Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 45:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Quả nhiên giống như Chu Trừng từng nói, tài xế nhà anh ấy có đạo đức nghề nghiệp khá cao, không nói một câu, thậm chí còn điều chỉnh góc độ của gương chiếu hậu, rất chu đáo.
"Hôm nay anh có mang bánh bao hấp cho em." Thật ra Chu Trừng cũng hơi hồi hộp, cũng không ngồi gần Nguyễn Khê: "Đúng rồi, còn có sữa bò và ngô luộc.”
Tay Nguyễn Khê đặt trên đầu gối, cô nghiêng đầu cười với Chu Trừng: "Vậy buổi sáng anh ăn gì?”
Chu Trừng thành thật trả lời: "Cũng là bánh bao.”
"Em thấy bữa sáng anh mua cho em không phải cùng một khu. Anh đã đi mua từ sớm sao?”
Chu Trừng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn chọn nói thật: "Dì giúp việc trong nhà anh đi mua.”
Nguyễn Khê muốn tán thưởng sự thành thật này của Chu Trừng, nhưng phàm là người có chút tâm tư, cho dù là người khác mua cũng sẽ lừa cô ấy, nói rằng mình đi mua từ khi trời còn chưa sáng để dỗ cô ấy vui vẻ.
"Có phải quá phiền không?" Nguyễn Khê khẽ nói: "Thật ra em cũng không kén ăn, buổi sáng ăn chút cháo là được rồi, trước kia đều mua ở nhà ăn.”
Chu Trừng nói: "Không phiền đâu, buổi sáng cũng phải ăn ngon chứ.”
Nguyễn Khê bật cười: "Những mà lần nào anh cũng chuẩn bị cho em nhiều quá, em ăn không biết.”
"Ăn không hết thì để anh." Chu Trừng cười: "Anh sẽ ăn, ăn hết.”
"Đúng rồi." Nguyễn Khê nhớ ra gì đó, lấy một bình giữ nhiệt từ trong cặp ra đưa cho Chu Trừng, cô cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn, có lẽ hơi ngượng, giọng nói cũng nhẹ đi: "Lúc nghỉ hè bạn học cấp hai của em đi Nhật Bản, em nhờ cậu ấy mua giúp mấy cái bình giữ nhiệt, cái này khá được, cho anh dùng đấy. Lúc đến mùa đông anh có thể rót nước ấm vào, sẽ ấm lắm, cũng có thể tránh bị cảm.”
Cô đã chuẩn bị cái bình giữ nhiệt này rất lâu, dù sao cặp đôi gà bông nào cũng phải có đồ đôi. Nhưng mà cửa hàng quần áo, giày dép không nhiều lắm. Hơn nữa trong trường có quá nhiều đồ giống nhau, dù là quần áo hay giày cũng không phù hợp với tác phong của Nguyễn Khê.
Đồng hồ đôi đi, với tính cách của Chu Trừng, cô định đi vào cửa hàng nhỏ mua đồng hồ mấy chục tệ, chắc hẳn anh sẽ thích, nhưng mà nó không cần thiết. Còn nhẫn đôi… Trừ phi cô muốn bị Ba Ba cốc đầu, nếu không thì không thể nghĩ đến chuyện này trước khi tốt nghiệp. Hơn nữa trong lòng cô còn cho rằng việc đưa nhẫn này phải do Chu Trừng làm. Nghĩ tới nghĩ lui, bình giữ nhiệt thích hợp nhất, không quá cầu kì, còn có thể sử dụng hằng ngày.
Người thẳng tính khô khan như Ba Ba sẽ không biết được bí mật của bình giữ nhiệt, đây là điều tuyệt nhất.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc vui mừng của chồng tương lai này, cô biết cô không đưa sai quà.
Chu Trừng nhìn bình giữ nhiệt màu xám, đột nhiên nhớ ra hình như Nguyễn Khê cũng có một cái màu hồng nhạt…
Cho nên đây là bình giữ nhiệt đôi?
Trong lòng cậu ấy kích động, nhận lấy cái bình, tâm trạng hơi khẩn trương.
Cảm xúc tiêu cực khi nghe tin đồn trên diễn đàn, với những tin xấu nghe được trong WC nam về cô đã được hành động của Nguyễn Khê trấn an trong nháy mắt.
