Mẹ Bé Là Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 11:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
17/09/2024
“Bà đây để cho mày đi nói xấu người khác, để cho mày không được dạy dỗ, suốt ngày chỉ biết đi nói linh ta linh tinh…”
"Tôi nói cái gì? Những lời tôi nói đều là thật, con dâu thứ năm nhà bà là người không ai muốn, là một kẻ ngu, là ngôi sao chổi, cô ta đã hại lão Ngũ nhà bà, không chừng có khi còn hại đến cả những người hàng xóm như chúng tôi nữa…”
Thím Cầm bị đánh thì gào khóc ầm ĩ, một bên thì đang túm tóc tạt tai, một bên thì gân cổ lên gào khóc, đúng là buồn cười mà.
"Cái gì, sao chổi sao? Bà đây nhìn mày mới giống sao chổi đấy, từ khi mày được gả vào nhà họ Lâm, thì bố chồng, mẹ chồng, ngay cả bác cả, chú út cũng lần lượt mất, cả em dâu cũng bị sảy thai, nói không chừng chính mày mới chính là sao chổi đấy.”
Ngu Thái Hoa cao to lực lưỡng, là người to khỏe nhất trong số những người phụ nữ trong đại đội.
Cơ thể bà còn có thể đè chết người khác, ngoài ra mồm miệng bà cũng không tha cho người ta, thím Cầm nghe bà nói xong thì ngạc nhiên đơ ra mất một lúc, cả mặt bắt đầu đỏ lên.
“Tôi đã gần sáu mươi rồi, bố mẹ chồng tôi ra đi không phải là lẽ thường tình sao? Việc em dâu sảy thai không phải chuyện của tôi, đó là vì cô ta vô dụng, ngay cả con trai cũng không sinh được, Ngu Thái Hoa, bà đừng có mà nói mò.”
"Con mẹ nó, tất cả là do bà khiêu chiến trước." Ngu Thải Hoa tiếp tục bám chặt thím Cầm không buông.
"Ai da, được rồi, được rồi, chúng ta đều là một đội, mỗi người chúng ta lùi lại một bước. Tiểu Cầm, cô mau nhanh chóng xin lỗi người ta đi, còn Đại Hoa cô, cũng buông ra đi."
“Đúng vậy, đúng vậy, đánh nhau như thế này cũng không ổn lắm.”
"Đại Hoa, cô cũng biết tính tình của Tiểu Cầm mà, ngoài mồm thì nói vậy chứ cũng không có ý gì đâu, mà Tiểu Cầm cô cũng thật là.”
……
Những người khác vội vàng đến khuyên giải bọn họ làm hòa, ngược lại thì trong lời nói này cũng thể hiện rõ hàm ý, cũng là thiên vị Ngu Thải Hoa hơn, thím Cầm tức giận đến mức mặt mũi tái mét đi, được Ngu Thái Hoa thả ra thì trợn mắt hung dữ nhìn những người đứng ở đây.
"Tôi nói cái gì? Những lời tôi nói đều là thật, con dâu thứ năm nhà bà là người không ai muốn, là một kẻ ngu, là ngôi sao chổi, cô ta đã hại lão Ngũ nhà bà, không chừng có khi còn hại đến cả những người hàng xóm như chúng tôi nữa…”
Thím Cầm bị đánh thì gào khóc ầm ĩ, một bên thì đang túm tóc tạt tai, một bên thì gân cổ lên gào khóc, đúng là buồn cười mà.
"Cái gì, sao chổi sao? Bà đây nhìn mày mới giống sao chổi đấy, từ khi mày được gả vào nhà họ Lâm, thì bố chồng, mẹ chồng, ngay cả bác cả, chú út cũng lần lượt mất, cả em dâu cũng bị sảy thai, nói không chừng chính mày mới chính là sao chổi đấy.”
Ngu Thái Hoa cao to lực lưỡng, là người to khỏe nhất trong số những người phụ nữ trong đại đội.
Cơ thể bà còn có thể đè chết người khác, ngoài ra mồm miệng bà cũng không tha cho người ta, thím Cầm nghe bà nói xong thì ngạc nhiên đơ ra mất một lúc, cả mặt bắt đầu đỏ lên.
“Tôi đã gần sáu mươi rồi, bố mẹ chồng tôi ra đi không phải là lẽ thường tình sao? Việc em dâu sảy thai không phải chuyện của tôi, đó là vì cô ta vô dụng, ngay cả con trai cũng không sinh được, Ngu Thái Hoa, bà đừng có mà nói mò.”
"Con mẹ nó, tất cả là do bà khiêu chiến trước." Ngu Thải Hoa tiếp tục bám chặt thím Cầm không buông.
"Ai da, được rồi, được rồi, chúng ta đều là một đội, mỗi người chúng ta lùi lại một bước. Tiểu Cầm, cô mau nhanh chóng xin lỗi người ta đi, còn Đại Hoa cô, cũng buông ra đi."
“Đúng vậy, đúng vậy, đánh nhau như thế này cũng không ổn lắm.”
"Đại Hoa, cô cũng biết tính tình của Tiểu Cầm mà, ngoài mồm thì nói vậy chứ cũng không có ý gì đâu, mà Tiểu Cầm cô cũng thật là.”
……
Những người khác vội vàng đến khuyên giải bọn họ làm hòa, ngược lại thì trong lời nói này cũng thể hiện rõ hàm ý, cũng là thiên vị Ngu Thải Hoa hơn, thím Cầm tức giận đến mức mặt mũi tái mét đi, được Ngu Thái Hoa thả ra thì trợn mắt hung dữ nhìn những người đứng ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.