Chương 13:
Âu Dương Mặc Tâm
21/05/2024
Nam Cung Chấn nhìn thiếu nữ trước mặt, sắc mặt lạnh xuống: "Cơ tiểu thư, hôm nay nàng thực sự không nên —— không nên —— hẹn bản vương tới đây."
"CUT!" Đạo diễn Chu hô: " Nam Cung Chấn, đọc thoại rõ hơn."
Mạnh Tinh Vũ: "Thật xin lỗi đạo diễn."
"Làm lại lần nữa!"
"Màn một, cảnh một, lần hai, ba, hai, một, bắt đầu!"
Nam Cung Chấn: "Cơ tiểu thư, đêm nay nàng không nên đến đây."
Cơ Như Ý si ngốc nhìn Nam Cung Chấn: "Vì sao?"
Nam Cung Chấn rũ mắt xuống: "Hôm nay là ngày bản vương kết hôn, Cơ tiểu thư ba ngày nữa cũng phải gả cho Thái tử, chúng ta sau này đừng gặp lại nhau nữa."
"CUT!" Đạo diễn Chu nắm chặt bộ đàm, "Nam Cung Chấn, lời thoại không đúng."
Mạnh Tinh Vũ: "Đạo diễn Chu, ý của lời thoại cũng như nhau mà."
"Ôi mẹ nó ơi." Đạo diễn Chu cầm theo kịch bản và bộ đàm từ tốn đi ra sân, "Mạnh lão sư, lời thoại của cậu quá hiện đại, đây là phim cổ trang."
Mạnh Tinh Vũ nghẹn nghẹn: "Được, vậy để tôi xem lại."
Nói rồi, lại cầm kịch bản đọc năm phút đồng hồ: "Được rồi đạo diễn."
"Thêm lần nữa!"
"Màn một cảnh một lần ba, ba, hai, một, bắt đầu!"
Nam Cung Chấn: "Cơ tiểu thư, tối nay nàng không nên đến chỗ này."
Cơ Như Ý hơi sửng sốt, suýt nữa thì quên thoại: "Vì sao?"
"CUT! Làm cái gì thế hả? Sao lại sai lời thoại nữa?" Đạo diễn Chu lại vọt tới.
Mạnh Tinh Vũ thở dài: "Đạo diễn Chu, từ này có hơi khó đọc, tôi cảm thấy nên đổi một chút."
"Từ này khó đọc chỗ nào ——" Đạo diễn Chu trừng mắt.
"Đạo diễn Chu, đổi một chút, đổi một chút." Nhà sản xuất Triệu lôi kéo đạo diễn Chu qua bên cạnh hai bước, hạ giọng: "Hậu kỳ có thể lồng tiếng."
Đạo diễn Chu thở dài, lên tiếng: "Mọi người nghỉ một lát đi!" Rồi nhìn xung quanh, "Biên kịch lão sư đến chưa?"
"Đến rồi."
Giọng nói không hề có điềm báo trước vang lên, rét căm căm giống như một luồng âm phong.
"Má ơi!" Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu giật thót tim, nhìn lại, biên kịch đeo túi lớn túi nhỏ, đang dùng một cái mắt kính xanh lam âm u tĩnh mịch nhìn mình chằm chằm..
Đạo diễn Chu lấy lại bình tĩnh: "Đàm lão sư, lời thoại của Nam Cung Chấn quá khó đọc, cần đổi một chút."
"Được rồi." Đàm Trì gật đầu.
"Mạnh lão sư, kịch bản." Nhà sản xuất Triệu chào hỏi.
"Vất vả cho biên kịch lão sư." Mạnh Tinh Vũ đưa kịch bản tới trước mặt Đàm Trì.
Kịch bản của Mạnh Tinh Vũ rất sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi mực in còn mới, so với cuốn kịch bản rách nát tô xanh tô đỏ của Đường Cam Lan, đúng là khác biệt như ngày với đêm.
Đàm Trì liếc mắt nhìn Mạnh Tinh Vũ: "Có yêu cầu gì?"
"Hả?"
"Đổi nhiều hay ít?"
"Lời thoại dài quá, không nhớ được."
"Được rồi."
Đàm Trì bỏ cái túi lớn sau lưng xuống, móc ở bên trong ra một chồng đệm đặt xuống đất rồi ngồi xuống, mở cuốn kịch bản ra đặt ngang đầu gối, rút một cây bút chì bấm từ trong áo khoác ra, lập tức thay đổi kịch bản.
Mạnh Tinh Vũ, đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu, Trương Thiên Diệp, còn có cả An Mộng Mộng và Đường Cam Lan cũng bu đến bên cạnh, nhìn Đàm Trì hạ bút đổi từ, trợn to mắt nhìn nhau.
Bút Đàm Trì lướt rất nhanh, một hàng chữ kim thể ngay ngắn xinh đẹp, hiện lên trên trang giấy, so với chữ in còn muốn đẹp hơn.
Chỉ mới qua năm phút, Đàm Trì đã sửa xong toàn bộ lời thoại của Nam Cung Chấn.
