Một Lòng Chờ Thủ Tiết

Chương 34: . Đợi Khi Không Có Ai Rồi Hãy Lấy Ra Dùng

Lệ Hảo Đa Trấp

17/11/2024

Sau đó hỷ nương lên giọng nhắc nhở Khương Linh Trúc, nàng mới giật mình tỉnh táo lại, vội vàng dậm chân ra hiệu cho hạ kiệu.

Xuân Hoa đã đứng đợi bên cạnh kiệu từ lâu, vừa nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng vén rèm kiệu lên, đỡ người xuống rồi đưa nàng đến bên cạnh Tạ Hoài Cẩn.

Khương Linh Trúc nhìn qua khe hở dưới tấm khăn che đầu, thấy rõ khớp xương bàn tay của nam nhân đang cầm một đầu lụa đỏ, xương tay như ngọc, đường nét rõ ràng.

Chỉ là nàng không có tâm trí để ngắm nhìn, trong lòng vẫn còn lo lắng vì quên xuống kiệu, khi đưa tay ra đón lấy lụa đỏ, tay nàng run rẩy hai lần mới nắm được dải lụa.

Tạ Hoài Cẩn mím chặt đôi môi mỏng, loại tình yêu này thật sự rất thần kỳ, một người nhút nhát sẽ trở nên dũng cảm vì một vài tâm tư nhỏ nhặt, vậy cũng vất vả cho tính cách nhát gan của Khương Linh Trúc, nếu chỉ sợ càng khiến đôi bên không kháng cự được.

Đôi uyên ương mới cưới mỗi người cầm một đầu của dải lụa đỏ bước qua cổng Tĩnh vương phủ, pháo nổ vang phía sau, ban nhạc đổi sang bài vui vẻ hơn, mấy gã sai vặt bưng kẹo mứt bánh ngọt rải vào đám đông đang đứng xem ở cửa, mọi người giơ tay đón lấy, hân hoan hô "Trăm năm hạnh phúc", "Sớm sinh quý tử", "Bạch đầu giai lão" cùng những lời chúc phúc.

Lúc này tất cả mọi người dường như đã quên đi chuyện Tạ Hoài Cẩn không thể sống quá hai mươi lăm tuổi, khách khứa trong phủ ai ai cũng vui vẻ nói những lời chúc mừng.

Sau khi bái đường, Khương Linh Trúc được đưa vào phòng tân hôn, theo quy định, Tạ Hoài Cẩn phải tiếp khách ở bên ngoài, đến khi tiệc tối kết thúc mới được vào.

Nhưng bây giờ chỉ mới bắt đầu tiệc trưa, nàng phải ngồi một mình ở đây tận mấy tiếng đồng hồ sao?! Thật chán chết đi được!

Nhưng một khắc sau, nàng nghe thấy giọng Lưu Trân Trân ngoài cửa: "Tĩnh Vương điện hạ bảo ta đến bầu bạn với vương phi, ngươi đi xuống phòng bếp lấy ít đồ ăn mang đến đi."

"Dạ."

"Trúc Tử, có nhớ ta không~" Lưu Trân Trân đẩy cửa vào, lém lỉnh nói: "Ở một mình có buồn không, ta đến bầu bạn với tỷ đây~"



Khương Linh Trúc cười mắng: "Người khác nghe thấy còn tưởng tiểu thư phủ tướng quân là hạng lưu manh nào đó đấy."

"Mặc kệ người ta nghĩ gì đi." Lưu Trân Trân nắm lấy tay nàng rồi xoa xoa: "Ta không quan tâm họ nghĩ gì."

Bàn tay nàng bất chợt bị nhét vào một chiếc hộp dài, Khương Linh Trúc ngơ ngác, nghe Lưu Trân Trân hạ giọng nói: "Quà tân hôn cho tỷ, nhớ giữ cho kỹ nhé."

Mấy ngày trước nàng ấy đã nói sẽ tặng một món quà lớn cho nàng, Khương Linh Trúc không quá ngạc nhiên, hơn nữa ngoài cửa còn có mấy thị nữ đứng gác, nàng cũng không tiện hỏi kỹ đó là gì, vậy nên tạm thời đặt hộp dưới gối, rồi cùng nhau trò chuyện.

Lưu Trân Trân nói: "Vương gia nhà tỷ sợ tỷ ở trong phòng chờ một mình buồn chán, đặc biệt bảo người gọi ta đến bầu bạn, lúc ta đến còn thấy người kia đi qua đi lại chỗ chiếc giỏ, đoán chừng..."

"Hay lắm Lưu Trân Trân, thấy người đến tìm ta mà không đợi cùng đi, tự mình chạy đến trước!" Khương Tuyết Lan vừa tới cửa, dậm chân bước vào.

Một khi hai con người ồn ào này ở gần nhau, Khương Linh Trúc muốn buồn chán cũng không được, vài người náo nhiệt dùng bữa trưa, nhưng vì Khương Linh Trúc không thể tháo khăn che đầu, nàng chỉ ăn vài miếng bánh ngọt, phần lớn thời gian đều ngồi nghe hai người họ lời qua tiếng loại rồi trêu đùa, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã có thị nữ đã đến báo:

"Tiệc tối sắp bắt đầu, mời hai vị cô nương theo nô tỳ đến chỗ ngồi."

Trước khi rời đi, Lưu Trân Trân lại ghé sát tai Khương Linh Trúc thì thầm: "Giữ kỷ thứ ta cho tỷ, đợi khi không có ai rồi hãy lấy ra dùng."

Dùng? Khương Linh Trúc bị từ "dùng" này khơi dậy tò mò, lúc này cửa đã đóng, trong phòng chỉ còn mình nàng, nàng lấy hộp ra, muốn xem bên trong là thứ tốt gì.

Chiếc hộp gỗ mun dài có kiểu dáng đơn giản, không khắc họa tiết trang trí nào, Khương Linh Trúc nhấc lên thấy cũng khá nặng, lắc nhẹ thấy bên trong phát ra tiếng đục ngầu.

Lại là một thứ to lớn! Nàng cười rạng rỡ, không chờ được mà đưa hộp vào dưới khăn che đầu, mở khóa ra, ngay sau đó bàn tay nàng run lên, cái hộp rơi xuống đất, đồ vật kia lăn từ bên trong ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Một Lòng Chờ Thủ Tiết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook