta lúc này khuôn mặt tiều tụy, những nếp nhăn trên làn da giống như vỏ quýt khô, hai mắt vẩn đục biểu hiện sinh mệnh ông ta đang dần trôi đi.
“Đi tìm đại tiểu thư tới đây.” Lý Chính Phong cố sức mở đôi mắt vẩn đục nói với giữa không trung, giọng nói lắp bắp khản đặc khó nghe.
Tuyết Lan chậm rãi đi dọc theo bí đạo, trước mặt là một người đàn ông cao lớn, anh ta là ám vệ của lịch đại gia chủ Lý gia, bảo hộ an toàn của gia tộc cùng an nguy của gia chủ.
Người đàn ông này đột ngột xuất hiện trong phòng mình, không nói lời thừa thãi chỉ nói một câu gia chủ cho mời, Tuyết Lan cũng đã đoán được kết quả, nói vậy Lý Chính Phong đã sắp không xong rồi.
Cái gọi là gió thổi mưa giông trước cơn bão, bầu không khí bên ngoài trong nháy mắt dường như cứng lại, Tuyết Lan nhìn mọi người vội vàng lui tới cùng với một số gương mặt xa lạ, cô biết sự tình đã tới thời khắc mấu chốt rồi.
Đã mấy ngày không gặp Lý Chính Phong, lúc Tuyết Lan nhìn thấy ông ta lần nữa, cũng không thể không cảm thán thủ đoạn hạ độc tàn nhẫn của Lý Tuyết Thanh, vốn dĩ là một người đàn ông trung niên phong nhã hào hoa lại biến thành ông lão gần đất xa trời.
“Ba tìm tôi có việc gì sao?” Tuyết Lan khóe miệng trước sau ngậm một nụ cười, thản nhiên tự đắc mà phủi phủi bụi trên người, tự tìm cái ghế ngồi xuống, một tay nâng má hứng thú dạt dào hỏi.
Dường như hết thảy mưa gió bên ngoài đều không quan hệ tới cô, mà cô chỉ là một quần chúng nhàn nhã, đến rồi đi tựa như cơn gió.
“Tuyết Lan, ba đã sắp không được rồi, ba hy vọng sau này con có thể hết lòng phụ tá em trai con, phụ tá Lý gia.” Lý Chính Phong cũng chẳng thể nói gì được với thái độ của Tuyết Lan, cuối cùng chỉ có thể vờ như không thấy.
“Kế hoạch lúc trước của chúng ta là thành lập dựa trên tình huống ông còn có thể đủ sức hoạt động, nhưng hiện tại ông đã thành ra như vậy, ngay cả ngồi dậy cũng khó, ông bảo tôi làm sao tin được giao dịch của chúng ta đây?”
Tuyết Lan cũng không để ý tới sống chết của Lý Chính Phong, cô sẽ không gây bất lợi cho Lý Chính Phong, nhưng cũng sẽ không đối đãi với ông ta như ba ruột mà vẫn chỉ luôn xem ông ta như một người xa lạ mà thôi.
Nguyện vọng của Lý Tuyết Lan chỉ là hy vọng có thể rời xa người ba bạc tình quả nghĩa rồi cùng mẹ mình sống một cuộc sống thật tốt, bảo vệ những thứ quan trọng của mình thôi.
“Ba biết con có cách mà đúng không? Cho dù có phải thiêu đốt cả sinh mệnh, ba cũng muốn xử lý cái thứ nghịch nữ Lý Tuyết Thanh này.”
Lý Chính Phong hai mắt tỏa ánh sáng, đôi tay tiều tụy gắt gao mà bắt lấy góc áo Tuyết Lan, phảng phất như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Tuyết Lan bị hành động này của ông ta làm cho hoảng sợ, nhưng dù gì cô cũng không phải một người nhát gan nên chỉ là thoáng ngẩn người liền phục hồi tinh thần lại, nụ cười nơi khoé miệng chậm rãi khuếch trương.
Không ngờ Lý Chính Phong đã thành ra thế này mà tin tức vẫn lanh lẹ như vậy, có bản lĩnh như thế, không hổ là người ngồi ở vị trí đương gia Lý gia mấy chục năm.
Chuyện tới lúc này Tuyết Lan cũng liền thoải mái hào phóng thừa nhận, y thuật của cô luôn rất tốt, ở thế giới thịnh hành cổ võ này cô căn cứ vào một ít phương thuốc lão y sư cung cấp quả thật đã nghiên cứu ra không ít công thức điều chế, một trong số đó chính là phương thuốc có thể kích phát sức sống của một người, làm những người sắp chết đó phấn chấn tinh thần lại lần nữa, có tác dụng trong thời gian hạn định là một giờ, sau đó thì vô phương cứu chữa.
“Đúng thật là tôi có vật như vậy, nhưng ông xác định muốn dùng chứ? Bộ dáng ông hiện tại hẳn là còn có thể chống đỡ được thêm một hai ngày, uống thuốc này xong thì ông có thể chỉ còn lại có một giờ thôi!”