"Mạnh lão sư, mời xem qua." Đàm Trì dâng kịch bản lên.
Mạnh Tinh Vũ nhận kịch bản đọc qua, không khỏi hoang mang.
Lời thoại của Nam Cung Chấn đã thay đổi hình dạng, ngắn hơn rất nhiều, nói thẳng ra là ít đến đáng thương.
Vốn dĩ Nam Cung Chấn có mười câu lời thoại, mỗi câu có ít nhất mười chữ, nhưng bây giờ chỉ còn lại có bốn câu, mỗi câu tối đa cũng chỉ có năm sáu chữ, nhiều chỗ thoại đã bị động tác im lặng thay thế, nhất là câu "Đổi ta tâm, vì nàng tâm, bắt đầu biết tướng ức sâu", đã bị xóa sạch sẽ. Câu duy nhất không đổi lời thoại, chính là câu “giết”.
Đám người: "..."
Mạnh Tinh Vũ: "Khụ, lời thoại này có phải ít quá không?"
Đàm Trì: "Không ít."
"Hả?"
"Mạnh lão sư nói không sai, lời thoại trước đó của Nam Cung Chấn hoàn toàn không hợp lý. Nam Cung Chấn là một nhân vật lạnh lùng nặng tình, đặc điểm là che dấu tình cảm, loại nhân vật này tối kỵ nói nhiều, nếu nói quá nhiều, bộ phim này sẽ toi luôn. Mạnh lão sư rõ ràng đã nghiên cứu rất kỹ kịch bản, sửa nhân vật hoàn toàn phù hợp với thiết lập, thật sự rất biết ơn anh."
Nói xong, Đàm Trì còn thể hiện biểu cảm nghiêm túc, cúi đầu.
Toàn bộ chỗ quay không biết vì sao lại im lặng đến kì lạ.
"Kiểu nói này, thật đúng là ——" Đạo diễn Chu liên tục gật đầu.
Mạnh Tinh Vũ nhìn chằm chằm Đàm Trì hồi lâu: "Biên kịch lão sư quá khen."
"Lời thật lòng, cũng không phải là quá khen." Đàm Trì nhìn về phía đạo diễn Chu và Trương Thiên Diệp: "Kịch bản của hai người cũng đổi một chút đi, phù hợp với phim."
"À, đúng đúng đúng."
"Cảm ơn Đàm lão sư."
Đàm Trì hạ bút như gió vù vù trong năm phút đồng hồ đã đổi xong, trả lại cho hai người, vác ba lô trên lưng, lần nữa ẩn vào trong bóng tối hẻo lánh.
“Mọi người vào vị trí!" Đạo diễn Chu ra lệnh.
Ánh đèn quay phim khởi động, thợ trang điểm bắt đầu chải đầu dặm phấn, nhân viên trang phục sửa lại trang phục, nhà sản xuất Triệu lại ngồi xuống trước màn hình quan sát.
Đường Cam Lan bước nhanh đến vị trí của mình, khi đi ngang qua bên cạnh Đàm Trì, dừng chân lại: "Đàm lão sư, vừa nãy cô nói—— là thật sao?"
Đàm Trì giương mắt, mắt kính nặng nề phản chiếu ánh sáng xanh của điện thoại di động: "Đường lão sư cũng muốn đổi lời thoại?"
"Đừng, tôi vốn chẳng có mấy câu, đổi nữa thì làm gì còn gì!" Đường Cam Lan biến mất nhanh như chớp.
Đàm Trì đẩy mắt kính lên một chút, lại nhìn về phía chỗ quay.
Dưới ánh đèn, lời thoại của Nam Cung Chấn quả nhiên không còn xuất hiện vấn đề nữa, nhưng quá trình quay phim thì… vẫn không thuận lợi.
Lời thoại ít, nhưng tình tiết thì vẫn không đổi, vốn dĩ cần phải dùng lời thoại để biểu đạt tình cảm, bây giờ lại phải dùng động tác chân tay và ánh mắt để bù đắp, nói một cách khác chính là… độ khó tăng lên rất nhiều...
Đàm Trì ấn mở Wechat của vị chủ biên kịch nào đó.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Lời thoại của Nam Cung Chấn có phải hơi nhiều?
【 Công Chúa Nhà Tôi Cực Đáng Yêu 】: Cô tưởng tôi muốn viết nhiều như vậy chắc? Bên A nói, Nam Cung Chấn là nam chính, muốn nhiều lời thoại một chút, mà tôi đã xem qua mấy bộ phim của Mạnh Tinh Vũ rồi, chẳng có tí kỹ năng diễn xuất nào, muốn đóng phim chỉ có thể dùng lời thoại để che kỹ năng thôi.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Vừa nãy Mạnh Tinh Vũ nói lời thoại khó đọc, muốn tôi đổi thoại.
【 Công Chúa Nhà Tôi Cực Đáng Yêu 】: Hả? Cô đổi bao nhiêu?
