Chương 32: Gặp Bà Nội
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
“A Diên, Tuân ca gọi cô kìa.” Tứ tiểu thư thúc khuỷu tay cô nói, ra hiệu nhìn về đài phía trước.
Mộ Diên đỏ mặt, Phó Tuân mỉm cười vẫy tay với cô.
Đến đó mới biết được hóa là bảo Mộ Diên chọn vở kịch, nhưng cô không có tâm trạng xem mấy cái đó chỉ tùy ý chỉ vào vở Tây Sương Ký sau đó trên sân khấu đã thay đổi người diễn.
“Em đi gặp bà nội với anh đi.” Phó Tuân kéo ống tay áo của cô đi về phía trước, đầu ngón tay chạm vào ngón tay cái, sự ấm áp bỗng nhiên bao trùm làm cho trái tim của Mộ Diên đập nhanh.
Gió xuân không thổi đi được tình ý, lưu luyến ban đêm dâng trào.
Phó lão thái thái chỉ mới bảy mươi tuổi, sắc mặt rạng ngời, trên đầu đã điểm xuyến những sợi tóc bạc, nở nụ cười gần gũi đánh giá Mộ Diên từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở giày của cô.
Từ nhỏ Mộ Diên đã không bó chân*, mặc dù chân cô không lớn nhưng cũng không phải là loại chân ba tấc, thím là người phụ nữ cởi mở hồi bé đã ăn khổ vì bị bó chân nên thím vẫn luôn ủng hộ người phụ nữ không nên bó chân. Hơn nữa, Mộ Diên cũng không phải là người năng động nên đã từ bỏ.
*Tập tục bó chân của người Trung hoa cổ đại.
“Vẫn là cô nương miền Nam linh động hơn, không bó chân vẫn đẹp, bây giờ đã phát triển tư tưởng phương Tây, mọi người cũng thoáng hơn nhiều.”
Phó thái thái cười tươi, gương mặt phúc hậu cực kỳ thân thiết với Mộ Diên, cô mím môi khom lưng hành lễ: “Chào bà nội, tiểu nữ họ Mộ tự có một chữ Diên, là bạn học của Phó Tuân ạ.”
“Ha ha ha, tiểu cô nương đúng hiểu lễ nghĩa, ta rất thích, có điều con chưa xuất giá mà đã gọi là bà nội có phải là quá vội vàng rồi không?”
Phó thái thái vỗ tay Mộ Diên rồi cười, làm cho mọi người xung quanh cười như được mùa, bàn luận sôi nổi, cô nương sốt ruột xấu hổ muốn chết.
Mỗi người một câu trêu chọc Mộ Diên đỏ mặt, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống đất, đúng là mất mặt mà.
“A Diên quá căng thẳng nên mới gọi sai, mong bà nội đừng trách tội.” Phó Tuân cong khóe miệng nhìn Mộ Diên đang đỏ mặt, cười tươi hơn. Sau đó vội vàng hành lễ tạ tội với bà nội.
Phó thái thái nhìn đứa cháu trai bình thường ngoan ngoãn đang bảo vệ cô bé đó, vẻ mặt càng thêm rạng rỡ chọc hai người: “Chưa phải là vợ mà đã che chở như thế, đợi một thời gian nữa Tuân nhì lớn hơn bà nội cũng không quản được nữa đâu.”
Mộ Diên đỏ mặt, Phó Tuân mỉm cười vẫy tay với cô.
Đến đó mới biết được hóa là bảo Mộ Diên chọn vở kịch, nhưng cô không có tâm trạng xem mấy cái đó chỉ tùy ý chỉ vào vở Tây Sương Ký sau đó trên sân khấu đã thay đổi người diễn.
“Em đi gặp bà nội với anh đi.” Phó Tuân kéo ống tay áo của cô đi về phía trước, đầu ngón tay chạm vào ngón tay cái, sự ấm áp bỗng nhiên bao trùm làm cho trái tim của Mộ Diên đập nhanh.
Gió xuân không thổi đi được tình ý, lưu luyến ban đêm dâng trào.
Phó lão thái thái chỉ mới bảy mươi tuổi, sắc mặt rạng ngời, trên đầu đã điểm xuyến những sợi tóc bạc, nở nụ cười gần gũi đánh giá Mộ Diên từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở giày của cô.
Từ nhỏ Mộ Diên đã không bó chân*, mặc dù chân cô không lớn nhưng cũng không phải là loại chân ba tấc, thím là người phụ nữ cởi mở hồi bé đã ăn khổ vì bị bó chân nên thím vẫn luôn ủng hộ người phụ nữ không nên bó chân. Hơn nữa, Mộ Diên cũng không phải là người năng động nên đã từ bỏ.
*Tập tục bó chân của người Trung hoa cổ đại.
“Vẫn là cô nương miền Nam linh động hơn, không bó chân vẫn đẹp, bây giờ đã phát triển tư tưởng phương Tây, mọi người cũng thoáng hơn nhiều.”
Phó thái thái cười tươi, gương mặt phúc hậu cực kỳ thân thiết với Mộ Diên, cô mím môi khom lưng hành lễ: “Chào bà nội, tiểu nữ họ Mộ tự có một chữ Diên, là bạn học của Phó Tuân ạ.”
“Ha ha ha, tiểu cô nương đúng hiểu lễ nghĩa, ta rất thích, có điều con chưa xuất giá mà đã gọi là bà nội có phải là quá vội vàng rồi không?”
Phó thái thái vỗ tay Mộ Diên rồi cười, làm cho mọi người xung quanh cười như được mùa, bàn luận sôi nổi, cô nương sốt ruột xấu hổ muốn chết.
Mỗi người một câu trêu chọc Mộ Diên đỏ mặt, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống đất, đúng là mất mặt mà.
“A Diên quá căng thẳng nên mới gọi sai, mong bà nội đừng trách tội.” Phó Tuân cong khóe miệng nhìn Mộ Diên đang đỏ mặt, cười tươi hơn. Sau đó vội vàng hành lễ tạ tội với bà nội.
Phó thái thái nhìn đứa cháu trai bình thường ngoan ngoãn đang bảo vệ cô bé đó, vẻ mặt càng thêm rạng rỡ chọc hai người: “Chưa phải là vợ mà đã che chở như thế, đợi một thời gian nữa Tuân nhì lớn hơn bà nội cũng không quản được nữa đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.