Chương 33: . Phu Nhân, Mới Xuống Kiệu
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
Từ phủ thượng thư đến Tĩnh vương phủ mất khoảng nửa canh giờ đi đường, nhưng theo lệ đón dâu thì phải đi vòng một vòng lớn.
Vì vậy khi kiệu hoa hạ xuống trước mặt Tạ Hoài Cẩn, hắn nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra từ trong kiệu giữa tiếng ồn ào của mọi người và tiếng nhạc.
"Phù… o… o... phù..."
Vương phi của hắn ngủ trong kiệu hoa quá đỗi ngọt ngào, chút căng thẳng nhỏ nhoi trong lòng Tạ Hoài Cẩn bỗng tan biến thành mây khói, tâm trạng của hắn lại càng thêm phức tạp.
Kiệu hoa là thứ dễ bị xóc nảy nhất, lại kèm theo tiếng ồn ào suốt đường đi, vậy mà Khương Linh Trúc vẫn ngủ say như vậy, hẳn là nàng mệt mỏi lắm.
Chắc vì hôm nay thành thân, đêm qua nàng kích động nên không ngủ được…
Tạ Hoài Cẩn tỏ ra vài phần bất đắc dĩ: "Khương cô nương, có thể xuống kiệu rồi."
Tiếng ngáy trong kiệu không có dấu hiệu dừng lại.
Hắn im lặng một lúc, chuẩn bị nâng cao giọng lên thì hỷ nương kêu lên hai tiếng rồi tiến lại gần: "Vương gia, sao lại gọi là Khương cô nương, như vậy không thể làm tân nương tử xuống kiệu được, phải đổi sang gọi là phu nhân chứ~"
"..." Tạ Hoài Cẩn rất muốn vén rèm lên cho hỷ nương thấy người này không xuống kiệu không phải vì vấn đề xưng hô, nhưng ngón tay hắn cuộn lại, môi cũng mím chặt.
Một lúc sau, hắn lạnh lùng gọi: "Phu nhân, nên xuống kiệu rồi."
Có lẽ bởi vì hôm nay Tĩnh vương phủ tràn ngập màu đỏ tươi bắt mắt, khó có người có thể nhận ra vành tai của tân lang đã ửng hồng, mắt hắn gần như không thể chịu nổi.
Người dân xung quanh hùa theo kêu tân nương tử xuống kiệu đi, Khương Linh Trúc giật mình tỉnh giấc, ngay khoảnh khắc mở mắt suýt chút nữa nàng đã không kìm được mà hét lên.
Sợ chết đi được, đột nhiên thấy trước mắt một màu đỏ nàng còn tưởng xảy ra chuyện gì, may mà nàng kịp phản ứng chứ không đã biến thành trò cười.
Nàng tỉnh táo lại, đang định ra hiệu cho Xuân Hoa đến đỡ thì nghe thấy hỷ nương cười nói: "Vương gia, tân nương tử chưa nhận lễ hạ kiệu, không muốn xuống kiệu đâu."
Lễ hạ kiệu?
Khương Linh Trúc nhớ ra rồi, đúng là có bước này, không khác gì trao bao lì xì xuống xe cho cô dâu ở hiện đại, ở Thành Quốc, trước khi tân nương xuống kiệu, tân lang phải trao lễ xuống kiệu trước mặt mọi người, để khách khứa và dân chúng thấy được sự trân trọng đối với tân nương, cũng để tạo không khí náo nhiệt vui vẻ.
Nàng nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, khóe miệng dưới lớp khăn đỏ không ngừng cong lên.
Lễ xuống kiệu do Tĩnh vương phủ chuẩn bị đương nhiên là hậu hĩnh, kho bạc nhỏ của nàng sắp chất thêm một đống bảo bối mới rồi, hehe.
Tạ Hoài Cẩn nghe thấy người đã tỉnh, quay đầu nhìn thân vệ.
Hộ vệ số một, người đã tranh giành vị trí hát lễ với hàng chục huynh đệ hộ vệ suốt mười ngày, hắng giọng, miệng nở một nụ cười lớn, âm thầm vận nội lực, giọng đầy khí lực hô: "Tĩnh Vương điện hạ tặng một bộ trang sức làm từ ngọc lục bảo, ngọc bích và mã não, xin mời vương phi xuống kiệu-"
Các tỳ nữ lần lượt bưng những chiếc khay sơn đỏ đựng đồ trang sức từ cổng Tĩnh vương phủ đi ra, đứng sau kiệu.
