Chương 5:
Viên Viên
13/11/2023
Nói rồi không kịp để cho Vy kháng cự, anh ta đem theo cô đi thẳng vào trong thang máy. Còn không quên quay mặt lại nhìn Minh, miệng kéo lên một nụ cười ẩn ý. Cánh cửa vừa khép lại, Vy liền vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Thiên. Anh buông cô xuống, đứng đó khoanh tay nhìn thẳng về phía cửa mà không nói gì. Trước thái độ dửng dưng của Thiên là một Thanh Vy đang tức giận. Dù là vậy nhưng cô vẫn không dám làm gì anh ta. Vy biết tình cảnh hiện tại của mình là thân cô thế cô, còn tên bỉ ổi kia là một công tử nhà giàu. Càng nghĩ cô càng đau đầu, thầm mắng bản thân xui xẻo, toàn gặp phải những chuyện không thể ngờ.
Cửa thang máy mở ra, Thiên nắm tay Vy bước ra bên ngoài khiến con tim cô lại một lần nữa đập mạnh. Nhưng một lần nữa nằm ngoài dự tính của Vy, ở đây nhìn qua có vẻ vắng người hơn bên dưới. Thiên gãi ngay chỗ ngứa của cô:
"Tầng này là khu vực dành riêng cho người nhà họ Lê nên rất thưa người như cô thấy."
Vy không nói gì, chỉ lẳng lặng đi kè kè sau lưng anh ta. Một phần vì sự khó chịu khi bị ép buộc, phần còn lại là vì cô thấy ngại khi bị nhìn bằng những ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh. Thấy Vy im lặng, Thiên mới quay sang hỏi:
"Bộ cô không thắc mắc là tôi sẽ dắt cô đi đâu và sẽ làm gì cô hay sao?"
"Tôi thắc mắc thì cũng có ích gì đâu!"
"Vậy thì cứ đi theo tôi! À mà..Cô không cần bận tâm chuyện cha mẹ cô ở dưới quê. Tôi đã cho người về đó nói chuyện với họ rồi, tháng sau sẽ đưa họ lên đây."
Chưa nghe hết câu, Vy vội dừng lại, cơ thể như cọng bún thiêu, không còn chút sức lực nào. Hai từ lên đây trong miệng anh ta phát ra khiến tâm trí cô lơ đễnh. Miệng thốt ra vài chữ không rõ đầu đuôi:
"Cha...Cha mẹ tôi sao? Lên...Lên đây hả? Anh đang nói cái gì vậy?"
"Cô nói vậy không lẽ con gái kết hôn, cha mẹ không được phép đến dự hay sao?"
"Nhưng mà, sao lại đường đột như vậy chứ? Tôi còn chưa đồng ý mà?"
"Cứ việc nghe theo tôi!"
Đến nước này thì Vy không thể làm gì khác, không thể ngờ một ngày cuộc sống của bản thân lại nằm trong tay kẻ khác. Cả hai dừng lại ở một căn phòng sang trọng. Ở phía trên cửa phòng, Vy thấy tấm biển lấp lánh ánh vàng ghi "Chủ Tịch." Nội tâm cô lại thêm phần hoang mang, không biết anh ta định giở trò gì với mình. Vy rụt tay lại, từ từ lùi về phía sau. Thấy vậy Thiên liền hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Vy đứng khép nép, tay vân vê vạt áo, điệu bộ có chút lúng túng. Cô đáp giọng ngượng ngùng:
"Anh đưa tôi đến đây để làm gì?"
Thiên xoay người, từng bước tiến lại gần, ép sát Vy vào góc tường, tay nâng cằm cô lên. Anh lấy ngón tay sờ nhẹ lên cánh môi mỏng đang run rẩy của cô. Lát sau khe khẽ nói:
"Đương nhiên là làm những chuyện như các cặp vợ chồng hay làm rồi!"
Mặt Vy đỏ bừng bừng lên vì xấu hổ, không ngờ anh ta lại có thể nói ra mấy câu tế nhị như thế này. Chợt Thiên cười phá lên:
"Coi cái điệu bộ của cô kìa! Tôi chỉ nói đùa vậy thôi, đây sẽ là nơi ở của cô sau này."
