Chương 14: Đã Lâu Chưa Được Yêu (H)
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Trăng vẫn chiếu sáng, chỉ có sao trời đã đi ngủ, vài tiếng cú kêu vang giữa không khí yên tĩnh.
Phó Hàn Sanh hôn nhẹ lên môi cô, cánh môi mềm mại như cánh hoa tường vi, giống như hắn chỉ cần dùng sức một chút là sẽ nát, duỗi đầu lưỡi ra liếm nhẹ, làm cho môi cô ướt.
“... Ưm… Đừng…” Mộ Diên khẽ ưỡn người, né tránh nói, cô cắn môi dưới để lại dấu răng, nhìn vừa hấp dẫn vừa quyến rũ.
Hắn còn chưa dám cắn như vậy… Phó Hàn Sanh mút lấy dấu răng đó, đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, ấm áp, ẩm ướt, thơm ngọt, còn có chút đắng, có lẽ sau khi cô ngất đi bác sĩ đã đút thuốc cho cô. Phó Hàn Sanh nhớ tới những gì cô đã trải qua, đầu lưỡi dùng sức hút lấy toàn bộ vào trong miệng, trao đổi nước bọt với nhau.
Đầu Mộ Diên mông lung, hắn từ hôn nhẹ chuyển sang hôn sâu, lưỡi cô bị hắn làm cho tê rần, hơi thở khó khăn, tay đẩy lưỡi hắn ra ngoài nhưng hắn bắt lấy tay cô rồi ấn trên gối, cắn lên lưỡi cô một phát, sau đó lại dịu dàng liếm mút.
Người Mộ Diên run lên, cổ họng rên rỉ, đầu lưỡi vì bị hắn ngậm lấy nên không thể nhúc nhích được, nước bọt xung quanh môi răng cả hai người, theo khóe miệng tràn ra dòng suối trong suốt.
Phó Hàn Sanh liếm lấy dòng suối mát lành đó, yết hầu di chuyển liếm như liếm mật, không biết khi nào thì đủ. Đợi đến lúc liếm sạch lại bắt đầu đút của mình cho cô.
Nhìn cô nuốt xuống, hai má đỏ hồng, ánh mắt mơ hồ thì hắn mới buông miệng cô ra.
Mộ Diên há mồm thở dốc, cô cứ tưởng bản thân đã bị Phó Hàn Sanh hôn chết chứ.
Phó Hàn Sanh nhìn cái miệng chúm chím sưng đỏ vì bị hắn mút, trông buồn cười mà cũng gợi tình lắm.
Lại muốn hôn cô tiếp rồi! Nhưng giữa những câu từ gào thét hắn nắm lấy tay cô đặt lên ngực của mình, cất tiếng nói dịu dàng: “Bé, cởi quần áo cho tôi đi.”
Mộ Diên căng thẳng một cách khó hiểu, duỗi tay chạm vào nút áo của hắn, cô nhớ lần trước tự tay cô cởi áo cho hắn là chuyện của ba, bốn năm trước.
Lúc đó cô chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Một cơn gió ghé qua cửa sổ thổi bay rèm cửa và tấm màn mỏng trên giường.
Phó Hàn Sanh chờ không được, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cô: “Em cởi xong chưa?”
Cô nghiêng đầu, hốc mắt đỏ ửng, ngấn nước: “Tam gia, tối nay tha cho A Diên được không?”
Phó Hàn Sanh đỡ cô đứng dậy, thong thả cởi đồ, để lộ cơ ngực cường tráng, cầm tay cô để lên hông: “Em muốn tôi làm hòa thượng à? Nếu thế thì ngay đến cả Phật tổ cũng phải đến nhờ em khuyên tôi hoàn tục đó.”
Phó Hàn Sanh hôn nhẹ lên môi cô, cánh môi mềm mại như cánh hoa tường vi, giống như hắn chỉ cần dùng sức một chút là sẽ nát, duỗi đầu lưỡi ra liếm nhẹ, làm cho môi cô ướt.
“... Ưm… Đừng…” Mộ Diên khẽ ưỡn người, né tránh nói, cô cắn môi dưới để lại dấu răng, nhìn vừa hấp dẫn vừa quyến rũ.
Hắn còn chưa dám cắn như vậy… Phó Hàn Sanh mút lấy dấu răng đó, đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, ấm áp, ẩm ướt, thơm ngọt, còn có chút đắng, có lẽ sau khi cô ngất đi bác sĩ đã đút thuốc cho cô. Phó Hàn Sanh nhớ tới những gì cô đã trải qua, đầu lưỡi dùng sức hút lấy toàn bộ vào trong miệng, trao đổi nước bọt với nhau.
Đầu Mộ Diên mông lung, hắn từ hôn nhẹ chuyển sang hôn sâu, lưỡi cô bị hắn làm cho tê rần, hơi thở khó khăn, tay đẩy lưỡi hắn ra ngoài nhưng hắn bắt lấy tay cô rồi ấn trên gối, cắn lên lưỡi cô một phát, sau đó lại dịu dàng liếm mút.
Người Mộ Diên run lên, cổ họng rên rỉ, đầu lưỡi vì bị hắn ngậm lấy nên không thể nhúc nhích được, nước bọt xung quanh môi răng cả hai người, theo khóe miệng tràn ra dòng suối trong suốt.
Phó Hàn Sanh liếm lấy dòng suối mát lành đó, yết hầu di chuyển liếm như liếm mật, không biết khi nào thì đủ. Đợi đến lúc liếm sạch lại bắt đầu đút của mình cho cô.
Nhìn cô nuốt xuống, hai má đỏ hồng, ánh mắt mơ hồ thì hắn mới buông miệng cô ra.
Mộ Diên há mồm thở dốc, cô cứ tưởng bản thân đã bị Phó Hàn Sanh hôn chết chứ.
Phó Hàn Sanh nhìn cái miệng chúm chím sưng đỏ vì bị hắn mút, trông buồn cười mà cũng gợi tình lắm.
Lại muốn hôn cô tiếp rồi! Nhưng giữa những câu từ gào thét hắn nắm lấy tay cô đặt lên ngực của mình, cất tiếng nói dịu dàng: “Bé, cởi quần áo cho tôi đi.”
Mộ Diên căng thẳng một cách khó hiểu, duỗi tay chạm vào nút áo của hắn, cô nhớ lần trước tự tay cô cởi áo cho hắn là chuyện của ba, bốn năm trước.
Lúc đó cô chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Một cơn gió ghé qua cửa sổ thổi bay rèm cửa và tấm màn mỏng trên giường.
Phó Hàn Sanh chờ không được, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cô: “Em cởi xong chưa?”
Cô nghiêng đầu, hốc mắt đỏ ửng, ngấn nước: “Tam gia, tối nay tha cho A Diên được không?”
Phó Hàn Sanh đỡ cô đứng dậy, thong thả cởi đồ, để lộ cơ ngực cường tráng, cầm tay cô để lên hông: “Em muốn tôi làm hòa thượng à? Nếu thế thì ngay đến cả Phật tổ cũng phải đến nhờ em khuyên tôi hoàn tục đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.