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Không còn bao nhiêu chữ.
【 Công Chúa Nhà Tôi Cực Đáng Yêu 】: Cô cũng ít có ác lắm!
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Đối với công việc giải quyết khó khăn cho diễn viên này, tôi luôn tận chức tận trách. Không cần cám ơn.
【 Công Chúa Nhà Tôi Cực Đáng Yêu 】: (emoji: Ăn shjt)
Đàm Trì đẩy mắt kính, lần nữa nhìn về phía chỗ quay.
Lúc này, màn một cảnh một đã NG mười hai lần, đang có xu hướng lên đến hai mươi lần.
Đạo diễn Chu đầu đầy mồ hôi, một lần rồi một lần chạy ra chỗ quay hướng dẫn cho Mạnh Tinh Vũ, vất vả lắm Mạnh Tinh Vũ mới xem như hiểu được một chút, thì lại đến lượt Trương Thiên Diệp xảy ra vấn đề, cô bé đọc thoại xem như cũng ổn, nhưng lần nào cũng không khóc được, không còn cách nào khác, đạo cụ lại bắt đầu đưa thuốc nhỏ mắt, cảnh vừa kết thúc, cảm xúc Mạnh Tinh Vũ lại không lên nổi, thế là, bắt đầu lại từ đầu.
"Màn một cảnh một lần hai mươi!"
"Màn một cảnh một lần hai mươi ba "
"Lần hai mươi lăm!"
"Lần hai mươi sáu!"
"Lần hai mươi bảy!"
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chỉ cảnh này thôi đã phải mất năm tiếng, những nhân viên trang phục trang điểm âm thanh ánh sáng lúc mới bắt đầu tinh thần sung mãn, dần dần biến thành biểu cảm đờ đẫn, cuối cùng phát triển theo hướng phản xạ, giống con rối bị đạo diễn giật dây chỉ đạo công việc. An Mộng Mộng đã bỏ đi, bắt đầu ngồi một chỗ lướt điện thoại, nghe tiếng bấm máy, cũng chỉ có thể trưng ra khuôn mặt đờ đẫn ngồi ở góc tường.
Giữa một đám diễn viên chuyên nghiệp, chỉ có một người khác biệt.
Trong mấy canh giờ quay phim lặp đi lặp lại đó, chỉ cần vừa mở tấm cắt phim, sát thủ áo đen kia sẽ luôn vững vàng ngồi ở vị trí của mình, vô cùng tập trung, nghe lời thoại.
Nhưng lần nào cũng không để anh kịp ra sân, đã NG bắt đầu lại từ đầu.
Trong thời gian giữa giờ đó, Đường Cam Lan sẽ nhảy người lên, đứng tại chỗ hà hơi nhảy nhót cho ấm người, thỉnh thoảng sẽ uống một ngụm nước nóng mà Tiểu Chu đưa tới, thỉnh thoảng sẽ đi lại lộ tuyến một lần, chờ mở tấm cắt phim, lập tức trở về chỗ cũ ngồi xuống chờ lệnh.
Đàm Trì quan sát trọn vẹn hơn một giờ, chỉ cảm thấy bản thân muốn mệt mỏi hộ anh.
"Màn một cảnh một, lần hai mươi chín, bắt đầu!"
Bên trong phông nền, Nam Cung Chấn và Cơ Như Ý lệ rơi đầy mặt cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành cảnh quay, ôm nhau, tình cảm dồi dào, xinh đẹp trước ống kính, kết quả, vì NG quá nhiều lần cho nên đám người lúc này vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn chưa kịp thoát ra, đột nhiên có thứ gì đó lao vào ống kính.
"Người nào?!"
Trường quay vang lên tiếng thét chói tai.
Thân ảnh màu đen giống như gió táp xông vào ống kính, một tay kẹp chặt cổ Chu Ngữ Nhi, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt lướt qua trước màn hình rồi biến mất, ép Chu Ngữ Nhi quỳ một gối xuống trước mặt Nam Cung Chấn.
"Vương gia, xử trí như thế nào?"
Giọng nói lạnh như băng.
Biểu cảm Nam Cung Chấn chấn động, như thể mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vẻ mặt thay đổi: "Giết!"
"Vâng!" Sát thủ áo đen bóp lấy yết hầu Chu Ngữ Nhi vặn một cái, trên khuôn mặt tái nhợt không có một chút biểu cảm nào, chỉ có sát ý lạnh thấu xương tràn ra từ trong con ngươi, tràn ra màn hình.
Rõ ràng không có âm thanh, nhưng mọi người ở trong trường quay gần như có thể nghe được tiếng cổ Chu Ngữ Nhi bị vặn gãy, đồng loạt rùng mình một cái.
Đàm Trì đẩy mắt kính, lập tức đứng dậy, liếc nhìn con đường bên ngoài trường quay.
Một giây sau, đạo diễn Chu giơ bộ đàm lên hô to: "Tốt! Qua!"
"Phù——" Toàn bộ nhân viên đoàn làm phim thở phào một hơi.
