Chương 17:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
“Ưm… Đừng chạm vào đó.” Cô ngăn cản, thấy hắn cong lưng, vùi đầu vào hoa huyệt giữa hai chân cô, môi thịt bị lưỡi liếm lấy, tai Mộ Diên vang lên tiếng nổ tung trời, trong đầu không biết làm thế nào.
Hắn không thấy bẩn à? Cả người cô run rẩy, bình thường lúc tắm rửa cô cũng không dám nhìn vào nơi đó vậy mà hắn dám… Chẳng lẽ nơi đó rất đẹp sao?
Cô đang miên man suy nghĩ thì tự nhiên hít sâu một hơi, bị hắn liếm một vòng… Cảm giác khó nói nên lời, ngón tay dùng sức nắm chặt lấy gối, đầu ngón tay trắng bệch, cô cầu xin: “Ưm… Tam gia… Đừng mà…”
Cái miệng giữa hai chân bé thật ngon, hai miếng thịt ướt đẫm phấn nộn, có mỡ đầy đủ, ăn vừa miệng.
Lúc thanh niên Phó Hàn Sanh đã lấy cuốn sách cấm từ chỗ Chu Tử Khâm biết được ăn nơi này của phụ nữ thì sẽ làm cho họ động tình.
Lưỡi liếm thử, giống như màn sương rơi trên cành hoa vào giờ Thìn, vị ngọt mới mẻ, bắt đầu liếm sâu hơn nữa là nước suối mùa xuân ngọt lịm làm cả người nóng rực, tiếng mút vang lên, bỗng dưng hắn hai vách thịt cọ xát vào nhau, nghe thấy âm thanh rên rỉ của bé, nước mát chảy ra ồ ạt bắn lên môi và cằm hắn.
Phó Hàn Sanh thở một hơi, nhìn miếng thịt bị hắn gặm nhấm đã sưng lên còn dính chút máu, hai viên anh đào đung đưa, hắn vân vê trong lòng bàn tay, sau đó lấy hai ngón tay đi vào con đường ấm áp của sự thăng hoa, lại thêm một ngón tay nữa, có lẽ là động tác của hắn quá mạnh bạo nên bé kêu lên những tiếng rên rỉ sung sướng mà không phải là đau đớn.
Hắn rút ngón tay ra, cửa động vẫn chưa khép lại, mật dịch vẫn chảy ra, thấy khung cảnh dâm đãng như này dương vật dưới háng càng sưng hơn, không thể nhịn được nữa, hắn hôn cô, vì có hương vị bên dưới của cô nên hắn dỗ dành: “Bé ngoan, đi vào sẽ không đau nữa.”
Một tay giữ quy đầu, nhân lúc động chưa đóng cửa đâm vào một phát, đúng là quá to nên khi vào hoa huyệt căng lên hết cỡ mới có thể miễn cưỡng nuốt trọn nó được, nghe thấy tiếng bé khóc nhưng không thấy bé giãy giụa hắn mới banh hai chân cô ra, không hề do dự dùng eo đâm sâu lút cán vào tận cùng.
“Ưm…”
Phó Hàn Sanh dừng lại, hôn lên chóp mũi cô. hắn tưởng cô bị đau nên dỗ ngọt: “Ngoan, gia sẽ nhẹ nhàng với em.”
Mộ Diên cầm tay hắn, biết không thể phản kháng được, nước mắt lăn xuống, bất lực hỏi: “Hàn Sanh, vì sao lại là em?”
Hắn không thấy bẩn à? Cả người cô run rẩy, bình thường lúc tắm rửa cô cũng không dám nhìn vào nơi đó vậy mà hắn dám… Chẳng lẽ nơi đó rất đẹp sao?
Cô đang miên man suy nghĩ thì tự nhiên hít sâu một hơi, bị hắn liếm một vòng… Cảm giác khó nói nên lời, ngón tay dùng sức nắm chặt lấy gối, đầu ngón tay trắng bệch, cô cầu xin: “Ưm… Tam gia… Đừng mà…”
Cái miệng giữa hai chân bé thật ngon, hai miếng thịt ướt đẫm phấn nộn, có mỡ đầy đủ, ăn vừa miệng.
Lúc thanh niên Phó Hàn Sanh đã lấy cuốn sách cấm từ chỗ Chu Tử Khâm biết được ăn nơi này của phụ nữ thì sẽ làm cho họ động tình.
Lưỡi liếm thử, giống như màn sương rơi trên cành hoa vào giờ Thìn, vị ngọt mới mẻ, bắt đầu liếm sâu hơn nữa là nước suối mùa xuân ngọt lịm làm cả người nóng rực, tiếng mút vang lên, bỗng dưng hắn hai vách thịt cọ xát vào nhau, nghe thấy âm thanh rên rỉ của bé, nước mát chảy ra ồ ạt bắn lên môi và cằm hắn.
Phó Hàn Sanh thở một hơi, nhìn miếng thịt bị hắn gặm nhấm đã sưng lên còn dính chút máu, hai viên anh đào đung đưa, hắn vân vê trong lòng bàn tay, sau đó lấy hai ngón tay đi vào con đường ấm áp của sự thăng hoa, lại thêm một ngón tay nữa, có lẽ là động tác của hắn quá mạnh bạo nên bé kêu lên những tiếng rên rỉ sung sướng mà không phải là đau đớn.
Hắn rút ngón tay ra, cửa động vẫn chưa khép lại, mật dịch vẫn chảy ra, thấy khung cảnh dâm đãng như này dương vật dưới háng càng sưng hơn, không thể nhịn được nữa, hắn hôn cô, vì có hương vị bên dưới của cô nên hắn dỗ dành: “Bé ngoan, đi vào sẽ không đau nữa.”
Một tay giữ quy đầu, nhân lúc động chưa đóng cửa đâm vào một phát, đúng là quá to nên khi vào hoa huyệt căng lên hết cỡ mới có thể miễn cưỡng nuốt trọn nó được, nghe thấy tiếng bé khóc nhưng không thấy bé giãy giụa hắn mới banh hai chân cô ra, không hề do dự dùng eo đâm sâu lút cán vào tận cùng.
“Ưm…”
Phó Hàn Sanh dừng lại, hôn lên chóp mũi cô. hắn tưởng cô bị đau nên dỗ ngọt: “Ngoan, gia sẽ nhẹ nhàng với em.”
Mộ Diên cầm tay hắn, biết không thể phản kháng được, nước mắt lăn xuống, bất lực hỏi: “Hàn Sanh, vì sao lại là em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.