Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 86: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (10)
Hắc Tâm Nữ Vương
02/10/2021
Sáng sớm hôm sau, một đám người đứng trước xe tải quân dụng chờ đội ngũ tề tụ, thẳng đến một khắc cuối cùng ba người Tuyết Lan mới khoan thai tới muộn. Tất cả mọi người dùng tầm mắt bất mãn trừng bọn họ, chẳng qua chỉ là một dị năng giả cấp bốn mà lại bắt bọn họ chờ lâu như vậy, thật là đáng chết.
Nhưng chờ sau khi bọn họ thấy rõ dáng vẻ ba người vừa tới, lời chỉ trích cũng không thể thốt lên được. Không vì lý do gì khác, thật sự là dáng vẻ ba người này quá đáng thương, bộ dáng xanh xao vàng vọt phảng phất đã bị đói bụng rất lâu, quả thực không khác gì những người trong khu dân nghèo.
Vài người biết nội tình lặng lẽ dùng tầm mắt đồng tình thương hại trộm liếc Tuyết Lan bọn họ, sau đó không nói lời nào dời tầm mắt đi, chuyện không liên quan đến mình thì không cần quan tâm.
Bạch Nhược Lan ngồi ở xe phía trước trông thấy ba người chật vật thì cười vô cùng sung sướng, kim chủ là một gã đàn ông trung niên khuôn mặt tục tằng, gã ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Nhược Lan hung hăng hôn một cái lên gương mặt cô ta, giọng như chuông lớn. “Vừa lòng không?”
Tên đàn ông trung niên kia chính là dị năng giả hệ kim của căn cứ B, hiện giờ đã là dị năng giả cấp bảy, là người Bạch Nhược Lan khó khăn lắm mới thông đồng được. Bạch Nhược Lan không trả lời câu hỏi của gã, chỉ là cười duyên chui vào trong lòng ngực gã ta, đáp án không cần nói cũng biết. Năm dị năng giả xung quanh không nói lời nào, phảng phất như không nhìn thấy hai người đang tán tỉnh nhau, chỉ yên lặng xem mình như vật bài trí.
Tuyết Lan cảm quan kinh người đã phát giác được động tĩnh trên xe, trong mắt mang theo châm chọc cùng với chán ghét. Cô cực kỳ chán ghét nữ chính của thế giới này, ghét cực kỳ cực kỳ, ngu xuẩn không có đầu óc chỉ biết lợi dụng sắc đẹp bản thân, nếu không có quang hoàn vai chính khí vận thêm thân, ngu xuẩn như vậy căn bản không sống được đến giờ.
Đồ ngu xuẩn này dám kiếm chuyện với cô, vậy cô cũng liền không khách khí nữa, nhất định phải cho đối phương một giáo huấn cả đời khó quên.
Không ai muốn cùng xe với Tuyết Lan bọn họ, ngay cả người ngốc cũng biết đây là người cấp cao trong căn cứ muốn đối phó, tất nhiên không dám liên quan tới bọn họ, trên xe trống rỗng chỉ có ba người Tuyết Lan, họ cũng mừng được thanh nhàn, nên làm gì thì làm đó, không chút căng thẳng nào, phảng phất như đang đi nghỉ phép.
Nhiệm vụ lần này là thu thập tinh hạch, cho nên ngay từ đầu chính là phải đi đến nơi tang thi tụ tập. Tuyết Lan vừa mới xuống xe đã bị người gọi qua, trong mắt người nọ hiện lên ác ý rõ rệt.
“Các ngươi —— đi phía trước dò đường.” Kim chủ của Bạch Nhược Lan chỉ chỉ Tuyết Lan, đúng tình hợp lý hạ mệnh lệnh.
Tuyết Lan ‘ co ro ’ cúi đầu, dường như là bị dọa sợ, cuối cùng đi qua dưới sự bực bội thúc giục của mọi người. trong mắt Bạch Nhược Lan hiện lên khoái ý, Tôn Tuyết Lan cô cũng có ngày hôm nay? Tôi nhất định phải làm cô chết không có chỗ chôn.
Mắt thấy càng ngày càng cách xa đám người, Tuyết Lan dần dần thẳng lưng lên, thậm chí lười biếng ngáp một cái.
