Chương 27: Kẹo Bạc Hà
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Mùi vị nhập khẩu chậm rãi hòa quyện vào miệng, khó có thể hình dung cuộc đời của cô chưa từng ăn cái này, miếng kẹo bắt đầu khô lại, dư vị đọng lại Mộ Diên không nhịn được cảm khái viên kẹo nhỏ còn ẩn chứa cả chân lý của cuộc đời.
Thành phố có mưa nhẹ, ngói mái được rửa sạch nhờ nước mưa, Lục Võ lái xe bình ổn, nhưng do con đường mòn bị ướt mưa lại gồ ghề vì thế cả đường đi Mộ Diên bị lung lay cả người.
Sau đó đầu đánh vào cửa kính.
Mộ Diên ngơ ngác nhưng không đau như tưởng tượng, hơi thở hoa sơn chi xộc thẳng vào mũi, ngước mắt lên nhìn thấy tay của Phó Hàn Sanh đang giữ lấy đầu cô để cô không bị đụng vào cửa kính, bàn tay vừa ấm áp vừa to lớn, Mộ Diên vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
“Cảm ơn tam thiếu gia.”
Phó Hàn Sanh gật đầu, ánh mắt nhìn qua miệng cô, dịch tay áo ngồi lại chỗ.
Màn đêm thế chỗ cho hoàng hôn, vầng trăng hình lưỡi liềm treo trên đầu ngõ, giống màu của hạt sen đã phơi khô.
Bên ngoài cửa hàng Tam Lý của bà nội Phó Hàn Sanh là vị ngọt của kẹo chỉ cần vươn đầu lưỡi ra là có thể nếm được rồi.
Mộ Diên có hơi thèm nên động tác xuống xe chậm hơn bình thường, ở độ tuổi mười bốn mười lăm vẫn còn chút tính tình của trẻ con, lúc nào cũng thèm cái này cái kia.
Hình như nhìn thấy bước chân chậm chạp của cô, Phó Hàn Sanh nhìn cô rồi cười nhẹ, cũng không có ý cho cô kẹo.
Tâm trạng tốt bỗng dưng biến mất, Mộ Diên vùi đầu đi vào ngõ nhỏ, đầu ngõ có người bán hoành thánh chào cô nhưng cô chỉ đáp lại chứ không nói chuyện như bình thường, cô cảm thấy mất mặt như bản thân chưa bao giờ thấy qua đồ ăn vậy.
“Bé chưa lấy đồ sao lại đi rồi?”
Không phải là cô nương cũng không phải là tiểu thư mà là bé.
Vạt áo màu xanh lam bị người ta kéo lại, người Phó Hàn Sanh rất cao, ngẩng cao đầu duỗi cổ ra hết cỡ mới có thể nhìn thấy hắn.
“Tôi còn có thứ gì sao ạ?” Mộ Diên thấy hắn cúi người, lông mi nhỏ khẽ run, nhìn kỹ mới thấy mắt hắn là mắt hai mí, nhìn ôn hòa cực kỳ, giờ phút này nhìn gần càng thêm gần gũi.
Phó Hàn Sanh cong môi, kéo lấy ống tay áo của cô, bỏ vào lòng bàn tay cô một báo giấy nhẹ nhàng xoa đầu cô hai cái: “Mau về đi, đừng để người trong nhà lo lắng.”
Gió tây thổi vào ngõ hẻm thổi tới chỗ hai người đang đứng song song.
Mộ Diên nhìn ô tô biến mất ở góc đường, chân cô chạy nhanh về nhà, tay sờ túi áo là giấy gói kẹo, mở ra bên trong có rất nhiều kẹo bạc hà, còn có đậu phộng rang hạt mè nữa.
Thành phố có mưa nhẹ, ngói mái được rửa sạch nhờ nước mưa, Lục Võ lái xe bình ổn, nhưng do con đường mòn bị ướt mưa lại gồ ghề vì thế cả đường đi Mộ Diên bị lung lay cả người.
Sau đó đầu đánh vào cửa kính.
Mộ Diên ngơ ngác nhưng không đau như tưởng tượng, hơi thở hoa sơn chi xộc thẳng vào mũi, ngước mắt lên nhìn thấy tay của Phó Hàn Sanh đang giữ lấy đầu cô để cô không bị đụng vào cửa kính, bàn tay vừa ấm áp vừa to lớn, Mộ Diên vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
“Cảm ơn tam thiếu gia.”
Phó Hàn Sanh gật đầu, ánh mắt nhìn qua miệng cô, dịch tay áo ngồi lại chỗ.
Màn đêm thế chỗ cho hoàng hôn, vầng trăng hình lưỡi liềm treo trên đầu ngõ, giống màu của hạt sen đã phơi khô.
Bên ngoài cửa hàng Tam Lý của bà nội Phó Hàn Sanh là vị ngọt của kẹo chỉ cần vươn đầu lưỡi ra là có thể nếm được rồi.
Mộ Diên có hơi thèm nên động tác xuống xe chậm hơn bình thường, ở độ tuổi mười bốn mười lăm vẫn còn chút tính tình của trẻ con, lúc nào cũng thèm cái này cái kia.
Hình như nhìn thấy bước chân chậm chạp của cô, Phó Hàn Sanh nhìn cô rồi cười nhẹ, cũng không có ý cho cô kẹo.
Tâm trạng tốt bỗng dưng biến mất, Mộ Diên vùi đầu đi vào ngõ nhỏ, đầu ngõ có người bán hoành thánh chào cô nhưng cô chỉ đáp lại chứ không nói chuyện như bình thường, cô cảm thấy mất mặt như bản thân chưa bao giờ thấy qua đồ ăn vậy.
“Bé chưa lấy đồ sao lại đi rồi?”
Không phải là cô nương cũng không phải là tiểu thư mà là bé.
Vạt áo màu xanh lam bị người ta kéo lại, người Phó Hàn Sanh rất cao, ngẩng cao đầu duỗi cổ ra hết cỡ mới có thể nhìn thấy hắn.
“Tôi còn có thứ gì sao ạ?” Mộ Diên thấy hắn cúi người, lông mi nhỏ khẽ run, nhìn kỹ mới thấy mắt hắn là mắt hai mí, nhìn ôn hòa cực kỳ, giờ phút này nhìn gần càng thêm gần gũi.
Phó Hàn Sanh cong môi, kéo lấy ống tay áo của cô, bỏ vào lòng bàn tay cô một báo giấy nhẹ nhàng xoa đầu cô hai cái: “Mau về đi, đừng để người trong nhà lo lắng.”
Gió tây thổi vào ngõ hẻm thổi tới chỗ hai người đang đứng song song.
Mộ Diên nhìn ô tô biến mất ở góc đường, chân cô chạy nhanh về nhà, tay sờ túi áo là giấy gói kẹo, mở ra bên trong có rất nhiều kẹo bạc hà, còn có đậu phộng rang hạt mè nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.