Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
Chương 59: Lỡ ngày nào bị người ta bắt cóc
Y Y Dĩ Dực
07/07/2024
“Hả? Gì cơ? Không bị phạt?” Lận Khinh Chu thảng thốt, “Không bị phạt là sao?”
Mục Trọng Sơn nói: “Hôm đó chúng ta kết ngôn khế, ngươi không nói đoạn sau của câu “nếu làm trái lời thề” nên xem như chưa hoàn thành, cũng không phải chịu bất kỳ hình phạt nào cả.”
“À......” Lận Khinh Chu giật mình, “Đúng nhỉ, lúc đó ta còn thắc mắc ta chưa nói xong mà sao đã kết ngôn khế thành công rồi, nhưng ta nhớ rõ ràng ngươi có nói gì đó mà.”
Mục Trọng Sơn: “Chỉ mấy câu vớ vẩn thôi.”
“Vậy à......” Lận Khinh Chu lẩm bẩm, chợt thấy cơn buồn ngủ ập tới nên ngáp một cái.
“Mệt thì ngủ đi.” Mục Trọng Sơn nói, “Rồi sáng mai rời khỏi đây.”
Nhưng Lận Khinh Chu không có ý định tắt nến đi ngủ, y trở mình nằm ngửa, hai tay dang rộng, nhìn chằm chằm màn lụa mỏng màu xanh trên khung giường hồi lâu rồi chợt nói: “Thật ra ta cảm thấy hậu quả của việc tu luyện thuật hợp hoan chẳng là gì với mình cả.”
“Chẳng là gì?” Mục Trọng Sơn không biết nên khóc hay cười, “Những lời phường chủ nói lúc nãy ngươi có hiểu rõ không đấy?”
Lận Khinh Chu nói: “Ta hiểu chứ, nếu học thuật hợp hoan thì ngoài cách song tu ra không thể tu luyện bằng cách nào khác, thế thì ta khỏi tu luyện là xong. Ta vốn đâu có ý định tu đạo, từ đầu đến cuối ta chỉ muốn cùng ngươi đến Loạn Tinh Thiên Vực thôi. Song tu với ngươi là vì cách tu luyện khác muốn đạt tới bậc Đại Thừa phải mất một trăm sáu mươi năm, nếu bỏ song tu để đổi sang cách khác thì chẳng phải quanh đi quẩn lại vẫn trở về chỗ cũ sao?”
Mục Trọng Sơn im lặng.
“Hơn nữa ta đã hứa một khi học xong thuật hợp hoan sẽ song tu với ngươi......” Lận Khinh Chu quay đầu nhìn linh tước trên gối đầu rồi cong mắt cười với hắn, ý cười như gió mát trăng thanh, y nói, “Mặc dù ngôn khế không phạt nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, vì vậy dù không bị phạt ta vẫn muốn nói được thì làm được.”
Mục Trọng Sơn chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết những lời mình nói nghiêm trọng cỡ nào không?”
“Hả?” Lận Khinh Chu xoa ót, “Có sao?”
Đúng lúc này, thân hình linh tước lảo đảo một cái suýt lăn khỏi gối, Lận Khinh Chu vội vàng bế hắn lên lòng bàn tay.
“Đến giờ phải về rồi à?” Lận Khinh Chu nhỏ giọng hỏi.
Mục Trọng Sơn: “Ừ, ngươi ở đây một mình nhất định phải cẩn thận nhé.”
“Yên tâm đi.” Lận Khinh Chu vừa dứt lời thì linh tước nhắm mắt lại, trên mình tỏa ra ánh sáng bạc mờ ảo rồi tan biến trong không khí, sau đó linh tước ngủ li bì.
Mỗi ngày linh thể Mục Trọng Sơn đều rời khỏi xác linh tước bốn canh giờ, trong bốn canh giờ này Mục Trọng Sơn ở nhà gỗ trong núi sâu cũng sẽ không tỉnh lại.
Theo lời Mục Trọng Sơn thì chỉ cần linh thể và nhục thân của hắn chưa dung hợp hoàn toàn thì linh thể có thể ngao du khắp nơi, sau bốn canh giờ sẽ lập tức trở về xác linh tước.
