Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
Chương 60: Nguyện ta như sao quân như trăng
Y Y Dĩ Dực
07/07/2024
Vẫn là gian phòng yên tĩnh tỏa hương thơm ấm áp hôm qua, Lận Khinh Chu vừa ngồi xuống trước bàn đã nghe Dung Tư Phàm hỏi mình: “Lận công tử nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Lận Khinh Chu kiên định nói, “Ta không đổi ý, vẫn muốn vào phường học thuật hợp hoan.”
Dung Tư Phàm im lặng một lát rồi ngước nhìn y lạnh lùng giễu cợt: “Dễ dàng hủy hoại đời mình như vậy, ngươi đúng là ngốc quá mà.”
Lận Khinh Chu tự dưng bị mắng thì xấu hổ cúi đầu không biết nói gì.
Bỗng nhiên linh tước dụi nhẹ vào mặt y, giọng Mục Trọng Sơn vang lên trong đầu.
“Chờ đến mười lăm trăng tròn đầy, đôi ta trăng sao chiếu sáng nhau.”
“Hả?” Lận Khinh Chu hoang mang không biết Mục Trọng Sơn nói vậy có ý gì.
Dung Tư Phàm chỉ nghe linh tước chíp chíp mấy tiếng nên không phát hiện ra điều khác thường, nàng nói: “Được rồi, ta cũng chẳng thích khuyên người khác. Dung Họa.”
Cô nương hoạt bát sôi nổi hôm qua bước ra từ sau tấm bình phong bằng ngọc thạch, nàng liếc Lận Khinh Chu một cái rồi lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo ta.”
“Vâng.” Lận Khinh Chu đứng dậy lễ phép từ biệt phường chủ rồi theo Dung Họa ra khỏi phòng.
Trên đường đi Dung Họa luôn nghiêm mặt nên Lận Khinh Chu không biết phải bắt chuyện với nàng thế nào, hai người im lặng một trước một sau ra ngoài lầu để đến một gian bếp có xà gỗ và tường đỏ.
“Kìa.” Dung Họa chỉ vào năm lu nước cao đến ngang eo trong bếp, “Gánh nước đổ đầy mấy cái lu này đi, ra ngoài đi thẳng khoảng một dặm sẽ tới hồ nước, ta nói cho ngươi biết, đừng hòng lười biếng dùng pháp thuật Thủy linh duyên, đầm nước kia linh lắm nên chỉ có thể xách từng thùng về thôi.”
“Xách nước?” Lận Khinh Chu kinh ngạc hỏi lại.
“Ừ, xách nước.” Dung Họa chống nạnh hung dữ nạt y, “Không làm thì biến, Đàm Hoan Phường chúng ta chẳng nuôi kẻ ăn không ngồi rồi đâu.”
Dứt lời nàng hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Lận Khinh Chu gãi đầu xách thùng gỗ cạnh lu nước đi đến hồ linh mà Dung Họa nói.
Băng qua rừng trúc xanh tươi là đến hồ nhỏ phẳng lặng, nước vừa trong vừa ngọt, vốc một ngụm lên uống bỗng thấy tinh thần sảng khoái hẳn.
Mục Trọng Sơn thử dùng linh lực lấy nước nhưng hồ lập tức đục ngầu như nước bùn.
Chẳng còn cách nào nên Lận Khinh Chu chỉ có thể chạy tới chạy lui xách hết thùng này đến thùng khác về kho củi, đợi y đổ đầy năm lu nước thì đã là giữa trưa.
Lận Khinh Chu lau mồ hôi đặt thùng gỗ xuống, vừa định nghỉ ngơi một lát thì Dung Họa vênh váo đi tới nhìn lu nước hỏi: “Đầy chưa?”
“Đầy hết rồi.” Lận Khinh Chu nói.
“Tốt, đi theo ta.” Dung Họa nói rồi đi ra khỏi bếp.
Lận Khinh Chu đành phải theo sau.
Hai người đi vòng ra sau bếp, trên mảnh đất trống có một đống củi khô.
“Chẻ hết chỗ củi này đi.” Dung Họa ra lệnh.
“À...... Vâng.” Lận Khinh Chu ngập ngừng gọi Dung Họa đang định rời đi, “Ừm...... Cô nương xin dừng bước.”
“Chuyện gì?” Dung Họa quay đầu trừng y, “Không muốn làm hả?”