Nghe vậy Vy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút ngại ngùng. Cô hỏi:
"Vậy còn anh? Tôi ở đây còn anh sẽ ở đâu?"
"Ở nhà tôi chứ ở đâu, cô nghĩ tôi chỉ có mỗi nơi này là ở được thôi hay sao?".
Cũng phải thôi, Thiên vốn là chủ tịch của một tập đoàn lớn thì việc có năm hay sáu căn nhà cũng không có gì ngạc nhiên. Vy thầm nghĩ có lẽ bản thân lo hơi xa rồi, anh ta giàu như vậy mà!
"Nhưng mà, tôi ở đây liệu có ổn hay không? Tôi thấy nó không phù hợp với người nghèo như tôi cho lắm."
Thiên xoa đầu cô mấy cái khiến tóc Vy rối nhẹ lại càng rối thêm. Anh ta đắc ý đáp:
"Từ giờ cô sẽ sống với thân phận là phu nhân chủ tịch KT, không ai dám nói gì cô đâu mà lo."
Anh ta móc trong túi quần cái chìa khóa, đưa nó cho Vy rồi căn dặn:
"Đồ dùng cho cô tôi đã chuẩn bị hết rồi, đồ ăn thì có thể tự nấu hoặc điện thoại gọi nhân viên mang lên phòng. Giờ tôi có việc phải đi rồi, tạm biệt vợ tương lai!"
Nói xong Thiên bước nhanh rời đi, để lại Vy đang bần thần đứng ở đó nhìn theo. Nhưng rất nhanh cô lấy lại tinh thần, thầm nghĩ bây giờ hắn ta đi rồi thì mình sẽ toàn quyền làm chủ cuộc sống. Nghĩ đến đây, trên khóe môi Vy chợt nở ra một nụ cười tinh nghịch hiếm thấy. Cô mở cửa ra, đảo mắt nhìn một vòng quanh căn phòng. Vy bất giác thốt lên:
"Trời! Nó còn rộng hơn nhà mình nữa!"
Bỏ ba lô xuống, Vy đi đến nằm lên chiếc giường nệm bông êm ái, cảm giác bình yên không thể tả bằng lời. Chợt tia buồn ngủ quái ác kia lại xuất hiện, Thanh Vy một lần nữa lại đắm chìm trong những giấc mơ.
Cửa thang máy mở ra, Thiên nắm tay Vy bước ra bên ngoài khiến con tim cô lại một lần nữa đập mạnh. Nhưng một lần nữa nằm ngoài dự tính của Vy, ở đây nhìn qua có vẻ vắng người hơn bên dưới. Thiên gãi ngay chỗ ngứa của cô:
"Tầng này là khu vực dành riêng cho người nhà họ Lê nên rất thưa người như cô thấy."
Vy không nói gì, chỉ lẳng lặng đi kè kè sau lưng anh ta. Một phần vì sự khó chịu khi bị ép buộc, phần còn lại là vì cô thấy ngại khi bị nhìn bằng những ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh. Thấy Vy im lặng, Thiên mới quay sang hỏi:
"Bộ cô không thắc mắc là tôi sẽ dắt cô đi đâu và sẽ làm gì cô hay sao?"
"Tôi thắc mắc thì cũng có ích gì đâu!"
"Vậy thì cứ đi theo tôi! À mà..Cô không cần bận tâm chuyện cha mẹ cô ở dưới quê. Tôi đã cho người về đó nói chuyện với họ rồi, tháng sau sẽ đưa họ lên đây."
Chưa nghe hết câu, Vy vội dừng lại, cơ thể như cọng bún thiêu, không còn chút sức lực nào. Hai từ lên đây trong miệng anh ta phát ra khiến tâm trí cô lơ đễnh. Miệng thốt ra vài chữ không rõ đầu đuôi:
"Cha...Cha mẹ tôi sao? Lên...Lên đây hả? Anh đang nói cái gì vậy?"
