Chương 11: Tranh Cãi Chốn Thư Phòng (6)
Khán Tuyền Thính Phong
19/04/2024
Tam cô nương bị tứ cô nương chặn họng, chọc tức á khẩu. Lục cô nương ngồi bên cạnh hóng kịch, đôi mắt đảo vòng quanh, cười khanh khách dính sát người Tiêu Nguyên: "Ngũ tỷ ơi, hoa mai gài trên tóc tỷ ở đâu thế ạ? Muội nhớ phủ chúng ta không trồng mai mà nhỉ?'
Nghẹ giọng điệu nhả nhớt của lục cô nương, tứ cô nương tức ngứa răng. Hai tay nàng ta xoắn chặt khăn lụa, vò nát cấu véo. Mấy hôm trước, vì muốn giúp tụi nha hoàn chế tạo hương phấn mà tứ đệ đang tâm vặt trụi cây mai trắng của phu nhân. Lão gia nghe chuyện đã nổi trận lôi đình, đe dọa dùng gia pháp, hằm hè đánh tứ đệ tím mông. Trên dưới phủ họ Tiêu, nào ai không biết? Người hầu kẻ hạ túm năm tụm ba đàm tiếu, diễn trò cười!
Nàng ta xấu hổ muôn phần, từng khuyên di nương nghiêm túc chỉnh đốn tứ đệ nhưng di nương chỉ coi đó là trò trẻ con, không muốn mắng tứ đệ. Nàng vừa giận vừa tủi, khóc thầm bao nhiêu lần. May mắn phu nhân hào phóng, không xét nét bắt lỗi mà khuyên lão gia bớt giận mới giúp tứ đệ tránh khỏi nỗi đau da thịt. Con bé lục biết tỏng còn cố hỏi. Rành rành ý xấu, cố tình bóng gió chọc ngoáy.
Tiêu Nguyên đang tập trung đọc sách, tránh xa cơn sóng ngầm. Bỗng nhiên lục cô nương bắt chuyện, nàng đành cất sách, đính chính thông tin: "Lục muội, đây là hoa lụa."
"Hoa lụa?" Lục cô nương thực sự ngỡ ngàng. Nàng ta ngắm nghía tỉ mỉ. Nhành mai cài trên tóc Tiêu Nguyên sống động như thật. Có bông e ấp chúm chím, có bông nở rộ khoe nhụy vàng, có búp nụ tròn chĩnh đáng yêu. Hơn nữa, Tiêu Nguyên còn xức nước hoa, hương thơm thoang thoảng vấn vịt. Chẳng trách tỷ muội bọn họ nhầm lẫn. Lục cô nương cười: "Ngũ tỷ khéo tay quá. Hoa lụa tỷ làm đẹp hơn bọn muội làm nhiều." Còn lâu nàng ta mới tin ngũ tỷ đích thân làm. Nàng ta nghe di nương kể, bình thường ngũ tỷ hiếm khi sờ kim chỉ. Nhất định là đại ca và tam ca mua ngoài cửa hàng tặng tỷ ta!
"Nếu lục muội thích, lát hồi tỷ sai nha hoàn tặng muội một nhành." Tiêu Nguyên dịu dàng nói. Mùa đông lạnh lẽo, Linh Yển nhàm chán làm ổ trong phòng, tận dụng mớ vải vụn, cắt cắt khâu khâu một đống hoa lụa theo mẫu thiết kế nàng vẽ. Nguyên một hộp tràn đầy, nàng đang lo chưa biết phải xử lý như nào.
"Cảm ơn ngũ tỷ ạ." Lục cô nương cười tươi rói, đôi mắt to tròn cong cong như vầng trăng khuyết.
Tam cô nương chen lời: "Ngũ muội, muội dùng nước hoa chiết xuất từ hoa mai đúng không? Muội làm cách nào để lưu giữ mùi hương thê? Hồi trước tỷ cũng xông thử nhưng bay mùi nhanh lắm."