"Buổi chiều còn có hai cảnh, đi ăn cơm trước đi." Nhà sản xuất Triệu đứng dậy vỗ tay.
Đám người reo hò ầm trời, như ong vỡ tổ phóng ra bên ngoài đi ăn cơm.
Đàm Trì gia nhập đội quân xếp hàng nhận cơm, đứng ngay vị trí đầu, ngay đằng sau tổ đạo cụ, mùi cơm hộp bay vào bên trong trường quay, thoang thoảng hương thơm mặn mà.
Đàm Trì nuốt nước miếng một cái, duỗi cổ.
Anh trai tổ đạo cụ đứng đầu hàng đã bưng cơm hộp ngồi xổm ở ven đường bắt đầu ăn, đủ ba chay một mặn, mỗi người được một cái đùi gà kho, canh rong biển nấu trứng, qua lớp trứng nổi trên bề mặt, có thể đánh giá được bữa cơm này đạt tiêu chuẩn ba mươi lăm tệ.
"Ngày bấm máy đầu tiên, cơm nước cũng không tệ lắm."
"Tuy bộ phim này chỉ là web drama, nhưng cũng đầu tư lớn."
"Đùi gà này của nhà lão Kê phải không? Mùi có vẻ giống!"
"Không sai, của nhà ông ta đấy!"
Hai anh trai xếp hàng phía trước đang phân tích nguyên liệu nấu ăn, gia vị, chất thịt và hương vị món đùi gà tổ truyền danh tiếng lâu năm của lão Kê, khiến Đàm Trì nghe mà nước bọt muốn ứa ra khỏi miệng, trông mong nhìn đoàn người xếp hàng ngày càng ngắn, đến khi thấy đã đến lượt mình, đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói.
"Đàm lão sư, xin chờ một chút."
Thế mà lại là đạo diễn Chu.
Bước chân Đàm Trì theo sát anh trai phía trước, miễn cưỡng bố thí cho đạo diễn Chu một ánh mắt.
"Đạo diễn Chu có việc gì?"
Đạo diễn Chu bước lên hai bước, đứng sóng vai với Đàm Trì, cười khan một tiếng: "Lời thoại vừa nãy đổi rất tốt."
"Quá khen." Đàm Trì thăm dò, "Lão sư, vui lòng lấy cho tôi cái đùi gà thứ tư bên trái, cảm ơn."
"Tôi cảm thấy lời thoại của Nam Cung Chấn còn có rất nhiều chỗ cần trau chuốt..." Đạo diễn Chu tận dụng mọi cơ hội.
"Có thể lấy thêm một phần cơm nữa không? Vâng. Được, cảm ơn." Đàm Trì nhận cơm hộp, lập tức dịch chuyển ra ven đường ngồi xổm xuống, "Đạo diễn Chu, anh nói đi, muốn đổi chỗ nào?"
Đạo diễn Chu vốn định ngồi xổm xuống bên cạnh Đàm Trì, nhưng bụng quá to, thử mấy lần vẫn không thể ngồi xuống được, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể đứng nói chuyện.
"Chỗ tôi muốn đổi hơi nhiều, tôi và nhà sản xuất Triệu định tối nay sẽ thảo luận lại kịch bản, Đàm biên kịch cũng đến tham gia nhé."
Đàm Trì dừng động tác tách đũa lại, ngẩng đầu.
Tròng mắt đen như mực thấp thoáng dưới mắt kính phản chiếu ánh sáng xanh lét.
Đạo diễn Chu lùi lại phía sau nửa bước: "Có… có vấn đề sao?"
"Không có. Có thể. Được." Đàm Trì rũ mắt.
"Vậy quyết định như thế đi." Đạo diễn Chu nói xong, lập tức bỏ chạy
Đàm Trì bẻ đũa, gắp đùi gà lên.
Trợ lý Tiểu Phùng của Mạnh Tinh Vũ mang theo một túi thức ăn ngoài chạy qua, lưu lại mùi cơm dấm và hải sản.
Là sushi!
Tiêu chuẩn của đầu bếp năm sao.
Đàm Trì tức giận xé đùi gà, nhai hai lần, dừng lại, uống một ngụm canh, cố chấp nuốt miếng thịt xuống thực quản.
Dở muốn chết.
Ngoài lề:
Tiểu Chu bưng cơm hộp, liếc nhìn biểu cảm của Đường Cam Lan, có hơi khó chịu.
"Anh Đường, anh nhìn cái gì đấy?"
Đường Cam Lan lặng lẽ thu ánh mắt âm trầm nhìn vị biên kịch nào đó về, gắp đùi gà của mình bỏ vào trong bát của Tiểu Chu.
"Anh Đường!" Tiểu Chu cảm động muốn chết, “Anh cuối cùng cũng giác ngộ việc giảm cân rồi sao!"
Đường Cam Lan chớp mắt mấy cái, không nói chuyện.
Tiểu Chu đỏ mắt cắn đùi gà: "Phì phì phì, mặn chết đi được, muốn dùng muối giết người à?"
