Chương 10: Tranh Cãi Chốn Thư Phòng (5)
Khán Tuyền Thính Phong
19/04/2024
Tứ cô nương chờ Tứ thiếu gia đi khuất bóng mới gọi Tiêu Nguyên: "Ngũ muội à, tính tình tứ đệ vốn nghịch ngợm. Nếu thằng bé bắt nạt muội, muội cứ mặc kệ nó. Đừng chiều theo ý nó."
"Tỷ yên tâm, làm sao tứ ca bắt nạt muội được ạ? Huynh ấy luôn yêu thương, chăm sóc bọn muội mà." Tiêu Nguyên cười đáp.
"Muội cứ bênh nó. Nghịch ngợm lắm. Mứt lê ngào mật đâu phải thứ hiếm có khó tìm. Tiệm tạp hóa, tiệm bánh ngọt nào không bày bán? Nó cứ nhất quyết quấn lấy muội đòi xin, không khác tụi con nít khư khư giành đồ chơi." Tứ cô nương nói bóng nói gió, lòng thầm tức ứa gan. Hừ, nàng tăm tia chiếc đèn cung đình kia đã mấy ngày nhưng tứ đệ nhất quyết không tặng nàng. Hóa ra nó giữ để nịnh bợ ngũ muội!
Tiêu Nguyên biết thừa nàng ta thích chiếc đèn cung đình bát giác của tứ ca. Nàng cười nhã nhặn không nối lời, tăng tốc độ đi lướt qua tứ cô nương, sóng vai cùng nhị cô nương, chầm chập đi về phía thư phòng.
Tứ cô nương tụt lại phía sau, tay xoắn chặt khăn lúa, nghiến răng ken két, căm tức nhìn chằm chằm lưng Tiêu Nguyên. Bỗng nhiên nàng ta bước nhanh đuổi theo nhóm Tiêu Nguyên đi đằng trước. Tiêu Nguyên nghe động tĩnh lạ, kéo tay nhị cô nương, dửng dưng khẽ nghiêng người nhường đường, mặc kệ nàng ta vọt lên trước. Ma ma giáo dưỡng của tứ cô nương nhíu mày đuổi theo nàng ta, khẽ nhắc nhở chủ tử chú ý tác phong.
Từ giờ Mão, nhóm nha hoàn đã đốt lửa tường ấm trong phòng học. Lúc tỷ muội Tiêu gia tới nơi, phòng học ấm áp tựa gió xuân. Mọi người khoan khoái cởi bỏ lớp áo choàng nặng nề và quần áo mùa đông, chỉ mặc chiếc váy mỏng dễ chịu. Lớp học phái nữ thuộc địa phận hậu viện, cấm người ngoài lảng vảng. Tiên sinh dạy học ở gian khác, không trực tiếp giáp mặt nhóm cô nương nên tương đối thoải mái. Nha hoàn trực ban nhanh chóng pha trà gừng đường đỏ, dâng lên mời các vị tiểu thư.
"Bẩm ngũ cô nương, chén trà mứt lê này không pha thêm đường phèn đâu ạ." Một tiểu nha hoàn lanh lợi vừa dâng trà vừa khẽ giới thiệu. Thói quen uống trà không đường của Tiêu Nguyên không phải bí mật. Hạ nhân trong phủ đều biết mười mươi.
"Tốt." Tiêu Nguyên mỉm cười khen tiểu nha hoàn, để Linh Yển nhận khay đựng trà rồi nhàn nhã lật giở từng trang sách. Tiểu nha hoàn xấu hỏ đỏ mặt, cúi đầu lui ra ngoài. Nhị cô nương sai nha hoàn mài mực trải giấy, tranh thủ thời gian tiên sinh chưa lên lớp chép kinh Địa Tạng.
Bấy giờ Tứ cô nướng mới xong thủ tục treo áo choàng. Nàng ta dặn dò: "Cất quần áo cẩn thận, đừng để bắt tia lửa. Ta không uống trà gừng, chuẩn bị cho ta đĩa bánh lạc chiên giòn tầm mật ong."