Lận Khinh Chu đứng dậy khiêng một cái ghế tròn đến cạnh giường rồi lót nệm tơ lụa lên đó, y nhẹ nhàng đặt linh tước xuống ghế, mỉm cười vuốt đầu nó rồi ngáp dài tắt nến đi ngủ.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đều.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, lá trúc xào xạc, một bóng đen lướt qua.
Bóng đen kia đi nhanh qua hành lang quanh co rồi đến gian phòng yên tĩnh trên tầng ba.
Trong phòng, Dung Tư Phàm chống đầu lười biếng nằm trên ghế quý phi, lư hương đầu thú màu vàng nhạt bên cạnh đốt gỗ đàn hương tỏa ra mùi thơm ấm áp khiến người ta buồn ngủ.
Thấy Dung Kỳ đi tới, Dung Tư Phàm nhích vào trong chừa chỗ cho nàng ngồi xuống.
Dung Kỳ nói: “Phường chủ, sau khi về phòng y nói chuyện với linh tước rồi đi ngủ, chẳng có hành động nào bất thường hết ạ.”
“Nói chuyện với linh tước?” Dung Tư Phàm mở mắt ra, “Nói gì thế?”
Dung Kỳ: “Nói nhỏ quá nên ta nghe không rõ, hình như chỉ phân vân về chuyện học thuật hợp hoan chứ không có gì đặc biệt cả.”
“Ừm.”Dung Tư Phàm nói, “Ngươi vất vả rồi.”
Dung Kỳ: “Ta thấy y là nam tử nhưng nhìn có vẻ rất hiền lành.”
Dung Tư Phàm đưa tay búng nhẹ lên trán Dung Kỳ: “Cô nương ngốc, biết người biết mặt không biết lòng, sao có thể kết luận nhanh vậy chứ, chính vì tính tình này của ngươi mà tỷ muội trong phường không yên tâm cho ngươi ra ngoài tìm người song tu đấy.”
“Ui da.” Dung Kỳ ôm trán vội nói, “Phường chủ giáo huấn đúng lắm ạ.”
“Thôi đừng ba hoa nữa, đi ngủ đi.” Dung Tư Phàm xua tay.
-
Hôm sau, trời trong gió mát.
Điều đầu tiên Lận Khinh Chu làm sau khi ngủ dậy là nhìn sang linh tước nằm trên ghế tròn cạnh giường.
Linh tước vẫn chưa tỉnh mà cuộn mình trên nệm êm, đầu rúc vào bộ lông xù.
Lận Khinh Chu mỉm cười rồi nín thở để tránh quấy nhiễu nó.
Y vươn vai một cái, tìm được chậu đồng và khăn sạch trên giá rửa mặt trong phòng.
Lận Khinh Chu không rành sử dụng linh lực nên giày vò nửa ngày mới làm chậu đồng đầy nước, sau đó lấy khăn bắt đầu súc miệng rửa mặt.
Rửa mặt xong, bên tai y vang lên hai tiếng chíp chíp.
Linh tước sải cánh bay lên khỏi ghế rồi đậu xuống vai y.
“Ồ? Mục Trọng Sơn? Là ngươi à?” Lận Khinh Chu vắt khăn lên giá gỗ rồi nghiêng đầu nhìn linh tước trên vai.
Mục Trọng Sơn cười nói: “Ta đây.”
Lận Khinh Chu lập tức yên tâm hẳn lên.
“Đêm qua có xảy ra chuyện gì không?” Mục Trọng Sơn hỏi.
“Không.” Lận Khinh Chu nói, “Ta ngủ một giấc đến sáng luôn.”
Mục Trọng Sơn thở dài: “Nương tử hồn nhiên vô tư như vậy vi phu thật sự lo lắm, lỡ ngày nào bị người ta bắt cóc thì biết làm sao đây.”
“Ta......” Lận Khinh Chu muốn phản bác nhưng lại nói không nên lời, cảm thấy mình đúng là hơi mất cảnh giác.
Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên, Lận Khinh Chu vội vàng ra mở.