Lận Khinh Chu vội nói: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi trong phường có đồ ăn không?”
“Đồ ăn?” Dung Họa kinh ngạc, “Ngươi chưa tích cốc à?”
“Vâng......” Lận Khinh Chu cười ngượng.
Dung Họa liếc mắt nhìn y một lát rồi nói: “Chờ đó, ta đi lấy cho ngươi.”
“Tạ ơn cô nương.” Lận Khinh Chu cảm kích nói.
Nhưng lòng cảm kích này chỉ đổi được hai quả táo dập.
Lận Khinh Chu cũng ngại đòi hỏi nên cắn bỏ chỗ dập rồi ăn phần còn lại lấp bụng, sau đó làm việc tiếp.
Y cực khổ chẻ củi suốt buổi trưa, chạng vạng tối Dung Kỳ đưa màn thầu tới nhưng cũng chẳng an ủi y mà còn bảo y sáng mai tiếp tục đến nhà bếp xách nước.
Lận Khinh Chu cứ thế ở Đàm Hoan Phường làm việc nặng bảy ngày.
Trong bảy ngày này chẳng ai nhắc đến thuật hợp hoan với y, các cô nương trong phường cũng không nói năng gì, hễ thấy y là đi đường vòng.
Hôm nay Lận Khinh Chu xách nước xong thì đói lả, ngồi trong bếp nhìn tay mình ngẩn người.
Vì làm việc nhiều nên tay y bị phồng rộp, chỉ đụng nhẹ một cái cũng đau điếng.
Linh tước nhảy lên đầu gối y, Mục Trọng Sơn nói: “Đưa tay đây.”
Thế là Lận Khinh Chu chìa tay tới trước mắt hắn.
Linh tước áp trán vào lòng bàn tay y, ánh sáng bạc tỏa ra từ thân thể bé nhỏ dịu dàng bao phủ vết thương của Lận Khinh Chu rồi chữa lành lại.
“À, cảm ơn nhé.” Lận Khinh Chu cười nói.
“Mệt không?” Mục Trọng Sơn hỏi.
“Không mệt.” Lận Khinh Chu chẳng hề nản lòng mà tràn đầy chí khí, “Chẳng phải người ta nói chân thành sẽ làm sắt đá tan chảy sao? Thôi, chúng ta chẻ củi đi.”
Nói xong y chống đầu gối đứng dậy đi ra bếp, chợt thấy trên mặt đất phía trước lóe lên ánh sáng chói lóa dưới nắng.
Lận Khinh Chu ngờ vực đi tới, phát hiện trong bụi cỏ có một cây trâm vàng.
Trâm vàng nặng trĩu, hình dáng tinh xảo, thanh tao trang nhã.
Lận Khinh Chu khom người nhặt lên rồi lập tức tìm đến gian phòng trên tầng ba.
Mới tới ngoài phòng đã nghe tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của các cô nương.
Lận Khinh Chu gõ cửa ba lần, tiếng cười lập tức im bặt, chốc lát sau cửa gỗ mở ra, Dung Cầm đứng ở cửa nhíu mày hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
“Cô nương, ta nhặt được một cây trâm vàng trước nhà bếp.” Lận Khinh Chu đưa trâm vàng tới.
“Ừm.” Dung Cầm nhận lấy trâm vàng lạnh lùng nói, “Biết rồi.”
Nàng không nhiều lời nữa mà đóng ập cửa lại.
Lận Khinh Chu vốn cũng chẳng mong được khen nên quay người về lại nhà bếp.
Trong phòng, Dung Cầm đưa trâm vàng cho Dung Tư Phàm đang ngồi dựa trên ghế quý phi rồi cười nói: “Nhặt được trả lại ngay, không phải người tham của.”
Dung Tư Phàm trầm tư cầm trâm vàng trên tay ngắm nghía.
Dung Kỳ bên cạnh cười nói: “Hơn nữa còn chưa tích cốc, tu vi cao lắm chỉ đến Trúc Cơ là cùng, không đe dọa được các tỷ muội trong phường đâu.”
Dung Thư rụt rè nói: “Ta cũng thấy vị công tử này...... tốt lắm mà......”
Dung Họa nhếch miệng: “Ta có muốn bắt nạt y đâu, các ngươi không ai chịu làm người xấu nên bắt ta làm đấy chứ.”
