Chương 36: . Chuốc Say Hắn
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
Tạ Hoài Cẩn tận mắt thấy nàng nhìn mình mà nuốt nước bọt, vành tai đã đỏ rực, hắn khẽ hắng giọng để cố gắng che giấu sự bối rối: "Chỉ là hơi nóng thôi."
Khương Linh Trúc không nghi ngờ gì: "Ồ..."
Tiếp theo nên nói gì đây? Hỏi hắn tối nay có ở lại đây ngủ không? Hay tìm cớ để đuổi hắn đi? Chậc, nhưng đây là phòng ngủ của hắn mà, người đi phải là nàng mới đúng. Nhưng làm sao nàng có thể lấy món đồ dưới mông ra mà không bị phát hiện bây giờ? Hay là chuốc say hắn?
Đôi mắt Khương Linh Trúc sáng lên: "Điện hạ, ngài muốn uống rượu giao bôi không?"
“...” Lại nữa rồi. Tạ Hoài Cẩn biết thỉnh thoảng nàng sẽ trở nên táo bạo một chút để có được chút lợi ích từ hắn, trong lòng tỏ ra bình thản như không gợn sóng, thản nhiên gật đầu: "Ừ."
Hai người bước đến bàn, Khương Linh Trúc lén nhìn Tạ Hoài Cẩn, trong lòng yên tâm phần nào. Nam nhân này yếu ớt như vậy, với tửu lượng của nàng chắc chắn sẽ dễ dàng hạ gục hắn.
Nàng rót rượu, với thái độ tự tin giơ chén lên: "Điện hạ."
Tạ Hoài Cẩn mím môi lại gần nàng, hai người khoác tay nhau, dựa sát nhau uống cạn chén rượu.
Khương Linh Trúc khẽ kêu một tiếng, rời ra rồi nhưng lại ngẩn người: "Điện hạ nóng lắm sao? Có cần gọi người dập bớt than lửa không?"
Mặt Tạ Hoài Cẩn đỏ hơn lúc nãy, nàng còn lo lắng chưa chuốc say được hắn thì hắn đã bị nóng đến ngất xỉu rồi.
"...Không cần."
Hắn đã nói không cần, Khương Linh Trúc yên tâm hơn chút, lại rót đầy rượu: "Vậy thiếp xin kính điện hạ một chén nữa."
"Không..." Tạ Hoài Cẩn còn chưa nói hết nàng đã ngửa đầu uống trước, cầm chén rượu ánh mắt đầy niềm vui nhìn hắn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, không phải như lúc nãy là được.
Chỉ là uống xong chén này, ngay sau đó Khương Linh Trúc lại rót đầy rượu: "Điện hạ, thêm một chén nữa."
Thôi, nàng vui thế này, không làm mất hứng của nàng.
Tạ Hoài Cẩn lặng lẽ nâng chén rượu lên.
...
"Điện hạ... ừm... Điện hạ... thêm, thêm một chén nữa!"
Khương Linh Trúc lắc mạnh đầu, cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng, nhưng tay rót rượu đã không còn nhắm đúng chén nữa, làm rượu tràn ra bàn, Tạ Hoài Cẩn vươn tay lấy bình rượu từ tay nàng ra, giọng nói không hề có chút men say nào: "Nàng uống nhiều rồi, hôm nay đến đây thôi, nghỉ ngơi đi."
Khương Linh Trúc bĩu môi ấm ức nhìn hắn, Tạ Hoài Cẩn còn tưởng nàng muốn nói gì, nhưng đợi mãi cũng không thấy nàng lên tiếng, đành phải gọi người mang nước vào.
Trước khi nha hoàn đến, hắn nghiêm mặt nói: "Bổn vương không tiện di chuyển, lát nữa để nha hoàn đưa nàng sang phòng bên nghỉ ngơi."
Cuối cùng Khương Linh Trúc cũng có phản ứng, lắc đầu hai cái, rồi dừng một chút lại lắc mạnh hơn.