Ngoài cửa, Dung Kỳ chắp tay lễ phép nói: “Công tử, phường chủ tìm ngươi, xin mời đi theo ta.”
Mục Trọng Sơn nói: “Hôm đó chúng ta kết ngôn khế, ngươi không nói đoạn sau của câu “nếu làm trái lời thề” nên xem như chưa hoàn thành, cũng không phải chịu bất kỳ hình phạt nào cả.”
“À......” Lận Khinh Chu giật mình, “Đúng nhỉ, lúc đó ta còn thắc mắc ta chưa nói xong mà sao đã kết ngôn khế thành công rồi, nhưng ta nhớ rõ ràng ngươi có nói gì đó mà.”
Mục Trọng Sơn: “Chỉ mấy câu vớ vẩn thôi.”
“Vậy à......” Lận Khinh Chu lẩm bẩm, chợt thấy cơn buồn ngủ ập tới nên ngáp một cái.
“Mệt thì ngủ đi.” Mục Trọng Sơn nói, “Rồi sáng mai rời khỏi đây.”
Nhưng Lận Khinh Chu không có ý định tắt nến đi ngủ, y trở mình nằm ngửa, hai tay dang rộng, nhìn chằm chằm màn lụa mỏng màu xanh trên khung giường hồi lâu rồi chợt nói: “Thật ra ta cảm thấy hậu quả của việc tu luyện thuật hợp hoan chẳng là gì với mình cả.”
“Chẳng là gì?” Mục Trọng Sơn không biết nên khóc hay cười, “Những lời phường chủ nói lúc nãy ngươi có hiểu rõ không đấy?”
Lận Khinh Chu nói: “Ta hiểu chứ, nếu học thuật hợp hoan thì ngoài cách song tu ra không thể tu luyện bằng cách nào khác, thế thì ta khỏi tu luyện là xong. Ta vốn đâu có ý định tu đạo, từ đầu đến cuối ta chỉ muốn cùng ngươi đến Loạn Tinh Thiên Vực thôi. Song tu với ngươi là vì cách tu luyện khác muốn đạt tới bậc Đại Thừa phải mất một trăm sáu mươi năm, nếu bỏ song tu để đổi sang cách khác thì chẳng phải quanh đi quẩn lại vẫn trở về chỗ cũ sao?”
Mục Trọng Sơn im lặng.
“Hơn nữa ta đã hứa một khi học xong thuật hợp hoan sẽ song tu với ngươi......” Lận Khinh Chu quay đầu nhìn linh tước trên gối đầu rồi cong mắt cười với hắn, ý cười như gió mát trăng thanh, y nói, “Mặc dù ngôn khế không phạt nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, vì vậy dù không bị phạt ta vẫn muốn nói được thì làm được.”
Mục Trọng Sơn chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết những lời mình nói nghiêm trọng cỡ nào không?”
“Hả?” Lận Khinh Chu xoa ót, “Có sao?”
Đúng lúc này, thân hình linh tước lảo đảo một cái suýt lăn khỏi gối, Lận Khinh Chu vội vàng bế hắn lên lòng bàn tay.
“Đến giờ phải về rồi à?” Lận Khinh Chu nhỏ giọng hỏi.
Mục Trọng Sơn: “Ừ, ngươi ở đây một mình nhất định phải cẩn thận nhé.”
“Yên tâm đi.” Lận Khinh Chu vừa dứt lời thì linh tước nhắm mắt lại, trên mình tỏa ra ánh sáng bạc mờ ảo rồi tan biến trong không khí, sau đó linh tước ngủ li bì.
Mỗi ngày linh thể Mục Trọng Sơn đều rời khỏi xác linh tước bốn canh giờ, trong bốn canh giờ này Mục Trọng Sơn ở nhà gỗ trong núi sâu cũng sẽ không tỉnh lại.
Theo lời Mục Trọng Sơn thì chỉ cần linh thể và nhục thân của hắn chưa dung hợp hoàn toàn thì linh thể có thể ngao du khắp nơi, sau bốn canh giờ sẽ lập tức trở về xác linh tước.