Đường Cam Lan : "..."
Biết ngay mà.
"CUT!" Đạo diễn Chu hô: " Nam Cung Chấn, đọc thoại rõ hơn."
Mạnh Tinh Vũ: "Thật xin lỗi đạo diễn."
"Làm lại lần nữa!"
"Màn một, cảnh một, lần hai, ba, hai, một, bắt đầu!"
Nam Cung Chấn: "Cơ tiểu thư, đêm nay nàng không nên đến đây."
Cơ Như Ý si ngốc nhìn Nam Cung Chấn: "Vì sao?"
Nam Cung Chấn rũ mắt xuống: "Hôm nay là ngày bản vương kết hôn, Cơ tiểu thư ba ngày nữa cũng phải gả cho Thái tử, chúng ta sau này đừng gặp lại nhau nữa."
"CUT!" Đạo diễn Chu nắm chặt bộ đàm, "Nam Cung Chấn, lời thoại không đúng."
Mạnh Tinh Vũ: "Đạo diễn Chu, ý của lời thoại cũng như nhau mà."
"Ôi mẹ nó ơi." Đạo diễn Chu cầm theo kịch bản và bộ đàm từ tốn đi ra sân, "Mạnh lão sư, lời thoại của cậu quá hiện đại, đây là phim cổ trang."
Mạnh Tinh Vũ nghẹn nghẹn: "Được, vậy để tôi xem lại."
Nói rồi, lại cầm kịch bản đọc năm phút đồng hồ: "Được rồi đạo diễn."
"Thêm lần nữa!"
"Màn một cảnh một lần ba, ba, hai, một, bắt đầu!"
Nam Cung Chấn: "Cơ tiểu thư, tối nay nàng không nên đến chỗ này."
Cơ Như Ý hơi sửng sốt, suýt nữa thì quên thoại: "Vì sao?"
"CUT! Làm cái gì thế hả? Sao lại sai lời thoại nữa?" Đạo diễn Chu lại vọt tới.
Mạnh Tinh Vũ thở dài: "Đạo diễn Chu, từ này có hơi khó đọc, tôi cảm thấy nên đổi một chút."
"Từ này khó đọc chỗ nào ——" Đạo diễn Chu trừng mắt.
"Đạo diễn Chu, đổi một chút, đổi một chút." Nhà sản xuất Triệu lôi kéo đạo diễn Chu qua bên cạnh hai bước, hạ giọng: "Hậu kỳ có thể lồng tiếng."
Đạo diễn Chu thở dài, lên tiếng: "Mọi người nghỉ một lát đi!" Rồi nhìn xung quanh, "Biên kịch lão sư đến chưa?"
"Đến rồi."
Giọng nói không hề có điềm báo trước vang lên, rét căm căm giống như một luồng âm phong.
"Má ơi!" Đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu giật thót tim, nhìn lại, biên kịch đeo túi lớn túi nhỏ, đang dùng một cái mắt kính xanh lam âm u tĩnh mịch nhìn mình chằm chằm..
Đạo diễn Chu lấy lại bình tĩnh: "Đàm lão sư, lời thoại của Nam Cung Chấn quá khó đọc, cần đổi một chút."
"Được rồi." Đàm Trì gật đầu.
"Mạnh lão sư, kịch bản." Nhà sản xuất Triệu chào hỏi.
"Vất vả cho biên kịch lão sư." Mạnh Tinh Vũ đưa kịch bản tới trước mặt Đàm Trì.
Kịch bản của Mạnh Tinh Vũ rất sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi mực in còn mới, so với cuốn kịch bản rách nát tô xanh tô đỏ của Đường Cam Lan, đúng là khác biệt như ngày với đêm.
Đàm Trì liếc mắt nhìn Mạnh Tinh Vũ: "Có yêu cầu gì?"
"Hả?"
"Đổi nhiều hay ít?"
"Lời thoại dài quá, không nhớ được."
"Được rồi."
Đàm Trì bỏ cái túi lớn sau lưng xuống, móc ở bên trong ra một chồng đệm đặt xuống đất rồi ngồi xuống, mở cuốn kịch bản ra đặt ngang đầu gối, rút một cây bút chì bấm từ trong áo khoác ra, lập tức thay đổi kịch bản.
Mạnh Tinh Vũ, đạo diễn Chu, nhà sản xuất Triệu, Trương Thiên Diệp, còn có cả An Mộng Mộng và Đường Cam Lan cũng bu đến bên cạnh, nhìn Đàm Trì hạ bút đổi từ, trợn to mắt nhìn nhau.
Bút Đàm Trì lướt rất nhanh, một hàng chữ kim thể ngay ngắn xinh đẹp, hiện lên trên trang giấy, so với chữ in còn muốn đẹp hơn.
Chỉ mới qua năm phút, Đàm Trì đã sửa xong toàn bộ lời thoại của Nam Cung Chấn.
"Mạnh lão sư, mời xem qua." Đàm Trì dâng kịch bản lên.