Dung Tư Phàm cắm trâm vàng vào búi tóc rồi hờ hững nói: “Không thể cả tin được, cứ thử thêm lần nữa xem sao.”
“Nghĩ kỹ rồi.” Lận Khinh Chu kiên định nói, “Ta không đổi ý, vẫn muốn vào phường học thuật hợp hoan.”
Dung Tư Phàm im lặng một lát rồi ngước nhìn y lạnh lùng giễu cợt: “Dễ dàng hủy hoại đời mình như vậy, ngươi đúng là ngốc quá mà.”
Lận Khinh Chu tự dưng bị mắng thì xấu hổ cúi đầu không biết nói gì.
Bỗng nhiên linh tước dụi nhẹ vào mặt y, giọng Mục Trọng Sơn vang lên trong đầu.
“Chờ đến mười lăm trăng tròn đầy, đôi ta trăng sao chiếu sáng nhau.”
“Hả?” Lận Khinh Chu hoang mang không biết Mục Trọng Sơn nói vậy có ý gì.
Dung Tư Phàm chỉ nghe linh tước chíp chíp mấy tiếng nên không phát hiện ra điều khác thường, nàng nói: “Được rồi, ta cũng chẳng thích khuyên người khác. Dung Họa.”
Cô nương hoạt bát sôi nổi hôm qua bước ra từ sau tấm bình phong bằng ngọc thạch, nàng liếc Lận Khinh Chu một cái rồi lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo ta.”
“Vâng.” Lận Khinh Chu đứng dậy lễ phép từ biệt phường chủ rồi theo Dung Họa ra khỏi phòng.
Trên đường đi Dung Họa luôn nghiêm mặt nên Lận Khinh Chu không biết phải bắt chuyện với nàng thế nào, hai người im lặng một trước một sau ra ngoài lầu để đến một gian bếp có xà gỗ và tường đỏ.
“Kìa.” Dung Họa chỉ vào năm lu nước cao đến ngang eo trong bếp, “Gánh nước đổ đầy mấy cái lu này đi, ra ngoài đi thẳng khoảng một dặm sẽ tới hồ nước, ta nói cho ngươi biết, đừng hòng lười biếng dùng pháp thuật Thủy linh duyên, đầm nước kia linh lắm nên chỉ có thể xách từng thùng về thôi.”
“Xách nước?” Lận Khinh Chu kinh ngạc hỏi lại.
“Ừ, xách nước.” Dung Họa chống nạnh hung dữ nạt y, “Không làm thì biến, Đàm Hoan Phường chúng ta chẳng nuôi kẻ ăn không ngồi rồi đâu.”
Dứt lời nàng hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Lận Khinh Chu gãi đầu xách thùng gỗ cạnh lu nước đi đến hồ linh mà Dung Họa nói.
Băng qua rừng trúc xanh tươi là đến hồ nhỏ phẳng lặng, nước vừa trong vừa ngọt, vốc một ngụm lên uống bỗng thấy tinh thần sảng khoái hẳn.
Mục Trọng Sơn thử dùng linh lực lấy nước nhưng hồ lập tức đục ngầu như nước bùn.
Chẳng còn cách nào nên Lận Khinh Chu chỉ có thể chạy tới chạy lui xách hết thùng này đến thùng khác về kho củi, đợi y đổ đầy năm lu nước thì đã là giữa trưa.
Lận Khinh Chu lau mồ hôi đặt thùng gỗ xuống, vừa định nghỉ ngơi một lát thì Dung Họa vênh váo đi tới nhìn lu nước hỏi: “Đầy chưa?”
“Đầy hết rồi.” Lận Khinh Chu nói.
“Tốt, đi theo ta.” Dung Họa nói rồi đi ra khỏi bếp.
Lận Khinh Chu đành phải theo sau.
Hai người đi vòng ra sau bếp, trên mảnh đất trống có một đống củi khô.
“Chẻ hết chỗ củi này đi.” Dung Họa ra lệnh.
“À...... Vâng.” Lận Khinh Chu ngập ngừng gọi Dung Họa đang định rời đi, “Ừm...... Cô nương xin dừng bước.”
“Chuyện gì?” Dung Họa quay đầu trừng y, “Không muốn làm hả?”
Lận Khinh Chu vội nói: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi trong phường có đồ ăn không?”
“Đồ ăn?” Dung Họa kinh ngạc, “Ngươi chưa tích cốc à?”
