Chương 33:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Mộ Diên sợ Phó Tuân vì mình mà bị ảnh hưởng nên vội vàng quỳ xuống: “Là Mộ Diên sai xin Phó lão phu nhân đừng trách Phó Tuân.”
Mọi người càng cười lớn hơn, màn này còn hay hơn cả vở kịch trên sân khấu nữa.
“Được rồi, được rồi, ta chỉ nói đùa mà thôi, Tuân nhi mặc dù có tính cách dịu dàng lương thiện nhưng khi làm việc lại rất bướng bỉnh, nếu sau này nó có bắt nạt con thì cứ tới mách với bà.”
Nói xong liền cho Mộ Diên một phong bao lì xì, uống ngụm trà rồi vẫy tay cho hai người đi ra ngoài chơi.
Trên sân khấu đã đến vở kịch thứ ba, tiểu hoa đán quyến rũ đã được thay bằng một chú hề, làm cho ai nấy đều hahaha liên tục, sảnh đường náo nhiệt vô cùng.
Phó đại thiếu gia uống chén canh gà hầm nhân sâm, thấy nhà bếp làm món này rất khéo tay liền bảo người đưa qua cho Phó tam gia một chén, chỉ tiếc là muỗng còn chưa động thì canh đã nguội rồi.
“Ngày thường em thích nghe mấy bài này nhất mà, sao giờ lại không có hứng thú thế?” Phó đại thiếu gia khẩy khẩy chuỗi hạt châu Phật trên tay, hỏi hắn.
Phó Hàn Sanh đã uống xong một chén trà Bích Loan Xuân, bây giờ lại ăn một miếng tổ yến đã no bụng, nước dùng trong vắt, hắn cầm lấy cây quạt trúc bình tĩnh nói: “Có lẽ là tối nay có mấy món nhiều mỡ.”
“Cơ thể Tuân nhi không được tốt, đại phu nhân thương nó là điều hiển nhiên, vì thế sẽ dùng những món sơn hào hải vị để bồi dưỡng, em không ở đại viện nhiều nên không biết, nhìn cái bụng to này của anh đi, không phải là do ăn bổ quá hay sao?” Phó đại thiếu gia vỗ bụng, quả thực nhìn giống như người đã mang thai được chín tháng, có điều khác ở chỗ là anh ta không thể sinh con được mà thôi.
Phó Hàn Sanh liếc mắt nhìn qua, xương ngón tay để lên vành ghế làm bằng gỗ mun, thản nhiên nói: “Đại phu nhân khó sinh, lúc sinh Tuân nhi thì như đi qua quỷ môn quan một vòng, dưới gối chỉ có nó là con nối dõi, thương nó nhiều hơn cũng là điều bình thường.”
Phó đại thiếu gia hừ một tiếng không nói gì, Phó Hàn Sanh nghe xong khúc Tần Hoài thì đứng dậy, bảo Lục Võ không cần đi theo hắn, hắn muốn đi tản bộ tiêu thực.
Sân vườn của Phó gia không lớn, được cái khung cảnh mỹ lệ, trong vườn bốn mùa đều có loại hoa đặc trưng, đông tuyết gió lạnh thì có hoa mai, cuối thu thì có hoa đào, mùa hạ có cây ngô đồng lá vàng rơi nên thơ và mùa xuân thì có muôn hoa khoe sắc.
Đến phía sau hậu viện, thấy ngọn đèn dầu thắp sáng ở rừng trúc thơm dịu, có tiếng cười của tứ muội, điệu cười không giống cô nương chút nào.
Vẫn là âm thanh kia mềm mại hơn, như nước suối róc rách chảy vào tai người nghe.
Mọi người càng cười lớn hơn, màn này còn hay hơn cả vở kịch trên sân khấu nữa.
“Được rồi, được rồi, ta chỉ nói đùa mà thôi, Tuân nhi mặc dù có tính cách dịu dàng lương thiện nhưng khi làm việc lại rất bướng bỉnh, nếu sau này nó có bắt nạt con thì cứ tới mách với bà.”
Nói xong liền cho Mộ Diên một phong bao lì xì, uống ngụm trà rồi vẫy tay cho hai người đi ra ngoài chơi.
Trên sân khấu đã đến vở kịch thứ ba, tiểu hoa đán quyến rũ đã được thay bằng một chú hề, làm cho ai nấy đều hahaha liên tục, sảnh đường náo nhiệt vô cùng.
Phó đại thiếu gia uống chén canh gà hầm nhân sâm, thấy nhà bếp làm món này rất khéo tay liền bảo người đưa qua cho Phó tam gia một chén, chỉ tiếc là muỗng còn chưa động thì canh đã nguội rồi.
“Ngày thường em thích nghe mấy bài này nhất mà, sao giờ lại không có hứng thú thế?” Phó đại thiếu gia khẩy khẩy chuỗi hạt châu Phật trên tay, hỏi hắn.
Phó Hàn Sanh đã uống xong một chén trà Bích Loan Xuân, bây giờ lại ăn một miếng tổ yến đã no bụng, nước dùng trong vắt, hắn cầm lấy cây quạt trúc bình tĩnh nói: “Có lẽ là tối nay có mấy món nhiều mỡ.”
“Cơ thể Tuân nhi không được tốt, đại phu nhân thương nó là điều hiển nhiên, vì thế sẽ dùng những món sơn hào hải vị để bồi dưỡng, em không ở đại viện nhiều nên không biết, nhìn cái bụng to này của anh đi, không phải là do ăn bổ quá hay sao?” Phó đại thiếu gia vỗ bụng, quả thực nhìn giống như người đã mang thai được chín tháng, có điều khác ở chỗ là anh ta không thể sinh con được mà thôi.
Phó Hàn Sanh liếc mắt nhìn qua, xương ngón tay để lên vành ghế làm bằng gỗ mun, thản nhiên nói: “Đại phu nhân khó sinh, lúc sinh Tuân nhi thì như đi qua quỷ môn quan một vòng, dưới gối chỉ có nó là con nối dõi, thương nó nhiều hơn cũng là điều bình thường.”
Phó đại thiếu gia hừ một tiếng không nói gì, Phó Hàn Sanh nghe xong khúc Tần Hoài thì đứng dậy, bảo Lục Võ không cần đi theo hắn, hắn muốn đi tản bộ tiêu thực.
Sân vườn của Phó gia không lớn, được cái khung cảnh mỹ lệ, trong vườn bốn mùa đều có loại hoa đặc trưng, đông tuyết gió lạnh thì có hoa mai, cuối thu thì có hoa đào, mùa hạ có cây ngô đồng lá vàng rơi nên thơ và mùa xuân thì có muôn hoa khoe sắc.
Đến phía sau hậu viện, thấy ngọn đèn dầu thắp sáng ở rừng trúc thơm dịu, có tiếng cười của tứ muội, điệu cười không giống cô nương chút nào.
Vẫn là âm thanh kia mềm mại hơn, như nước suối róc rách chảy vào tai người nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.