Tạ Hoài Cẩn sợ nàng tự làm mình bị thương nên vội đưa tay giữ đầu nàng cố định, cau mày nói: "Không được quá tham lam." =)))
Khương Linh Trúc mếu máo như sắp khóc: "Nhưng đồ của thiếp vẫn còn trên giường, thiếp không thể đi như vậy được."
"Đồ?" Tạ Hoài Cẩn nhìn cái giường đầy hoa quả, không thấy thứ gì khác, nhưng Khương Linh Trúc không giống như đang nói dối, hắn đành buông nàng ra: "Đi lấy đi, lấy xong về phòng bên."
"Ừm." Khương Linh Trúc loạng choạng đứng dậy, đi được hai bước lại suýt ngã, Tạ Hoài Cẩn vội đỡ lấy nàng, hắn nhức đầu đẩy nàng ngồi lại ghế: "Ngồi yên, ta đi lấy."
Khương Linh Trúc phản ứng chậm chạp, gật đầu theo phản xạ: "Ừm."
Tạ Hoài Cẩn đến bên giường, chưa kịp tìm đã thấy chiếc khăn trùm đầu đỏ rơi ở mép giường, quay lại nhìn Khương Linh Trúc đang mơ màng, hắn nhanh chóng di chuyển đến bên giường.
Khương Linh Trúc chỉ thấy trước mắt hoa lên, chưa kịp phản ứng đã thấy hắn từ xe lăn chuyển người lên giường, vươn tay muốn lấy thứ gì đó.
Hắn làm sao lên giường được? Hắn muốn làm gì? Định lấy thứ gì? Cái gì ở trên giường?
Bên ngoài chợt vang lên tiếng cung nữ: "Điện hạ, nước đến rồi."
"Vào đi."
Nha hoàn đẩy cửa vào, gió lạnh theo đó ùa vào, thổi vào mặt Khương Linh Trúc làm nàng tỉnh táo hơn, nhìn lại Tạ Hoài Cẩn đang mò mẫm thứ gì đó trên giường, nàng hít một hơi lạnh.
Khoan đã!!! Cái ngọc trụ đó!!!
Khương Linh Trúc không nghi ngờ gì: "Ồ..."
Tiếp theo nên nói gì đây? Hỏi hắn tối nay có ở lại đây ngủ không? Hay tìm cớ để đuổi hắn đi? Chậc, nhưng đây là phòng ngủ của hắn mà, người đi phải là nàng mới đúng. Nhưng làm sao nàng có thể lấy món đồ dưới mông ra mà không bị phát hiện bây giờ? Hay là chuốc say hắn?
Đôi mắt Khương Linh Trúc sáng lên: "Điện hạ, ngài muốn uống rượu giao bôi không?"
“...” Lại nữa rồi. Tạ Hoài Cẩn biết thỉnh thoảng nàng sẽ trở nên táo bạo một chút để có được chút lợi ích từ hắn, trong lòng tỏ ra bình thản như không gợn sóng, thản nhiên gật đầu: "Ừ."
Hai người bước đến bàn, Khương Linh Trúc lén nhìn Tạ Hoài Cẩn, trong lòng yên tâm phần nào. Nam nhân này yếu ớt như vậy, với tửu lượng của nàng chắc chắn sẽ dễ dàng hạ gục hắn.
Nàng rót rượu, với thái độ tự tin giơ chén lên: "Điện hạ."
Tạ Hoài Cẩn mím môi lại gần nàng, hai người khoác tay nhau, dựa sát nhau uống cạn chén rượu.
Khương Linh Trúc khẽ kêu một tiếng, rời ra rồi nhưng lại ngẩn người: "Điện hạ nóng lắm sao? Có cần gọi người dập bớt than lửa không?"
Mặt Tạ Hoài Cẩn đỏ hơn lúc nãy, nàng còn lo lắng chưa chuốc say được hắn thì hắn đã bị nóng đến ngất xỉu rồi.