“Lão sư, kế tiếp chúng ta làm sao đây?” Trong mắt Tịch Mặc hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử, nhìn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn ầm ĩ của đám người kia thì ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Còn không phải chỉ là một dị năng giả cấp bảy sao? Lão sư của cậu đã là dị năng giả cấp tám, có gì đáng để kiêu ngạo cơ chứ? Thứ tiểu nhân đắc chí!
“Nếu bọn họ muốn thu thập tinh hạch, vậy thì chúng ta phải hết sức giúp đỡ bọn họ thực hiện mới được.” Quý Vũ Phong bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười hả hê, xoa tay nhăm nhe phía đàn tang thi.
Bạch Nhược Lan ngồi trong lòng ngực kim chủ đại nhân mặt đầy thẹn thùng, nhớ tới dáng vẻ chật vật của bọn người Tuyết Lan, cô ta cười càng thêm thoải mái, đang vui vẻ thì cảm giác được kim chủ đại nhân nhìn vào một chỗ không nhúc nhích nên cũng nhìn theo qua.
“Sao vậy?” Bạch Nhược Lan chỉ là một ngụy dị năng giả, lực cảm giác không được như dị năng giả thật sự, thấy vậy chỉ biết mơ mơ màng màng hỏi.
“Đại nhân, tôi dẫn tang thi đến cho mọi người đây.” Từ xa truyền đến thanh âm thiếu niên, tất cả mọi người cầm lòng không đậu nhìn qua.
Một thiếu niên dung mạo thanh tuấn múa may cánh tay, mặt đầy hưng phấn, phía sau là bụi đất bay đầy trời. Chờ sau khi dần dần tới gần, những người thấy được cảnh này thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần, đó nào phải bụi đất gì? Căn bản chính là tang thi triều, chi chít khiến người da đầu tê dại.
“Mau rút lui ——” Gã kim chủ xoay người lên xe, nhanh chóng hạ mệnh lệnh chuẩn bị chạy trốn. Những người khác nhanh chóng chạy theo, ngay cả Bạch Nhược Lan cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc.
“Ai đổ hết bình xăng rồi ——” Tiếng gào rống vang lên như vậy, cùng lúc đó các tang thi cũng đã tới gần, chuyện tới lúc này chỉ có cách giơ vũ khí lên phản kháng, nếu không chỉ có một con đường chết.
Tuyết Lan hớn hở nhìn đám người chật vật bất kham đằng kia, cầm lấy một cái quả táo ăn vui vẻ, ngay cả có một người đàn ông xuất hiện phía sau khi nào cũng không phát hiện.
“Lão sư ——” Tịch Mặc đùa dai thành công, nhanh chóng trở lại trước mặt lão sư tranh công, lại trong lúc vô tình thấy được người đàn ông đứng sau Tuyết Lan. “Anh là ai? Đứng sau lưng lão sư của tôi làm gì?”
Tuyết Lan vừa nghe cũng kinh ngạc, sao cô lại không cảm giác được có người đứng sau chứ, nhanh chóng xoay đầu, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Đây là một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc làm người vừa thấy khó quên, mắt ưng thâm thúy không chớp nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt chỉ có cô, phảng phất cô gái trước mặt chính là cả thế giới của anh.
Tuyết Lan không khỏi nheo mắt, ánh mắt như vậy đúng là quá quen thuộc, cô đã từng nhìn thấy trong mắt của những người con trai kia, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú yêu say đắm đan chéo vào nhau, giống như một cái mạng nhện kín kẽ vây chặt cô, khiến cô không còn chỗ trốn.
“Chúng ta…… quen…… biết…… sao?” Có lẽ là đã lâu không mở miệng nói chuyện, giọng người đàn ông khàn khàn, lại mang theo vô tận tính gợi cảm, khiến lỗ tai người khác mềm nhũn muốn quỳ gối dưới giọng nói của anh.
Tuyết Lan tâm tình không tự kìm hãm được nhảy lỡ một nhịp, phảng phất một phần thiếu hụt lúc trước đã trở lại, mang theo cảm giác thỏa mãn, làm cô nhịn không được lộ ra nụ cười ngọt ngào lại thỏa mãn.