“Vâng......” Lận Khinh Chu cười ngượng.
Dung Họa liếc mắt nhìn y một lát rồi nói: “Chờ đó, ta đi lấy cho ngươi.”
“Tạ ơn cô nương.” Lận Khinh Chu cảm kích nói.
Nhưng lòng cảm kích này chỉ đổi được hai quả táo dập.
Lận Khinh Chu cũng ngại đòi hỏi nên cắn bỏ chỗ dập rồi ăn phần còn lại lấp bụng, sau đó làm việc tiếp.
Y cực khổ chẻ củi suốt buổi trưa, chạng vạng tối Dung Kỳ đưa màn thầu tới nhưng cũng chẳng an ủi y mà còn bảo y sáng mai tiếp tục đến nhà bếp xách nước.
Lận Khinh Chu cứ thế ở Đàm Hoan Phường làm việc nặng bảy ngày.
Trong bảy ngày này chẳng ai nhắc đến thuật hợp hoan với y, các cô nương trong phường cũng không nói năng gì, hễ thấy y là đi đường vòng.
Hôm nay Lận Khinh Chu xách nước xong thì đói lả, ngồi trong bếp nhìn tay mình ngẩn người.
Vì làm việc nhiều nên tay y bị phồng rộp, chỉ đụng nhẹ một cái cũng đau điếng.
Linh tước nhảy lên đầu gối y, Mục Trọng Sơn nói: “Đưa tay đây.”
Thế là Lận Khinh Chu chìa tay tới trước mắt hắn.
Linh tước áp trán vào lòng bàn tay y, ánh sáng bạc tỏa ra từ thân thể bé nhỏ dịu dàng bao phủ vết thương của Lận Khinh Chu rồi chữa lành lại.
“À, cảm ơn nhé.” Lận Khinh Chu cười nói.
“Mệt không?” Mục Trọng Sơn hỏi.
“Không mệt.” Lận Khinh Chu chẳng hề nản lòng mà tràn đầy chí khí, “Chẳng phải người ta nói chân thành sẽ làm sắt đá tan chảy sao? Thôi, chúng ta chẻ củi đi.”
Nói xong y chống đầu gối đứng dậy đi ra bếp, chợt thấy trên mặt đất phía trước lóe lên ánh sáng chói lóa dưới nắng.
Lận Khinh Chu ngờ vực đi tới, phát hiện trong bụi cỏ có một cây trâm vàng.
Trâm vàng nặng trĩu, hình dáng tinh xảo, thanh tao trang nhã.
Lận Khinh Chu khom người nhặt lên rồi lập tức tìm đến gian phòng trên tầng ba.
Mới tới ngoài phòng đã nghe tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của các cô nương.
Lận Khinh Chu gõ cửa ba lần, tiếng cười lập tức im bặt, chốc lát sau cửa gỗ mở ra, Dung Cầm đứng ở cửa nhíu mày hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
“Cô nương, ta nhặt được một cây trâm vàng trước nhà bếp.” Lận Khinh Chu đưa trâm vàng tới.
“Ừm.” Dung Cầm nhận lấy trâm vàng lạnh lùng nói, “Biết rồi.”
Nàng không nhiều lời nữa mà đóng ập cửa lại.
Lận Khinh Chu vốn cũng chẳng mong được khen nên quay người về lại nhà bếp.
Trong phòng, Dung Cầm đưa trâm vàng cho Dung Tư Phàm đang ngồi dựa trên ghế quý phi rồi cười nói: “Nhặt được trả lại ngay, không phải người tham của.”
Dung Tư Phàm trầm tư cầm trâm vàng trên tay ngắm nghía.
Dung Kỳ bên cạnh cười nói: “Hơn nữa còn chưa tích cốc, tu vi cao lắm chỉ đến Trúc Cơ là cùng, không đe dọa được các tỷ muội trong phường đâu.”
Dung Thư rụt rè nói: “Ta cũng thấy vị công tử này...... tốt lắm mà......”
Dung Họa nhếch miệng: “Ta có muốn bắt nạt y đâu, các ngươi không ai chịu làm người xấu nên bắt ta làm đấy chứ.”
Dung Tư Phàm cắm trâm vàng vào búi tóc rồi hờ hững nói: “Không thể cả tin được, cứ thử thêm lần nữa xem sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.