Tạ Hoài Cẩn khựng lại một lúc rồi thêm câu cần nói: "Mời phu nhân xuống kiệu."
Khương Linh Trúc vẫn không nhúc nhích. Theo phong tục, ít nhất phải hát lễ ba lần thì tân nương mới xuống kiệu, nhưng cũng có trường hợp hát hơn chục lần mà tân nương vẫn chưa xuống.
Nàng không chắc Tĩnh vương phủ chuẩn bị bao nhiêu lần hát lễ, nhưng sau năm lần thì xuống kiệu là hợp lý.
Có điều nàng thật sự đã đánh giá quá cao ý chí của mình, hát đến lần thứ tám nàng đã hoàn toàn quên chuyện xuống kiệu, thậm chí không nhịn được mà tính toán giá trị những món quà sau lưng. =)))
Tính toán xong, nàng không khỏi cười lớn, vội vàng che miệng lại, nhưng cố nhịn mấy giây, nàng vẫn không nhịn được bật cười.
Nhiều tiền quá, giàu rồi, giàu rồi, lấy Tạ Hoài Cẩn quả không sai, nàng đã đặt cược đúng!
Tạ Hoài Cẩn vừa gọi "phu nhân" lần thứ chín bên ngoài kiệu thì khựng lại, ngón tay không nhịn được nắm thành quyền, vành tai hắn đỏ rực hơn dưới ánh áo cưới.
Người dân xung quanh đã bắt đầu bàn tán, nói rằng vương phi chắc là muốn thêm lễ xuống kiệu. Tạ Hoài Cẩn liếc nhìn một cái, rồi lần thứ mười hát lễ hô: "Phu nhân, mời xuống kiệu."
"Hì... khụ." Khương Linh Trúc hai mắt sáng rực, nghĩ đến ngọc trai lớn ở Bắc Hải, không biết to thế nào nhỉ!
Tạ Hoài Cẩn thu ánh mắt từ đám đông lại, nghĩ thầm nàng muốn thêm lễ hạ kiệu ư? Không, nữ nhân này chỉ muốn nghe hắn gọi "phu nhân" cho đã tai thôi.
-
=))) em lạy anh, em còn đang thắc mắc tại sao anh dâng 10 phần lễ không thấy tiếc hay bực mà lại đỏ mặt tía tai, hóa ra là vì anh nghĩ như vậy
Vì vậy khi kiệu hoa hạ xuống trước mặt Tạ Hoài Cẩn, hắn nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra từ trong kiệu giữa tiếng ồn ào của mọi người và tiếng nhạc.
"Phù… o… o... phù..."
Vương phi của hắn ngủ trong kiệu hoa quá đỗi ngọt ngào, chút căng thẳng nhỏ nhoi trong lòng Tạ Hoài Cẩn bỗng tan biến thành mây khói, tâm trạng của hắn lại càng thêm phức tạp.
Kiệu hoa là thứ dễ bị xóc nảy nhất, lại kèm theo tiếng ồn ào suốt đường đi, vậy mà Khương Linh Trúc vẫn ngủ say như vậy, hẳn là nàng mệt mỏi lắm.
Chắc vì hôm nay thành thân, đêm qua nàng kích động nên không ngủ được…
Tạ Hoài Cẩn tỏ ra vài phần bất đắc dĩ: "Khương cô nương, có thể xuống kiệu rồi."
Tiếng ngáy trong kiệu không có dấu hiệu dừng lại.
Hắn im lặng một lúc, chuẩn bị nâng cao giọng lên thì hỷ nương kêu lên hai tiếng rồi tiến lại gần: "Vương gia, sao lại gọi là Khương cô nương, như vậy không thể làm tân nương tử xuống kiệu được, phải đổi sang gọi là phu nhân chứ~"
"..." Tạ Hoài Cẩn rất muốn vén rèm lên cho hỷ nương thấy người này không xuống kiệu không phải vì vấn đề xưng hô, nhưng ngón tay hắn cuộn lại, môi cũng mím chặt.
Một lúc sau, hắn lạnh lùng gọi: "Phu nhân, nên xuống kiệu rồi."
Có lẽ bởi vì hôm nay Tĩnh vương phủ tràn ngập màu đỏ tươi bắt mắt, khó có người có thể nhận ra vành tai của tân lang đã ửng hồng, mắt hắn gần như không thể chịu nổi.