Người đàn ông thấy Tuyết Lan cười thì ánh mắt sáng ngời, ai cũng không thấy rõ động tác của anh, chỉ biết là phảng phất trong nháy mắt anh đã đến trước mặt Tuyết Lan, ôm lấy cơ thể thơm mềm của cô.
“Của anh.” Thanh âm này rất nhẹ, lại rất chuẩn xác bay vào trong tai Tuyết Lan, khiến trên mặt cô nhịn không được hiện ra một rặng mây đỏ, vì vậy mà càng thêm xinh đẹp không gì sánh được.
Tuyết Lan khóe mắt thoáng nhìn bộ dạng hai học trò hận không thể xông lên đi giết người đàn ông kia thì bất đắc dĩ cười vỗ vỗ bả vai anh, nhẹ nhàng rời khỏi ôm ấp của anh, cười phong hoa tuyệt đại.
“Em là Tôn Tuyết Lan, còn anh?”
Mùi hương xử nữ thanh ngát trên người cô gái không ngừng nhảy vào chóp mũi, nụ cười xinh đẹp làm ánh mắt anh hiện lên si mê, hiếm thấy sắc mặt anh đỏ lên, ấp úng mở miệng nói.
“Anh là Tô Cảnh, là người đàn ông của em.” Người đàn ông vẻ mặt vô cùng kiên định, chấp nhất lại nhiệt liệt.
“Anh chịu khó sau này đi theo em nhé?” Đôi mắt Tuyết Lan phảng phất bịt kín một tầng sương mù mông lung, độ cong khóe miệng càng thêm lớn.
“Được.” Tô Cảnh tất nhiên là cầu còn không được, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
“Khụ khụ, lão sư, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.” Hai người Quý Vũ Phong mở miệng nói, ánh mắt nhìn Tô Cảnh đang quấy nhiễu mang theo xét nét cùng ghét bỏ.
“Chúng ta đây đi xem thành quả đi!” Tuyết Lan nhận thấy được người đàn ông trong bất tri bất giác giữ lại tay cô, hơn nữa gắt gao mà giữ chặt, ánh mắt cô có chút né tránh nhưng trong lòng lại rất ngượng ngùng, cộng thêm một chút ngọt ngào không dễ phát hiện.
Nhưng chờ sau khi bọn họ thấy rõ dáng vẻ ba người vừa tới, lời chỉ trích cũng không thể thốt lên được. Không vì lý do gì khác, thật sự là dáng vẻ ba người này quá đáng thương, bộ dáng xanh xao vàng vọt phảng phất đã bị đói bụng rất lâu, quả thực không khác gì những người trong khu dân nghèo.
Vài người biết nội tình lặng lẽ dùng tầm mắt đồng tình thương hại trộm liếc Tuyết Lan bọn họ, sau đó không nói lời nào dời tầm mắt đi, chuyện không liên quan đến mình thì không cần quan tâm.
Bạch Nhược Lan ngồi ở xe phía trước trông thấy ba người chật vật thì cười vô cùng sung sướng, kim chủ là một gã đàn ông trung niên khuôn mặt tục tằng, gã ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Nhược Lan hung hăng hôn một cái lên gương mặt cô ta, giọng như chuông lớn. “Vừa lòng không?”
Tên đàn ông trung niên kia chính là dị năng giả hệ kim của căn cứ B, hiện giờ đã là dị năng giả cấp bảy, là người Bạch Nhược Lan khó khăn lắm mới thông đồng được. Bạch Nhược Lan không trả lời câu hỏi của gã, chỉ là cười duyên chui vào trong lòng ngực gã ta, đáp án không cần nói cũng biết. Năm dị năng giả xung quanh không nói lời nào, phảng phất như không nhìn thấy hai người đang tán tỉnh nhau, chỉ yên lặng xem mình như vật bài trí.