"Cô nói vậy không lẽ con gái kết hôn, cha mẹ không được phép đến dự hay sao?"
"Nhưng mà, sao lại đường đột như vậy chứ? Tôi còn chưa đồng ý mà?"
"Cứ việc nghe theo tôi!"
Đến nước này thì Vy không thể làm gì khác, không thể ngờ một ngày cuộc sống của bản thân lại nằm trong tay kẻ khác. Cả hai dừng lại ở một căn phòng sang trọng. Ở phía trên cửa phòng, Vy thấy tấm biển lấp lánh ánh vàng ghi "Chủ Tịch." Nội tâm cô lại thêm phần hoang mang, không biết anh ta định giở trò gì với mình. Vy rụt tay lại, từ từ lùi về phía sau. Thấy vậy Thiên liền hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Vy đứng khép nép, tay vân vê vạt áo, điệu bộ có chút lúng túng. Cô đáp giọng ngượng ngùng:
"Anh đưa tôi đến đây để làm gì?"
Thiên xoay người, từng bước tiến lại gần, ép sát Vy vào góc tường, tay nâng cằm cô lên. Anh lấy ngón tay sờ nhẹ lên cánh môi mỏng đang run rẩy của cô. Lát sau khe khẽ nói:
"Đương nhiên là làm những chuyện như các cặp vợ chồng hay làm rồi!"
Mặt Vy đỏ bừng bừng lên vì xấu hổ, không ngờ anh ta lại có thể nói ra mấy câu tế nhị như thế này. Chợt Thiên cười phá lên:
"Coi cái điệu bộ của cô kìa! Tôi chỉ nói đùa vậy thôi, đây sẽ là nơi ở của cô sau này."
Nghe vậy Vy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút ngại ngùng. Cô hỏi:
"Vậy còn anh? Tôi ở đây còn anh sẽ ở đâu?"
"Ở nhà tôi chứ ở đâu, cô nghĩ tôi chỉ có mỗi nơi này là ở được thôi hay sao?".
Cũng phải thôi, Thiên vốn là chủ tịch của một tập đoàn lớn thì việc có năm hay sáu căn nhà cũng không có gì ngạc nhiên. Vy thầm nghĩ có lẽ bản thân lo hơi xa rồi, anh ta giàu như vậy mà!
"Nhưng mà, tôi ở đây liệu có ổn hay không? Tôi thấy nó không phù hợp với người nghèo như tôi cho lắm."
Thiên xoa đầu cô mấy cái khiến tóc Vy rối nhẹ lại càng rối thêm. Anh ta đắc ý đáp:
"Từ giờ cô sẽ sống với thân phận là phu nhân chủ tịch KT, không ai dám nói gì cô đâu mà lo."
Anh ta móc trong túi quần cái chìa khóa, đưa nó cho Vy rồi căn dặn:
"Đồ dùng cho cô tôi đã chuẩn bị hết rồi, đồ ăn thì có thể tự nấu hoặc điện thoại gọi nhân viên mang lên phòng. Giờ tôi có việc phải đi rồi, tạm biệt vợ tương lai!"
Nói xong Thiên bước nhanh rời đi, để lại Vy đang bần thần đứng ở đó nhìn theo. Nhưng rất nhanh cô lấy lại tinh thần, thầm nghĩ bây giờ hắn ta đi rồi thì mình sẽ toàn quyền làm chủ cuộc sống. Nghĩ đến đây, trên khóe môi Vy chợt nở ra một nụ cười tinh nghịch hiếm thấy. Cô mở cửa ra, đảo mắt nhìn một vòng quanh căn phòng. Vy bất giác thốt lên:
"Trời! Nó còn rộng hơn nhà mình nữa!"
Bỏ ba lô xuống, Vy đi đến nằm lên chiếc giường nệm bông êm ái, cảm giác bình yên không thể tả bằng lời. Chợt tia buồn ngủ quái ác kia lại xuất hiện, Thanh Vy một lần nữa lại đắm chìm trong những giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.