Bởi không không thể quá quang minh chính đại trong trường, trước kia chưa đâm thủng tấm màn mỏng kia, bọn họ còn có thể lấy thân phận bạn học đi cùng nhau trong sân trường. Nhưng bây giờ không giống thế, cô đã ngồi xe nhà anh, nếu làm quá chắc chắn sẽ bị Ba Ba mời đến văn phòng trò chuyện nhân sinh. Vì thế Chu Trừng chỉ có thể bảo tài xế dừng ven đường, gần cổng trường để Nguyễn Khê xuống xe trước.
Chu Trừng cũng muốn xuống xe đi cùng cô một đoạn nhưng bị cô ngăn lại.
Hết cách, Chu Trừng chỉ có thể đóng cửa xe.
Nguyễn Khê vừa chuẩn bị đi về cổng trường, lập tức cảm giác được có người lướt nhanh qua cô, còn đạp xe.
Đêm qua trời mưa, đường bên này cũng hỏng rồi, gồ ghề lồi lõm, Giang Dịch Hàn đạp xe nhanh chóng lao qua vũng nước khiến nước bắn tung tóe lên ống quần Nguyễn Khê.
May mắn nước trong cái hố không nhiều lắm, nếu không sẽ bị bắn lên áo quần mất.
Nguyễn Khê sửng sốt, nhìn bóng dáng tuyệt trần của Giang Dịch Hàn, cô nắm chặt tay, cố nhịn mới nhịn được xúc động muốn xông đêm đấm cái đầu chó của anh.
Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Giang Dịch Hàn: "Cậu vội vàng đi đầu thai hả đồ ngốc này.”
Dù sao bọn họ cũng đã xé rách da mặt, không cần phải duy trì vẻ bình thản bên ngoài.
Giang Dịch Hàn dừng xe, lấy di động từ trong túi áo hoodie ra, vừa mở Wechat đã thấy tranh cãi vô ích.
"Cậu muốn bị đánh à?”
Lúc đầu anh gõ một câu dài, trong đó có một ít từ chửi tục, nhưng chưa gửi đã xóa hết.
Mặc dù cô ham hư vinh, dối trá đến cùng cực, nhưng dù sao cũng là nữ, con trai như anh mà đi mắng con gái thì chẳng phải càng không có tố chất hơn cả cô sao. Anh không thể học cô được.
Chỉ đáng tiếc trên Wechat lại hiện ra thế này: Khê Nha đã mở xác minh bạn bè, bạn không phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Xin mời gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương chấp nhận lời mời mới có thể trò chuyện.
Giang Dịch Hàn trợn mắt há mồm, cuối cùng chửi tục: "Vãi cứt.”
"Hôm nay anh có mang bánh bao hấp cho em." Thật ra Chu Trừng cũng hơi hồi hộp, cũng không ngồi gần Nguyễn Khê: "Đúng rồi, còn có sữa bò và ngô luộc.”
Tay Nguyễn Khê đặt trên đầu gối, cô nghiêng đầu cười với Chu Trừng: "Vậy buổi sáng anh ăn gì?”
Chu Trừng thành thật trả lời: "Cũng là bánh bao.”
"Em thấy bữa sáng anh mua cho em không phải cùng một khu. Anh đã đi mua từ sớm sao?”
Chu Trừng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn chọn nói thật: "Dì giúp việc trong nhà anh đi mua.”
Nguyễn Khê muốn tán thưởng sự thành thật này của Chu Trừng, nhưng phàm là người có chút tâm tư, cho dù là người khác mua cũng sẽ lừa cô ấy, nói rằng mình đi mua từ khi trời còn chưa sáng để dỗ cô ấy vui vẻ.
"Có phải quá phiền không?" Nguyễn Khê khẽ nói: "Thật ra em cũng không kén ăn, buổi sáng ăn chút cháo là được rồi, trước kia đều mua ở nhà ăn.”
Chu Trừng nói: "Không phiền đâu, buổi sáng cũng phải ăn ngon chứ.”
Nguyễn Khê bật cười: "Những mà lần nào anh cũng chuẩn bị cho em nhiều quá, em ăn không biết.”
"Ăn không hết thì để anh." Chu Trừng cười: "Anh sẽ ăn, ăn hết.”
"Đúng rồi." Nguyễn Khê nhớ ra gì đó, lấy một bình giữ nhiệt từ trong cặp ra đưa cho Chu Trừng, cô cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn, có lẽ hơi ngượng, giọng nói cũng nhẹ đi: "Lúc nghỉ hè bạn học cấp hai của em đi Nhật Bản, em nhờ cậu ấy mua giúp mấy cái bình giữ nhiệt, cái này khá được, cho anh dùng đấy. Lúc đến mùa đông anh có thể rót nước ấm vào, sẽ ấm lắm, cũng có thể tránh bị cảm.”