Mạnh Tinh Vũ nhận kịch bản đọc qua, không khỏi hoang mang.
Lời thoại của Nam Cung Chấn đã thay đổi hình dạng, ngắn hơn rất nhiều, nói thẳng ra là ít đến đáng thương.
Vốn dĩ Nam Cung Chấn có mười câu lời thoại, mỗi câu có ít nhất mười chữ, nhưng bây giờ chỉ còn lại có bốn câu, mỗi câu tối đa cũng chỉ có năm sáu chữ, nhiều chỗ thoại đã bị động tác im lặng thay thế, nhất là câu "Đổi ta tâm, vì nàng tâm, bắt đầu biết tướng ức sâu", đã bị xóa sạch sẽ. Câu duy nhất không đổi lời thoại, chính là câu “giết”.
Đám người: "..."
Mạnh Tinh Vũ: "Khụ, lời thoại này có phải ít quá không?"
Đàm Trì: "Không ít."
"Hả?"
"Mạnh lão sư nói không sai, lời thoại trước đó của Nam Cung Chấn hoàn toàn không hợp lý. Nam Cung Chấn là một nhân vật lạnh lùng nặng tình, đặc điểm là che dấu tình cảm, loại nhân vật này tối kỵ nói nhiều, nếu nói quá nhiều, bộ phim này sẽ toi luôn. Mạnh lão sư rõ ràng đã nghiên cứu rất kỹ kịch bản, sửa nhân vật hoàn toàn phù hợp với thiết lập, thật sự rất biết ơn anh."
Nói xong, Đàm Trì còn thể hiện biểu cảm nghiêm túc, cúi đầu.
Toàn bộ chỗ quay không biết vì sao lại im lặng đến kì lạ.
"Kiểu nói này, thật đúng là ——" Đạo diễn Chu liên tục gật đầu.
Mạnh Tinh Vũ nhìn chằm chằm Đàm Trì hồi lâu: "Biên kịch lão sư quá khen."
"Lời thật lòng, cũng không phải là quá khen." Đàm Trì nhìn về phía đạo diễn Chu và Trương Thiên Diệp: "Kịch bản của hai người cũng đổi một chút đi, phù hợp với phim."
"À, đúng đúng đúng."
"Cảm ơn Đàm lão sư."
Đàm Trì hạ bút như gió vù vù trong năm phút đồng hồ đã đổi xong, trả lại cho hai người, vác ba lô trên lưng, lần nữa ẩn vào trong bóng tối hẻo lánh.
“Mọi người vào vị trí!" Đạo diễn Chu ra lệnh.
Ánh đèn quay phim khởi động, thợ trang điểm bắt đầu chải đầu dặm phấn, nhân viên trang phục sửa lại trang phục, nhà sản xuất Triệu lại ngồi xuống trước màn hình quan sát.
Đường Cam Lan bước nhanh đến vị trí của mình, khi đi ngang qua bên cạnh Đàm Trì, dừng chân lại: "Đàm lão sư, vừa nãy cô nói—— là thật sao?"
Đàm Trì giương mắt, mắt kính nặng nề phản chiếu ánh sáng xanh của điện thoại di động: "Đường lão sư cũng muốn đổi lời thoại?"
"Đừng, tôi vốn chẳng có mấy câu, đổi nữa thì làm gì còn gì!" Đường Cam Lan biến mất nhanh như chớp.
Đàm Trì đẩy mắt kính lên một chút, lại nhìn về phía chỗ quay.
Dưới ánh đèn, lời thoại của Nam Cung Chấn quả nhiên không còn xuất hiện vấn đề nữa, nhưng quá trình quay phim thì… vẫn không thuận lợi.
Lời thoại ít, nhưng tình tiết thì vẫn không đổi, vốn dĩ cần phải dùng lời thoại để biểu đạt tình cảm, bây giờ lại phải dùng động tác chân tay và ánh mắt để bù đắp, nói một cách khác chính là… độ khó tăng lên rất nhiều...
Đàm Trì ấn mở Wechat của vị chủ biên kịch nào đó.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Lời thoại của Nam Cung Chấn có phải hơi nhiều?
【 Công Chúa Nhà Tôi Cực Đáng Yêu 】: Cô tưởng tôi muốn viết nhiều như vậy chắc? Bên A nói, Nam Cung Chấn là nam chính, muốn nhiều lời thoại một chút, mà tôi đã xem qua mấy bộ phim của Mạnh Tinh Vũ rồi, chẳng có tí kỹ năng diễn xuất nào, muốn đóng phim chỉ có thể dùng lời thoại để che kỹ năng thôi.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Vừa nãy Mạnh Tinh Vũ nói lời thoại khó đọc, muốn tôi đổi thoại.
【 Công Chúa Nhà Tôi Cực Đáng Yêu 】: Hả? Cô đổi bao nhiêu?
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Không còn bao nhiêu chữ.
【 Công Chúa Nhà Tôi Cực Đáng Yêu 】: Cô cũng ít có ác lắm!