Người dân xung quanh hùa theo kêu tân nương tử xuống kiệu đi, Khương Linh Trúc giật mình tỉnh giấc, ngay khoảnh khắc mở mắt suýt chút nữa nàng đã không kìm được mà hét lên.
Sợ chết đi được, đột nhiên thấy trước mắt một màu đỏ nàng còn tưởng xảy ra chuyện gì, may mà nàng kịp phản ứng chứ không đã biến thành trò cười.
Nàng tỉnh táo lại, đang định ra hiệu cho Xuân Hoa đến đỡ thì nghe thấy hỷ nương cười nói: "Vương gia, tân nương tử chưa nhận lễ hạ kiệu, không muốn xuống kiệu đâu."
Lễ hạ kiệu?
Khương Linh Trúc nhớ ra rồi, đúng là có bước này, không khác gì trao bao lì xì xuống xe cho cô dâu ở hiện đại, ở Thành Quốc, trước khi tân nương xuống kiệu, tân lang phải trao lễ xuống kiệu trước mặt mọi người, để khách khứa và dân chúng thấy được sự trân trọng đối với tân nương, cũng để tạo không khí náo nhiệt vui vẻ.
Nàng nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, khóe miệng dưới lớp khăn đỏ không ngừng cong lên.
Lễ xuống kiệu do Tĩnh vương phủ chuẩn bị đương nhiên là hậu hĩnh, kho bạc nhỏ của nàng sắp chất thêm một đống bảo bối mới rồi, hehe.
Tạ Hoài Cẩn nghe thấy người đã tỉnh, quay đầu nhìn thân vệ.
Hộ vệ số một, người đã tranh giành vị trí hát lễ với hàng chục huynh đệ hộ vệ suốt mười ngày, hắng giọng, miệng nở một nụ cười lớn, âm thầm vận nội lực, giọng đầy khí lực hô: "Tĩnh Vương điện hạ tặng một bộ trang sức làm từ ngọc lục bảo, ngọc bích và mã não, xin mời vương phi xuống kiệu-"
Các tỳ nữ lần lượt bưng những chiếc khay sơn đỏ đựng đồ trang sức từ cổng Tĩnh vương phủ đi ra, đứng sau kiệu.
Tạ Hoài Cẩn khựng lại một lúc rồi thêm câu cần nói: "Mời phu nhân xuống kiệu."
Khương Linh Trúc vẫn không nhúc nhích. Theo phong tục, ít nhất phải hát lễ ba lần thì tân nương mới xuống kiệu, nhưng cũng có trường hợp hát hơn chục lần mà tân nương vẫn chưa xuống.
Nàng không chắc Tĩnh vương phủ chuẩn bị bao nhiêu lần hát lễ, nhưng sau năm lần thì xuống kiệu là hợp lý.
Có điều nàng thật sự đã đánh giá quá cao ý chí của mình, hát đến lần thứ tám nàng đã hoàn toàn quên chuyện xuống kiệu, thậm chí không nhịn được mà tính toán giá trị những món quà sau lưng. =)))
Tính toán xong, nàng không khỏi cười lớn, vội vàng che miệng lại, nhưng cố nhịn mấy giây, nàng vẫn không nhịn được bật cười.
Nhiều tiền quá, giàu rồi, giàu rồi, lấy Tạ Hoài Cẩn quả không sai, nàng đã đặt cược đúng!
Tạ Hoài Cẩn vừa gọi "phu nhân" lần thứ chín bên ngoài kiệu thì khựng lại, ngón tay không nhịn được nắm thành quyền, vành tai hắn đỏ rực hơn dưới ánh áo cưới.
Người dân xung quanh đã bắt đầu bàn tán, nói rằng vương phi chắc là muốn thêm lễ xuống kiệu. Tạ Hoài Cẩn liếc nhìn một cái, rồi lần thứ mười hát lễ hô: "Phu nhân, mời xuống kiệu."
"Hì... khụ." Khương Linh Trúc hai mắt sáng rực, nghĩ đến ngọc trai lớn ở Bắc Hải, không biết to thế nào nhỉ!
Tạ Hoài Cẩn thu ánh mắt từ đám đông lại, nghĩ thầm nàng muốn thêm lễ hạ kiệu ư? Không, nữ nhân này chỉ muốn nghe hắn gọi "phu nhân" cho đã tai thôi.
-
=))) em lạy anh, em còn đang thắc mắc tại sao anh dâng 10 phần lễ không thấy tiếc hay bực mà lại đỏ mặt tía tai, hóa ra là vì anh nghĩ như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.