Cô đã chuẩn bị cái bình giữ nhiệt này rất lâu, dù sao cặp đôi gà bông nào cũng phải có đồ đôi. Nhưng mà cửa hàng quần áo, giày dép không nhiều lắm. Hơn nữa trong trường có quá nhiều đồ giống nhau, dù là quần áo hay giày cũng không phù hợp với tác phong của Nguyễn Khê.
Đồng hồ đôi đi, với tính cách của Chu Trừng, cô định đi vào cửa hàng nhỏ mua đồng hồ mấy chục tệ, chắc hẳn anh sẽ thích, nhưng mà nó không cần thiết. Còn nhẫn đôi… Trừ phi cô muốn bị Ba Ba cốc đầu, nếu không thì không thể nghĩ đến chuyện này trước khi tốt nghiệp. Hơn nữa trong lòng cô còn cho rằng việc đưa nhẫn này phải do Chu Trừng làm. Nghĩ tới nghĩ lui, bình giữ nhiệt thích hợp nhất, không quá cầu kì, còn có thể sử dụng hằng ngày.
Người thẳng tính khô khan như Ba Ba sẽ không biết được bí mật của bình giữ nhiệt, đây là điều tuyệt nhất.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc vui mừng của chồng tương lai này, cô biết cô không đưa sai quà.
Chu Trừng nhìn bình giữ nhiệt màu xám, đột nhiên nhớ ra hình như Nguyễn Khê cũng có một cái màu hồng nhạt…
Cho nên đây là bình giữ nhiệt đôi?
Trong lòng cậu ấy kích động, nhận lấy cái bình, tâm trạng hơi khẩn trương.
Cảm xúc tiêu cực khi nghe tin đồn trên diễn đàn, với những tin xấu nghe được trong WC nam về cô đã được hành động của Nguyễn Khê trấn an trong nháy mắt.
Bởi không không thể quá quang minh chính đại trong trường, trước kia chưa đâm thủng tấm màn mỏng kia, bọn họ còn có thể lấy thân phận bạn học đi cùng nhau trong sân trường. Nhưng bây giờ không giống thế, cô đã ngồi xe nhà anh, nếu làm quá chắc chắn sẽ bị Ba Ba mời đến văn phòng trò chuyện nhân sinh. Vì thế Chu Trừng chỉ có thể bảo tài xế dừng ven đường, gần cổng trường để Nguyễn Khê xuống xe trước.
Chu Trừng cũng muốn xuống xe đi cùng cô một đoạn nhưng bị cô ngăn lại.
Hết cách, Chu Trừng chỉ có thể đóng cửa xe.
Nguyễn Khê vừa chuẩn bị đi về cổng trường, lập tức cảm giác được có người lướt nhanh qua cô, còn đạp xe.
Đêm qua trời mưa, đường bên này cũng hỏng rồi, gồ ghề lồi lõm, Giang Dịch Hàn đạp xe nhanh chóng lao qua vũng nước khiến nước bắn tung tóe lên ống quần Nguyễn Khê.
May mắn nước trong cái hố không nhiều lắm, nếu không sẽ bị bắn lên áo quần mất.
Nguyễn Khê sửng sốt, nhìn bóng dáng tuyệt trần của Giang Dịch Hàn, cô nắm chặt tay, cố nhịn mới nhịn được xúc động muốn xông đêm đấm cái đầu chó của anh.
Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Giang Dịch Hàn: "Cậu vội vàng đi đầu thai hả đồ ngốc này.”
Dù sao bọn họ cũng đã xé rách da mặt, không cần phải duy trì vẻ bình thản bên ngoài.
Giang Dịch Hàn dừng xe, lấy di động từ trong túi áo hoodie ra, vừa mở Wechat đã thấy tranh cãi vô ích.
"Cậu muốn bị đánh à?”
Lúc đầu anh gõ một câu dài, trong đó có một ít từ chửi tục, nhưng chưa gửi đã xóa hết.
Mặc dù cô ham hư vinh, dối trá đến cùng cực, nhưng dù sao cũng là nữ, con trai như anh mà đi mắng con gái thì chẳng phải càng không có tố chất hơn cả cô sao. Anh không thể học cô được.
Chỉ đáng tiếc trên Wechat lại hiện ra thế này: Khê Nha đã mở xác minh bạn bè, bạn không phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Xin mời gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương chấp nhận lời mời mới có thể trò chuyện.
Giang Dịch Hàn trợn mắt há mồm, cuối cùng chửi tục: "Vãi cứt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.