Lý Chính Phong là người sợ chết, nếu không lúc trước cũng sẽ không vứt bỏ thân nhân của mình mà quy phục Lý Tuyết Thanh, cho nên Tuyết Lan hiểu rõ bản tính ông ta như lòng bàn tay.
“Cho dù là chết, ba cũng muốn kéo đứa nghịch nữ kia xuống địa ngục.”
Lý Chính Phong không có chút do dự nào mà nắm chặt lấy cổ tay Tuyết Lan, trong mắt sáng loá quang mang, từ trên người ông ta phát ra hận ý mãnh liệt.
“Nếu ông đã lựa chọn như vậy rồi thì không được hối hận, thứ này pha nước uống vào là lập tức có thể thấy được hiệu quả, giờ tôi đi gọi mấy tình nhân với đám con gái của ông tới.” Tuyết Lan nhẹ nhàng tránh thoát tay Lý Chính Phong, thả một gói thuốc bột vào tay ông ta rồi chậm rãi tìm kiếm mật đạo trở lại phòng mình.
Về phần vừa nãy nói là đi mời những người đó, Tuyết Lan tỏ vẻ cô chẳng rảnh hơi, dù sao việc này đã có Lý Tuyết Thanh lo, đâu cần cô phải hao tâm tốn sức, thế là liền một mình chạy tới phòng Tiểu Trúc cùng cậu chờ đợi.
Kế tiếp nhất định sẽ là một trận đáng ác liệt, vậy Tiểu Trúc và cô chính là mấu chốt của trận bão táp này.
“Chị……” Tay nhỏ non nớt của Tiểu Trúc bắt lấy tay Tuyết Lan, trong thanh âm mang theo một tia khẩn trương khó phát hiện.
Tựa như lúc cậu vừa mới tới bên Tuyết Lan, mỗi tối cậu đều bởi vì khuyết thiếu cảm giác an toàn mà khó có thể đi vào giấc ngủ. Cuối cùng bị Tuyết Lan phát hiện ra, Tuyết Lan cứ như vậy làm bạn với cậu, an ủi cậu, cho đến khi cậu dần dần chiến thắng cô độc cùng sợ hãi trong lòng.
“Không sao đâu Tiểu Trúc, em không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi, chị nhất định sẽ bảo vệ em. Em là một nam tử hán chân chính, em phải học cách dũng cảm đối mặt với mọi thứ, tương lai em sẽ là gia chủ Lý gia, trụ cột của Lý gia, em không thể để lộ một chút sợ hãi nào được. Chẳng may bị đám ác lang kia phát hiện được, bọn họ liền sẽ nhào tới cắn xé em ngay, khiến em rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, vì thế bất kể có thế nào, khí thế không thể thua.”
Tuyết Lan vỗ vỗ tay Tiểu Trúc an ủi, thanh âm ôn nhu bình tĩnh phảng phất như một hồ nước trong rót vào nội tâm, làm tâm tình hoảng loạn của Tiểu Trúc nháy mắt bình phục xuống, khóe miệng lộ ra ý cười an nhiên, đáy mắt ánh lên kiên định bất di.
Chẳng bao lâu, mọi người đều nhận được tin tức, gia chủ muốn tuyên bố di chúc ở chính sảnh, cũng là quyền sở hữu cuối cùng của mọi người, nơi đang được mọi người chú ý nhất.
Mọi người đều gấp không chờ nổi mà chạy tới chính sảnh, chờ đợi phán định cuối cùng, chờ xem cuối cùng người sở hữu gia tộc này là ai, chờ đối tượng mà bọn họ cần nịnh bợ lấy lòng.
Trên thực tế, trong lòng phần lớn người ở Lý gia đều đã có quyết định của mình, dù sao từ đó tới nay vẫn luôn là Lý gia nhị tiểu thư - Lý Tuyết Thanh quản lý mọi chuyện trong gia tộc, có thể nói là người thừa kế ván đã đóng thuyền.
Về phần tiểu thiếu niên Lý Trúc lúc ấy được gia tộc sở thừa nhận, lại bị người hoàn toàn vứt ra sau đầu. Dù sao Lý Trúc tuổi đời còn nhỏ, căn bản là không phải là đối thủ của Lý Tuyết Thanh.
Dù cho cậu ta có vị đại tiểu thư Lý Tuyết Lan này chống lưng, nhưng Lý Tuyết Lan sau khi trở về vẫn luôn tu thân dưỡng tính che giấu tài năng, chưa từng lộ ra chút manh mối nào, cũng vì vậy liền dần dần bị người bỏ qua.
Dù sao thời gian là thứ thuốc chữa thương tốt nhất, nó có thể khiến mọi người quên đi đại tiểu thư từng kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước, cũng có thể đủ làm mọi người quên vị đại tiểu thư Lý gia này đã từng là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, thiên phú hơn người cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.