"...Không cần."
Hắn đã nói không cần, Khương Linh Trúc yên tâm hơn chút, lại rót đầy rượu: "Vậy thiếp xin kính điện hạ một chén nữa."
"Không..." Tạ Hoài Cẩn còn chưa nói hết nàng đã ngửa đầu uống trước, cầm chén rượu ánh mắt đầy niềm vui nhìn hắn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, không phải như lúc nãy là được.
Chỉ là uống xong chén này, ngay sau đó Khương Linh Trúc lại rót đầy rượu: "Điện hạ, thêm một chén nữa."
Thôi, nàng vui thế này, không làm mất hứng của nàng.
Tạ Hoài Cẩn lặng lẽ nâng chén rượu lên.
...
"Điện hạ... ừm... Điện hạ... thêm, thêm một chén nữa!"
Khương Linh Trúc lắc mạnh đầu, cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng, nhưng tay rót rượu đã không còn nhắm đúng chén nữa, làm rượu tràn ra bàn, Tạ Hoài Cẩn vươn tay lấy bình rượu từ tay nàng ra, giọng nói không hề có chút men say nào: "Nàng uống nhiều rồi, hôm nay đến đây thôi, nghỉ ngơi đi."
Khương Linh Trúc bĩu môi ấm ức nhìn hắn, Tạ Hoài Cẩn còn tưởng nàng muốn nói gì, nhưng đợi mãi cũng không thấy nàng lên tiếng, đành phải gọi người mang nước vào.
Trước khi nha hoàn đến, hắn nghiêm mặt nói: "Bổn vương không tiện di chuyển, lát nữa để nha hoàn đưa nàng sang phòng bên nghỉ ngơi."
Cuối cùng Khương Linh Trúc cũng có phản ứng, lắc đầu hai cái, rồi dừng một chút lại lắc mạnh hơn.
Tạ Hoài Cẩn sợ nàng tự làm mình bị thương nên vội đưa tay giữ đầu nàng cố định, cau mày nói: "Không được quá tham lam." =)))
Khương Linh Trúc mếu máo như sắp khóc: "Nhưng đồ của thiếp vẫn còn trên giường, thiếp không thể đi như vậy được."
"Đồ?" Tạ Hoài Cẩn nhìn cái giường đầy hoa quả, không thấy thứ gì khác, nhưng Khương Linh Trúc không giống như đang nói dối, hắn đành buông nàng ra: "Đi lấy đi, lấy xong về phòng bên."
"Ừm." Khương Linh Trúc loạng choạng đứng dậy, đi được hai bước lại suýt ngã, Tạ Hoài Cẩn vội đỡ lấy nàng, hắn nhức đầu đẩy nàng ngồi lại ghế: "Ngồi yên, ta đi lấy."
Khương Linh Trúc phản ứng chậm chạp, gật đầu theo phản xạ: "Ừm."
Tạ Hoài Cẩn đến bên giường, chưa kịp tìm đã thấy chiếc khăn trùm đầu đỏ rơi ở mép giường, quay lại nhìn Khương Linh Trúc đang mơ màng, hắn nhanh chóng di chuyển đến bên giường.
Khương Linh Trúc chỉ thấy trước mắt hoa lên, chưa kịp phản ứng đã thấy hắn từ xe lăn chuyển người lên giường, vươn tay muốn lấy thứ gì đó.
Hắn làm sao lên giường được? Hắn muốn làm gì? Định lấy thứ gì? Cái gì ở trên giường?
Bên ngoài chợt vang lên tiếng cung nữ: "Điện hạ, nước đến rồi."
"Vào đi."
Nha hoàn đẩy cửa vào, gió lạnh theo đó ùa vào, thổi vào mặt Khương Linh Trúc làm nàng tỉnh táo hơn, nhìn lại Tạ Hoài Cẩn đang mò mẫm thứ gì đó trên giường, nàng hít một hơi lạnh.
Khoan đã!!! Cái ngọc trụ đó!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.