Chương 15:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Mộ Diên không dám nhìn, ngón tay chạm vào da thịt hắn, cơ ngực nóng rực, dây lưng rời khỏi quần, Phó Hàn Sanh cười nhạt, vuốt tóc cô, tiến về phía trước, mái tóc dày của hắn cọ vào mắt Mộ Diên, còn có dương vật sừng sững to lớn đứng thẳng đập vào mắt cô, so với ba năm trước thì càng lớn hơn.
“A Diên, chân tôi đau, em giúp tôi cởi quần đi.” Phó Hàn Sanh nhíu mày, Mộ Diên đúng là có thấy miếng băng gạc dính máu.
Cô cắn môi, đây là vết thương do cô gây ra, nghĩ như thế, cô dang hai chân ra, dùng mũi chân quấn lấy lưng quần sau đó kéo xuống mắt cá chân.
Miệng Phó Hàn Sanh cong lên, bé đúng là người nói một đằng làm một nẻo, bỗng nhiên hắn cầm chân nhỏ của cô đặt lên sườn của mình rồi nhấn một cái: “Ôm chặt.”
Mộ Diên chưa kịp phản ứng thì bắp đùi đã bị nắm lấy vòng qua eo hắn , cô ôm chặt theo bản năng.
Phó Hàn Sanh cởi sườn xám của cô, trên miếng vải màu trắng có thêu hình hoa tử đằng cộng với mùi thơm ngát ngọt ngào, kết hợp với những kim tuyến màu tím nhìn rất đẹp mắt. Hắn vuốt ve cười nói: “Ở hậu viện có trồng cây tử đằng, giờ là tháng tư đúng mùa hoa nở.”
Mộ Diên nghẹn ngào, cánh tay vòng qua người hắn, phản bác: “Cây tử đằng ở trường vẫn đẹp hơn nhiều, mùa xuân có mấy chùm hoa lớn nở rực rỡ vô cùng.”
“Nhưng tôi thấy bé đẹp hơn cánh hoa kia.” Phó Hàn Sanh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói một câu, đưa tay cởi sợi dây trên cổ cô xoa xoa rồi ném bên mép giường.
Da thịt cô trắng nõn nà, hai đồi núi no đủ mượt mà, núm vú nhỏ nhắn đỏ tươi, khi ở trong gió lạnh thì cương lên, ánh mắt hắn tối lại, hai hòn thạch nhũ ướt át đang mời gọi hắn.
Giống như hai con thỏ trắng đang run rẩy.
Lần đầu tiên thao cô, Phó Hàn Sanh đã biết mặc dù cô nhỏ tuổi nhưng dáng người rất tốt, là bảo vật mà đàn ông đều mơ ước, hắn đã nhặt được bảo bối rồi.
Mặt Mộ Diên đỏ như cà chua, đối diện với ánh mắt tràn đầy dục vọng của Phó Hàn Sanh cô nâng tay che lại cặp vú, lộ ra bầu vú đang căng tròn.
Phó Hàn Sanh cầm tay cô kéo lên đỉnh đầu, tay kia lướt xuống phía dưới, vẻ đẹp màu mỡ của núi rừng, đốt ngón tay do nhiều năm cầm bút nên có vết chai, cọ nhẹ lên thịt ngon, Mộ Diên có hơi đau, cả người run lên.
Hắn thấp giọng nói: “Đừng sợ…” Cúi đầu cho một bên vú cùng đầu nhũ vào miệng, tuy non mềm nhưng ăn rất ngon.
Đầu lưỡi của hắn đảo quanh một vòng sau đó liếm mút không ngừng, phát ra những âm thanh chùn chụt làm cho người ta phải xấu hổ, day day hòn thạch nhũ và cắn mạnh.
Mộ Diên ưỡn mặt lên, bàn tay nắm tóc hắn: “... Ưm… Ưm… Tam gia… Đừng mà…”
“A Diên, chân tôi đau, em giúp tôi cởi quần đi.” Phó Hàn Sanh nhíu mày, Mộ Diên đúng là có thấy miếng băng gạc dính máu.
Cô cắn môi, đây là vết thương do cô gây ra, nghĩ như thế, cô dang hai chân ra, dùng mũi chân quấn lấy lưng quần sau đó kéo xuống mắt cá chân.
Miệng Phó Hàn Sanh cong lên, bé đúng là người nói một đằng làm một nẻo, bỗng nhiên hắn cầm chân nhỏ của cô đặt lên sườn của mình rồi nhấn một cái: “Ôm chặt.”
Mộ Diên chưa kịp phản ứng thì bắp đùi đã bị nắm lấy vòng qua eo hắn , cô ôm chặt theo bản năng.
Phó Hàn Sanh cởi sườn xám của cô, trên miếng vải màu trắng có thêu hình hoa tử đằng cộng với mùi thơm ngát ngọt ngào, kết hợp với những kim tuyến màu tím nhìn rất đẹp mắt. Hắn vuốt ve cười nói: “Ở hậu viện có trồng cây tử đằng, giờ là tháng tư đúng mùa hoa nở.”
Mộ Diên nghẹn ngào, cánh tay vòng qua người hắn, phản bác: “Cây tử đằng ở trường vẫn đẹp hơn nhiều, mùa xuân có mấy chùm hoa lớn nở rực rỡ vô cùng.”
“Nhưng tôi thấy bé đẹp hơn cánh hoa kia.” Phó Hàn Sanh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói một câu, đưa tay cởi sợi dây trên cổ cô xoa xoa rồi ném bên mép giường.
Da thịt cô trắng nõn nà, hai đồi núi no đủ mượt mà, núm vú nhỏ nhắn đỏ tươi, khi ở trong gió lạnh thì cương lên, ánh mắt hắn tối lại, hai hòn thạch nhũ ướt át đang mời gọi hắn.
Giống như hai con thỏ trắng đang run rẩy.
Lần đầu tiên thao cô, Phó Hàn Sanh đã biết mặc dù cô nhỏ tuổi nhưng dáng người rất tốt, là bảo vật mà đàn ông đều mơ ước, hắn đã nhặt được bảo bối rồi.
Mặt Mộ Diên đỏ như cà chua, đối diện với ánh mắt tràn đầy dục vọng của Phó Hàn Sanh cô nâng tay che lại cặp vú, lộ ra bầu vú đang căng tròn.
Phó Hàn Sanh cầm tay cô kéo lên đỉnh đầu, tay kia lướt xuống phía dưới, vẻ đẹp màu mỡ của núi rừng, đốt ngón tay do nhiều năm cầm bút nên có vết chai, cọ nhẹ lên thịt ngon, Mộ Diên có hơi đau, cả người run lên.
Hắn thấp giọng nói: “Đừng sợ…” Cúi đầu cho một bên vú cùng đầu nhũ vào miệng, tuy non mềm nhưng ăn rất ngon.
Đầu lưỡi của hắn đảo quanh một vòng sau đó liếm mút không ngừng, phát ra những âm thanh chùn chụt làm cho người ta phải xấu hổ, day day hòn thạch nhũ và cắn mạnh.
Mộ Diên ưỡn mặt lên, bàn tay nắm tóc hắn: “... Ưm… Ưm… Tam gia… Đừng mà…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.