Người hầu ôm áo khoác lông, cun cút khom lưng lui bước. Lục cô nương đang trò chuyện vui vẻ với đại cô nương, chứng kiến cảnh xét nét ấy, khuôn mặt nhỏ tiu ngỉu gục xuống bán. Đại cô nương vỗ nhè nhẹ tay nàng ta tỏ vẻ an ủi. Tam cô nương hừ lạnh: "Quý báu chửa!"
Đại cô nương - người vẫn giữ tác phong điềm đạm, trưởng thành - nay cũng phải hâm mộ nhìn, lòng tứ cô nương dạt dào đắc ý:"Vốn hiếm mà. Vật càng hiếm càng quý!"Tuy trang phục của Tiêu Nguyên đẹp đẽ nhưng chắc chắn không quý giá và đắt tiền như áo khoác lông của nàng!
"Muội!" Tam cô nương tức xì khói. Vừa tức vừa tủi thân, hàm răng nhỏ cắn chặt. Sáu tỷ muội nhà họ Tiêu, ngoại trừ Tiêu Nguyên thì ai cũng là con vợ lẽ. Bình thường thái thái đối xử tương đối tốt, không tiết kiệm hay cắt xén phần của các nàng. Tiểu thử nhà khác có gì, các cô sẽ có cái đó. Song áo khoác lông hồ ly thuần sắc lại là thứ hiếm, sao thái thái tùy tiện cho các nàng chọn được?
Mẹ đẻ của tứ cô nương là ngũ di nương. Đại cữu nàng ta hy sinh mạng sống để cứu lão gia. Lão gia niệm tình xưa nghĩa cũ, dày công bồi đắp nhà ông ấy, dần dà phát triển thành phú hộ Ký châu. Bản thân bụng ngũ di nương cũng không kém cạnh, sinh hẳn một đôi long phượng thai. Lão gia hài lòng đẹp ý. Lão phu nhân ở tuốt vùng Giang Nam xa xôi gật gù khen "vượng phu ích tử". Nhờ vậy, địa vị của ngũ di nương vững chắc, đến thái thái cũng nhường nhịn mấy phần.
"Tỷ yên tâm, làm sao tứ ca bắt nạt muội được ạ? Huynh ấy luôn yêu thương, chăm sóc bọn muội mà." Tiêu Nguyên cười đáp.
"Muội cứ bênh nó. Nghịch ngợm lắm. Mứt lê ngào mật đâu phải thứ hiếm có khó tìm. Tiệm tạp hóa, tiệm bánh ngọt nào không bày bán? Nó cứ nhất quyết quấn lấy muội đòi xin, không khác tụi con nít khư khư giành đồ chơi." Tứ cô nương nói bóng nói gió, lòng thầm tức ứa gan. Hừ, nàng tăm tia chiếc đèn cung đình kia đã mấy ngày nhưng tứ đệ nhất quyết không tặng nàng. Hóa ra nó giữ để nịnh bợ ngũ muội!
Tiêu Nguyên biết thừa nàng ta thích chiếc đèn cung đình bát giác của tứ ca. Nàng cười nhã nhặn không nối lời, tăng tốc độ đi lướt qua tứ cô nương, sóng vai cùng nhị cô nương, chầm chập đi về phía thư phòng.
Tứ cô nương tụt lại phía sau, tay xoắn chặt khăn lúa, nghiến răng ken két, căm tức nhìn chằm chằm lưng Tiêu Nguyên. Bỗng nhiên nàng ta bước nhanh đuổi theo nhóm Tiêu Nguyên đi đằng trước. Tiêu Nguyên nghe động tĩnh lạ, kéo tay nhị cô nương, dửng dưng khẽ nghiêng người nhường đường, mặc kệ nàng ta vọt lên trước. Ma ma giáo dưỡng của tứ cô nương nhíu mày đuổi theo nàng ta, khẽ nhắc nhở chủ tử chú ý tác phong.