Tiêu Nguyên từ tốn thưa: "Không ạ. Muội dùng bánh thơm mùi hoa mai cơ ạ."
"Bánh thơm mùi hoa mai? Có loại đó hả?" Tam cô nương ngạc nhiên hỏi.
Nghẹ giọng điệu nhả nhớt của lục cô nương, tứ cô nương tức ngứa răng. Hai tay nàng ta xoắn chặt khăn lụa, vò nát cấu véo. Mấy hôm trước, vì muốn giúp tụi nha hoàn chế tạo hương phấn mà tứ đệ đang tâm vặt trụi cây mai trắng của phu nhân. Lão gia nghe chuyện đã nổi trận lôi đình, đe dọa dùng gia pháp, hằm hè đánh tứ đệ tím mông. Trên dưới phủ họ Tiêu, nào ai không biết? Người hầu kẻ hạ túm năm tụm ba đàm tiếu, diễn trò cười!
Nàng ta xấu hổ muôn phần, từng khuyên di nương nghiêm túc chỉnh đốn tứ đệ nhưng di nương chỉ coi đó là trò trẻ con, không muốn mắng tứ đệ. Nàng vừa giận vừa tủi, khóc thầm bao nhiêu lần. May mắn phu nhân hào phóng, không xét nét bắt lỗi mà khuyên lão gia bớt giận mới giúp tứ đệ tránh khỏi nỗi đau da thịt. Con bé lục biết tỏng còn cố hỏi. Rành rành ý xấu, cố tình bóng gió chọc ngoáy.
Tiêu Nguyên đang tập trung đọc sách, tránh xa cơn sóng ngầm. Bỗng nhiên lục cô nương bắt chuyện, nàng đành cất sách, đính chính thông tin: "Lục muội, đây là hoa lụa."
"Hoa lụa?" Lục cô nương thực sự ngỡ ngàng. Nàng ta ngắm nghía tỉ mỉ. Nhành mai cài trên tóc Tiêu Nguyên sống động như thật. Có bông e ấp chúm chím, có bông nở rộ khoe nhụy vàng, có búp nụ tròn chĩnh đáng yêu. Hơn nữa, Tiêu Nguyên còn xức nước hoa, hương thơm thoang thoảng vấn vịt. Chẳng trách tỷ muội bọn họ nhầm lẫn. Lục cô nương cười: "Ngũ tỷ khéo tay quá. Hoa lụa tỷ làm đẹp hơn bọn muội làm nhiều." Còn lâu nàng ta mới tin ngũ tỷ đích thân làm. Nàng ta nghe di nương kể, bình thường ngũ tỷ hiếm khi sờ kim chỉ. Nhất định là đại ca và tam ca mua ngoài cửa hàng tặng tỷ ta!
"Nếu lục muội thích, lát hồi tỷ sai nha hoàn tặng muội một nhành." Tiêu Nguyên dịu dàng nói. Mùa đông lạnh lẽo, Linh Yển nhàm chán làm ổ trong phòng, tận dụng mớ vải vụn, cắt cắt khâu khâu một đống hoa lụa theo mẫu thiết kế nàng vẽ. Nguyên một hộp tràn đầy, nàng đang lo chưa biết phải xử lý như nào.
"Cảm ơn ngũ tỷ ạ." Lục cô nương cười tươi rói, đôi mắt to tròn cong cong như vầng trăng khuyết.
Tam cô nương chen lời: "Ngũ muội, muội dùng nước hoa chiết xuất từ hoa mai đúng không? Muội làm cách nào để lưu giữ mùi hương thê? Hồi trước tỷ cũng xông thử nhưng bay mùi nhanh lắm."
Tiêu Nguyên từ tốn thưa: "Không ạ. Muội dùng bánh thơm mùi hoa mai cơ ạ."
"Bánh thơm mùi hoa mai? Có loại đó hả?" Tam cô nương ngạc nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.