Tuyết Lan cảm quan kinh người đã phát giác được động tĩnh trên xe, trong mắt mang theo châm chọc cùng với chán ghét. Cô cực kỳ chán ghét nữ chính của thế giới này, ghét cực kỳ cực kỳ, ngu xuẩn không có đầu óc chỉ biết lợi dụng sắc đẹp bản thân, nếu không có quang hoàn vai chính khí vận thêm thân, ngu xuẩn như vậy căn bản không sống được đến giờ.
Đồ ngu xuẩn này dám kiếm chuyện với cô, vậy cô cũng liền không khách khí nữa, nhất định phải cho đối phương một giáo huấn cả đời khó quên.
Không ai muốn cùng xe với Tuyết Lan bọn họ, ngay cả người ngốc cũng biết đây là người cấp cao trong căn cứ muốn đối phó, tất nhiên không dám liên quan tới bọn họ, trên xe trống rỗng chỉ có ba người Tuyết Lan, họ cũng mừng được thanh nhàn, nên làm gì thì làm đó, không chút căng thẳng nào, phảng phất như đang đi nghỉ phép.
Nhiệm vụ lần này là thu thập tinh hạch, cho nên ngay từ đầu chính là phải đi đến nơi tang thi tụ tập. Tuyết Lan vừa mới xuống xe đã bị người gọi qua, trong mắt người nọ hiện lên ác ý rõ rệt.
“Các ngươi —— đi phía trước dò đường.” Kim chủ của Bạch Nhược Lan chỉ chỉ Tuyết Lan, đúng tình hợp lý hạ mệnh lệnh.
Tuyết Lan ‘ co ro ’ cúi đầu, dường như là bị dọa sợ, cuối cùng đi qua dưới sự bực bội thúc giục của mọi người. trong mắt Bạch Nhược Lan hiện lên khoái ý, Tôn Tuyết Lan cô cũng có ngày hôm nay? Tôi nhất định phải làm cô chết không có chỗ chôn.
Mắt thấy càng ngày càng cách xa đám người, Tuyết Lan dần dần thẳng lưng lên, thậm chí lười biếng ngáp một cái.
“Lão sư, kế tiếp chúng ta làm sao đây?” Trong mắt Tịch Mặc hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử, nhìn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn ầm ĩ của đám người kia thì ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Còn không phải chỉ là một dị năng giả cấp bảy sao? Lão sư của cậu đã là dị năng giả cấp tám, có gì đáng để kiêu ngạo cơ chứ? Thứ tiểu nhân đắc chí!
“Nếu bọn họ muốn thu thập tinh hạch, vậy thì chúng ta phải hết sức giúp đỡ bọn họ thực hiện mới được.” Quý Vũ Phong bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười hả hê, xoa tay nhăm nhe phía đàn tang thi.
Bạch Nhược Lan ngồi trong lòng ngực kim chủ đại nhân mặt đầy thẹn thùng, nhớ tới dáng vẻ chật vật của bọn người Tuyết Lan, cô ta cười càng thêm thoải mái, đang vui vẻ thì cảm giác được kim chủ đại nhân nhìn vào một chỗ không nhúc nhích nên cũng nhìn theo qua.
“Sao vậy?” Bạch Nhược Lan chỉ là một ngụy dị năng giả, lực cảm giác không được như dị năng giả thật sự, thấy vậy chỉ biết mơ mơ màng màng hỏi.
“Đại nhân, tôi dẫn tang thi đến cho mọi người đây.” Từ xa truyền đến thanh âm thiếu niên, tất cả mọi người cầm lòng không đậu nhìn qua.
Một thiếu niên dung mạo thanh tuấn múa may cánh tay, mặt đầy hưng phấn, phía sau là bụi đất bay đầy trời. Chờ sau khi dần dần tới gần, những người thấy được cảnh này thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần, đó nào phải bụi đất gì? Căn bản chính là tang thi triều, chi chít khiến người da đầu tê dại.
“Mau rút lui ——” Gã kim chủ xoay người lên xe, nhanh chóng hạ mệnh lệnh chuẩn bị chạy trốn. Những người khác nhanh chóng chạy theo, ngay cả Bạch Nhược Lan cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc.
“Ai đổ hết bình xăng rồi ——” Tiếng gào rống vang lên như vậy, cùng lúc đó các tang thi cũng đã tới gần, chuyện tới lúc này chỉ có cách giơ vũ khí lên phản kháng, nếu không chỉ có một con đường chết.