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Đối với công việc giải quyết khó khăn cho diễn viên này, tôi luôn tận chức tận trách. Không cần cám ơn.
【 Công Chúa Nhà Tôi Cực Đáng Yêu 】: (emoji: Ăn shjt)
Đàm Trì đẩy mắt kính, lần nữa nhìn về phía chỗ quay.
Lúc này, màn một cảnh một đã NG mười hai lần, đang có xu hướng lên đến hai mươi lần.
Đạo diễn Chu đầu đầy mồ hôi, một lần rồi một lần chạy ra chỗ quay hướng dẫn cho Mạnh Tinh Vũ, vất vả lắm Mạnh Tinh Vũ mới xem như hiểu được một chút, thì lại đến lượt Trương Thiên Diệp xảy ra vấn đề, cô bé đọc thoại xem như cũng ổn, nhưng lần nào cũng không khóc được, không còn cách nào khác, đạo cụ lại bắt đầu đưa thuốc nhỏ mắt, cảnh vừa kết thúc, cảm xúc Mạnh Tinh Vũ lại không lên nổi, thế là, bắt đầu lại từ đầu.
"Màn một cảnh một lần hai mươi!"
"Màn một cảnh một lần hai mươi ba "
"Lần hai mươi lăm!"
"Lần hai mươi sáu!"
"Lần hai mươi bảy!"
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chỉ cảnh này thôi đã phải mất năm tiếng, những nhân viên trang phục trang điểm âm thanh ánh sáng lúc mới bắt đầu tinh thần sung mãn, dần dần biến thành biểu cảm đờ đẫn, cuối cùng phát triển theo hướng phản xạ, giống con rối bị đạo diễn giật dây chỉ đạo công việc. An Mộng Mộng đã bỏ đi, bắt đầu ngồi một chỗ lướt điện thoại, nghe tiếng bấm máy, cũng chỉ có thể trưng ra khuôn mặt đờ đẫn ngồi ở góc tường.
Giữa một đám diễn viên chuyên nghiệp, chỉ có một người khác biệt.
Trong mấy canh giờ quay phim lặp đi lặp lại đó, chỉ cần vừa mở tấm cắt phim, sát thủ áo đen kia sẽ luôn vững vàng ngồi ở vị trí của mình, vô cùng tập trung, nghe lời thoại.
Nhưng lần nào cũng không để anh kịp ra sân, đã NG bắt đầu lại từ đầu.
Trong thời gian giữa giờ đó, Đường Cam Lan sẽ nhảy người lên, đứng tại chỗ hà hơi nhảy nhót cho ấm người, thỉnh thoảng sẽ uống một ngụm nước nóng mà Tiểu Chu đưa tới, thỉnh thoảng sẽ đi lại lộ tuyến một lần, chờ mở tấm cắt phim, lập tức trở về chỗ cũ ngồi xuống chờ lệnh.
Đàm Trì quan sát trọn vẹn hơn một giờ, chỉ cảm thấy bản thân muốn mệt mỏi hộ anh.
"Màn một cảnh một, lần hai mươi chín, bắt đầu!"
Bên trong phông nền, Nam Cung Chấn và Cơ Như Ý lệ rơi đầy mặt cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành cảnh quay, ôm nhau, tình cảm dồi dào, xinh đẹp trước ống kính, kết quả, vì NG quá nhiều lần cho nên đám người lúc này vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn chưa kịp thoát ra, đột nhiên có thứ gì đó lao vào ống kính.
"Người nào?!"
Trường quay vang lên tiếng thét chói tai.
Thân ảnh màu đen giống như gió táp xông vào ống kính, một tay kẹp chặt cổ Chu Ngữ Nhi, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt lướt qua trước màn hình rồi biến mất, ép Chu Ngữ Nhi quỳ một gối xuống trước mặt Nam Cung Chấn.
"Vương gia, xử trí như thế nào?"
Giọng nói lạnh như băng.
Biểu cảm Nam Cung Chấn chấn động, như thể mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vẻ mặt thay đổi: "Giết!"
"Vâng!" Sát thủ áo đen bóp lấy yết hầu Chu Ngữ Nhi vặn một cái, trên khuôn mặt tái nhợt không có một chút biểu cảm nào, chỉ có sát ý lạnh thấu xương tràn ra từ trong con ngươi, tràn ra màn hình.
Rõ ràng không có âm thanh, nhưng mọi người ở trong trường quay gần như có thể nghe được tiếng cổ Chu Ngữ Nhi bị vặn gãy, đồng loạt rùng mình một cái.
Đàm Trì đẩy mắt kính, lập tức đứng dậy, liếc nhìn con đường bên ngoài trường quay.
Một giây sau, đạo diễn Chu giơ bộ đàm lên hô to: "Tốt! Qua!"
"Phù——" Toàn bộ nhân viên đoàn làm phim thở phào một hơi.
"Buổi chiều còn có hai cảnh, đi ăn cơm trước đi." Nhà sản xuất Triệu đứng dậy vỗ tay.