Lận Khinh Chu đứng dậy khiêng một cái ghế tròn đến cạnh giường rồi lót nệm tơ lụa lên đó, y nhẹ nhàng đặt linh tước xuống ghế, mỉm cười vuốt đầu nó rồi ngáp dài tắt nến đi ngủ.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đều.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, lá trúc xào xạc, một bóng đen lướt qua.
Bóng đen kia đi nhanh qua hành lang quanh co rồi đến gian phòng yên tĩnh trên tầng ba.
Trong phòng, Dung Tư Phàm chống đầu lười biếng nằm trên ghế quý phi, lư hương đầu thú màu vàng nhạt bên cạnh đốt gỗ đàn hương tỏa ra mùi thơm ấm áp khiến người ta buồn ngủ.
Thấy Dung Kỳ đi tới, Dung Tư Phàm nhích vào trong chừa chỗ cho nàng ngồi xuống.
Dung Kỳ nói: “Phường chủ, sau khi về phòng y nói chuyện với linh tước rồi đi ngủ, chẳng có hành động nào bất thường hết ạ.”
“Nói chuyện với linh tước?” Dung Tư Phàm mở mắt ra, “Nói gì thế?”
Dung Kỳ: “Nói nhỏ quá nên ta nghe không rõ, hình như chỉ phân vân về chuyện học thuật hợp hoan chứ không có gì đặc biệt cả.”
“Ừm.”Dung Tư Phàm nói, “Ngươi vất vả rồi.”
Dung Kỳ: “Ta thấy y là nam tử nhưng nhìn có vẻ rất hiền lành.”
Dung Tư Phàm đưa tay búng nhẹ lên trán Dung Kỳ: “Cô nương ngốc, biết người biết mặt không biết lòng, sao có thể kết luận nhanh vậy chứ, chính vì tính tình này của ngươi mà tỷ muội trong phường không yên tâm cho ngươi ra ngoài tìm người song tu đấy.”
“Ui da.” Dung Kỳ ôm trán vội nói, “Phường chủ giáo huấn đúng lắm ạ.”
“Thôi đừng ba hoa nữa, đi ngủ đi.” Dung Tư Phàm xua tay.
-
Hôm sau, trời trong gió mát.
Điều đầu tiên Lận Khinh Chu làm sau khi ngủ dậy là nhìn sang linh tước nằm trên ghế tròn cạnh giường.
Linh tước vẫn chưa tỉnh mà cuộn mình trên nệm êm, đầu rúc vào bộ lông xù.
Lận Khinh Chu mỉm cười rồi nín thở để tránh quấy nhiễu nó.
Y vươn vai một cái, tìm được chậu đồng và khăn sạch trên giá rửa mặt trong phòng.
Lận Khinh Chu không rành sử dụng linh lực nên giày vò nửa ngày mới làm chậu đồng đầy nước, sau đó lấy khăn bắt đầu súc miệng rửa mặt.
Rửa mặt xong, bên tai y vang lên hai tiếng chíp chíp.
Linh tước sải cánh bay lên khỏi ghế rồi đậu xuống vai y.
“Ồ? Mục Trọng Sơn? Là ngươi à?” Lận Khinh Chu vắt khăn lên giá gỗ rồi nghiêng đầu nhìn linh tước trên vai.
Mục Trọng Sơn cười nói: “Ta đây.”
Lận Khinh Chu lập tức yên tâm hẳn lên.
“Đêm qua có xảy ra chuyện gì không?” Mục Trọng Sơn hỏi.
“Không.” Lận Khinh Chu nói, “Ta ngủ một giấc đến sáng luôn.”
Mục Trọng Sơn thở dài: “Nương tử hồn nhiên vô tư như vậy vi phu thật sự lo lắm, lỡ ngày nào bị người ta bắt cóc thì biết làm sao đây.”
“Ta......” Lận Khinh Chu muốn phản bác nhưng lại nói không nên lời, cảm thấy mình đúng là hơi mất cảnh giác.
Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên, Lận Khinh Chu vội vàng ra mở.
Ngoài cửa, Dung Kỳ chắp tay lễ phép nói: “Công tử, phường chủ tìm ngươi, xin mời đi theo ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.