Tuyết Lan hớn hở nhìn đám người chật vật bất kham đằng kia, cầm lấy một cái quả táo ăn vui vẻ, ngay cả có một người đàn ông xuất hiện phía sau khi nào cũng không phát hiện.
“Lão sư ——” Tịch Mặc đùa dai thành công, nhanh chóng trở lại trước mặt lão sư tranh công, lại trong lúc vô tình thấy được người đàn ông đứng sau Tuyết Lan. “Anh là ai? Đứng sau lưng lão sư của tôi làm gì?”
Tuyết Lan vừa nghe cũng kinh ngạc, sao cô lại không cảm giác được có người đứng sau chứ, nhanh chóng xoay đầu, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Đây là một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc làm người vừa thấy khó quên, mắt ưng thâm thúy không chớp nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt chỉ có cô, phảng phất cô gái trước mặt chính là cả thế giới của anh.
Tuyết Lan không khỏi nheo mắt, ánh mắt như vậy đúng là quá quen thuộc, cô đã từng nhìn thấy trong mắt của những người con trai kia, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú yêu say đắm đan chéo vào nhau, giống như một cái mạng nhện kín kẽ vây chặt cô, khiến cô không còn chỗ trốn.
“Chúng ta…… quen…… biết…… sao?” Có lẽ là đã lâu không mở miệng nói chuyện, giọng người đàn ông khàn khàn, lại mang theo vô tận tính gợi cảm, khiến lỗ tai người khác mềm nhũn muốn quỳ gối dưới giọng nói của anh.
Tuyết Lan tâm tình không tự kìm hãm được nhảy lỡ một nhịp, phảng phất một phần thiếu hụt lúc trước đã trở lại, mang theo cảm giác thỏa mãn, làm cô nhịn không được lộ ra nụ cười ngọt ngào lại thỏa mãn.
Người đàn ông thấy Tuyết Lan cười thì ánh mắt sáng ngời, ai cũng không thấy rõ động tác của anh, chỉ biết là phảng phất trong nháy mắt anh đã đến trước mặt Tuyết Lan, ôm lấy cơ thể thơm mềm của cô.
“Của anh.” Thanh âm này rất nhẹ, lại rất chuẩn xác bay vào trong tai Tuyết Lan, khiến trên mặt cô nhịn không được hiện ra một rặng mây đỏ, vì vậy mà càng thêm xinh đẹp không gì sánh được.
Tuyết Lan khóe mắt thoáng nhìn bộ dạng hai học trò hận không thể xông lên đi giết người đàn ông kia thì bất đắc dĩ cười vỗ vỗ bả vai anh, nhẹ nhàng rời khỏi ôm ấp của anh, cười phong hoa tuyệt đại.
“Em là Tôn Tuyết Lan, còn anh?”
Mùi hương xử nữ thanh ngát trên người cô gái không ngừng nhảy vào chóp mũi, nụ cười xinh đẹp làm ánh mắt anh hiện lên si mê, hiếm thấy sắc mặt anh đỏ lên, ấp úng mở miệng nói.
“Anh là Tô Cảnh, là người đàn ông của em.” Người đàn ông vẻ mặt vô cùng kiên định, chấp nhất lại nhiệt liệt.
“Anh chịu khó sau này đi theo em nhé?” Đôi mắt Tuyết Lan phảng phất bịt kín một tầng sương mù mông lung, độ cong khóe miệng càng thêm lớn.
“Được.” Tô Cảnh tất nhiên là cầu còn không được, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
“Khụ khụ, lão sư, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.” Hai người Quý Vũ Phong mở miệng nói, ánh mắt nhìn Tô Cảnh đang quấy nhiễu mang theo xét nét cùng ghét bỏ.
“Chúng ta đây đi xem thành quả đi!” Tuyết Lan nhận thấy được người đàn ông trong bất tri bất giác giữ lại tay cô, hơn nữa gắt gao mà giữ chặt, ánh mắt cô có chút né tránh nhưng trong lòng lại rất ngượng ngùng, cộng thêm một chút ngọt ngào không dễ phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.