Đám người reo hò ầm trời, như ong vỡ tổ phóng ra bên ngoài đi ăn cơm.
Đàm Trì gia nhập đội quân xếp hàng nhận cơm, đứng ngay vị trí đầu, ngay đằng sau tổ đạo cụ, mùi cơm hộp bay vào bên trong trường quay, thoang thoảng hương thơm mặn mà.
Đàm Trì nuốt nước miếng một cái, duỗi cổ.
Anh trai tổ đạo cụ đứng đầu hàng đã bưng cơm hộp ngồi xổm ở ven đường bắt đầu ăn, đủ ba chay một mặn, mỗi người được một cái đùi gà kho, canh rong biển nấu trứng, qua lớp trứng nổi trên bề mặt, có thể đánh giá được bữa cơm này đạt tiêu chuẩn ba mươi lăm tệ.
"Ngày bấm máy đầu tiên, cơm nước cũng không tệ lắm."
"Tuy bộ phim này chỉ là web drama, nhưng cũng đầu tư lớn."
"Đùi gà này của nhà lão Kê phải không? Mùi có vẻ giống!"
"Không sai, của nhà ông ta đấy!"
Hai anh trai xếp hàng phía trước đang phân tích nguyên liệu nấu ăn, gia vị, chất thịt và hương vị món đùi gà tổ truyền danh tiếng lâu năm của lão Kê, khiến Đàm Trì nghe mà nước bọt muốn ứa ra khỏi miệng, trông mong nhìn đoàn người xếp hàng ngày càng ngắn, đến khi thấy đã đến lượt mình, đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói.
"Đàm lão sư, xin chờ một chút."
Thế mà lại là đạo diễn Chu.
Bước chân Đàm Trì theo sát anh trai phía trước, miễn cưỡng bố thí cho đạo diễn Chu một ánh mắt.
"Đạo diễn Chu có việc gì?"
Đạo diễn Chu bước lên hai bước, đứng sóng vai với Đàm Trì, cười khan một tiếng: "Lời thoại vừa nãy đổi rất tốt."
"Quá khen." Đàm Trì thăm dò, "Lão sư, vui lòng lấy cho tôi cái đùi gà thứ tư bên trái, cảm ơn."
"Tôi cảm thấy lời thoại của Nam Cung Chấn còn có rất nhiều chỗ cần trau chuốt..." Đạo diễn Chu tận dụng mọi cơ hội.
"Có thể lấy thêm một phần cơm nữa không? Vâng. Được, cảm ơn." Đàm Trì nhận cơm hộp, lập tức dịch chuyển ra ven đường ngồi xổm xuống, "Đạo diễn Chu, anh nói đi, muốn đổi chỗ nào?"
Đạo diễn Chu vốn định ngồi xổm xuống bên cạnh Đàm Trì, nhưng bụng quá to, thử mấy lần vẫn không thể ngồi xuống được, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể đứng nói chuyện.
"Chỗ tôi muốn đổi hơi nhiều, tôi và nhà sản xuất Triệu định tối nay sẽ thảo luận lại kịch bản, Đàm biên kịch cũng đến tham gia nhé."
Đàm Trì dừng động tác tách đũa lại, ngẩng đầu.
Tròng mắt đen như mực thấp thoáng dưới mắt kính phản chiếu ánh sáng xanh lét.
Đạo diễn Chu lùi lại phía sau nửa bước: "Có… có vấn đề sao?"
"Không có. Có thể. Được." Đàm Trì rũ mắt.
"Vậy quyết định như thế đi." Đạo diễn Chu nói xong, lập tức bỏ chạy
Đàm Trì bẻ đũa, gắp đùi gà lên.
Trợ lý Tiểu Phùng của Mạnh Tinh Vũ mang theo một túi thức ăn ngoài chạy qua, lưu lại mùi cơm dấm và hải sản.
Là sushi!
Tiêu chuẩn của đầu bếp năm sao.
Đàm Trì tức giận xé đùi gà, nhai hai lần, dừng lại, uống một ngụm canh, cố chấp nuốt miếng thịt xuống thực quản.
Dở muốn chết.
Ngoài lề:
Tiểu Chu bưng cơm hộp, liếc nhìn biểu cảm của Đường Cam Lan, có hơi khó chịu.
"Anh Đường, anh nhìn cái gì đấy?"
Đường Cam Lan lặng lẽ thu ánh mắt âm trầm nhìn vị biên kịch nào đó về, gắp đùi gà của mình bỏ vào trong bát của Tiểu Chu.
"Anh Đường!" Tiểu Chu cảm động muốn chết, “Anh cuối cùng cũng giác ngộ việc giảm cân rồi sao!"
Đường Cam Lan chớp mắt mấy cái, không nói chuyện.
Tiểu Chu đỏ mắt cắn đùi gà: "Phì phì phì, mặn chết đi được, muốn dùng muối giết người à?"
Đường Cam Lan : "..."
Biết ngay mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.