Từ giờ Mão, nhóm nha hoàn đã đốt lửa tường ấm trong phòng học. Lúc tỷ muội Tiêu gia tới nơi, phòng học ấm áp tựa gió xuân. Mọi người khoan khoái cởi bỏ lớp áo choàng nặng nề và quần áo mùa đông, chỉ mặc chiếc váy mỏng dễ chịu. Lớp học phái nữ thuộc địa phận hậu viện, cấm người ngoài lảng vảng. Tiên sinh dạy học ở gian khác, không trực tiếp giáp mặt nhóm cô nương nên tương đối thoải mái. Nha hoàn trực ban nhanh chóng pha trà gừng đường đỏ, dâng lên mời các vị tiểu thư.
"Bẩm ngũ cô nương, chén trà mứt lê này không pha thêm đường phèn đâu ạ." Một tiểu nha hoàn lanh lợi vừa dâng trà vừa khẽ giới thiệu. Thói quen uống trà không đường của Tiêu Nguyên không phải bí mật. Hạ nhân trong phủ đều biết mười mươi.
"Tốt." Tiêu Nguyên mỉm cười khen tiểu nha hoàn, để Linh Yển nhận khay đựng trà rồi nhàn nhã lật giở từng trang sách. Tiểu nha hoàn xấu hỏ đỏ mặt, cúi đầu lui ra ngoài. Nhị cô nương sai nha hoàn mài mực trải giấy, tranh thủ thời gian tiên sinh chưa lên lớp chép kinh Địa Tạng.
Bấy giờ Tứ cô nướng mới xong thủ tục treo áo choàng. Nàng ta dặn dò: "Cất quần áo cẩn thận, đừng để bắt tia lửa. Ta không uống trà gừng, chuẩn bị cho ta đĩa bánh lạc chiên giòn tầm mật ong."
Người hầu ôm áo khoác lông, cun cút khom lưng lui bước. Lục cô nương đang trò chuyện vui vẻ với đại cô nương, chứng kiến cảnh xét nét ấy, khuôn mặt nhỏ tiu ngỉu gục xuống bán. Đại cô nương vỗ nhè nhẹ tay nàng ta tỏ vẻ an ủi. Tam cô nương hừ lạnh: "Quý báu chửa!"
Đại cô nương - người vẫn giữ tác phong điềm đạm, trưởng thành - nay cũng phải hâm mộ nhìn, lòng tứ cô nương dạt dào đắc ý:"Vốn hiếm mà. Vật càng hiếm càng quý!"Tuy trang phục của Tiêu Nguyên đẹp đẽ nhưng chắc chắn không quý giá và đắt tiền như áo khoác lông của nàng!
"Muội!" Tam cô nương tức xì khói. Vừa tức vừa tủi thân, hàm răng nhỏ cắn chặt. Sáu tỷ muội nhà họ Tiêu, ngoại trừ Tiêu Nguyên thì ai cũng là con vợ lẽ. Bình thường thái thái đối xử tương đối tốt, không tiết kiệm hay cắt xén phần của các nàng. Tiểu thử nhà khác có gì, các cô sẽ có cái đó. Song áo khoác lông hồ ly thuần sắc lại là thứ hiếm, sao thái thái tùy tiện cho các nàng chọn được?
Mẹ đẻ của tứ cô nương là ngũ di nương. Đại cữu nàng ta hy sinh mạng sống để cứu lão gia. Lão gia niệm tình xưa nghĩa cũ, dày công bồi đắp nhà ông ấy, dần dà phát triển thành phú hộ Ký châu. Bản thân bụng ngũ di nương cũng không kém cạnh, sinh hẳn một đôi long phượng thai. Lão gia hài lòng đẹp ý. Lão phu nhân ở tuốt vùng Giang Nam xa xôi gật gù khen "vượng phu ích tử". Nhờ vậy, địa vị của ngũ di nương vững chắc, đến thái thái cũng nhường nhịn mấy phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.